Sở Sở Ở Thanh Triều

Chương 84

Mấy thái y bàn luận âm thầm là có nguyên nhân, lẽ ra bây giờ tuổi Sở Sở sớm qua thời kỳ sinh dục tốt nhất, mặc dù bề ngoài nhìn qua còn như thiếu nữ, nhưng mạch tượng hôm nay làm mấy thái y vẫn không dám nói ra khỏi miệng, bởi vì cơ hồ tất cả mọi người cũng biết, tin tức này một khuyên bố không chuẩn sẽ đưa tới đầy phong ba cũng chưa biết chừng. Nhưng ánh mắt hoàng thượng nhìn bọn họ chằm chằm lại làm bọn họ không thể cứ do dự mãi, mấy thái y lén lút nói thầm một hồi, viện phán thái y viện nói:

“Hồi hoàng thượng, mạch tượng này của nương nương là hỉ mạch!”

Một câu nói vừa dứt, Tứ a ca nhất thời mừng rỡ. Tựa vào sau màn lụa, Sở Sở không khỏi vừa vui vừa sợ, mình cũng không giống như Tứ a ca đơn thuần sốt ruột cầu con, nay đứa bé này tới, nói thật quá không phải lúc. Hôm nay Hoằng Lịch thế lực đã từ từ tạo thành, mặc dù không dám trắng trợn nhưng vẫn biết giang sơn Đại Thanh là vật trong lòng bàn tay của hắn không chạy được. Dù sao Hoằng Thì đã chết, Hoằng Trú thì cả ngày chỉ biết vui đùa, không ôm chí lớn. Nhưng nếu mình sinh ra một a ca, cho dù tự mình biết sẽ không có cái gì thay đổi, nhưng Hoằng Lịch cũng tuyệt đối sẽ không ngồi yên, đĩnh nhi tẩu hiểm (bí quá hoá liều) sẽ làm ra một số chuyện khó có thể vãn hồi thì sao?

Cho dù bây giờ trong bụng mình không biết là nam hay là nữ, cuối cùng cũng uy hiếp đến địa vị Hoằng Lịch, là khối tâm bệnh lớn nhất. Nếu như Sở Sở đoán không sai, mình sẽ nghênh đón thủ đoạn cung đấu xấu xa, bẩn thỉu và âm mưu quỷ kế đã tránh né mấy thập niên qua.

Thái y lui ra ngoài, Đại Nữu vén màn lên, sắc mặt Tứ a ca vui mừng ngồi ở bên giường nói:

“Không nghĩ tới trẫm qua thiên mệnh chi niên (tuổi trời sắp gọi – 60 tuổi), còn có thể có chuyện vui này chờ trẫm, trẫm thật cao hứng!”

Sở Sở khó lường nhìn hắn chốc lát, cảm giác mình phải cần thiết nói chuyện cùng hắn một chút, nhanh chóng cho lui nô tài, Sở Sở nghĩ một lát mới mở miệng nói:

“Chàng thật cao hứng sao?”

Tứ a ca nhíu nhíu mày nói:

“Dĩ nhiên, nàng không phải biết trẫm trông mong đứa bé này đã bao lâu sao?”

Sở Sở thở dài nói:

“Chàng quên chàng ngồi vào chỗ này đã đấu tranh như thế nào sao? Chàng còn mong con của chàng cũng trải qua y như chàng sao? Quá trình phụ không phụ, tử không tử, quân không quân, thần không thần ư? Lại nói con của ta, ta chỉ hi vọng bọn chúng có thể vui vẻ tự do, cho dù bình thường, cho dù ngu xuẩn, tối thiểu có thể bình an, đây chính là nguyện vọng lớn nhất của ta!”

Tứ a ca nhìn chằm chằm Sở Sở, trong con ngươi thâm thúy khó dò nói:

“Nàng là muốn nói cho ta biết, đứa bé này sẽ có khả năng gây nên đảng tranh yên lặng đã lâu?”

“Không phải có thể, mà là nhất định, chỉ cần nó có thể bình an sinh ra được, vả lại là một a ca, sẽ có nguy cơ đến từ khắp mọi nơi, thậm chí là mưu hại!”

“Nàng nói là Hoằng Lịch, sẽ không, trẫm có nắm chắc, nàng xem Hoằng Trú và Thanh nhi không phải đều cùng nó rất tốt sao?”

