Sau giờ ngọ, Trương phủ mất đi vẻ tĩnh lặng sát khí ngập trời của ban đêm, thay vào đó là lớp vỏ rực rỡ phô trương, tầng tầng lầu các lóe lên ánh sáng bàng bạc.
Xe ngựa lăn bánh chậm rãi trên đường phố, xuyên qua đường trước ngõ sau, dừng lại trước cửa lớn.
Thủ vệ vẻ mặt nghiêm túc nhìn thiếu nữ bước từ trên xe xuống. Tuổi
tầm mười sáu mười bảy, giữa hai hàng lông mày khí khái hiên ngang, mặc
dù có vẻ nhỏ nhắn mềm mại nhưng khí chất khiến người khác không thể
khinh thường.
“Người tới là người phương nào?” Thủ vệ tiến lên một bước, ngăn trở đường đi của nàng.
Một tay thiếu nữ mang theo một túi đồ, tay còn lại rút từ trong tay áo ra một cái thiệp, đưa lại, “Tống thành, Phượng Tây Trác.”
Thủ vệ biến sắc, nói nhanh “Xin chờ.” Sau đó người ở lại, một người vội vàng chạy vào trong phủ.
Phượng Tây Trác liếc nhìn thủ vệ đang trừng mắt nhìn nàng, thong dong cười nói: “Yên tâm, nếu ta đã đến, tất nhiên sẽ không bỏ chạy.”
Thủ vệ ngoảnh mặt làm ngơ vẫn trừng nàng như trước.
Phượng Tây Trác nhún nhún vai, tâm tư bay tới Hình Hiểu Hiểu.
Tính toán có lẽ hai ngày nữa Nguyễn Đông Lĩnh sẽ đến, nàng để Hình
Hiểu Hiểu ra thành chờ trước, để tránh phức tạp. Dù sao trên đầu Nguyễn
Đông Lĩnh vẫn đang đội mũ khâm phạm trọng yếu của triều đình, đây chính
là đương kim thiên tử tự mình hạ lệnh không kể người sống hay chết. Tuy
đã qua gần hai năm, nhưng sự truy đuổi của Hoàng đế đối với hắn chưa bao giờ ngừng lại, nếu không hắn cũng không cần từ Huỳnh Châu xa xôi mà
chạy đến nương nhờ Chung gia. Tội trạng của Phượng Tây Trác, thậm chí
toàn bộ Tự Tại sơn so với hắn, cũng chỉ được coi là một phần nhỏ.
Đường đường là phó thống lĩnh của đại nội thị vệ lại dẫn theo một nửa thị vệ đại nội phản bội, khó trách Hoàng đế nổi trận lôi đình. Có điều
một phần nguyên nhân cũng do Chung Chính muốn thu thập toàn bộ năm thủ
lĩnh của năm phương: Nam – Nam Nguyệt Phi Hoa, Tây – Phượng Tây Trác,
Trung – Chung Chính, Đông – Nguyễn Đông Lĩnh…… Chỉ còn thiếu Bắc. Chung
Chính đang vì lời dự đoán ‘ngũ liệt ngưng chiến’ mà tự mình xây dựng thế cục xem hắn có thể tiến bao xa chăng?
“Phượng cô nương, Trương đại nhân cho mời.” Thủ vệ vừa rồi vào báo tin chạy đến, trên trán vẫn còn một tầng mồ hôi chưa kịp lau.
Phượng Tây Trác vỗ vỗ đầu ngựa, “Thay ta trông nom hai con ngựa này,
chúng nó thích ăn cỏ non, uống nước sạch, không thích đứng gần những con ngựa trắng.” Thấy tên thủ vệ mặt mày nhăn nhó nhìn hai con ngựa đen,
Phượng Tây Trác vừa lòng ôm túi đồ đi vào phía trong.
Kết cấu của Trương phủ tuy rằng đêm qua từ trên cao nàng đã nhìn đủ,
nhưng ban ngày nhìn lại, vẫn thấy có nét phong tình khác hẳn.
Hoa hoa cỏ cỏ thoải mái tắm ánh mặt trời bây giờ mới nở rộ lên rực
rỡ, trăm tía ngàn hồng, trong ngày xuân thi nhau khoe sắc tỏa hương.
Đình đài lầu các cũng lộ ra chân thực, những cây tùng cành lá xanh um
rợp bóng khắp nơi.
