Sở Sở Ở Thanh Triều

Chương 47

*Trường Giang(giản thể:长江; phồn thể: 長江) hay sông Dương Tử (扬子江 Hán-Việt: Dương Tử Giang) là con sông dài nhất châu Á và đứng thứ ba trên thế giới sau sông Nin ở Châu Phi, sông Amazon ở Nam Mỹ.

Trong phòng không có thắp đèn nên không tính là sáng ngời, xuyên thấu qua vầng sáng ngoài cửa bắn vào, thái độ Tứ a ca phức tạp khó nói lên lời, ánh sáng trong mắt giống như có thể níu chặt lấy Sở Sở, không cách chút nào. Sở Sở ngược lại rất là thong dong nhìn Tứ a ca, trên mt đã tản đi kinh ngạc hốt hoảng mới đầu, lãnh đạm mà xa lạ nhìn Tứ a ca, lẳng lặng không nói lời nào.

Sau đó Thập Tam đi vào thấy tình cảnh này của hai người, cười ha hả nhằm xóa bỏ không khí xấu hổ, nói:

“Thì ra là nha đầu cô đùa cợt chúng ta lâu như vậy, được rồi, được rồi, nếu tìm được, cũng không muốn so đo quá nhiều, về kinh trước đi, hoàng a mã vẫn chờ tin tức đấy.”

Trong mắt Sở Sở xẹt qua một tia châm chọc, không thèm để ý ánh mắt Tứ a ca, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ hồi lâu, quay đầu lại nói:

“Cái gì cười giỡn, ta cho tới bây giờ cũng sẽ không mang những chuyện này ra nói giỡn, ta cũng sẽ không trở về, chỗ đó không thuộc về ta, không có vị trí của ta...”

Giọng nói dần dần thấp, nghe không rõ từ, Tứ a ca không thể kiềm được, tiến lên một phát bắt được cổ tay Sở Sở, lôi thân thể của nàng quay lại, nhìn thẳng vào con ngươi trầm tĩnh của nàng, nói:

“Chỗ nào là chỗ thuộc về nàng, nơi ta ở không thuộc về chỗ của nàng ư, nàng đọc nhiều sách, liền đạo lý cơ bản nhất gả cho gà thì theo gà gả cho chó thì theo chó, cũng không hiểu sao?”

Sở Sở nhìn sắc mặt kích động tức giận của Tứ a ca, không khỏi khẽ cười rồi, dùng sức tránh thoát tay Tứ a ca nói:

“Gả cho gà thì theo gà, gả cho chó thì theo chó, Tứ gia nói đùa, ta chưa từng lên kiệu hoa vào phủ Tứ gia ngươi, lúc nào thì được huynh đệ ngươi công nhận qua, khi nào được người mới kính trà?”

Nghe được câu này, Thập Tam cũng hít một hơi khí lạnh lớn tiếng nói:

“Câm mồm, Sở Sở cô điên rồi sao, sao trở nên bén nhọn sắc bén không thể nói lý như vậy!”

Trên mặt Sở Sở thoáng qua một tia khổ sở cùng đau đớn nói:

“Bén nhọn sắc bén, không thể nói lý, chẳng lẽ ta vẫn nên giống như Sở Sở trước kia sao, mặc cho các ngươi lừa gạt, dù lừa gạt nhưng giải thích hợp lý là được rồi ư? Không, ta tuyệt đối không làm nữ nhân phải chịu ủy khuất như vậy để cầu toàn.”

Nói xong lạnh lùng kiên định”Ngươi nên biết, ta là thà làm ngọc vỡ, kể từ khi ta tự tay giết chết đứa bé trong bụng ta trở đi, ta liền thề cuộc đời này không chút liên quan nào với Tứ a ca ngươi nữa, không còn tí xíu quan hệ nào với người nhà Ái Tân Giác La các ngươi nữa.”

