Châu Mai thôn cách Tân Trang hơn một
trăm năm mươi dặm, cách Miệng Hổ hơn trăm dặm, xây ở dưới chân núi Nguy
Sơn, dựa vào Nguy Sơn.
Khi đám người Phượng Tây Trác đến bên ngoài thôn, đã là ngày thứ ba Chung Chính rời khỏi Tống thành.
“Má ơi, cuối cùng cũng nhìn thấy nhà ở.” Đại Đầu hưng phấn khiến miếng lương trong tay rơi xuống đất, “Đã lâu
chưa được ăn cơm nóng rồi.”
Bát Đấu ở một bên dội vào một gáo nước lạnh: “Hừ, trừ phi ngươi vào cướp, nếu không đừng mơ có cơm ăn.”
Đại Đầu cả giận nói: “Ngươi có ý gì? Ta là loại người tùy tiện ra tay, động tý là đánh cướp người khác sao?”
Bát Đấu che miệng cười nói: “Chuyện này ai biết được?”
Hình Sư giả ho một tiếng nói: “Hết thảy nghe theo phân phó của Nhị đương gia.”
Phượng Tây Trác ở trên ngựa duỗi duỗi
thắt lưng, “Ta và Đại Nguyễn vào bên trong xem xét tình hình, các ngươi ở tạm bên ngoài này.” Hơn một trăm người cưỡi ngựa đeo đao cùng nhau vào
thôn, cho dù không phải cướp cũng giống cướp.
Hình Hiểu Hiểu buồn bực lẩm bẩm nói: “Đã chuyển sang xưng hô Đại Nguyễn rồi.”
Phượng Tây Trác mới vừa đi hai bước, trở lại gõ đầu nàng một cái, “Dài dòng, còn không mau đuổi theo.”
Châu Mai thôn là đầu mối của Thụy Châu,
thường có thương nhân lui tới, bởi vậy người trong thôn thấy có người lạ tiến vào cũng không sợ hãi, còn có mấy cửa hàng buôn bán chạy ra đường
kéo chuyện làm ăn.
Phượng Tây Trác chọn một quán rượu nhỏ cách cửa thôn không xa để dừng chân.
“Làm ăn có vẻ không được tốt lắm.” Nàng nhìn chỗ ngồi thưa thớt.
Tiểu nhị thần bí nói: “Nơi này chủ yếu
dựa vào Tân Trang, khách bình thường đều là thương nhân. Nhưng nhiều
ngày nay thế cục căng thẳng, người qua lại tự nhiên cũng ít đi.”
Phượng Tây Trác ra vẻ giật mình hỏi:
“Thế cục căng thẳng? Không thể nào, chẳng lẽ Bắc Di đánh tới Thụy Châu
rồi?” Thụy Châu nằm ở phía nam của Đại Tuyên, nếu Bắc Di đánh đến nơi
đây, tương đương đã đánh hạ toàn bộ giang sơn Đại tuyên.
Tiểu nhị cũng đang nhàm chán, nghe vậy
lập tức mở miệng, “Khó trách khách quan không biết, việc này rất cơ mật, nếu không phải ta có ở họ hàng ở Tân Trang có lẽ cũng chẳng hay biết
gì.”
“Chẳng lẽ có liên quan gì đến Tân Trang
sao?” Phượng Tây Trác và Nguyễn Đông Lĩnh liếc mắt nhìn nhau, không phải là cuộc đấu sức của ba thế lực: La quận vương, Chung gia và hoàng đế
sao? Tại sao lại can hệ đến Tân Trang? Sau lưng Tân Trang là Trương Đa
Văn, sau lưng Trương Đa Văn là phủ Lam quận vương, chẳng lẽ Tiêu Tấn
cũng nhúng chân vào trong rồi?
Sương mù đúng là càng lan càng lớn.
“Đúng là có liên quan đến Tân Trang.
Nghe nói đề đốc đại nhân đang điều binh ở Tân Trang, dường như muốn đi
đánh giặc.” Ngoại trừ hai châu Thích, Thắng của Đại Tuyên có chiến hỏa
cùng Bắc Di, còn lại những châu phủ khác đã an cư hơn mười năm, rất
nhiều thanh niên giống như tiểu nhị này chưa từng chứng kiến chiến
tranh, không biết chiến tranh tàn khốc, sinh linh oán than là thế nào,
bởi vậy nhắc tới hai chữ đánh giặc, trên mặt khó nén hưng phấn.