Sở Sở trợn mắt một cái không hiểu ở trên vấn đề của Hoằng Lịch, luôn luôn cơ trí thông minh như Tứ a ca, làm sao sẽ một bên tình nguyện như thế, nhanh chóng nói thẳng:

“Đó là Hoằng Trú có vẻ ngoài đần độn cam chịu làm nhàn vương, chàng có thể bảo đảm Hoằng Lịch cũng muốn như vậy ư? Mọi người thường thường đối với quyền lực nắm trong tay để ý khác thường, nếu như hiện tại chàng cho hắn hy vọng đồng thời rồi lại đột nhiên cướp lấy hy vọng này, chàng nghĩ kết cục sau này ra sao chưa?”

Tứ a ca cố chấp, nói:

“Trẫm tin tưởng Hoằng Lịch là một đứa nhân nghĩa!”

Sở Sở xích cười nói:

“Nhân nghĩa, ở trước mặt quyền lợi, bản tính của con người còn bị lầm lạc, huống chi nhân nghĩa dối trá!”

Mặt Tứ a ca trầm xuống, nói:

“Là trẫm đặt nó ở chỗ ngồi này quá sớm sao?”

Sở Sở nói:

“Cái này không phải vấn đề sớm hay muộn, ở trên vấn đề của Hoằng Lịch, ta luôn luôn không muốn cùng chàng nói gì, dù sao nó là con của chàng!”

Tứ a ca trầm mặc hồi lâu nói:

“Nàng không hi vọng con chúng ta tương lai nắm lấy thiên hạ sao?”

“Không vọng!”

Sở Sở không chút do dự như đinh chém sắt trả lời:

“Nói thật, chàng cảm thấy làm hoàng đế thoải mái sao?”

Tứ a ca trầm tư một hồi nói:

“Đúng a! Trẫm mỗi ngày vất vả chính sự, ngày đêm bất an, làm gì có thoải mái. Nhưng nếu như trong bụng nàng thực là một a ca, vả lại thông minh nhạy cảm như Thanh nhi, trẫm làm sao có thể buông tha người thừa kế ưu tú này? Có thể sáng lập chiến công huy hoàng hơn so với tiên đế thì sao?”

Sở Sở lắc lắc đầu nói:

“Hoằng Lịch hôm nay đã nghiễm nhiên tựa như thái tử đảng ban đầu rồi, ban đầu còn chàng, Bát a ca cùng thái tử tranh nhau. Hôm nay Hoằng Lịch là một đảng độc đại, thứ cho ta nói thẳng, hắn sẽ rất nhanh lấy được tin tức đến thăm dò hư thật, sau đó sẽ chọn lựa các biện pháp cũng chưa biết chừng!”

Tứ a ca cả kinh nói:

“Không thể nào, trẫm mới vừa rồi khẩu dụ thái y viện không được tiết lộ tin tức!”

Vừa dứt lời, giọng nói Cao Vô Dung truyền vào:

“Bảo Thân vương yết kiến!”

Sở Sở không khỏi có chút cười híp mắt nhìn Tứ a ca một cái, sắc mặt Tứ a ca nhất thời có chút khó coi, Sở Sở xuống đất nói với hắn:

“Chúng ta cùng đi ra ngoài gặp nó đi!”

Tứ a ca đỡ Sở Sở đến phòng ngoài, đem Sở Sở an trí ở trên giường nệm, Tứ a ca ngồi ở bên cạnh, Tứ a ca cùng Sở Sở liếc nhau một cái mới nói:

“Gọi Hoằng Lịch vào đi!”

Cao Vô Dung vén rèm, Hoằng Lịch khom người yết kiến, hành lễ xong, ánh mắt như có như không phiêu hướng Sở Sở âm thầm quan sát. Hoằng Lịch quả thật sợ, nghe nữ nhân này có tin vui, đối với hắn mà nói đúng như tình không phích lịch (sét đánh giữa trời quang). Từ nhỏ Hoằng Lịch cũng biết tiên đế nguyên là hi vọng con của nữ nhân này thừa kế ngôi vị hoàng đế, thậm chí bên ngoài rất nhiều người nói: hoàng a mã được ngôi vị hoàng đế, có công rất lớn là nhìn nữ nhân này mới quyết định.

