Sở Sở Ở Thanh Triều

Chương 40

Bị Tứ a ca tức giận ném tới trên giường Dung Nguyệt cư, Tứ a ca nhìn chằm chằm Sở Sở, trong mắt có nhớ mong, có tức giận, còn có mấy phần bất đắc dĩ, nha đầu đem mình dị thường nhếch nhác như vậy, nhìn ra trôi qua cũng không tệ lắm, nhưng khi cùng hắn nhìn thẳng vào mắt, ánh mắt cũng rất là quái dị, giống như giãy giụa vô cùng.

Tứ a ca thở dài một tiếng, cúi đầu tìm kiếm đôi môi Sở Sở, Sở Sở khẽ hơi nhíu mày, mặt quay đi tránh né, cái động tác vô ý thức này, khơi dậy tức giận trữ hàng mấy tháng của Tứ a ca, đưa tay nâng cằm Sở Sở lên, nhìn ánh mắt của nàng cắn răng nói:

“Sao nàng bỏ đi, hiện tại mới trở về, còn không cho gia đụng?”

Mắt Sở Sở quét qua bên hông Tứ a ca, treo hà bao rất cổ quái, trên mặt thoáng qua một tia yếu ớt, tay không ý thức từ bụng nhỏ xẹt qua, đẩy ra tay Tứ a ca rất miễn cưỡng cười nói:

“Nô tỳ chỉ là cảm thấy phiền, đi ra ngoài chạy một vòng.”

Nhìn Sở Sở yếu ớt chưa từng hiển lộ, làm lửa giận của Tứ a ca trong nháy mắt dập tt, thầm nghĩ vốn chính là mình thật xin lỗi nàng trước, nên cố gắng dỗ dành nàng mới phải, sao có thể gấp gáp như thế, thở dài một tiếng thật sâu, kéo thân thể của nàng qua ôm vào trong ngực nói:

“Là ta không phải, ta chỉ là muốn một hài tử của hai người chúng ta thôi, nghĩ tới nàng bao lâu nay cũng không có động tĩnh, ta sợ hoàng a mã cùng ngạch nương làm khó nàng, địa vị Trương thị không cao, nếu là sinh hài tử, ôm ở bên cạnh nàng cũng không có uy hiếp gì, mới thuận hoàng a mã cùng ngạch nương đắc ý.”

Trong nháy mắt trong lòng Sở Sở xẹt qua mấy ý tưởng, muốn không tin, khinh thường, nhưng là lý trí suy nghĩ một chút, Tứ a ca nói cũng không phải là không có đạo lý, con nối dòng đối với chế độ vương triều phong kiến mà nói, là một loại lực lượng, hoàng gia từ trước đến giờ tôn trọng nguyên tắc nhiều con nhiều cháu nhiều phúc khí, tốt nhất ví dụ chính là Thuận Trị hoàng đế si tình thiên cổ, Đổng Ngạc phi vừa chết, ông ta liền sinh không thể yêu thề tùy tướng, nhưng cũng không còn ngăn trở phi tử khác của ông ta từng người một sinh con, nếu là tình cảm cùng thân thể thủy chung chuyên nhất, vậy đừng nhắc tới Khang Hi.

Nhưng là vừa nghĩ tới tình cảnh đêm đó, Sở Sở có cảm giác có chút buồn nôn, vì con tạm thời nhẫn nại đi, Sở Sở âm thầm an ủi mình hồi lâu, mở miệng nói:

“Ngài có nghĩ qua nếu như sau này ta có con, vậy đứa bé này nên làm gì bây giờ?”

Tứ a ca nói:

“Cái này thì có cái gì? Hoàng gia nào có đạo lý chỉ có một đứa bé, nàng xem huynh đệ chúng ta mười mấy ngừng không ngừng.”

