Sở Sở Ở Thanh Triều

Chương 10

Lúc Sở Sở đi ra trăng đã lên đỉnh đầu, Cao Vô Dung hầu ở bên ngoài dẫn Sở S đến phòng trong phía tây. Đẩy ra cửa nhỏ thì thấy chăn màn gối đệm tinh xảo, hai bên giường có hai ngọn đèn cung đình, ánh sáng cũng không mạnh lắm, rất nhu hòa ấm áp. Tứ a ca Dận Chân đang tựa vào đầu giường hướng về phía Sở Sở mới vừa vào tới tỉ mỉ quan sát, lạnh lùng trên mặt buông xuống thay vào đó là vẻ thân thiết, trong mắt xẹt qua tia kinh ngạc mang theo tầng tầng dục vọng khó có thể khắc chế, làm Sở Sở âm thầm kinh hãi.

Sở Sở không nhìn thấy bộ dáng của mình nhưng Tứ a ca lại cảm thấy sự tự chủ lấy làm kiêu ngạo trong mình sắp sửa sụp đổ rồi. Sau khi tắm, hai máSở Sở lộ ra màu hồng nhàn nhạt, một đầu tóc đen không có buộc lên xõa ở phía sau, đôi mắt sáng trong, cả người tản ra một sự lười biếng làm người ta mê muội. Lúc này Sở Sở đã không còn dáng vẻ non nớt, ngược lại có sự hấp dẫn làm đàn ông khó có thể chống lại, rất chín chắn, rất hấp dẫn, cảnh này khiến cho Tứ a ca vốn rất ưa thích cưng chiều Sở Sở càng khó tự kiềm chế hơn.

Cao Vô Dung lặng lẽ lui ra ngoài khép lại cửa phòng. Sở Sở cũng không phải là thiếu nữ ngu ngốc gì, lúc đại học đã từng qua lại với hai người bạn trai, mặc dù không có đi tới cùng (đám cưới á), những thứ khác như vành tai chạm tóc mai cũng đều thể nghiệm qua. Nói thật mình cũng không bài xích, nói một cách thẳng thừng không phải là sinh lý cần ư, ra khỏi xã hội, thật ra mình vẫn muốn tìm cơ hội thí nghiệm tất cả các trò chơi trên giường (bạn này khẩu vị nặng wá! ặc), ở hiện đại phương diện này rất cởi mở, chỉ cần vừa mắt thì tình một đêm chỗ nào cũng có. Sở Sở đang hoài niệm thời đại ăn nhanh đó đây.

Giọng nói Tứ a ca trầm thấp từ tính truyền đến: “Tới đây!”

Sở Sở do dự một chút nhẹ nhàng đi tới bên cạnh Tứ a ca, Tứ gia nhẹ nhàng cầm tay Sở Sở, trong nháy mắt Sở Sở liền bị hắn đặt ở phía dưới, Sở Sở vội vàng đẩy đẩy hắn nói:

“A mã ngạch nương vẫn chờ ta đấy!”

Tứ a ca cười thật thấp nói:

“Đã sớm sai người trở về rồi, hôm nay nàng còn muốn chạy đi đâu?”

Thật ra thì Tứ a ca vốn không muốn nhanh như vậy có được thân thể nàng, có lẽ do lời nói của Dận Tường hôm nay kích thích hắn, có lẽ cảm giác đáy lòng của Sở Sở vẫn còn đang du đãng, hơn có lẽ sau khi tắm Sở Sở quá đẹp muốn ăn thay cơm. Vốn không quá ham muốn chuyện giường chiếu, nhưng hôm nay mình nhiệt huyết sôi trào như thiếu niên mới nếm tư vị u mê lần đầu nên khó có thể nhịn xuống. Tứ a ca không muốn ngẫm nghĩ nguyên nhân nữa, trong lòng trong đầu chỉ có một âm thanh, ta muốn nàng, ta muốn hoàn toàn có được nàng.

