Khang Hi tại sao tới đây?! Kể từ qua năm mới, Khang Hi liền mang theo mấy sủng phi đi Sướng Xuân Viên ở lâu dài rồi. Sướng Xuân Viên lại cách làng du lịch Sở Sở không xa, huống chi một kiến trúc lớn mới xây, vả lại phong cách khác xa như vậy, Khang Hi gia làm sao không biết. Lặng lẽ hỏi Lý Đức Toàn mới biết nguyên lai đây là lâm viên của lão Tứ, ông ta đang buồn chán, nhìn xuống tuyên truyền đơn cùng giới thiệu của làng du lịch được trình diện lên, càng thêm tò mò. Xây vô cùng đặc biệt thì cũng thôi đi, còn có một cái tên dở dở ương ương, vì vậy lặng lẽ lệnh Lý Đức Toàn đi thăm dò. Kết quả lại làm ông ta càng thêm không có đầu mối, nghe nói thôn trưởng trong làng du lịch này là nữ nhân của lão Tứ, hôm nay liền làm lễ khai mạc gì đó, không chỉ có mấy nhi tử của ông cũng đi, nghe nói Bạch Tấn cùng mấy người nước ngoài cũng đi, chuyện này càng thêm gợi lên hứng thú của Khang Hi gia.
Vì vậy đỉnh kiệu nhỏ đã đến cửa làng du lịch, nguyên tính toán lặng lẽ đi vào, không nghĩ tới bốn tiểu nữ tử ở cửa thế nhưng không cho vào, mặc cho Lý Đức Toàn nói cứng mềm thế nào cũng không được, luôn miệng một lời nói cái này là thôn trưởng Sở Sở quy định, vừa đến giờ mùi sẽ không được vào bên trong nữa, sợ quấy rầy lễ khai mạc bên trong. Lý Đức Toàn bất đắc dĩ hồi bẩm lại với Khang Hi gia, Khang Hi ngược lại gật gật đầu nói:
“Cô nương được gọi là thôn trưởng ở đây thật là có cách quản lý thuộc hạ, kỷ luật nghiêm minh, thông minh.”
Lấy xuống ngọc bội tùy thân giao cho Lý Đức Toàn, nói không cần làm khó người ta, đưa cái này cầm đi vào giao cho lão Tứ là được, lúc này mới có cách đi vào. Tứ a ca lệnh Cao Vô Dung điều tới mấy thị vệ canh giữ ở trước cửa Dung Nguyệt cư, mình thì theo Khang Hi đi vào trong thôn. Dọc theo đường đi Khang Hi gia ngược lại cũng không hỏi cái gì khác, chỉ là có chút hăng hái quan sát cảnh vật bốn phía, thật ra thì trong nội tâm ông ta lại rất giật mình. Trong thôn giăng khắp nơi nhìn như tán loạn vô chương, nhìn tầng tầng lớp lớp, cơ hồ có thể làm được dời bước đổi cảnh, thủ pháp như vậy rất giống cảnh trí xinh đẹp tuyệt trần của lâm viên Giang Nam.
Từng tầng một, tiểu lâu cùng viện tọa lạc chung quanh cũng đều thành nhất thể, rất có ý tứ, thỉnh thoảng lóe lên góc lầu mái cong, có thể nhìn thấy phong cách Tây Dương cùng Đông Dương, rất đặc biệt ở cùng một lâm viên.
Lúc này Sở Sở ở phía sau vũ đài đợi, dáng vẻ nóng nảy, vừa muốn kêu Đại Nữu đi nhìn một chút rốt cuộc xảy ra sự cố gì, thì thấy Cao Vô Dung vội vàng đi vào lặng lẽ ở bên tai Sở Sở nói:
“Vạn tuế gia giá lâm không muốn cho mọi người biết, Tứ gia bảo ngài tỉ mỉ chút”
Sở Sở âm thầm cười trộm, thầm nghĩ:
“Đây quả thực là người tuyên truyền tốt nhất a, những vị quan phía dưới kia không thể không biết hoàng đế, không để cho thông báo cũng đều biết cả rồi!”
Mỉm cười gật đầu xoay người đi ngược chiều, đợi người nói xong mở màn liền đi lên, cúi đầu quan sát hán phục màu hồng thu eo trên người mình, sửa sang lại làn váy, chậm rãi đi lên vũ đài. Phải nói thế nào làm người ta bội phục, vũ đài chỉ xây dựng tạm thời cũng rất tinh xảo, đứng ở phía trên nói chuyện, âm thanh liền có vẻ hết sức vang.