Cuối đường mòn, Hàn Tái Đình chắp tay sau lưng, sợi tóc xám trắng bị gió nhẹ nhàng thổi tung.
Phượng Tây Trác bước chậm lại, khi khoảng cách còn một thước thì dừng lại, “Vãn bối Phượng Tây Trác bái kiến Hàn tiền bối.”
Ba chữ ‘Hàn tiền bối’ đã dung hợp đủ loại cảm kích vào trong. Ánh mắt hai người giao nhau, đều ngầm hiểu ý.
“Ta có việc muốn hỏi ngươi.” Hàn Tái Đình mặc kệ nàng có phản ứng gì, xoay người đi về phía trước, giống như biết nàng nhất định sẽ theo kịp.
Trên thực tế Phượng Tây Trác đúng là lập tức bước theo.
Thủ vệ dẫn đường thức thời lui lại phía sau, chờ bọn họ cách xa khoảng năm sáu trượng mới chậm rãi theo ở phía sau.
Gió xuân nhẹ nhàng thổi phất qua gò má mang theo hương thơm dịu nhẹ, vô cùng thoải mái.
Phượng Tây Trác đang hít thở không khí, bỗng nhiên nghe thấy Hàn Tái Đình nhẹ nhàng hỏi: “Đã dùng bữa sáng chưa?”
“Dùng rồi, một bát cháo thịt hành lá.” Phượng Tây Trác quay đầu nhìn
hắn, nín thở chờ lời nói kế tiếp, nhưng hắn chỉ gật gật đầu, rồi tiếp
tục đi về phía trước.
Loại trầm mặc này kéo dài cho tới tận khi đến trước chính sảnh của Trương phủ.
“Chỉ có thể tới đây.” Hắn dừng lại bước chân, xương gò má hơi hơi đỏ lên, khiến cho khuôn mặt thoạt nhìn phấn chấn rạng rỡ.
Phượng Tây Trác đột nhiên thay đổi bước chân, nửa người khẽ nghiêng.
Vài bóng người từ các nơi nhảy ra, ăn mặc khác nhau, ánh mắt không
thiện cảm trừng nàng, sau đó chuyển sang ôm quyền với Hàn Tái Đình, thái độ rất cung kính.
Hàn Tái Đình liếc mắt nhìn bọn họ một cái, khẽ gật đầu. Những người
đó như trút được gánh nặng, lập tức phi thân vào trong sảnh đường.
Phượng Tây Trác suy nghĩ một chút đã hiểu được điều kỳ lạ trong đó.
Chắc hẳn đây chính là những cao thủ do Trương Văn Đa sai khiến mai phục
trên đường để đối phó với nàng, có điều bởi vì Hàn Tái Đình dọc đường
hộ tống mà không dám ra tay. “Hàn tiền bối có lòng che chở, suốt đời vãn bối khó quên.”
Hàn Tái Đình cười cười không tiếp lời của nàng, mà hỏi ngược lại: “Ngươi ăn cháo ở nơi nào?”
Phượng Tây Trác ngẩn ra, “Đầu ngõ.”
Hàn Tái Đình gật đầu, “Ta chỉ muốn hỏi cái này mà thôi.” Dứt lời
không để ý tới nàng vẫn còn há miệng, mà quay đầu đi về đường cũ.
Nếu nói Phượng Tây Trác vốn mang ý kính trọng bởi vì Hàn Tái Đình ra
tay giúp đỡ, thì giờ khắc này lại sinh ra một loại tình cảm thân cận khó nói. Dù cho không biết nguyên nhân tại sao hắn làm như vậy, nhưng lại
không hề hoài nghi dụng tâm của hắn, cho dù trước mắt là thời cuộc như
vậy.
Nàng nhìn theo bóng dáng kia cho đến khi hoàn toàn biến mất, mới chậm rãi thu lại tâm tình, đi vào chính sảnh.
Đám cao thủ khí thế như ngọa hổ tàng long ngồi ở hai bên trái phải,
Trương Văn Đa ngồi ở ghế trên cùng. Phía sau hắn, là một con hổ bằng gỗ, bộ dạng giương nanh múa vuốt, như chỉ chờ người đến rồi lao vào!
“Thảo dân Phượng Tây Trác bái kiến Trương đại nhân.” Nàng chuyển túi đồ lên trên vai, ôm quyền nói.