Tứ a ca nhìn chằm chằm ánh mắt mở thật to của Sở Sở, bên trong vừa có tò mò cùng ngượng ngùng nhàn nhạt, mình có thể cảm thấy hai luồng mềm mại trước ngực của nàng cùng tiếng tim đập dồn dập. Tứ a ca chậm rãi cúi đầu bao trùm đôi môi đầy đặn, mềm mại, mùi thơm ngào ngạt vẫn dụ hoặc muốn mình thưởng thức.

Tứ a ca tỉ mỉ liếm láp đôi môi Sở Sở không vội không nóng nảy thô lỗ, rất dịu dàng giống như thưởng thức món điểm tâm ngọt cực phẩm. Sở Sở cảm giác cả người không tự chủ được nóng lên, phát ra một tiếng ưm thật thấp, rên rỉ này tựa như ngọn lửa, trong nháy mắt thiêu đốt kích tình của Tứ a ca. Lưỡi nhẵn mềm thô bạo xông vào khoang miệng Sở Sở, thỉnh thoảng dò xét chung quanh, thỉnh thoảng bắt được cái lưỡi thơm của Sở Sở liều chết dây dưa, giống như muốn đem Sở Sở phía dưới ăn vào trong bụng mới bỏ qua. Nụ hôn sâu của Tứ a ca tràn ngập bá đạo độc chiếm làm Sở sở có chút khó chịu, ‘người đàn ông này lại đem đầu lưỡi đưa tới tận cổ họng của mình, ai nói cổ nhân bảo thủ chứ hả? Vị Tứ a ca nổi tiếng lạnh như băng này quả thật so với diễn viên nam trong AV còn kỹ thuật hơn.’ Sở Sở nóng lòng tránh thoát khống chế của Tứ a ca, đôi tay dùng sức đẩy người đàn ông trên người đã mất đi lý trí một cái.

Một lát sau Tứ a ca đại khái là cảm thấy thỏa mãn, mới thả cái miệng nhỏ nhắn của nàng ra, nhưng khóe miệng hai người kéo ra tơ bạc thật dài lại có vẻ càng thêm dâm mỹ dây dưa. Cổ áo Sở Sở đã rộng mở, lộ ra áo kép trắng nhạt bên trong cùng da cổ trắng mịn, lại gần chỉ cảm thấy ám hương từng trận. Tứ a ca không bao giờ nguyện nhẫn nại nữa, không kịp chờ đợi rút đi y phục Sở Sở, một cơ thể mê người lộ ra ngoài vạt áo ở trước mắt Tứ a ca.

Mặc dù vẫn biết nha đầu này trổ mã rất đẹp, nhưng chân thiết nhìn đến sờ tới còn làm Tứ a ca - duyệt vô số nữ nhân - than thở! Hình dáng đẹp, một đôi tuyết trắng co dãn mười phần, nụ hoa phấn hồng nhú lên xinh đẹp mê người giống như một cánh hoa mới nở, bờ eo mảnh khảnh mềm mại càng giống như là cành liễu chập chờn bên khe suối tháng ba bắn ra phong tình vạn chủng, da thịt trắng mịn sáng ngời như son như ngọc, giống như tơ lụa tốt nhất, trơn mượt vô cùng, chân dài cân xứng khép lại thật chặt cất giấu nhạc viên e lệ. Xinh đẹp như vậy Tứ a ca chưa từng thấy qua. Tứ a ca ngay lập tức có thể kết luận tìm khắp cả Đại Thanh cũng khó mà tìm được một thân thể hoàn mỹ như vậy, đủ để khuynh quốc khuynh thành nghiêng giang sơn.

Tứ a ca mê mẩn hôn khắp thân thể dụ người phía dưới, nghe Sở Sở rên rỉ thật thấp mềm mại, mình cũng khắc chế không được, thả ra lợi kiếm của mình chợt xông phá trở ngại, đôi môi ngậm thật chặt chặn lại tiếng kêu đau của Sở Sở... (cua đồng cua đồng các đồng chí tự tưởng tượng lấy – lời tác giả) tiếng va chạm thân thể trong phòng làm người ta mặt hồng tim đập, tiếng rên rỉ cầu xin tha thứ của Sở Sở cùng tiếng thở dốc nặng nề như dã thú của Tứ a ca cho đến trời tờ mờ sáng mới dần dần ngừng nghỉ.

