Sở Sở Ở Thanh Triều

Chương 79

Thật ra thì nói một cách thẳng thừng Sở Sở cũng chỉ là đem phương pháp làm thịt chay của hiện đại nói cho đầu bếp trong lâm viên, dĩ nhiên cấp bậc của đầu bếp này đã là cấp đại sư rồi, suy một ra ba vẫn làm được rất tốt, làm thịt chay so với lúc Sở Sở ăn ở hiện đại càng mĩ vị hơn. Khang Hi dĩ nhiên cao hứng ăn rất nhiều, hậu di chứng chính là Khang Hi hồi cung thì không chỉ có mang Hoằng Lịch đi, còn còn mang đi đầu bếp của Viên Minh Viên, còn có một ít gạo cùng rau xanh mà Sở Sở và Tứ a ca tự tay trồng, quả thực là thắng lợi trở về, mồm Sở Sở có chút há hốc.

Cùng Tứ a ca đứng ở ngoài cửa lớn lâm viên cung kính đưa tiễn thánh giá xong, Sở Sở quay đầu lại nói với Tứ a ca:

“Chàng có cảm giác sư phụ giống như một con gì hay không?”

Tứ a ca cười nói:

“Nói bậy!”

Sở Sở nói:

“Vốn vậy nha, sư phụ quả thật tựa như châu chấu, bay qua sau đó là một mảnh sạch sẽ a!”

Tứ a ca lườm nàng một cái nói:

“Càng ngày càng nói xằng nói bậy rồi.”

Sở Sở đối với hắn làm mặt quỷ nói:

“Đúng rồi! Mấy ngày nữa ta muốn mang theo Thanh nhi đi Anh quốc...”

Lời còn chưa nói hết, Tứ a ca liền cắt đứt nàng nói:

“Không được!”

Sở Sở trợn mắt nói:

“Thế nào không được?”

Nhưng thật ra Tứ a ca là theo bản năng phản đối, vừa bắt đầu rất sợ Sở Sở mang theo Thanh nhi đi, sợ nàng vừa đi không có nhớ thương gì nữa, càng thêm vui đến quên cả trời đất rồi. Nhưng hôm nay đã nhiều năm như vậy, mình kiên trì lý do này nữa giống như có chút nói không được. Nhưng để tay lên ngực tự hỏi, sâu trong đáy lòng Tứ a ca vẫn có một tia không xác định, nhanh chóng tùy tiện tìm lý do nói:

“Sẽ làm trễ nải bàiThanh nhi!”

Sở Sở liếc hắn một cái nói:

“Lý Quang đều nói học vạn quyển sách không bằng đi vạn dặm đường, nên thật sớm mở rộng tầm mắt rất có chỗ tốt đối với tương lai của con bé!”

Tứ a ca trầm ngâm hồi lâu, có chút do dự mà nói:

“Nhưng hai mẹ con cùng đi bỏ rơi ta ở chỗ này kẻ goá bụa cô đơn, không phải rất thê lương sao?”

Sở Sở xì cười nói:

“Chàng ngàn vạn đừng làm vẻ mặt đáng thương như vậy, quá không hợp với chàng rồi, nếu chàng thả xuống chính sự được, không bằng chúng ta cùng đi, như thế nào?”

Tứ a ca lắc lắc đầu nói:

“Tây Bắc đang dùng binh, ta hôm nay nào có rảnh rỗi, hậu cần tiếp tế cùng lương thảo của Thập Tứ đệ ta đều phải quan tâm. Thời gian gần đây thân thể hoàng a mã không thoải mái, ta cần ra sức phân ưu thêm cho hoàng a mã mới phải!”

Sở Sở cũng thu hồi khuôn mặt tươi cười, rất nghiêm chỉnh nói:

“Trên thực tế nếu như không học cách buông bớt công việc vô luận lúc nào cũng không có thời gian rảnh, phải biết chuyện sẽ càng ngày càng nhiều, mọi chuyện ưu phiền đến thần tiên còn mệt chết đi được!”

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn phớt tỉnh của Sở Sở Tứ a ca không khỏi ha ha cười nói:

“Nàng nói chuyện nghiêm túc với ta như vậy, ta thật đúng là không quen, yên tâm đợi, đến tâm nguyện của ta đạt thành, một đời giang sơn của Đại Thanh, ta bảo đảm sẽ không bao giờ lưu luyến nữa, nhất định đi thực hiện lời hứa của mình, cùng nàng đi hải giác thiên nhai (chân trời góc biển) Anh quốc!”