Sở Sở âm thầm oán thầm: cho nên mới có loạn cục cửu long đoạt đích sau này, Sở Sở đang suy nghĩ nên làm một hiệp ước như thế nào bảo đảm cuộc sống sau này của mình cùng con thì bên ngoài truyền tới một giọng nữ thanh thúy mềm mại:

“Cao công công ngài để cho nô tỳ đi vào hồi bẩm Tứ gia, thứ phúc tấn đau bụng lợi hại, cũng thấy máu.”

Đầu Cao Vô Dung đầy mồ hôi thầm nghĩ: đây mới là, chủ tử như thế nào thì nha hoàn như thế đó. Nhìn Trương thị đó chính là người có tâm kế, quả nhiên chân trước Đông cách cách vừa trở về, chân sau sẽ tới tìm đường rẽ rồi. Nhưng là trong bụng người ta, thực sự là con cháu hoàng gia, mình cũng không được ngăn trở, nếu thật có mệnh hệ gì, chính mình cũng không xong. Nhưng là tính tình Đông cách cách kia thật sự là không tốt lắm, nếu thấy nha đầu này cònbiết như thế nào đây.

Sở Sở ngược lại sửng sốt, thầm nghĩ Dung Nguyệt cư của nàng khi nào có thứ phúc tấn gì đó rồi, ánh mắt chợt lóe, liếc nhìn Tứ a ca, cao giọng nói:

“Cao công công để cho nàng đi vào nói, ở cửa nói thầm cái gì.”

Nha hoàn Trương thị gọi là Tú nhi không phải là đứa trầm ổn, rất nhiều chuyện chủ ý so với Trương thị còn nhiều hơn, sau khi Trương thị được phong thứ phúc tấn được Đức Phi ban cho, là tú nữ bị hạ xuống, bị phái tới hầu hạ một Hán nữ, vừa bắt đầu là lòng tràn đầy không muốn, sau lại nghĩ tới mượn Trương thị đó mình sẽ được thu vào phòng, cho nên mới tận tâm nghĩ kế cho Trương thị.

Vốn cho là Đông cách cách đó sẽ không trở về, về sau Dung Nguyệt cư chính là thiên hạ của mình cùng Trương thị rồi, nhưng hôm nay được tin, Đông cách cách đó theo Tứ a ca trở lại, lúc này mới cùng Trương thị thương lượng đi thăm dò Đông cách cách thanh danh lan xa, nghĩ cách đối phó.

Cao Vô Dung nghe Sở Sở phân phó, kéo muốn Tú nhi đi vào nhỏ giọng nói:

“Đừng bảo là Tạp gia không có cảnh cáo ngươi, nói ít chút đều tốt, đối với chủ tớ các ngươi không có chỗ xấu.”

Tú nhi thầm nghĩ:

“Nghe âm thanh là nha đầu so với mình còn muốn nhỏ hơn một chút, có cái gì đáng sợ.”

Ngay khi quay đầu, trong nháy mắt trên mặt đổi thành nước mắt lưng tròng, biểu tình chọc người thương tiếc, cất bước vào noãn các, sau khi hành lễ, ngẩng đầu vừa đúng nhìn thấy Sở Sở được Tứ a ca ôm trong ngực. Sở Sở quét qua nha đầu vừa vào, chừng hai mươi, lớn như vậy còn chưa có gả người, không phải chủ tử không bỏ được, chính là mình có ý nghĩ trèo cao muốn trì hoãn, Sở Sở đoán nha đầu này phải là người sau.

Sắc mặt như bồn bạc, da trắng nõn, một đôi mắt hạnh lưu chuyển, không phải đứa an phận thủ kỷ, chân mày khóe mắt kèm theo một loại mị ý câu nhân, hơn nữa nhẹ nhàng khụy chân làm lễ ra mắt, tròng mắt như có như lưu chuyển trên người Tứ a ca, Tứ a ca ho một tiếng, cảnh cáo trừng mắt liếc nha đầu không biết tiến lùi này, cúi đầu nhìn Sở Sở nói:

“Đây là nha hoàn Trương thị, bởi vì bởi vì...”