Hình Hiểu Hiểu hỏi: “Đánh ở nơi nào?”
Tiểu nhị cười gượng nói: “Chuyện này tiểu nhân cũng không biết.”
Nguyễn Đông Lĩnh lại hỏi: “Điều động bao nhiêu binh mã?”
Tiểu nhị đưa tay ra một vòng lớn, “Có lẽ rất nhiều đi.”
Phượng Tây Trác lấy vài đồng tiền nhét vào trong tay hắn, “Đa tạ tiểu nhị ca.”
Tiểu nhị được thưởng, mặt mày hớn hở rời đi.
“Đề đốc đại nhân không phải là Trương Đa Văn sao? Hắn điều binh… chẳng lẽ là nể tình đều là người Thụy Châu nên
ra tay giúp Chung Chính?” Hình Hiểu Hiểu phán đoán.
Phượng Tây Trác lắc đầu, “Theo như ý tứ
của Thượng Sí Bắc, hắn và Chung lão đại chỉ giả đánh, cốt yếu ở Tân Ung. Cho dù Trương Đa Văn muốn thò một chân vào, cũng không có nơi để thò.
Hơn nữa hắn thân là đề đốc Thụy Châu lại chỉ huy quân tiến vào Tân Ung,
tương đương với tội mưu phản.”
“Có lẽ không ra khỏi Thụy Châu.” Nguyễn Đông Lĩnh nói.
“Vậy càng kỳ quái, theo như hành trình,
Chung lão đại hẳn là đã đến biên giới giữa Tân Ung và Thụy Châu, quân
của phủ La quận vương căn bản không tiến vào Thụy Châu, như thế Trương
Đa Văn đánh ai? Chẳng lẽ… Kiều quận vương?” Phượng Tây Trác bị kết luận
của chính mình dọa cho nhảy dựng.
Hình Hiểu Hiểu đưa tay làm thế chém đầu: “Có lẽ là do Trương Đa Văn chịu đau khổ dưới trướng của Kiều quận vương nhiều năm, trong lòng sinh oán hận. Hiện tại rốt cục tìm được tòa núi
to như phủ Lam quận vương, vừa vặn mượn cơ hội Chung gia và phủ La quận
vương đại loạn để đục nước béo cò, tận diệt phủ Kiều quận vương. Nếu
đúng như vậy, thật đúng là phấn khích.”
Phượng Tây Trác hấp háy mắt nói: “Phủ La quận vương cùng Chung gia đánh nhau ở Tân Ung, thế Trương Đa Văn tại
sao lại chạy đến Thụy Châu đục nước béo cò?”
Hình Hiểu Hiểu bị hỏi cứng lại, hồi lâu mới nói: “À, nếu Trương Đa Văn thật sự nghĩ như vậy, có lẽ là hắn rất ngốc!”
“Chúng ta đặt giả thiết lại một lần nữa. Hiện tại có hai nơi có thể trở thành chiến trường, một là Tân Ung giữa
phủ La quận vương cùng Chung gia, một là Thụy Châu chỗ của Trương Đa
Văn…” Phượng Tây Trác nghĩ nghĩ, đối thủ của Trương Đa Văn trừ Kiều quận vương ra, căn bản tìm không tìm thấy người thứ hai.
Nguyễn Đông Lĩnh nói: “Có một vấn đề ta vẫn không nghĩ ra.”
“Cái gì?”
“Vì sao Trương Đa Văn phải gia nhập phủ Lam quận vương?”
Phượng Tây Trác suy tư nói: “Có lẽ coi trọng Tiêu Tấn?”
“Tiêu Tấn và Thượng Sí Bắc ngươi đều đã gặp, cảm thấy thế nào?”
“Này… mỗi người mỗi vẻ?” Thượng Sí Bắc có thể liên hợp với Chung gia, cướp lấy Tân Ung cũng không phải người tầm thường.