Trong mắt Sở Sở lóe lên một tia ảm đạm thầm nghĩ: còn bao lâu, thời gian chỉ còn vài chục năm, sinh mạng ngắn ngủi, sợ rằng cuối cùng cả đời người đàn ông ở trước mắt cũng không có lấy chút thời gian mà đi, nhanh chóng im lặng không ở đây uổng phí lời nói nữa.

Mặc dù kế hoạch rất tốt, nhưng cuối cùng tốc độ biến hóa khó lường. Nửa tháng sau, lúc Sở Sở rốt cuộc thuyết phục được Tứ a ca đồng ý cho nàng mang theo Thanh nhi đi, Khang Hi lại bệnh nặng không dậy nổi. Bệnh tình của Khang Hi tới rất gấp, cơ hồ là vào giữa đêm, sau khi ngắm trăng trung thu, còn chưa sang ngày mới. Mười sáu tháng tám trời còn chưa sáng, Lý Đức Toàn liền vội vã, mặt đầy lo lắng đi tới Viên Minh Viên. Tứ a ca đang chuẩn bị vào triều, nghe được Lý Đức Toàn tới không khỏi kinh hãi, phải biết cái thời gian này chính là lúc đánh thức hoàng a mã dậy, Lý Đức Toàn không thể rời bỏ công việc, vội vàng đi ra ngoài đón.

Lý Đức Toàn cũng không vào lâm viên, ở tại cửa ra vào đi tới đi lui, nhìn thấy Tứ a ca vội vàng tiến lên phía trước, nhỏ giọng nói:

“Hoàng thượng bị bệnh, lệnh lão nô mau truyền cách cách vào cung!”

Trong lòng Tứ a ca không khỏi lộp bộp rơi xuống, vội vàng sai Đại Nữu đi gọi Sở Sở, Sở Sở đương nhiên là có thói quen dậy trễ, lúc này còn đang trong giấc mộng, nhưng khi Đại Nữu kêu lên vài tiếng, vẫn mơ hồ hỏi:

“Chuyện gì?”

Đại Nữu vội vàng nói:

“Trong cung Lý tổng quản tới, nói hoàng thượng bị bệnh lệnh ngài mau vào cung!”

Sở Sở nhất thời thanh tỉnh, nhanh chóng thay đồ, vừa nghĩ: không nên a! Năm nay mới chỉ là năm 57, lại nói ngày hôm qua khi ở Vọng Nguyệt các, sư phụ uống rượu ngâm thơ nhìn tinh thần tốt vô cùng, sao chưa qua một đêm liền bị bệnh rồi? Sở Sở biết, Khang sư phụ từ trước đến giờ rất khỏe mạnh, cho dù ở thời điểm bị hôn mê trước kia, cũng giùng giằng miễn cưỡng vào triều nghe báo cáo và quyết định sự vụ, hôm nay lại không như thế, lệnh Lý Đức Toàn tới truyền mình vào cung, có thể thấy được rất không bình thường.

Rất nhanh Sở Sở đã đến ngoài cửa lớn, thấy sắc mặt Lý Đức Toàn lo lắng, Sở Sở cũng biết so với mình phỏng đoán còn phải tệ hơn nhiều, nhanh chóng nhìn Tứ a ca có chút bối rối một cái, nhẹ giọng nói:

“Không có chuyện gì, sư phụ sẽ không có chuyện gì đâu!”

Nói xong cũng vội vàng nhanh chóng đi cùng Lý Đức Toàn, mặc dù Sở Sở chỉ đơn giản nói một câu, Tứ a ca ngược lại yên tâm rất nhiều. Bởi vì sau nhiều năm qua, Sở Sở nói mỗi sự kiện cơ hồ đều là xác chưa từng có sai lầm. Cho nên nếu Sở Sở nói không có sao, Tứ a ca tuyệt đối tin tưởng lần này hoàng a mã sẽ vô sự.

Mặc dù Sở Sở rất chắc chắn nhưng khi vào Càn Thanh cung vẫn cảm giác cả kinh. Khang Hi nằm trên long sàng, qua một đêm đã tiều tụy già yếu rất nhiều, rút đi hào quang minh hoàng của hoàng đế thì cũng chỉ là một lão nhân tuổi xế chiều, gần đất xa trời mà thôi.

Thanh nhi cùng Hoằng Lịch canh giữ ở bên giường, hai đứa trẻ tuy nói tuổi không lớn lắm cũng rất trầm ổn, nhưng khi Thanh nhi nhìn thấy Sở Sở, đôi mắt to trong nháy mắt toát ra yếu ớt cùng sợ hãi, có chút run rẩy kêu một tiếng:

“Ngạch nương! Người xem hoàng mã pháp thế nào!”