Tứ a ca có chút do d không biết giải thích thế nào chuyện về sau, trong nội tâm Sở Sở hồi hộp hạ xuống, thầm nghĩ Trương thị, không phải là Trương thị cùng Tứ a ca lăn lộn trên giường ở bãi săn đi, đẩy ra Tứ a ca đứng lên, xoay người lại đối mặt Tứ a ca, cười hơi khổ sở châm chọc nói:

“Gia sẽ không đem Trương thị tới ở Dung Nguyệt cư của nô tỳ đi?”

Ánh mắt Tứ a ca có chút lóe lên, há miệng, còn chưa kịp giải thích, Tú nhi liền không nhịn được rồi, nghĩ thầm nguyên tưởng rằng thần tiên cách cách bên ngoài truyền hô phong hoán vũ, là một đại mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, cô gái trước mắt chỉ là mười sáu mười bảy, một thân áo khoác vải xanh thô ráp của Mông Cổ, trên đầu bọc một khăn trùm đầu vải xanh, làm gì có phong hoa tuyệt đại mà bên ngoài truyền, quả thật quê mùa y như thôn cô trong thôn trước khi ả vào cung, vả lại ngũ quan bình thường vô cùng.

Nhanh chóng càng thêm không để ở trong mắt, lúc này nghe được hai người đối thoại, khóe mắt quét Sở Sở một cái nói:

“Thứ phúc tấn nhà chúng ta là Vạn Tuế Gia ban cho, trong bụng ôm con cháu hoàng gia, nghe nói Dung Nguyệt có địa nhiệt, dưỡng thai là tốt nhất, Tứ gia mới nhận thứ phúc tấn...”

Lời còn chưa nói hết, Tứ a ca la to “càn rỡ” một tiếng, nhìn trong nháy mắt sắc mặt Tứ gia trở nên khó coi, Đặng Tú Nhi lắp bắp ngừng miệng, Sở Sở xoay người lại ngã ngồi ở một bên thầm nói: mình thật là ngu, còn vẫn ôm một tia hi vọng, nghĩ nếu như sau này sẽ không sao, người ta căn bản không phải nhất thời xúc động hành động ra quỹ, mà là nghĩ sâu tính kỹ có kế hoạch có mục đích, không có tiểu tam này cũng sẽ có tu hú chiếm tổ chim khách khác.

Ước chừng nếu như mình trễ mấy tháng nữa mới trở lại, sẽ nhìn thấy tình cảnh ba người một nhà người ta hoà thuận vui vẻ rồi, đây chính là nhược điểm trí mạng của phụ nữ, luôn mềm lòng, luôn ôm hi vọng không thực tế, xem ra chính mình trở về mười phần sai rồi, Tú nhi nhìn Tứ a ca cùng Đông cách cách này nửa buổi không nói lời nào vội vàng nói:

“Gia đi nhìn thứ phúc tấn một chút đi, mới vừa rồi đột nhiên đau bụng lợi hại, cũng thấy một chút máu.”

Lúc này Sở Sở bình tĩnh lại, sắc mặt bình tĩnh ngẩng đầu nhìn Tứ a ca nói:

“Gia đi nhìn một chút đi, không vì người lớn, cũng nên vì đứa bé, nô tỳ hơi mệt chút muốn nghỉ ngơi chốc lát.

Trong lòng Tứ a ca có chút nóng nảy, dù sao cũng có thể là a ca đầu tiên của mình, cẩn thận nhìn sắc mặt của Sở Sở không giống như là có vẻ tức giận, nhanh chóng đứng lên nói:

“Được, nàng nghỉ một lát đi, giờ Đại Nữu đã mang thai bảy tám tháng, thân thể không có phương tiện hầu hạ nàng nữa, ta sai hai bà tử đến đây cho nàng.”

Sở Sở nói:

“Sáng mai rồi hãy nói, hiện tại nô tỳ muốn ở một mình.”

Tứ a ca muốn nói lại thôi liếc nhìn Tú nhi một bên, đưa tay sờ sờ gò má của Sở Sở, lại gần bên tai của nàng mềm giọng nói:

“Chờ ta, trong lòng ta không có người khác, nàng phải tin tưởng ta.”

