Sở Nhi Truyền Kì

Chương 7

Sau vài giây định thần lại khối óc, Sở Nhi vội vàng đi ra ngoài cửa nghênh tiếp đúng lễ. Ai có nào ngờ vừa ra tới cửa đã chạm phải hắn, mất đà khiến nàng ngã về sau, cứ ngỡ là lần này sẽ phải giáp mặt với đất mẹ rồi! Tức thì Thế Phong vươn tay kéo nàng lại, mặc cho nửa gò má của Sở Nhi áp sát vào lồng ngực mình.

Sở Nhi mặt hết xanh rồi lại chuyển sang đỏ, không kìm được hưởng thụ sự thoả mãn khi cánh tay rắn chắn siết chặc eo mình, nghe đâu mùi rượu Trạng Nguyên vờn nhẹ.

Sau vài giây tự hưởng, nhận ra liệu mình có đi quá giới hạn của một quận chúa không? Sở Nhi vội vàng rời khỏi vòng tay hắn, khẽ hành lễ.

- Rỗi không?

- Ờ...- Nàng gật đầu một cái, rỗi với chả rảnh gì! Đương kim thái tử hắn mở miệng, dù có lo đi chạy giặc thì cũng mắt nhắm mắt mở gật đầu.

- Đi theo ta.

Đoạn rồi hắn nắm lấy cổ tay nàng kéo đi, dù có dùng sức nhưng lại khiến nàng không đau, ngược lại còn cảm thấy rất nhẹ nhàng.

Song Đan ngơ ngơ ngác ngác như con nai vàng, chả hiểu cái sự gì đang diễn ra trước mặt, quận chúa của nàng liệu có phải phạm đại tội gì không, bị thái tử tới đây kéo đi hành án? Song Đan vội vàng chạy theo.

Suốt từ khi ra khỏi Hiên Diên cung, hắn bắt nàng phải sóng vai bước cùng hắn, đôi khi gắng lùi lại phía sau một chút lại lập tức bị Thế Phong kéo lên.

Sở Nhi thực lòng không biết giấu mặt mình vào đâu, bao nhiêu là cặp mắt giáng thẳng vào nàng, áp lực như quả núi đè xuống, không phải chứ? Đi với Thế Phong rắc rối tới vậy sao?

- Gì vậy?

- Huynh là người hay quỷ vậy?

Hắn nhìn nàng khó hiểu.

- Ha! Đi với huynh tự dưng ta biến thành kẻ lạ. - Nàng trợn mắt nhìn hắn.

- Cứ mặc bọn họ đi!

Nàng thở dài... Cũng phải thôi, hắn là thái tử, kẻ nào dám hé miệng đụng tới thì đầu lìa khỏi cổ là không tránh khỏi. Bình thản là cư nhiên.

Còn nàng...Hu hu! Một quận chúa mới được phong danh hôm qua...

Sở Nhi cũng chả biết mình bị hắn kéo đi đâu, như kẻ ngốc lạc vào mê trận tối đen, chỉ có một ngọn đuốc là Thế Phong dẫn đường.

Vòng qua Ngự hoa viên, hắn dẫn nàng tới một tiểu đình cạnh hồ sen. Từ xa, mùi sen đã thanh tao đã lan tới khứu giác, nhưng cái làm nàng thảng thốt nhất chính là...

- Oái! Huynh đưa ta tới đây làm gì?

- Tới gặp người cần gặp. - Hắn bình thản.

Cư nhiên, điều làm nàng rối loạn khối óc chính là nhị vị hoàng đế và hoàng hậu đang ngồi thưởng hoa. Không biết đâu, nàng thà cắn lưỡi chết còn hơn diện kiến hai vị này!

Chưa kịp quay đầu bỏ chạy thì tiếng tên thái giám đã vang lên.

- Thái tử điện hạ tới! Sở quận chúa tới!