Lại nói Tứ a ca đi ra ngoài một lát liền đem hoàng đế đón vào. Phàm những ai đã gặp cũng không khỏi cả kinh, muốn quỳ xuống hành lễ, nhưng Khang Hi nhìn lướt qua khoát khoát tay, mọi người mới cứng ngắc đứng. Không biết Khang Hi thì toàn là thương nhân một chút danh vọng, có kim tiền, mấy người đó không biết Cửu a ca, mới vừa rồi thấy bọn họ làm lễ ra mắt hàn huyên, sớm đoán được mấy vị trước mặt đại khái đều là hoàng tử cùng trọng thần. Thấy hôm nay cung kính đón một người nam nhân trung niên đi vào, vả lại đi theo phục vụ lại là thái giám mặt trắng không râu, vậy còn có gì không minh bạch. Thầm nói hôm nay tới rất đáng giá, cũng lén lút quyết định vô luận như thế nào cũng phải thành hội viên của làng du lịch này, đây là chuyện quang tông diệu tổ (光宗耀祖 làm rạng rỡ tổ tiên) a.
Mấy hoàng a ca vây quanh Khang Hi ngồi ở giữa, sau đó đứng ở một bên, Khang Hi cười nói:
“Các ngươi không cần gò bó, Bạch Tấn lão Tứ ngồi cùng với lão gia, những người khác đang ngồi chỗ nào thì cứ ngồi chỗ đó đi.”
Mọi người lúc này mới nhất nhất ngồi xuống, Sở Sở đi lên vũ đài rất lớn để nói lời khai trương ngắn gọn, cuối cùng nói:
“Vì biểu đạt lòng biết ơn đối với các vị khách quý quang lâm, xin thưởng thức ca múa lễ khai mạc “Trên dưới 5000 năm” của làng du lịch.” Nói xong cúi người chào thật sâu lui xuống, không kiêu ngạo không tự ti bình tĩnh thong dong. Tiếp đó là màn biểu diễn mở màn: một đám mặc váy cỏ, ăn mặc rất là nguyên thủy vây quanh một người đàn ông tinh tráng cầm rìu lớn lên đài, nhảy kịch liệt theo tiếng trống có tiết tấu. Sở Sở đến phía sau vũ đài lệnh Điền Văn Viễn đem bảng danh sách tiết mục phát xuống.
Khang Hi nghiêm túc nhìn một lát, hỏi:
“Lão Tứ cái gì gọi là trên dưới 5000 năm?”
“Hồi hoàng a mã, Sở Sở nói, từ Bàn Cổ khai thiên đến bây giờ ước chừng là hơn bốn nghìn năm, cho nên nàng ấy lấy tên như vậy, cụ thể tại sao nhi thần cũng không rõ lắm.”
Lúc này, các thiếu nữ mặc hán phục màu hồng cũng phát cho mỗi người một cuốn sách nhỏ, cũng in ấn vô cùng tinh xảo. Khang Hi từ từ mở ra, thấy phía trước là giới thiệu làng du lịch cùng chương trình các loại, phía sau là chú giải cùng tên các tiết mục của lễ khai mạc. Mỗi tiết mục đều có giới thiệu tường tận, đang mở màn trên đài chính là khai thiên tích địa, theo thứ tự là Tần Hán tam quốc, cho tới bây giờ, mặc dù không có bao quát tất cả triều đại, nhưng đã rất hiếm thấy. Nói thật, Khang Hi làm đế vương lâu như vậy, cũng không gặp qua ca múa biểu diễn mới lạ toàn diện như vậy.
Mỉm cười dần dần nghiêm túc thưởng thức, sau Bàn Cổ khai thiên là trình diễn chuông nhạc có nồng hậu phong cách xuân thu Tiền Tần. Khang Hi Đế quét mắt danh sách tiết mục thầm nói: sắp tới là Hán triều rồi, đi lên là một người đàn ông mặc quần áo hóa trang hoàng đế Hán triều, cầm trong tay một thanh bảo kiếm múa, phía sau mười cô gái mặc quần áo Hán triều nhảy vũ điệu dịu dàng, có vẻ cả cương và nhu kết hợp vô cùng hài hòa tuyệt vời, theo tiếng hát cũng là một cương một nhu rất có ý vị.