Ánh mắt Sở Sở quyết tuyệt, từng chữ từng chữ trong lời nói của nàng sắc bén vô tình, giống như đập vào trên vết thương đau nhức của Tứ a ca, trong nháy mắt Tứ a ca bị đả kích lảo đảo lui về phía sau mấy bước suýt nữa ngã xuống. Thập Tam vội vàng đưa tay vịn hắn, không thể tin nhìn Sở Sở, giống như nhìn không nhận ra người nào hết, là một người xa lạ. Tứ a ca tỉnh táo lại, trong mắt lần nữa hiện lên thần thái, trong lòng thoáng qua ngoan lệ kiên định, một tay hất Thập Tam ra, đi tới trước mặt Sở Sở, cúi đầu nhìn chằm chằm ánh mắt của Sở Sở, lạnh lùng nói từng chữ từng câu:

“Nàng đã nói như vậy, tốt thôi, trở về lập tức bẩm hoàng a mã. Tứ gia ta mang đại kiệu tám người khiêng đưa nàng vào phủ, từ đó nàng đừng mơ tưởng rời phủ nửa bước, nàng muốn cùng ta đứt liên lạc, ha ha! Đời này đời sau nàng đừng mơ tưởng nghĩ, người tới, đưa trắc phúc tấn lên thuyền.”

Sở Sở âm thầm vui mừng, thầm nghĩ chuyện còn có cơ hội thay đổi, chỉ cần ở trên thuyền mình liền còn có cơ hội bỏ chạy, đi lên áp tải nàng cũng không phải người khác, là Cao Vô Dung cùng hai thị vệ quen biết, đối với nàng rất cung kính nói:

“Trắc phúc tấn mời!”

Sở Sở đi hai bước lại dừng lại, xoay người lại nhìn Tô Tô đã ngu người, nói:

“Quên nói với ngươi, ta cũng không phải là đào phạm như ngươi hy vọng, chỉ có thể coi là trốn thiếp của Tứ gia thôi. Hiện tại ta chỉ tặng cho có một câu, kết quả của ngươi so với ở Qua Châu còn có thể thảm không chỉ gấp trăm, hi vọng ngươi cố gắng cứ hưởng thụ khổ nạn sau này thật tốt, bởi vì sẽ không bao giờ có người thứ hai ngu xuẩn như ta tới cứu ngươi nữa.”

Nói xong không nhìn nàng ta nữa, xoay người đi ra ngoài, trong nháy mắt sắc mặt Tô Tô trở nên trắng bệch vô cùng, Thập Tam khinh bỉ nhìn lướt qua Tô Tô thầm nghĩ:

“Nữ nhân lòng lang dạ sói như vậy, sống quả thật dư thừa!”

Tứ a ca sâu sắc nhìn Tô Tô một cái, Tô Tô vội vàng tiến lên quỳ xuống nói:

“Tứ gia ngài là a ca, nói chuyện phải giữ lời, cho dù nàng không phải là đào phạm, có thể tìm được trắc phúc tấn cũng là công lao của nô tỳ, van ngài, dân nữ hiện tại không cầu khác, ngài liền ban cho nô tỳ một con đường sống đi.”

Trong mắt Tứ a ca chợt lóe tia lạnh lùng nói:

“Được, liền dẫn ngươi trở về xử lý sau!”

Nói xong phân phó mang theo Tô Tô đi ra khỏi khách điếm. Sắc trời đã tờ mờ sáng, bên bờ sông cách đó không xa ngừng một chiếc thuyền quan không nhỏ, cột buồm thật cao, đã căng buồm lên, đợi đến cả đám Tứ a ca lên thuyền, liền theo hướng Bắc mà đi. Sở Sở âm thầm quan sát, thuyền quan hai tầng này giống thuyền trước kia mình theo Khang Hi xuôi nam, không có mấy người thị vệ đi theo, đoán chừng trong khách điếm mới vừa rồi đại đa số là quan binh Cửu Giang phủ nha, cả thuyền trừ Cao Vô Dung chỉ còn có bốn thị vệ đi theo, thị vệ ở tại tầng một, Tứ a ca cùng Thập Tam ở khoang tầng hai gần boong thuyền.