Lại nói hôm nay sủng ái của hoàng a mã đối với nàng, mấy thập niên chỉ có một nữ nhân là nàng. Vả lại mình không thể không thừa nhận, nữ nhân này là vô cùng tài hoa, sáng suốt, hiểu biết, tất nhiên Thanh nhi thông minh, nhưng là không có một mẫu thân bác học thông suốt dạy, đoán chừng cũng không thể xuất sắc như thế. Mình tuyệt đối nắm chắc trăm phần trăm, nếu như nữ nhân này có con trai, mình đừng nói là giang sơn Đại Thanh, ngay tại lúc này thế lực cũng sợ rằng khó bảo toàn.

Nữ nhân này sinh con không cần mình cố gắng, chỉ cần vừa rơi xuống đất thì có thế lực khổng lồ đi theo. Nay Hồ gia nắm giữ tài chính Giang Nam, Lý Vệ phong cương đại lại, thậm chí nguyên lão hai triều Trương Đình Ngọc và Lý Quang, còn có Thập Tứ thúc tay cầm binh quyền, Cửu thúc phú khả địch quốc. Mình không cần tranh cũng đã đứng ở bại cục tuyệt đối. Mặc dù không thích nữ nhân này, nhưng Hoằng Lịch không thể không thừa nhận nữ nhân này đúng là không ham danh lợi, nếu như mà ưa thích danh lợi quyền vị, đối với nàng mà nói có quá nhiều cơ hội, lại không cần mình tranh thủ, là người khác chủ động nâng đến dưới chân nàng. Điểm này cũng làm Hoằng Lịch thầm hận, thứ mà ngạch nương mình nằm mộng cũng muốn có, nàng lại chẳng thèm ngó tới, như hậu vị cao cao tại thượng, như sớm chiều không rời, thân thuộc với vua.

Tứ a ca cũng ở đây âm thầm quan sát Hoằng Lịch, chính mình cực kỳ hài lòng đứa con trai này, tuy nói không tính là rất thông minh, chỉ là thắng ở cần cù, hay là tại phương diện nữ nhân có chút không biết tiết chế, nhưng cũng coi như không có trở ngại. Vẫn cảm thấy giữa Hoằng Lịch cùng Sở Sở là có tâm kết. Trong lòng Tứ a ca thủy chung không hiểu, Hoằng Lịch có thể có hôm nay, có thể coi như là Sở Sở một tay nhấc lên. Nhưng tại sao nó đối với Sở Sở một ít cũng không cảm kích ngược lại giống như có chút hận ý. Mình không tin nó sẽ là một đứa ác độc, dù sao nó đối với Thanh nhi rất tốt không phải sao?

Sở Sở cảm thấy ánh mắt của Hoằng Lịch âm thầm quan sát, không khỏi khẽ mỉm cười nói:

“Ngạch nương ngươi gần đây khỏe không?”

Hoằng Lịch cung kính nói:

“Nương nương nhớ thương, thân thể ngạch nương coi như an khang!”

Tứ a ca nói:

“Hôm nay tới lâm viên có chuyện gì?”

liếc mắt nhìn Sở Sở, âm thầm cắn răng nói:

“Nhi thần nghĩ đề cử Phó Hằng đi kỳ doanh theo Thập Tứ thúc lịch lãm!”

Sở Sở không khỏi khẽ mỉm cười châm chọc Hoằng Lịch, thầm nghĩ đi kỳ doanh cần gì theo Thập Tứ. Nay Thập Tứ cũng chỉ ở kinh thành trông nom thôi, đây mới là Hạng Trang múa kiếm ở trước mặt Bái Công a. Sở Sở cười, làm Hoằng Lịch âm thầm kinh hãi, giống như tính toán trong lòng mình đã bị nữ nhân này một cái nhìn thấu. Sở Sở thầm nói: quả nhiên là làm hoàng đế, thời khắc nguy cấp biết chỗ xuống tay trước, từ trước đến nay có thương cột ra chính quyền, nắm quân quyền thì đồng nghĩa với nắm nửa giang sơn Đại Thanh.

Phó Hằng, Sở Sở biết người này, là người Càn Long hết sức quan trọng, là đệ đệ của hoàng hậu đầu tiên của Càn Long - Hiếu Hiền hoàng hậu. Lúc ban đầu là thị vệ sau liền một bước lên mây, nhưng mà bây giờ giống như còn quá sớm đi. Phó Hằng so với Hoằng Lịch lớn hơn một chút. Sở Sở biết người này cũng là bởi vì Càn Long cùng phúc tấn Phó Hằng có một đoạn tình yêu, bị đời sau lưu truyền rộng rãi, không phải truyền thuyết nói thế tử Phúc Khang An của Phó Hằng là con của Càn Long sao?