*Cua đồng: Theo mình biết thì 'hà cua' là kéo rèm che cảnh nóng - yen _nhien –ttv)

Phòng ngoài hai gã sai vặt trực đêm đã bị Cao Vô Dung đuổi đi từ sớm, chỉ có một mình ông ta ở bên ngoài đợi cả đêm, cũng âm thầm buồn bực cả đêm. Chuyện bên trong tự nhiên không gạt được ông ta, ông ta vốn là tổng quản nội vụ, chuyện trong phòng này cũng là chuyện thuộc bổn phận của ông ta. Bình thường ông ta phục vụ Tứ a ca đi tất cả phòng cũng chỉ là ứng phó, mỗi lần chỉ một khắc đồng hồ là Tứ a ca sẽ đứng dậy không ngủ lại trong phòng thê thiếp đó. Từ khi xây phủ cho tới hôm nay đã chín năm rồi, trừ thị thiếp Lý thị có một cách cách, đến nay chưa có thêm đứa bé nào khác, vì vậy ông ta bị Vạn Tuế Gia cùng quý phi nương nương chất vấn mấy lần, bên trên ban thưởng cho các cô nương xinh đẹp, phong tình cũng không ít, nhưng vô luận ngươi thiên kiều bá mị xinh đẹp như hoa cỡ nào, vị gia kia vẫn y bộ dạng cũ - không nhiễm lửa khói, trấn định tự nhiên. Có một thời gian chính ông ta cũng cho rằng vị gia này có phải hay không ở phương diện này xảy ra tật xấu gì, nhưng mỗi lần thái y bắt mạch đều là mạch tượng bình an, ông ta cũng lén lút hỏi thăm qua, bọn thái y luôn miệng một lời “Tứ gia rất khỏe mạnh.”

Ông ta vốn đang có thái độ hoài nghi, thế nhưng một đêm này lại hoàn toàn đã phá vỡ ý nghĩ của ông ta, trong lòng ông ta ‘vị gia này là Phật gia ngồi trong lòng mà vẫn không loạn, căn bản là làm không biết mệt, quỷ còn hơn cả sắc quỷ. Từ lúc phục vụ Tứ gia khai trai đến giờ còn chưa bao giờ thấy không tiết chế túng dục như vậy, vị Đông cách cách kia nhìn nhu nhược mảnh khảnh, bị cưng chiều trắng đêm sợ rằng không chịu nổi.’

Sở Sở bị Tứ a ca không biết ngừng nghỉ này loay hoay cả đêm, đem tất cả địa phương trên cơ thể mình trong trong ngoài ngoài, từ trên xuống dưới nghiên cứu thông suốt, đã sớm quên mất mình là lần đầu, biến đổi các loại tư thế, thật là đa dạng chồng chất. Sở Sở cơ hồ cho là kỹ thuật phòng the lưu truyền tới đời sau là vị hoàng đế mặt lạnh này biên soạn, cái gì mà lang quân lãnh tâm lạnh lùng chứ, rõ ràng là Tây Môn Khánh tinh thông đầy mình, nếu không phải là mình cuối cùng mềm giọng nhỏ cầu khẩn, vị gia này còn không chịu bỏ qua đâu. Trước lúc Sở Sở ngủ mê man ý tưởng cuối cùng chính là loại vận động này không vui chút nào, gặp phải bạn giường dũng mãnh như Tứ a ca sớm muộn gì cũng chết ở trên giường.