Tô Tô cũng bị mang theo, nhốt ở đuôi thuyền tầng hai, đại khái là buộc, không có thị vệ trông chừng, nàng cũng biết Tứ a ca sẽ không dễ dàng tha cho Tô Tô, theo như hiểu biết của mình đối với Tứ a ca, hắn hận nhất chính là phản bội, bất kể là bị phản bội như thế nào, Tô Tô hai lần phản bội chính mình, mình cho dù có thể không so đo, Tứ a ca tuyệt đối cũng sẽ không để cho nàng ta tốt hơn, mặc dù sẽ không xấu xa giống như thái tử, nhưng thủ đoạn cũng rất lợi hại, nếu không trong lịch sử làm sao sẽ phong danh hiệu bạo quân cho hắn.

Ngày nào Sở Sở cũng ra khoang thuyền, Tứ a ca cũng không có làm khó nàng, nàng suy đoán hắn cũng có một chút đau lòng. Mỗi ngày thời điểm Cao Vô Dung đưa cơm cho nàng luôn tha thiết nhìn nàng, nàng biết ông ta hi vọng mình mềm lòng một chút, thỏa hiệp trước, đánh vỡ cục diện bế tắc. Buổi chiều ngày thứ nhất Thập Tam đến xem qua nàng, ngay lập tức Thập Tam nói:

“Từ Thập Tứ đệ nơi đó ta biết rõ ý tưởng của cô, nói thật ta không thể hiểu, có loại nữ nhân có ý tưởng như cô, thật không thích hợp với đàn ông nhà Ái Tân Giác La chúng ta. Nhưng Tứ ca chính là không có cô thì không được, thật ra thì suy nghĩ ra cũng không có gì, cuộc sống tám chín phần mười không như ý người, trong cuộc sống cũng không phải chỉ có tình yêu, ta tin tưởng Tứ ca là hùng ưng vỗ cánh bay cao, mà không phải là uyên ương cả ngày cư trú ao nước, chỉ cần huynh ấy yêu cô, để ở trong lòng chính là cô, có vài nữ nhân khác cũng không phải là khó khăn để tha thứ như vậy đi. Ta tin tưởng cô có thể hiểu rõ nỗi khổ của Tứ ca, vì Tứ ca cũng vì chính ngươi lưu một tia đường sng, có cái gì không tốt, dù sao lùi một bước trời cao biển rộng.”

Sở Sở giống như không nghe thấy, không để ý tới hắn, Thập Tam thở dài thất bại ra đi. Sở Sở không muốn nói đạo lý với hắn, bởi vì chính mình hiểu nàng cùng bọn họ xa cách không phải là đạo lý, mà là quan niệm căn bản trống đánh xuôi kèn thổi ngược. Vừa bắt đầu liền đã định kết cục không thể làm hòa này. Hít một hơi thật sâu, vén rèm cửa sổ trong khoang lên nhìn ra ngoài, nhìn thấy nước sông cuồn cuộn bên ngoài rào chắn mạn thuyền, nhìn không thấy giới hạn.

Trên boong thuyền trước mặt có một bóng dáng gầy đứng đón gió, gió sông phất qua vạt áo hắn, tay áo bồng bềnh, mặt trời đã dần dần hạ xuống, ánh nắng chiều trên sông nhập nhòe, chiếu vào bóng dáng trên boong thuyền, lại có thêm một phần biệt dạng cô tịch, Sở Sở để rèm xuống, nằm nghiêng ở trên giường suy nghĩ hồi lâu, khẽ nhắm mắt lại.