Tứ a ca khó lường nhìn lướt qua Hoằng Lịch nói:

“Phó Hằng, a! Thế tử Phú Sát gia – đệ đệ của phúc tấn ngươi, là một đứa bé ngoan, chỉ là có chút sớm, qua mấy năm lại nói, bây giờ phải đọc sách nghiêm chỉnh!”

Hoằng Lịch cũng biết mình quá nóng vội, cũng chỉ là trong lòng tạm thời thử một lần, nói cho cùng cũng chỉ là muốn cầm tới tiên cơ, vật lộn một lần thôi. Hôm nay nếu không được cũng đã đoán trước đó rồi, nhưng đường này không thông cũng chỉ có thể tìm đường tắt khác thôi. Nếu mình không có năng lực thắng được đứa nhỏ trong bụng nữ nhân này, như vậy cũng chỉ có một biện pháp, chính là để cho nó vĩnh viễn không được sinh ra. Trong nháy mắt Hoằng Lịch xẹt qua một tia âm hiểm ác độc, lừa gạt được Tứ a ca lại bị Sở Sở nhìn ở trong mắt.

Sở Sở không khỏi thất kinh, thầm nghĩ mình quyết không thể ngồi chờ chết, phải nghiêm chỉnh phòng ngừa rắc rối tất yếu có thể xuất hiện mới được. Nhưng là như thế nào mới có thể làm cho Hoằng Lịch không dám hành động thiếu suy nghĩ đây? Sở Sở không tự chủ được để tay ở trước người mình, hai mắt tỏa sáng nghĩ đến một chủ ý, ngược lại trước tiên có thể hù dọa hắn giật mình, nếu là hữu dụng, ít nhất trong ngắn hạn hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ, nghĩ đến chỗ này, Sở Sở cười nói:

“Nghe nói phúc tấn của ngươi sắp lâm bồn?”

Hoằng Lịch đáp:

“Vâng!”

Sở Sở quay đầu lại nói với Tứ a ca:

“Sư phụ đã từng nói, ta giống như mọi chuyện cũng đoán biết trước, như thế hôm nay ta liền mạo hiểm lần đầu tiên, đoán hài tử trong bụng đích phúc tấn Hoằng Lịch như thế nào!”

Tứ a ca nói:

“Đoán như thế nào, chẳng lẽ giống như ban đầu nàng thấy Lý Vệ, Điền Văn Tĩnh thì cũng biết bọn họ tất nhiên có thể thành đại khí?”

Sở Sở gật đầu, ánh mắt nhìn lướt qua Hoằng Lịch nói:

“Có lúc ta cũng hoài nghi ta có khi là yêu quái gì đó thì sao, làm sao lại biết nhiều chuyện còn chưa xảy ra như vậy!”

Tứ a ca cười nói:

“Chớ có nói bậy, đó là trong cung truyền lời đồn, trẫm đã quét sạch hoàng cung, đem những nô tài xuyên tạc kia cũng đánh chết rồi.”

Sở Sở cười một tiếng đối với Hoằng Lịch nói:

“Một thai này của phúc tấn ngươi ta đoán là một a ca!”

Nói xong hỏi Đại Nữu:

“Ngày hôm nay hôm nào rồi?”

Đại Nữu nói:

“Mười sáu tháng ba!”

Sở Sở cười như không cười nhìn Hoằng Lịch có chút khiếp sợ tiếp tục nói:

“Đứa bé này ta đoán sẽ ra đời vào giờ dần ngày mười chín tháng ba, mặc dù là một a ca nhưng...”

Câu nói kế tiếp Sở Sở dừng lại không nói ra, cho dù vì chấn nhiếp Hoằng Lịch, nguyền rủa một đứa bé còn chưa ra đời, Sở Sở vẫn cảm thấy không nên, nhanh chóng thở dài thật thấp nói:

“Tóm lại chăm sóc thật tốt là được!”

Hoằng Lịch cùng Tứ a ca đều hiểu đoán chừng không phải là chuyện tốt gì. Hoằng Lịch lại âm thầm suy tính, đều nói nữ nhân này kim khẩu ngọc ngôn (miệng vàng lời ngọc), nói gì ứng đấy. Mình thật đúng là không tin, dù sao mình không có tận mắt thấy qua không phải sao, nhanh chóng ổn định tâm tư, nàng cũng chỉ là hù dọa mình thôi.