Sở Sở an ủi cầm tay nhỏ bé của Thanh nhi, nói:

“Yên tâm, hoàng mã pháp của con không có việc gì, dẫn Hoằng Lịch đi ngủ một lát đi, mắt cũng đỏ hết rồi!”

Thanh nhi giống y như Tứ a ca, đối với Sở Sở có một loại tin tưởng mù quáng, nghe được lời Sở Sở nói, nhanh chóng dắt Hoằng Lịch đi ra ngoài. Sở Sở đi đến bên giường, hai gò má Khang sư phụ có chút nung đỏ, mắt nhắm chau mày. Đại khái ý thức được Sở Sở đến rồi, khẽ mở mắt rồi rất mau nhắm lại. Mặc dù ánh mắt xám xịt nhưng vẫn rất thanh tỉnh lý trí, mở miệng nói vài câu, mặc dù âm thanh khàn khàn trầm thấp nhưng Sở Sở vẫn nghe hiểu được, đừng truyền thái y.

Sở Sở nhất thời nhíu chặt chân mày, lúc đi vào mình còn kỳ quái, sao ngay cả vạt áo thái y cũng không nhìn thấy, nguyên lai là Khang sư phụ không cho truyền thái y tới. Sở Sở đoán chừng đại khái là sợ tin tức hoàng đế nằm trên giường, đưa tới triều đình rung chuyển, dù sao nay Bát gia đảng tuy nói đại thế đã mất cũng rất có thể cẩu cấp khiêu tường (chó tức nhảy tường, chó cùng dứt giậu), đánh một trận cuối cùng. Sở Sở âm thầm cân nhắc, không cho thái y khám làm sao có thể khỏi, nhìn thấy Lý Đức Toàn bên cạnh, nhanh chóng nhỏ giọng hỏi:

“Hôm qua còn rất tốt, sao hôm nay lại như vậy?”

Lý Đức Toàn nói:

“Đại khái là hôm qua Vạn Tuế Gia ở Vọng Nguyệt các bị trúng gió, đến nửa đêm thì cả người liền ng lên, lão nô đoán là bị cảm lạnh, vốn định truyền Hồ thái y nhưng mà Vạn Tuế Gia không cho, cố gắng gồng mình. Sắp đến giờ dần thì sốt lợi hại hơn, mới lệnh lão nô tới lâm viên truyền ngài vào cung!”

Sở Sở gật đầu một cái đưa tay sờ sờ cái trán Khang Hi, tuy nói có đắp khăn lạnh vẫn còn có chút nóng, Sở Sở đoán chừng phải tới ba mươi tám, ba mươi chín độ, việc cấp bách đầu tiên là hạ sốt, đột nhiên nhớ tới lần trước Cửu a ca sai người mang thuốc tây tới, ánh mắt không khỏi sáng lên, nhưng cho Khang sư phụ dùng Sở Sở vẫn còn có chút do dự.

Nghĩ một lát, Sở Sở lại gần bên tai Khang sư phụ, nói:

“Sư phụ, chỗ con có loại thuốc tây hạ sốt rất hữu hiệu, người xem...”

Khang Hi khẽ mở mắt, quét nhìn Sở Sở một cái, tin tưởng trong mắt làm Sở Sở không khỏi có chút cảm động. Dù sao làm một hoàng đế phong kiến lúc nào cũng cần cảnh giác phòng bị, có thể như vậy tin tưởng mình rất không dễ dàng, Sở Sở đi tới trước thư án nhanh chóng viết một tờ giấy giao cho Lý Đức Toàn nói:

“Ông không cần phải tự thân đi, tìm người có thể tin đi là được, đưa cái này cho Đại Nữu, nàng sẽ hiểu. Với bên ngoài nói hoàng thượng bị cảm lạnh tạm thời nghỉ triều ba ngày đi!”

Lý Đức Toàn đáp vâng rồi vội vàng đi, quan hệ đến sự an nguy của Khang sư phụ, rất nhanh liền mang tới hòm thuốc Sở Sở cần. Sở Sở mở hòm thuốc ra, đối với sự tỉ mỉ của Cửu a ca không khỏi cười. Hòm thuốc tổng cộng có ba tầng, phía trên là dựng cụ đo nhiệt và ống nghe nhịp tim, tầng thứ hai là ống kim tiêm cùng bông, rượu cồn, phía dưới cùng mới là thuốc men. Lúc này thuốc đều là thuốc bột bọc giấy, có nước dùng, pha vào nước mới tiêm vào được.