Mặc dù đi ngược dòng, tốc độ thuyền quan so với thương thuyền ban đầu thuận dòng mà xuống nhanh hơn rất nhiều, chỉ có năm ngày đã đến Dương Tử tân độ khẩu. Cái gọi là “Dương Tử tân” lại có tên là “Dương Tử” chính là một độ khẩu trên sông Trường Giang cách thành Nam Dương Châu 20 dặm, “hoành giang từ” của Lý Bạch từng miêu tả như vầy:

“Sông Hoành tây ngóng cách tây Tần,

Sông Hán đông sang Dương Tử gần.

Sóng trắng ngất cao không thể vượt,

Cuồng phong sầu chết khách giăng buồm.”

Có thể thấy được hiểm trở như thế nào, nơi này và độ khẩu Qua Châu - gió êm sóng lặng - nước sâu gió lớn, đại khái là bị thủy triều ảnh hưởng tương đối mạnh liệt, mặt sông khuếch trương thành hình cái loa, nước chảy xiết, là một độ khẩu của sông Trường Giang từ Châu chảy ra cửa biển.

Buổi chiều hôm đó, thuyền quan liền dừng sát ở nơi này, mấy ngày gần đây Thập Tam luôn đảm đương làm nhân vật gà mẹ muốn hoà giải, lôi kéo Sở Sở cùng dùng cơm với bọn họ. Sở Sở cũng theo ý tứ của hắn, cùng ngồi chung một chỗ ăn cơm với Tứ a ca, chỉ là đối với tầm mắt sáng quắc của Tứ a ca làm như không thấy.

Ăn cơm xong Sở Sở bình thường sẽ ở trên boong thuyền tản bộ đón gi, gió sông mang theo chút mùi vị tanh mặn của biển đập vào mặt. Đã đến tháng tư, không phải rất lạnh, lại có một cơn gió lạnh lẽo nhập vào cơ thể, một cái áo choàng đỏ tươi nhẹ nhàng phủ lên trên người Sở Sở, Sở Sở không cần quay đầu lại cũng biết là ai. Tứ a ca thở dài thật thấp, đi tới bên cạnh Sở Sở cùng nàng đứng song song, trầm mặc hồi lâu mới nhỏ giọng nói:

“Chẳng lẽ nàng lại thật sự cứ không được tự nhiên với ta như vậy ư, không bao giờ nguyện ý nói chuyện cùng ta nữa ư, bất kể như thế nào, ta tin tưởng nàng vẫn yêu ta.”

Dừng lại một chút, trầm lặng nói:

“Một năm trước, nàng đáng yêu, dịu dàng cùng ta ở chung một chỗ như vậy, mấy ngày nay ta nghĩ rất nhiều, từ góc độ của nàng, mặc dù không thể hiểu sự kiên trì của nàng, nhưng là Thập Tứ nói nàng muốn không phải thích nhất, mà là duy nhất. Trên thực tế trong lòng của ta từ đầu đến cuối cũng không có nữ nhân khác.”

Nói tới chỗ này Tứ a ca lại ngừng hồi lâu, khẽ nhìn lướt qua Sở Sở nói:

“Ta bảo đảm về sau không còn có nữ nhân khác, chúng ta còn có thể trở lại trước kia không?”

Nói đến đây, giọng nói càng lúc càng dịu dàng, chậm rãi đưa tay vịn hai cánh tay Sở Sở, đem thân thể nàng quay tới đối mặt với mình, đối với một phen thổ lộ tự hạ mình thối lui của Tứ a ca, Sở Sở không có phản ứng chút nào, ánh mắt bình tĩnh không có một tia gợn sóng. Tứ a ca có chút thất bại rũ tay xuống, xoay người nhìn về phía mặt sông trong bóng đêm đen như mực, giọng nói chuyển lạnh nói:

“Bất kể trong lòng nàng nghĩ như thế nào, ta sẽ không buông tay, ta chỉ hy vọng có thể trở về thời điểm một năm trước, khi đó...”