Nguyễn Đông Lĩnh nói: “Khoảng cách từ
Thụy Châu, Tần Châu đến Tân Ung so với khoảng cách từ Miễn Châu đến
Quyên Châu không cách biệt nhiều, nhưng trên thực tế, diện tích của Tân
Ung nhỏ hơn Quyên Châu nhiều. Nói cách khác, Trương Đa Văn cách phủ La
quận vương gần hơn nhiều. Đây là thứ nhất.” Hắn nói tiếp, “Thứ hai, Miễn Châu giáp ranh trực tiếp với Đế Châu, có nghĩa là bất cứ lúc nào hoàng
đế cũng có thể tấn công Miễn Châu. Mà trung gian Tần Châu và Đế Châu là
Đại Ung.”
Phượng Tây Trác tiếp lời của hắn: “Nói
cách khác, theo như địa hình, Trương Đa Văn gia nhập vào phủ La quận
vương càng có lợi và an toàn hơn.”
Nguyễn Đông Lĩnh gật đầu nói: “Đúng thế.”
Hình Hiểu Hiểu xen mồm nói: “Thế vì sao Trương Đa Văn lại bỏ qua phủ La quận vương mà chọn phủ Lam quận vương?”
Phượng Tây Trác nhíu mày nói: “Không
đúng. Trương Đa Văn gia nhập phủ Lam quận vương cũng chỉ là đoán, chưa
ai chứng thực.” Bởi vì lúc ấy đám người Tiêu Tấn thường xuyên ra vào
Trương phủ, cho nên mới suy đoán điều này, hiện tại cần thận phân tích,
nhưng lại cảm thấy suy đoán có chút hồ đồ.
Hình Hiểu Hiểu nói: “Có ý gì? Ý là nói sau lưng Trương Đa Văn không phải phủ Lam quận vương? Hắn hành động một mình?”
Phượng Tây Trác nghe thấy Hiểu Hiểu đột
nhiên cao giọng, vội vàng kéo tay áo của nàng: “Những điều này chỉ là
chúng ta đoán mà thôi. Có điều Tân Trang không thể đi.” Bọn họ chuẩn bị
đầu nhập vào phủ Lam quận vương, vốn tưởng sẽ thành cộng sự với Trương
Đa Văn, qua Tân Trang dễ như trở bàn tay, hiện tại xem ra, kết quả khó
liệu.
Ba người thảo luận nửa ngày cũng không
có kết quả, đành phải vội vàng ăn chút đồ, lại mua mấy thêm mấy lồng
bánh bao nóng, mới ra bên ngoài thôn.
Ngoài thôn một đám người đã chờ đến dài cổ.
Hình Sư một bên dặn bọn họ phân phát đồ ăn, một bên hỏi thăm tình hình.
Phượng Tây Trác nói lại tình hình cụ thể, cũng không quên nhắc đến các loại khả năng thảo luận được.
Hình Sư nghe xong trầm ngâm một hồi nói: “Nói cách khác, nếu Trương Đa Văn có thể suy nghĩ chuyện nương nhờ Tiêu Tấn, cũng có thể suy nghĩ đến chuyện gia nhập vào phủ Lam quận vương có thực lực tương xứng, thậm chí còn ưu việt hơn phủ La quận vương.”
Nguyễn Đông Lĩnh nghe vậy nhìn Phượng Tây Trác, xoay người lên ngựa, “Thời gian không còn sớm, lên đường quan trọng hơn.”
Hình Hiểu Hiểu nói: “Tuy rằng Tân Trang không an toàn, nhưng đường Miệng Hổ cũng chưa chắc đã nguy hiểm.”
Bát Đấu cười nói: “Tân Trang là mười phần mười nguy hiểm, còn Miệng Hổ vẫn có năm phần mười an toàn.”
Hình Hiểu Hiểu nghĩ một chút, dùng sức
vuốt cằm nói: “Có lý.” Quay đầu nhìn Phượng Tây Trác còn đứng tại chỗ,
hô lên: “Cô cô, mau đi.”
Phượng Tây Trác đáp một tiếng, lên lưng ngựa.
Câu nói kia của Hình Sư thật ra chỉ nói
một tầng, mà còn có một tầng nữa: Nếu Trương Đa Văn đầu quân cho phủ La
quận vương, như thế đối với Thượng Sí Bắc mà nói, có Chung gia hay không sẽ không còn quan trọng nữa.