Thật ra thì Tứ a ca biết mình rất quá đáng, không có băn khoăn đến nha đầu này làm lần đầu tiên, chịu đựng không được, nhưng đối mặt với một người vừa hoạt sắc sinh hương* như vậy vừa là người phụ nữ trên đầu quả tim mình, mình muốn nhịn cũng không nhịn được. Điên cuồng trắng đêm không có làm cho hắn mệt mỏi, ngược lại làm hắn cảm thấy cả người vui vẻ, tinh thần phấn chấn gấp trăm lần. Đau lòng cưng chiều quét qua cô gái bé nhỏ ngủ say trong ngực, khắp nơi trên thân thể ngọc ngà đều có dấu vết mình “yêu”, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra nhợt nhạt mệt mỏi, đôi mắt to tinh linh lúc này nhắm thật chặt, dưới mí mắt có chút quầng đen nhàn nhạt, tựa hồ đang tố cáo tội của mình. Tứ a ca nhẹ nhàng nhếch miệng, lộ ra nụ cười xấu xa, nhẹ nhàng cúi đầu hôn cổ trắng nõn của Sở Sở, người trong ngực hình như bị quấy nhiễu, hừ hừ hai tiếng rất nhỏ lại ngủ say.

*”Hoạt sắc sinh hương” hay còn gọi “Sống sắc sinh hương”

1. Hình dung nhan sắc xinh đẹp diễm lệ của hoa.

2. Hình dung nhan sắc xinh đẹp diễm lệ của phụ nữ (Ẩn dụ so sánh)

3. Hình dung văn thơ tranh vẽ rất đẹp giống thật.

Tứ a ca không mặc y phục, dùng áo choàng da của mình bao lấy thân thể Sở Sở, dò xét chốc lát không có lộ ra chút da thịt nào mới gọi Cao Vô Dung đi vào. Mình ôm lấy Sở Sở đi đến ôn tuyền đối diện ngâm mình, Cao Vô Dung vội vàng kêu người thay đổi màn gối, đợi dọn dẹp xong xuôi rồi, Tứ a ca cũng ôm Sở Sở trở lại. Tứ a ca phất tay ý bảo Cao Vô Dung đi xuống, mình thì đem Sở Sở trong ngực đặt ở trên giường mềm mại sạch sẽ, ‘mình quả thật làm nha đầu này mệt chết rồi. Khi mình ôm lấy nàng, lau cho nàng, nàng đều không có tỉnh.’ Nhẹ nhàng đắp mền lên, cúi đầu hôn cái trán của nàng một cái, xoay người đi ra ngoài, xuyên qua cửa tròn đi tới hậu viện, giữa bãi đất trống, Dận Tường đang múa kiếm. Bây giờ sắc trời đã sáng choang, ánh mặt trời màu vàng chiếu vào trên người thiếu niên đang múa kiếm trong viện, có vẻ tựa như ảo mộng. Dận Tường thấy Tứ ca xuất hiện ở hậu viện rất là kỳ lạ, dừng động tác quan sát Tứ a ca một lần, thấy vị Tứ ca này bình thường tỉnh táo cẩn thận, hôm nay ngược lại dịu dàng và chậm chạp rất nhiều, cả người cũng lộ ra một loại mùi vị thoả mãn. Cười nói:

“Đệ nói khi Tứ ca phù dung trướng ấm cả đêm xuân, quân vương từ đó không tảo triều*, sao ra ngoài sớm như vậy?”, lại thần thần bí tiến tới bên cạnh Tứ a ca nói: “Nói thật đi, mùi vị nha đầu kia như thế nào?”

*2 câu thơ trong bài thơ “trường ca hận” của Bạch Cư Dị

Tứ a ca liếc hắn một cái nói:

“Cực phẩm!”

Dận Tường không tin bĩu môi:

“Hình dáng cô ấy thanh non lại kêu cực phẩm, kiến thức Tứ ca còn ít, để khi nào đệ tìm cho ca ca một cực phẩm ngựa gầy Dương Châu* chân chính tới khiến huynh mở mắt, huynh liền ngại nha đầu kia dính răng rồi!”