Sở Sở suy nghĩ một lát, mặc dù mình là một người ngoài nghề, nhưng khi ở hiện đại lúc những ngày cuối cùng của mẹ viện trưởng đều là mình và Hiểu Oánh thay phiên phục vụ, cho nên đối với việc truyền nước biển cùng tiêm ngược lại vô cùng thuần thục. Nhưng tiêm ở trên người Khang sư phụ mình thật có chút sợ, dù sao quan hệ đến tương lai của một quốc gia. Sở Sở cầm ống kim, bên trán không khỏi có chút đổ mồ hôi, Lý Đức Toàn thấy Sở Sở cầm lên một ống kim, sửng sốt nói:

“Ngài đây là...”

Sở Sở ngẩng đầu lên nói:

“Lý công công không nói gạt ông, hôm nay sư phụ không thể chậm trễ nữa, phải mau hạ nhiệt độ, nếu không cho dù tốt lắm, ta sợ sẽ sốt quá xảy ra hậu di chứng gì, cái này là ta nhờ Cửu a ca chuẩn bị, ngài yên tâm, rất an toàn!”

Lý Đức Toàn đang do dự, giọng nói Khang Hi rất nhỏ vang lên:

“Trẫm tin tưởng nha đầu!”

Nếu Khang Hi đã đồng ý thì lá gan của Sở Sở cũng bắt đầu to lên, sau khi chuẩn bị trừ độc xong ống kim, tiêm nước thuốc vào tĩnh mạch của Khang Hi. Trong lòng Sở Sở vẫn rất tâm thần bất an. Sau khi tiêm xong Khang Hi ngược lại ngủ thiếp đi, Sở Sở đoán chừng trong thuốc có thể có thêm thuốc ngủ. Khang Hi ngủ một giấc đến buổi tối mới tỉnh lại, mở mắt ra liền nghe phía ngoài một hồi ồn ào.

Bên ngoài Càn Thanh cung hôm nay cực kỳ náo nhiệt, cho dù Khang Hi vừa bắt đầu đổ bệnh đã che giấu tin tức tuy vậy vẫn lọt chút tiếng gió đi ra ngoài. Lấy Bát a ca cầm đầu mấy hoàng thân quốc thích đại thần của Bát gia đảng ở bên ngoài Càn Thanh cung đòi muốn gặp Thánh thượng. Bát a ca ngược lại không nói một lời, nhưng Đông quốc trượng cậy già lên mặt cũng không để yên, đối với lời nói ngăn cản bọn họ của Sở Sở cùng Lý Đức Toàn nhanh chóng quát lớn, nói lời khó nghe bao nhiêu càng khó nghe bấy nhiêu, Lý Đức Toàn ngược lại chịu đựng không đáp lời, dù sao thân phận khác biệt.

Sở Sở đã không thể để mình bị đẩy vòng vòng, chờ Đông quốc trượng kêu gào xong rồi, rất thong dong lấy ra một khối kim bài giơ lên cao, lớn tiếng nói:

“Ai muốn ồn ào lập tức đẩy ra Ngọ môn chém đầu, bất kể là hoàng thân hay là quốc thích nhất định cũng không khoan dung!”

Rũ bỏ khuôn mặt tươi cười nghịch ngợm thường ngày, hôm nay đứng ở trên bậc cao của Càn Thanh cung, Sở Sở có một loại nghiêm trang không nói được, làm người ta không dám khinh nhờn phản kháng, lại nói trong tay nàng có kim bài Như Trẫm Thân Lâm, thái độ lại thực sự cứng rắn. Đông quốc trượng nói thầm vài câu lui ra ngoài. Bát a ca lại lên trước mấy bước, đi tới trước mặt Sở Sở nhìn thật sâu một cái, nhỏ giọng nói:

“Gia thất bại liền thua ở trên người của nha đầu nàng, gia không phục, nếu là cùng Tứ a ca đơn độc tranh đấu, gia mặc dù không có mười phần thắng cũng có tám phần!”

Hôm nay Bát a ca đã phong thái thong dong lúc mới gặp gỡ, trên đầu tóc trắng, nếp nhăn khóe mắt, sắc mặt đen tối cũng như lời nói tàn khốc. Buồn bực, thất bại của hắn, Sở Sở không khỏi có chút thương hại hắn, giọng nói mềm lại, nhỏ giọng nói:

“Nghe ta một câu, có lúc lùi một bước mới có thể trời cao biển rộng!”