“Giữ vững sự nghiệp khó hơn lập nghiệp” – Cảnh Cương Sơn, (ca khúc chủ đề phim đại hán thiên tử – https://www.youtube.com/watch?v=AdC3JSqCna0)
Tần thời minh nguyệt, hán thời quan
(Thời Tần trăng sáng, ải thời Hán)
Cổn cổn Hoàng Hà, lam lam đích thiên
(Hoàng Hà cuồn cuộn, bầu trời xanh xanh)
P/s: Hoàng Hà là sông dài thứ hai của Trung Quốc, bắt nguồn ở
Thanh Hải, chảy vào Bột Hải
Tráng sĩ thiết mã, tương quân kiếm
(Tráng sĩ kỵ binh, đeo quân kiếm)
Tinh kì bán quyển xuất Trường An
(Tinh kì nửa lá xuất Trường An)
P/s: tinh kì: lá cờ quạt
Nữ nhi nhu trường, nam nhân đảm
(Nữ nhi dịu dàng, nam nhân can đảm)
Thao thao nhiệt huyết, hán y quan
(Nhiệt huyết dạt dào, áo mão nhà Hán)
Đại mạc vô ngần, giang hồ viễn
(Đại mạc không biên giới, giang hồ xa)
P/s: Đại mạc: sa mạc lớn
Bạo vũ kinh lôi, dạ như bàn
(Giông tố sấm rền, đêm như phiến đá)
Mĩ nhân lệ, bôi trung tửu
(Nước mắt mỹ nhân, rượu trong chén)
Thiên hạ nhậm, trượng phu kiên
(Mặc thiên hạ, trượng phu gách vác)
Phong tiêu tiêu, lộ mạn mạn
(Gió tiêu điều, đường xa xăm)
Tình thiết thiết, ý miên miên
(Tình tha thiết, ý miên man)
Sinh tử minh, sơn hà luyến
(Thề sống chết, núi sông lưu luyến)
Quân dữ thần, ân dữ oán
(Vua với thần, ân với oán)
Hà tất hồi đầu, thương vãng sự
(Há tất ngoái đầu, chuyện xưa đau thương)
Thả bả phong lưu, xướng thiểu niên
Tạm để gió trôi, rít gọi tuổi trẻ
Vạn lí giang sơn, thiên quân đãm
(Giang sơn vạn dặm, ngàn quân gánh vác)
Thủ nghiệp canh tỉ, sáng nghiệp nan
(Sáng nghiệp còn khó hơn là kế nghiệp)
Mĩ nhân lệ, bôi trung tửu
(Nước mắt mỹ nhân, rượu trong chén)
Thiên hạ nhậm, trượng phu kiên
(Mặc thiên hạ, trượng phu gách vác)
Phong tiêu tiêu, lộ mạn mạn
(Gió tiêu điều, đường xa xăm)
Tình thiết thiết, ý miên miên
(Tình tha thiết, ý miên man)
Vạn lí giang sơn, thiên quân đãm
(Giang sơn vạn dặm, ngàn quân gánh vác)
Thủ nghiệp canh tỉ, sáng nghiệp nan
(Sáng nghiệp còn khó hơn là kế nghiệp)
Khang Hi không khỏi nhỏ giọng khen: “Hay cho một câu giang sơn vạn dặm sự nghiệp giữ vững khó khăn hơn sự nghiệp gây dựng nhiều, các ngươi phải nhớ cho kỹ.”
Mọi người vội vàng đáp lời, ca múa hùng tráng như thế đi qua, thế nhưng Sở Sở ăn mặc anh khí bức người dẫn bốn thiếu nữ đi lên, tóc buộc lên thật cao, tóc đuôi ngựa xõa bung xuống phía sau cổ, ngực rất cao, một đai lưng rất rộng buộc lại eo nhỏ nhắn, vạt áo là theo kiểu đồ cưỡi ngựa, càng hiện ra vóc người đẹp đẽ động lòng người, ánh mắt Tứ a ca bất giác biến đổi, thầm nghĩ: ‘dám mặc như vậy ra ngoài, xem ra nha đầu này về sau mình còn phải tự nhìn chằm chằm mới được.’
Thật ra thì không phải Sở Sở nguyện ý, chỉ là ý vị của vũ điệu Sở Sở muốn ai cũng nhảy không ra, lúc này mới bất đắc dĩ tự mình lên. Sở Sở cũng không có nhảy qua, may mắn mình si mê giảm cân nên thích nhảy múa bụng, vẫn có một chút tế bào nhảy múa, vạn vạn không thể múa bụng, nếu không đoán chừng Tứ gia còn chưa có đem mình xử lý, Khang Hi liền nói: yêu nghiệt, chém!