Sở Sở cười khẽ một tiếng, cắt đứt thao thao bất tuyệt tuyệt của hắn, trực tiếp mà lãnh khốc nói:

“Tứ gia cùng nô tỳ nói mấy chuyện này còn có ý nghĩa ư, chẳng lẽ ngươi không hiểu ta sao?”

Nói xong xoay người nhìn mặt sông, trầm mặc hồi lâu bất đắc dĩ và bi quan, nói:

“Van cầu ngươi thả ta đi, cũng bỏ qua cho chính ngươi, đối với ngươi đối với ta đây mới chính là kết cục tốt nhất, nếu như tiếp tục dây dưa, ta làm ra chuyện gì, tự ta đều không thể dự liệu, cũng là lúc ngươi nghĩ biết vậy chẳng là

Trên mặt sông lúc này nổi lên gió lớn, kéo nước sông dưới thuyền một lớp sóng một lớp sóng bắt đầu khởi động, thân thuyền cũng bị lắc lư một hồi kịch liệt, Sở Sở đứng không vững, sắp ngã xuống về bên cạnh, Tứ a ca thuận tay nắm cả eo nhỏ của nàng cố định ở trong lòng mình, cảm giác ấm áp quen thuộc giống như cách cả một đời, một mùi hương mát mẻ tự nhiên chui vào lỗ mũi Tứ a ca, cũng chui vào thật sâu trong lòng của hắn, là chua xót là đau khó có thể phân rõ.

Tứ a ca bất giác ôm chặt lấy thân thể Sở Sở, cơ hồ đã dùng hết hơi sức toàn thân, đối mặt với lồng ngực đã lâu, mặc dù còn bá đạo, mặc dù còn ấm áp, tuy nhiên nó giống như đã thay đổi mùi vị, hoài niệm trầm luân lúc ban đầu đi qua. Sở Sở rất quyết tuyệt giãy giụa kịch liệt, lại bị Tứ a ca ôm chặt hơn, đầu Tứ a ca cúi thật thấp tựa vào nơi bả vai Sở Sở, van xin mềm yếu, nói:

“Chỉ một lát thôi, để cho ta ôm một lát, Sở Sở, Sở Sở...”

Giọng nói trầm thấp khàn khàn giống như vừa đụng sẽ bể, Sở Sở bất giác ngưng giãy giụa, cảm giác sự yếu ớt trong giọng nói Tứ a ca khó có thể che giấu. Không khỏi có chút mềm lòng, nói cho cùng, nàng bắt người đàn ông từ nhỏ tiếp nhận giáo dục phong kiến quân quyền phụ quyền, ép buộc đại khái cũng có chỗ không đúng, nói trắng ra là, nàng cùng Tứ a ca có quan niệm cố hữu khác biệt, làm một hoàng tử từ xưa đến nay làm gì chỉ có một vợ; một chồng, đây là bất đắc dĩ cũng là bi kịch đã sớm định rồi.

Sở Sở thuận theo làm Tứ a ca mừng rỡ như điên, ôm thật chặt nàng, cảm giác rất thỏa mãn, nếu có được giang sơn cũng không bằng cô nương trong ngực lúc này, tương lai làm tiêu dao vương gia cùng Sở Sở giục ngựa du lịch khắp thiên hạ cũng không uổng cuộc đời này, hai người đang đắm chìm ở trong ôn tình, không có chú ý tới một bóng người dần dần tới gần mạn thuyền.

Trong mắt Tô Tô lóe ra u quang làm cho lòng người khiếp đảm, là ghen tỵ, là sợ hãi, còn có cuồng loạn không tiếc tất cả, thấy bóng dáng ôm nhau trên boong thuyền càng thêm nóng nảy bất an, trong mắt lý trí đã mất, nàng ta bị ghen tỵ gặm nhấm giống như một người điên, trong đầu đã không có ý nghĩ gì khác nữa, trong nháy mắt trở nên trống không vô cùng.