Nói xong nhấc chân đi ra ngoài, Sở Sở không khỏi cười lạnh, trong lòng chỉ có một mình ta, lại đi thăm thê thiếp đang mang thai của hắn, loại đàn ông này từ trước đến giờ là loại Sở Sở khinh thường nhất, thế nhưng mình yêu người như vậy, đã sớm nên biết, cái vương triều phong kiến này nơi nào có thể mong đợi tình yêu chứ?

Tứ a ca đi ra ngoài, chỉ chốc lát sau, Cao Vô Dung liền đi vào, hành lễ với Sở Sở, đứng ở một bên mặt lộ vẻ khó xử, Sở Sở nhìn ông ta một cái nói:

“Tứ a ca có cái gì phân phó sao?”

Cao Vô Dung lắp bắp mà nói:

“Tứ gia khiến nô tài tới lấy tay nải tùy thân của cách cách đi...”

Sở Sở hiểu đây là thủ đoạn quản thúc của Tứ a ca sợ mình chạy nữa, không đợi ông ta dài dòng xong, trên mặt khẽ mỉm cười, thuận tay cầm toàn bộ tay nải vứt trên mặt đất, một xấp ngân phiếu liền rớt ra ngoài, Sở Sở cầm lên kín đáo đưa cho Cao Vô Dung nói:

“Cho ông, lần này thành đi, nói vậy Tứ gia biết ta chưa bao giờ có bạc tùy thân để, ông cầm rồi đi

Trong lòng Cao Vô Dung có chút run sợ, âm thầm quan sát Đông cách cách rất không thích hợp, cảm giác, không nên bình tĩnh như vậy mới đúng. Cao Vô Dung cầm ngân phiếu đi ra ngoài.

Tứ a ca cũng không có vào hậu viện, chỉ là ở trong viện chờ Cao Vô Dung, thấy ông ta cầm ngân phiếu ra ngoài, sắc mặt buông lỏng một chút nói:

“Mệnh ám vệ nhìn chằm chằm cách cách, gia luôn có dự cảm không được tốt.”

Nói xong mắt liếc nhìn Tú nhi lạnh lùng nói:

“Ngươi trở về nói cho Trương thị, chớ ỷ vào có con nối dòng của gia, liền đánh vài chủ ý vô dụng, còn ngươi nữa, lại muốn nói nữa nhất luật đánh chết, cút!”

Nhìn Tứ a ca trước mắt có chút dữ tợn, Tú nhi sợ lui trở về, Cao Vô Dung nói:

“Ngài để cho cách cách ở một mình như vậy sao?”

Tứ a ca thở dài thật thấp nói:

“Đây là chuyện nàng sớm muộn gì cũng phải đối mặt, gia không giải thích chính là muốn cho chính nàng suy nghĩ thấu đáo, gia có thể về sau chỉ cưng chiều nàng thôi, thật ra thì trong lòng gia vốn chỉ có một mình nàng, thế nhưng nàng nhất định phải đối mặt vài cục diện, để thích ứng, suy nghĩ ra đối với nàng là tốt nhất.”

Liếc mắt nhìn cửa tròn thông với hậu viện nói:

“Tìm Vương thái y vội tới xem Trương thị một chút đi.”

Nói xong cất bước vào thư phòng trước mặt.

Sở Sở một mình dựa vào trong góc kháng sập, toàn thân giống như xụi lơ vô lực, nghĩ tới mình thật buồn cười, con cái, con của mình coi là cái gì, nữ nhân thì có vô số hài tử, nghĩ đến mình từ nhỏ bị ném ở cô nhi viện, tuổi thơ cơ khổ không chỗ nương tựa, sau lại mình liền muốn sống cả đời không kết hôn, cho dù kết hôn, nếu như không có mười phần nắm chắc, cho con một gia đình hoàn chỉnh, thì không thể có con, không thể để cho con của mình sống trong bi kịch như của mình.