Bài hát Tôn Thượng Hương – Liễu Nham – ost Xích Bích
Tóm lại một khúc Tôn Thượng Hương để làm Khang Hi gia vui vẻ, Khang Hi nhìn kỹ một chút lời ca của tiết mục bất giác khẽ cười nói:
“Lão Tứ từ nơi nào tìm được nha đầu tinh quái như vậy, rất thú vị, từ xưa mỹ nhân kế không rõ ràng lắm, càng nghĩ càng cảm thấy còn rất có đạo lý.”
Tứ a ca nói về: “Là họ hàng xa của Đông phủ!”
Khang Hi gật đầu một cái, Thập Tứ thầm nghĩ: ‘Nha đầu chết tiệt kia gạt gia thế nhưng lại ca múa đẹp mắt như vậy!’
Nhìn cô gái trên đài toát ra sức sống bắn bốn phía, Cửu a ca đột nhiên nhỏ giọng nói:
“Đệ nhớ ra rồi, Sở Sở này chính là nha đầu nông thôn bán đồ trang sức cho Bát ca ở hiệu cầm đồ “
Bát a ca cùng lão Thập lúc này mới hồi tưởng chốc lát, vừa cẩn thận quan sát Sở Sở trên đài nửa ngày, mặc dù biến hóa rất lớn, nhưng vẫn là gương mặt ban đầu. Cửu a ca âm thầm suy nghĩ: ‘nha đầu này thế nào chỉ trong chớp mắt liền quá giang lão Tứ rồi?! Khi đó không có chú ý, hôm nay quay lại nhìn nha đầu nông thôn bình thường ngày đó, đây rõ ràng là báu vật trời sinh yêu mị, mặc dù ngũ quan bình thường, nhưng rất ý vị, tất cả nữ nhân trong phủ của mình cũng không so bằng.’
Sau khi Sở Sở đi xuống liền có một đám văn nhân mặc váy dài rộng rãi thời Ngụy Tấn đi lên đài ngồi trên chiếu cầm bầu rượu, làm bối cảnh uống rượu ngâm thơ, âm nhạc vang lên là bài Lan Đình Tự của Chu Kiệt Luân, Trương Đình Ngọc thầm khen ‘thật là sang hèn cùng hưởng a’, Lý Quang rất là bội phục nhìn Tứ a ca một cái nói:
“Vị cách cách mới vừa rồi thấy chỉ khoảng mười sáu mười bảy, lại là người nhã diệu như thế, thực sự hiếm thấy a”
Bạch Tấn cũng pha giọng nói: “Elise thật vĩ đại”
Khang Hi ngược lại vui mừng mà nói:
“Bạch cha xứ cũng nhìn hiểu nước lượn chén trôi này sao?”
*chữ TQ người nước ngoài thấy loằng ngoằng như nước lượn
Bạch Tấn gật đầu một cái, đem phần đặc chế của danh sách tiết mục đưa cho Khang Hi nói:
“Bệ hạ, người xem nơi này là Elise đặc biệt phiên dịch rất cặn kẽ cho thần hiểu “
Khang Hi nhận lấy nhìn kỹ, thấy khác hẳn phần danh sách tiết mục của mình, đều viết bằng tiếng Anh, chữ viết rất lưu loát, so với chữ viết trong bộ sách tiếng nước ngoài trong cung mình xinh đẹp hơn tinh tế hơn, hỏi:
“Elise là người quốc gia các ngươi sao?”
“Cái đó, Elise là tên tiếng Anh của Đông cách cách”
Khang Hi cùng mấy đại thần không khỏi kinh hãi, thầm nghĩ ‘đây là một cô gái như thế nào a, quả thật bác học có chút quá mức.’ Ngay sau đó phía dưới Thiên Ma Vũ của Đường triều, Phượng Dương Hoa Cổ của Minh triều, từ khúc triền miên mềm dẻo của Tống Triều. Cuối cùng đi lên hai mươi cô gái mặc trang phục phụ nữ Mãn Thanh màu hồng, nhảy điệu múa cách cách Mãn Thanh truyền thống, bắt chước động tác cách ăn mặc của cách cách, đơn giản lại sinh động, quyến rũ động lòng người.
Ta tìm ko ra mấy cái điệu múa này nhưng phát hiện 1 clip rất hài: https://www.youtube.com/watch?v=SpKDuZDWlEo
Khang Hi vỗ vỗ Tứ a ca nói: “Lão Tứ, nha đầu này là một bảo bối, có thể cả Đại Thanh cũng không tìm được cô gái quỷ linh tinh như vậy. Vừa tinh thông tiếng nước ngoài, lại tinh thông Hán học, âm nhạc vũ điệu cũng đọc lướt qua, một đầu óc thông minh, quả thực là tài nữ trước nay chưa bao giờ xuất hiện.”