Bát a ca cười ha hả, tiếng cười có chút thê lương, lòng chua xót nói:

“Lùi một bước, đến nơi này thì trước mắt không thể tiến hay lui nữa rồi, gia đã không có đường lui, chuyển cáo Cửu đệ, nói hắn vô luận như thế nào cũng phải bảo vệ được lão Thập, chuyện này không quá phận đi?”

Nói xong xoay người sải bước đi, Sở Sở không khỏi có chút chán nản, nếu như mình không có đem Cửu a ca đi Anh quốc, có lẽ hiện tại Bát a ca sống sẽ thoải mái hơn, tối thiểu là ôm hy vọng. Nhưng hôm nay Sở Sở xem ra Bát ca cưỡi hổ khó xuống rồi, cho dù nghĩ lui, Đông gia cùng Tào gia có thể làm ư, Sở Sở thở dài thật thấp xoay người đi trở về.

Vào Càn Thanh cung, Sở Sở cùng Lý Đức Toàn thật vui vẻ, Khang Hi đã ngồi dậy, tuy nói vẫn còn có chút vô lực phải dựa vào thành gường nhưng tinh thần nhìn qua đã tốt hơn rất nhiều, trông thấy Sở Sở đi vào, Khang Hi lộ ra một chút ý cười, nói:

“Quả nhiên nha đầu con vẫn còn có chút kiên quyết, trẫm cho là con sẽ cợt nhả đó!”

Sở Sở cười hắc hắc nói:

“Bất đắc dĩ không có biện pháp a, còn không phải là sư phụ ngài ép, cảm giác khá hơn chút nào không ạ?”

Khang Hi nói:

“Ngược lại thuốc của người nước ngoài nhanh hơn chút, thuốc bắc của chúng ta không cách nào so sánh được!”

Sở Sở đối với Lý Đức Toàn nói:

“Lý công công, ngài đi ngự thiện phòng sai làm chút cháo, dùng cháo gà là được rồi!”

Lý Đức Toàn vâng một tiếng rồi đi, Sở Sở mới đến bên giường nói:

“Tuy nói thuốc tây mau hơn, nhưng trị ngọn không trị gốc, thuốc bắc phụ trợ hiệu quả trị liệu tốt hơn, không bằng người cho truyền Hồ thái y đến xem được không?”

Khang Hi trầm ngâm hồi lâu nói:

“Tình trạng hôm nay kêu hắn đến xem cũng không sao!”

Sở Sở phất tay ý bảo tiểu thái giám bên cạnh đi thái y viện tìm người, rất nhanh Hồ thái y liền dẫn mấy vị thái y tới. Đối với bệnh tình của hoàng thượng thái y viện một ngày cũng không thanh tỉnh, từ tần phi hậu cung đến hoàng thân quốc thích quan viên triều đình tới không ngừng. Nhưng Hồ thái y rất khôn khéo, biết chắc là những người này ở Càn Thanh cung đụng vách, mới đến thái y viện dò thăm tin tức, cho nên một mực lập lờ nước đôi qua loa tắc trách trả lời. Đối với thân thể Khang Hi, Hồ thái y tương đối rõ ràng, kể từ khi bắt đầu bị hôn mê, thân thể Vạn Tuế Gia căn bản cũng đã yếu đuối chịu không được chút gợn sóng nào, mỗi ngày vào triều cũng chỉ là miễn cưỡng chống đỡ thôi.

Lấy Hồ thái y đoán, bị bệnh không có truyền mình tới, đã nói lên so với trong tưởng tượng lợi hại hơn, nếu không sẽ không vội vã truyền Đông cách cách vào cung. Vả lại suốt cả một ngày, có thể thấy được không tốt rồi. Nhưng vừa vào Càn Thanh cung, Hồ thái y cũng rất kinh ngạc, mặc dù nhìn qua còn có chút suy yếu, chỉ là trên căn bản không có gì đáng ngại rồi. Uống mấy thang thuốc bắc điều dưỡng là được, liếc thấy hòm thuốc trên long án, Hồ thái y bừng tỉnh hiểu ra. Hòm thuốc như vậy ông ta từng đã gặp ở chỗ người nước ngoài. Nhưng hoàng thượng ngay cả những thái y như ông ta đều muốn kiêng dè, huống chi người nước ngoài chứ, lại nói cũng không nghe nói có người nước ngoài vào Càn Thanh cung, thật sự là không thể tưởng tượng được.
Bình Luận (0)
Comment