Sở Nhi giận đến nổ đom đóm, tên huyên thuyên! Ai bảo ngươi réo om sòm thế?!

Nhưng chính là không thể chạy được nữa, nàng đành dồn hết toàn bộ sức bình sinh, làm tròn bổn phận một quận chúa vậy! Sở Nhi lẽo đẻo theo Thế Phong vào trong.

Vừa vào tới nơi, Thế Phong đã vội hành lễ, Sở Nhi như một con rối, luống cuống làm theo.

Hắn làm bộ như rất bình thản thảnh thơi đứng qua một bên, mặc cho cha nương đang dò xét nàng.

Bất lực tòng tâm, Sở Nhi đành dùng ánh mắt vang lơn ngây thơ vô số tội cầu cứu hắn.

Hu hu, muốn phạt nàng chuyện lúc trước thì một đao cũng đủ rồi! Sao lại hành nàng như vậy?

Tằng hắng lại một tiếng, Thế Phong mới phân trần.

- Phụ hoàng, mẫu hậu! Sở quận chúa chính là ân nhân cứu mạng nhi thần lúc trúng tên của Mông Cổ.

- Hoá ra là Sở quận chúa sao? Đúng là ông trời sắp đặt, nếu không biển trời rộng lớn, thật không biết thế nào tìm con để nói tiếng cảm ơn đây! - Hoàng hậu nương nương có vẻ khá vui mừng, nhìn nàng.

Sở Nhi cười qua loa đáp lại, đau tim thật!

- Hồi nương nương, không có gì to tát! Được cứu mạng thái tử là phúc tu mấy kiếp của Sở Nhi.

Tiếp theo sau đó là một màn nói chuyện hết sức thoải mái giữa mọi người. Nhưng đó chỉ là hoàng đế và hoàng hậu, còn đối với Sở Nhi thì run đến bưng tách trà không vững, mỗi lần đáp lại chính là bảy lần uốn lưỡi.

Ài! Từ trước tới giờ nàng sống ở Hồ Điệp sơn, rồi sống cùng An Lạc, một chút quy tắc lễ nghi cũng không dùng tới, thật là tự do thoải mái biết bao nhiêu! Còn bây giờ... Tới cái chuyện đưa nước trà vào miệng còn phải xem sai đúng! Nàng thảm quá đi!

- Ha ha! Sở Nhi đúng là biết nhiều chuyện! Nếu con đã có hứng thú với tứ thơ và ngũ kinh như thế, Phong nhi à! Hay còn dẫn cô ấy tới Thượng Thư phòng tìm hiểu thêm đi! Nếu rãnh thì dẫn cô ấy đi dạo kinh thành luôn. - Hoàng đế cười sảng khoái, nữ tử này thật khiến người khác có cảm tình.

Nàng thật nghi thính giác mình có vấn đề! Hoàng đế đại nhân à, núi kiến thức " uyên thông" đó đều do An Lạc tống vào đầu nàng, chứ bản thân Sở Nhi thì mấy thứ đó chỉ tổ làm nhọc đầu.

Nhưng khổ một nỗi lời hoàng đế nói ra còn có uy quyền hơn Thế Phong gấp trăm lần, khác nào thánh chỉ, kháng lại thì...

Sở Nhi một lần nữa đè nén tâm tư mình, nghiến răn nở một nụ cười "biết ơn".

- Tạ bệ hạ.

- Vâng! Nhi thần đã rõ!

Ngược hẳn với Sở Nhi, Thế Phong đáp lại ra điều ưng ý lắm, thật khiến người khác nổi đoá.

Cáo biệt nhị vị cha nương của Thế Phong, nàng như bướm thoát khỏi kén mừng hơn cả được cho vàng cho ngọc, nhưng cũng không quên dùng ánh mắt giết người lườm hắn.

Bên trong, hoàng đế và hoàng hậu nhìn nhau nở một nụ cười ưng thuận...
Bình Luận (0)
Comment