Thập Tam ngược lại xích một tiếng cười nói:
“Hoàng a mã chưa tiếp xúc với nha đầu kia, tài nữ cái gì! Đó chính là một nha đầu trong mắt chỉ có tiền, cả ngày chỉ có biết ăn uống vui đùa điêu ngoa.” Mọi người bất giác cười ầm lên.
Lúc này điệu múa cách cách nhảy xong rồi, Sở Sở mặc quần áo bằng tơ lụa màu trắng rộng rãi ôm cổ cầm trong ngực đi lên đài, một trận gió phất qua làn váy nàng, tay áo có vẻ bồng bềnh, tựa như cô gái xinh đẹp đi ra từ thơ tình, từ trong họa, đứng lại khẽ mỉm cười nói:
“Cuối cùng bản nhân đại biểu toàn thể thành viên làng du lịch, lần nữa cám ơn chư vị quang lâm, vốn định lấy một khúc u lan làm kết thúc trên dưới 5000 năm, bất đắc dĩ tài đánh đàn của bản nhân không tốt, cố kính xin một vị khách quý tới đây hôm nay đi lên đệm nhạc, làng du lịch sẽ chiêu đãi miễn phí một ngày.”
Phía dưới một hồi bàn luận xôn xao, đoán chừng Khang Hi ở chỗ này nên cũng không có người dám chủ động, Khang Hi hơi suy nghĩ chốc lát nói:
“Lão Cửu từ trước đến giờ con rất có cảnh giới với cổ cầm, con đi đệm một khúc nhạc cho nha đầu đi.”
Cửu a ca đáp ứng một tiếng, đứng dậy từ mặt bên đi lên vũ đài. Cửu a ca vốn sinh xuất sắc, vóc người thon dài, ngũ quan tuấn mỹ. Còn có một loại khí chất hoa mỹ nam rất lưu hành hiện đại, trùng hợp hôm nay cũng mặc cẩm bào màu trắng cùng Sở Sở đứng chung một chỗ có vẻ hết sức hài hòa, ánh mắt Tứ a ca lóe lóe, lão Thập nói khẽ với Bát a ca:
“Trong ngày thường, Cửu ca được các cô nương thích nhất, huynh nói xem Sở Sở này có hay không cũng thích Cửu ca, vậy thì vui chết rồi.”
Bát a ca mất hồn nhìn chằm chằm trên đài, giống như không có nghe thấy, Sở Sở hướng về phía Cửu a ca khom người chào thật sâu, thanh cầm đặt ở trên bàn, nói:
“Mời”
Cửu a ca Dận Đường nhẹ nhàng nhìn nàng một cái, mỉm cười ngồi xuống, chọn mấy âm, ngược lại cây đàn tốt. Suy nghĩ một chút, mới từ từ khảy đàn. Sở Sở nghe một lát, chầm chậm hát theo:
“Lan kia xanh tốt
Bát ngát hương thơm
Vạn hoa cùng tỏa
Hương thơm lẩn khuất
Không ngắt để đeo
Sao hoa tàn héo?
Ngày qua năm tới
Ta đi bốn phương
Văn Vương mộng gấu
Vị Thủy mênh mang
Ngắt lấy để đeo
Hương thơm lan tỏa
Tuyết sương trùng điệp
Nhẹ khép búp hoa
Quân tử tuân thủ
Cháu con sướng vui.”
U Lan tháo- Vương Phi – ost Khổng Tử
Dùng ca khúc của Vương Phi cùng tiếng cầm của Cửu a ca thế nhưng ý vị mười phần, sẵn có khí chất sử thi cùng anh hùng của truyền thuyết, lại mang tới mùi hoa lan lạnh lùng xinh đẹp thơm ngát, làm người ta bồi hồi không dứt. Cửu a ca vừa bắt đầu nói thật không muốn lắm, chỉ vì tài đánh đàn của mình đến danh sư chỉ điểm cũng phải khen ngợi, vả lại cổ cầm lại trở thành nhạc khí đệm nhạc, quả thật có chút khinh nhờn, thế nhưng khi nghe Sở Sở nhẹ nhàng chậm rãi hát, không nói đến giọng hát này giống như đóa u lan tỏa hương càng xa càng nồng.