Mười ngày nay Tô Tô suy nghĩ rất nhiều, nhìn thấy ánh mắt Tứ a ca thâm tình thời khắc đuổi theo bóng dáng của Sở Sở, nàng ta hiểu, hành vi của mình là ngu xuẩn cỡ nào, nàng ta nghĩ đến thái tử từng đề cập tới thủ đoạn ngoan lệ của Tứ a ca, bất giác trong lòng run sợ, mình bán đứng người trong lòng hắn hai lần, hậu quả của mình chỉ sợ là muốn chết cũng không dễ dàng mà chết, tựa như Sở Sở cảnh cáo nàng ta như vậy. Nàng ta bất giác rất là kinh sợ, mỗi ngày bị các loại ý tưởng làm cho sắp phát điên.

Đêm nay dừng lại ở tân độ khẩu Dương Tử, đầu sóng phía ngoài va vào trong khoang thuyền làm ngọn đèn dầu đung đưa, liếc thấy cây kéo cắt bỏ hoa đèn trên bàn, thuận tay cầm ở trong tay, tìm một lúc Cao Vô Dung không có nhìn nàng, ra khỏi trong khoang thuyền nguyên định tìm cơ hội chạy đi, nhưng khi nhìn thấy bóng dáng ôm nhau trên mũi thuyền, nhất thời ghen tỵ quên tất cả, trong đầu chỉ còn lại một âm thanh, giết nàng, giết nữ nhân sống tốt hơn nghìn lần so với ngươi, giết nữ nhân được những a ca cao quý nâng niu trong lòng bàn tay này.

Ước chừng người điên hơi sức sẽ bộc phát hơn mười mấy lần, đưa lưng về phía Tô Tô, Sở Sở dĩ nhiên không có phòng bị, nàng cũng không nghĩ tới sẽ có người hận nàng, đến mức muốn nàng chết, Tứ a ca đang đắm chìm trong ôn tình, nhất thời cũng mất đi nhạy cảm bình thường, nhưng là dù sao cảm ứng vẫn phải có. Khi Tứ a ca ngẩng đầu nhìn thấy bóng người xông tới cùng cây kéo trong tay, thì Tô Tô đã đến trước mắt, Tứ a ca không có suy nghĩ nhiều, theo bản năng đẩy Sở Sở ở trong ngực ra, cây kéo kia đâm vào trước ngực Tứ a ca thật sâu, máu lập tức liền chảy xuống.

Sở Sở bị Tứ a ca đẩy, thân thể lùi lại mấy bước, tựa vào rào chắn trên boong thuyền bên cạnh, đứng thẳng người lại mới nhìn rõ tất cả trước mắt, không khỏi sững sờ ở tại chỗ, nơi này một hồi tao loạn kinh động làm Thập Tam cùng thị vệ lầu dưới rối rít chạy tới trên boong thuyền. Tô Tô cũng là ngu ngay tại chỗ, trong quan niệm của nàng ta chưa bao giờ nghĩ tới, một người đàn ông sẽ vì một nữ nhân ngay cả chết cũng có thể thay thế, bất giác càng thêm ghen tỵ Sở Sở, xoay người xông tới về phía Sở Sở, mang theo tất cả sức lực muốn đồng quy vu tận, Sở Sở bị hành động tự mình ngăn cản kéo của Tứ a ca kinh hãi, phản ứng không kịp nữa, chỉ lẩm bẩm nói thầm :

“Tại sao tại sao...”

Tất cả bên ngoài giống như đều không tồn tại, trong lòng xẹt qua những thời khắc mình và Tứ a ca bên nhau, từng ly từng tý, vẫn không hiểu tại sao, Thập Tam cùng Tứ a ca đồng thời hô to:

“Sở Sở mau tránh ra, mau tránh ra!”

Nhưng là vẫn chậm một bước, Sở Sở bị Tô Tô đụng phải. Thân thể nghiêng một cái, cùng Tô Tô lộn vòng vào trong nước sông cuồn cuộn, trong nháy mắt không thấy bóng dáng.
Bình Luận (0)
Comment