*Dương Châu sấu mã: những cô gái trẻ được chuyên môn huấn luyện từ nhỏ để khi lớn lên bán cho các thương nhân giàu có làm thiếp hoặc bán vào chốn ăn chơi. Nó là một dạng đặc sản, thậm chí một nghề đặc biệt của Dương Châu. (delafere119 –ttv)

Bắt đầu từ Minh triều, ở Dương Châu, xuất hiện số lượng lớn thiếu nữ trải qua huấn luyện đặc biệt, dự bị gả cho phú thương làm tiểu thiếp, mà những cô gái này lấy gầy làm đẹp, người người đều gầy gò, vì vậy được gọi là “ngựa gầy Dương Châu” . Nếu nói tới “ngựa gầy”, thật ra chính là bị mua bán từ bọn buôn người. Đến thời kỳ Minh Thanh, “nuôi ngựa gầy” thành đầu tư sinh lợi nhiều nhất, có một nhóm người đặc biệt chuyển chuyện này thành nghề nghiệp. Trước tìm mua về các cô gái xinh đẹp ở trong gia đình nghèo khổ, dạy các nàng ca múa, cầm kỳ thư họa, sau khi lớn lên bán cho người giàu làm thiếp hoặc vào nơi yên hoa liễu hạng (lầu xanh), lấy chuyện này làm mưu lợi. Bởi vì bần nữ rất gầy ốm, mới lấy tên “ ngựa gầy”. Lúc đầu mua đồng nữ chỉ mười mấy xâu tiền, đợi lúc xuất giá, thể kiếm tới một ngàn năm trăm lượng. Một số người thấy có lợi, tìm ra rất nhiều cách cạnh tranh, nhất là đời Minh, muối thương Dương Châu lũng đoạn nghề muối cả nước, dây dưa rất nhiều, giàu có nhất giáp thiên hạ, nên “nuôi ngựa gầy” Dương Châu trở thành nên rất thịnh, “ngựa gầy” xuất hiện, hoàn toàn là dùng để thỏa mãn các dục vọng biến thái của muối thương. Nguồn: //zhidao.baidu.com/question/491242867.html

Tứ a ca cũng không chấp nhặt cùng hắn, thầm nói: ‘chỗ tốt của nha đầu nhà mình chỉ có tự mình biết là được rồi, mình cũng không phải tới tranh luận những chuyện này cùng đệ ấy. Chuyện của Sở Sở mình còn phải mau sớmrải qua ngày hôm qua mình sợ rằng chốc lát cũng không xa được nha đầu kia, mình phải nghĩ cách đem nha đầu kia theo ở bên người mới được’.

Thập Tam thấy Tứ a ca mất hồn trong chốc lát, tò mò hỏi:

“Tứ ca muốn an bài nha đầu kia thế nào đây? Nếu đệ là huynh cũng không cần phiền não, nếu nàng chết sống không muốn vào phủ, huynh không phải đưa cái thôn trang này cho nàng sao? Để cho nàng ở lại đây không phải là được ư?”

‘Đúng vậy, dù sao hiện tại nha đầu kia tập trung tinh thần muốn xây làng du lịch, thôn trang của mình cách trong thành cũng không quá xa, cưỡi ngựa chỉ mất một canh giờ là đến, dù mình khổ cực chút cũng tiện. Huống chi Điền Văn Viễn cùng Ngạc Kỳ Thái ở chỗ này trông coi, mình cũng yên tâm rất nhiều’, nghĩ đến chỗ này, phân phó nói:

“Cao Vô Dung, sai Ngạc Kỳ Thái thu thập tỉ mỉ dãy phòng phía đông hậu viện, sai người đi đón phu thê Đông lão hán cùng hai nha đầu phục vụ cách cách kia. Còn nữa cẩn thận tra thân thế của hai nha đầu kia một chút, nếu như trong sạch có thể tin thì để cho họ ở lại bên cạnh cách cách. Ngươi tự mình đi một chuyến đến Đông phủ không cần gặp chủ tử Đông phủ, chỉ tìm Đông Phúc hồi lại công việc của Đông lão hán là được.”