Số mạng của đứa bé trong bụng, nàng cảm thấy so với mình còn hỏng bét, nghĩ đến thân phận của mình không còn bằng thị thiếp, nghĩ đến thân phận của Tứ a ca, nghĩ đến những nữ nhân trong phủ kia, thậm chí Trương thị ở hậu viện, có thể đoán được sau này vẫn còn có vô số Trương thị, đúng rồi còn có Niên thị trải qua vài chục năm chuyên sủng nữa, mình coi là cái gì.

Nghĩ đến chỗ này nản lòng thoái chí, đứa bé này tuyệt đối không thể sanh ra được, Sở Sở vuốt ve bụng của mình nói thì thầm:

“Con đừng trách mẹ độc ác, lúc này mẹ nhất định phải rời đi thôi, không bao giờ muốn gặp những kẻ xấu xa này nữa, thay vì để cho con trở thành một đứa trẻ mồ côi cha, không bằng lần nữa đầu thai nơi tốt hơn, sanh ở hoàng gia cũng không phải chuyện may mắn, về sau tìm nhà bình thường mà ấm áp đầu thai đi.”

Trong mắt lóe lên một tia tuyệt vọng kiên định, sau khi hạ quyết tâm, Sở Sở không lộ thanh sắc, nàng suy nghĩ một chủ ý.

Mấy ngày sau Sở Sở rất an phận, không phải ngâm ôn tuyền chính là mệt mỏi nằm, Sở Sở biết thai của mình vốn không ổn lắm, đại khái là khi mang thai tâm tình lên xuống quá lớn, vả lại phần lớn thời gian đều cưỡi ngựa ngồi xe lên đường, lúc vào kinh cũng thấy có chút máu, Tứ a ca cho là kinh nguyệt của nàng đến, cho nên đối với chuyện nàng cự tuyệt chuyện phòng the cũng không có chút để ý.

Sở Sở rất rõ ràng lưu huỳnh trong ôn tuyền có một chút tác dụng lưu thông máu, cho nên Sở Sở nghĩ tới cách này. Nàng cảm thấy bụng của mình càng ngày càng đau dữ dội hơn, nàng vẫn tận lực chịu đựng không lộ dấu vết, vì che giấu sắc mặt có chút trắng bệch, xưa nay chưa thấy tô chút son phấn, cho nên ngày thứ tư Đại Nữu đến thăm nàng thì vừa bắt đầu cũng không có nhìn ra cái gì khác thường.

Sở Sở thật cao hứng có thể gặp mặt Đại Nữu,ương mặt nàng càng ngày càng mượt mà cùng bụng to, là có thể thấy Điền Văn Viễn đối với nàng không tệ, ít nhất mặt ngoài thoạt nhìn rất hạnh phúc rất thỏa mãn, cảm thấy bụng lại đau, vội vàng chịu đựng đuổi Đại Nữu trở về, đem hai bà tử Tứ a ca an bài khiến đi ra ngoài, mình chậm rãi tựa vào trong góc kháng sập, ôm một gối dựa đè ép trên bụng của mình, nhưng không ngờ tới khó chịu như vậy, đau đến cực hạn, trước mặt Sở Sở bỗng tối sầm, ngất đi.

Đợi đến khi một bà tử đi vào dâng trà, thấy Sở Sở té xỉu ở trên giường kháng, hạ thân chảy một tháp máu, không khỏi sợ hết hồn, hiểu đây là đẻ non rồi, cũng không còn nghe nói Đông cách cách có thai, sao liền im hơi lặng tiếng liền đẻ non rồi, chuyện này rất tệ, vội vàng vừa gọi một bà tử khác đi vào thu thập, còn mình đi bẩm báo Ngạc Kỳ Thái, Ngạc Kỳ Thái nghe cảm thấy đầu óc một tiếng nổ “ông”, vội vàng sai người phi ngựa đi vào thành tìm Tứ gia.
Bình Luận (0)
Comment