Trương Văn Đa chậm rãi ngẩng đầu, trong con ngươi đen bóng lóe ra ánh sáng lạnh lùng, Nếu bản quan không lầm…… trên lưng Phượng Nhị đương gia hình như còn đang cõng lệnh truy nã đúng không? Tha thiết chạy đến phủ
của bản quan, chẳng lẽ là muốn tự thú?”
Phượng Tây Trác chớp mắt, “Trương đại nhân chẳng lẽ không biết, Kiêu Dương Vương đã đáp ứng thả cho ta một con ngựa sao?”
“Ồ?” Ngón tay Trương Văn Đa bấm lấy lòng bàn tay, “Một khi đã như
vậy, bản quan nên mời Vương gia tới tiếp đãi Phượng Nhị đương gia mới
đúng.” Ánh mắt của hắn liếc sang người hầu cận đứng ở bên cạnh, người
hầu lập tức lĩnh mệnh mà đi.
Phượng Tây Trác không để ý lắm túm lấy túi đồ trên lưng, đặt ở trên
bàn trà, chậm rãi cởi ra, “Có điều hiện tại ta muốn đến để lĩnh công với Trương đại nhân đây.”
Lớp lớp túi vải được mở ra, không biết đồ vật gì lại được gói đến sáu lớp vải. Tận cùng bên trong, là một pho tượng Bạch Ngọc song tu to bằng bàn tay, một cái bình sứ to bằng ngón tay cái, và một khối ngọc bích
hình trăng lưỡi liềm.
Ánh mắt Trương Văn Đa nhìn chằm chằm vào ba đồ vật này, “Phượng Nhị đương gia từ đâu có được?”
“Nói đến cũng khéo.” Phượng Tây Trác thở dài nói, “Hôm qua trong lòng ta có chuyện vướng mắc, đặc biệt đến tìm Kiêu Dương Vương thương lượng. Ai ngờ lại nhìn thấy có người lén lút từ quý phủ đi ra, lòng hiếu kỳ
nổi lên, cho nên đi theo.”
Trương Văn Đa cười lạnh, “Vì thế thật khéo léo phát hiện ra hắn trộm Tây Hoang Kỳ Trân?”
Phượng Tây Trác kinh ngạc nói: “Trương đại nhân quả nhiên liệc việc
như thần. Vốn ta nhìn thấy hai tay hắn trống trơn đang chuẩn bị rời đi,
lại thấy hắn bới ở dưới gốc cây ra một túi đồ. Ta lập tức nghĩ đến
Trương đại nhân từng dán bố cáo toàn thành nói Tây Hoang Kỳ Trân bị mất
trộm, cho nên thà rằng đoán sai, cũng không thể bỏ qua niềm tin đoạt túi đồ đó về đây.” Nói tới đây nàng lại thở ra một hơi, “May mà lúc đó kiên trì, nếu không chẳng phải sẽ vô tình bỏ mất cơ hồi lập công lớn rồi?”
“Người đó đâu?”
Phượng Tây Trác cười gượng nói: “Trương đại nhân cũng biết đạo tặc
không phân biệt nhà, ta đen ăn đen* đã là tối kỵ của nghề nghiệp này,
sao có thể nào đuổi tận giết tuyệt đối phương?”
*Đen ăn đen: ý chỉ xã hội đen, hay đạo tặc thanh toán lẫn nhau.
Tay phải Trương Văn Đa vuốt cằm nhẹ nhẹ, “Đạo tặc chẳng phân biệt nhà? Hừ hừ, không biết chừng còn là một nhà?”
Phượng Tây Trác nhìn ngón tay của mình, trong miệng u oán vô hạn, “Sư huynh từng nói một ngày làm đạo phỉ, thì cả đời là đạo phỉ, bỏ gian tà
theo chính nghĩa tương đương với chuyện tự tìm đường chết, quả nhiên
không sai. Ai, chung quy vẫn là ta quá ngây thơ rồi, còn tưởng rằng
Trương đại sẽ khác những vị quan không phân biệt tốt xấu kia……”
Trương Văn Đa mặc kệ nàng chế giễu trào phúng, vẫn không đáp lời.
“Lời nói của Phượng cô nương, bổn vương tin năm phần.” Thượng Tín chưa thấy người, đã thấy tiếng.