Cao Vô Dung đáp ứng rời đi, Dận Tường thầm nói ‘nghe Điền Văn Viễn nói, nha đầu kia là khuê nữ mà nô tài Đông phủ nhặt được, đây chính là một bước lên trời. Đông lão đầu này vận khí cũng không phải là tốt bình thường.’ Xoay người nhận lấy khăn tùy tùng đưa lên, Dận Tường lau cái trán đổ mồ hôi theo Tứ a ca ra đằng trước dùng đồ ăn sáng.

Sở Sở ngủ một giấc này thẳng tới giờ lên đèn mới dần dần thanh tỉnh, mở mắt ra thấy màn lụa màu xanh, xuyên thấu qua màn có thể thấy được ánh đèn nhu hòa bên ngoài. Biết mình ngủ đại khái thời gian không ngắn rồi, muốn đứng dậy, nhưng hơi vừa động đã cảm giác cả người đau nhức khó nhịn, âm thầm nguyền rủa ‘tên a ca sắc quỷ kia.’

Đại khái là nghe được động tĩnh của nàng, màn trong nháy mắt bị vén lên, Ngạc Thái gia canh giữ ở bên ngoài, thấy nàng muốn ngồi dậy vì vậy vội vàng tiến lên đỡ Sở Sở tựa vào cạnh giường. Cái mền trượt xuống chút lộ ra vết hôn bên gáy Sở Sở, Ngạc Thái gia âm thầm sợ hãi than.

“Thỉnh an gia”, âm thanh bên ngoài còn chưa có nói xong, Tứ a ca đã đi vào rồi. P một cái, Ngạc Thái gia cung kính lui ra ngoài, Tứ a ca ngồi ở cạnh giường, tỉ mỉ quan sát Sở Sở một lát, thấy nha đầu này đại khái vừa mới thức dậy, người còn có chút chậm chạp, đôi mắt mở to nhìn hắn vương sương mù mơ hồ trong đó, có vẻ cực kỳ chọc người trìu mến. Khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên màu đỏ nhàn nhạt, tóc đen rủ xuống ở sau lưng, có chút tán loạn nhưng tăng thêm một phần hấp dẫn rất khác biệt, đôi môi có chút sưng đỏ. Nhìn xuống dưới ánh mắt Tứ a ca bỗng dưng tái đi, lộ ra phía dưới cổ thon dài trắng noãn thật sâu, lúc này Sở Sở chưa thanh tỉnh hẳn nên thấy ánh mắt của Tứ a ca nhìn mình chằm chằm có vẻ không đúng. Nhìn theo tầm mắt của hắn thấy bộ ngực của mình đã lộ ra hơn phân nửa, cười gượng vội vàng kéo kéo cái mền phủ lên, trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt một cái.

Tứ a ca âm thầm tiếc nuối, biết mình không thể nhìn tiếp, nếu không sẽ đả thương thân thể nha đầu này, dù sao còn nhiều thời gian, lại nói nha đầu một ngày này chưa ăn chút gì, như vậy không được. Nghĩ đến điều này, cầm lên y phục bên giường tự mình cứng rắn hầu hạ Sở Sở mặc vào, Sở Sở miễn cưỡng giơ tay ra cho hắn mặc y phục. Trong quá trình còn bị vị gia này ăn rất nhiều đậu hũ non tươi mới, hai người dây dưa chừng một khắc đồng hồ mới mặc xong. Sở Sở quan sát mình chốc lát, thấy Tứ a ca mặc cho mình không phải là y phục mình đã mặc hôm qua mà là một bộ hán phục màu đỏ tươi, vạt áo lớn lai quần nguyệt sắc, tay áo cùng cổ áo cũng may một đường lông nhỏ, xúc cảm mềm mại, không có thêu thùa nhiều lắm, ở vạt áo thêu một bụi bạch mai đang đón gió lạnh, mặc dù mặc nhiều hạn chế phiền toái, nhưng không thể không thừa nhận Sở Sở rất ưa thích.
Bình Luận (0)
Comment