Chỉ là buổi chiều ba ngày sau, Hoằng Lịch đang ở ngoài phòng sinh gắt gao nhìn chằm chằm đồng hồ Đông Dương ở trên cái kệ, một chút xíu nữa là đến gần giờ dần, càng lúc tim gan càng run sợ, mắt thấy thời gian một tia không kém đến thời gian nữ nhân đó nói, tấn phúc của mình quả nhiên sinh. Dời đổi theo thời gian, vừa qua khỏi giờ dần, một tiếng khóc truyền ra. Hoằng Lịch không khỏi lặng lẽ quay ngược lại mấy bước, đặt mông ngồi ở trên ghế. Bà mụ ra ngoài báo tin mừng, quả thật là một a ca, nhưng nghĩ đến nữ nhân kia muốn nói lại thôi, Hoằng Lịch lại cảm thấy không có nửa phần vui sướng, âm thầm suy nghĩ: chuyện này quá đúng dịp làm sao có thể, nếu như nàng có thể biết trước tương lai, như vậy mỗi sự kiện chẳng phải đều là biết trước, vậy mình dùng thủ đoạn như thế nào cũng chỉ uổng công.

Tâm tình Hoằng Lịch có chút dị thường lụn bại, cũng không còn tâm tư nhìn tiểu a ca vừa sinh ra, liền trực tiếp ra khỏi phủ, nghĩ tới đi ra bên ngoài đi dạo trên đường cái giải sầu. Đi lòng vòng thật lâu, mắt thấy qua giờ thìn, vừa đúng đến trước phủ Phó Hằng. Phó Hằng so với Hoằng Lịch lớn hơn một tuổi, tháng trước mới vừa cưới phúc tấn, ngay lập tức Hoằng Lịch cùng đích phúc tấn của hắn còn từng qua phủ chúc mừng, tuy nhiên hắn không có nhìn thấy tân nương tử liền vội vã đi về. Hôm nay đã cách một tháng. Hoằng Lịch nghĩ nếu đến trước phủ bọn họ, không bằng đi vào nhìn tiểu tử Phó Hằng kia một chút, xem một chút tiểu tử kia sau khi thành thân sống như thế nào, nhanh chóng nhấc chân vào Phú Sát phủ.

Hoằng Lịch cùng Phó Hằng quan hệ rất thân thiết, vừa là thư đồng vừa là thân thích, cho nên hai người không có gì giấu nhau, thường xuyên qua lại cho nên nô tài trong phủ cũng rất quen thuộc với Hoằng Lịch, cho nên mỗi lần Hoằng Lịch tới, tự tại như trong phủ của chính mình. Phong cách Phú Sát phủ đệ cùng phúc tấn của mình rất giống nhau, Công Hầu gia tiết kiệm mà không xa hoa, rất sạch sẽ. Rẽ ngoặt qua hành lang, một hồi tiếng đàn du dương truyền đến. Hoằng Lịch thường xuyên nghe Thanh nhi đánh đàn, nhạc khí này hiển nhiên phải không giống đàn của Thanh Nhi. Dù sao nơi nào còn có thể tìm được dương cầm thứ hai trân quý thế kia chứ. Cái này đại khái là cổ cầm tầm thường khảy ra, âm thanh không thanh thúy sạch sẽ lại có một loại ý vị cổ phác như của dương cầm, bài hát rất hay, là một khúc dân ca Việt (vốn là danh từ cổ dùng để chỉ một nước chư hầu nhà Chu ở vùng đất phía nam Trường Giang, ven biển Chiết Giang, Trung Quốc trong giai đoạn Xuân Thu):

Bản giọng nam (nghe kỹ cũng thấy hai bài này khá hay ^^)

“Đêm nay đêm nào chừ,

Đưa thuyền theo dòng.

Hôm nay hôm nào chừ,

Được cùng vương tử thuyền chung.

Xấu hổ làm sao chừ,

Người không mắng mỏ.

Lòng muộn phiền mà không dứt chừ,

Được quen vương tử.

Núi có cây chừ cây có cành,

Lòng mến chàng chừ chàng biết chăng.”

(Việt nhân ca 越人歌 • Bài ca của người Việt)

Giọng hát trong trẻo dễ nghe rất giống âm điệu của Thanh nhi, Hoằng Lịch nhất thời cảm thấy phiền muộn trong lồng ngực tản ra không ít, rất thoải mái, hít sâu một hơi không khí sáng sớm mới mẻ, nhanh chóng theo tiếng hát tìm qua. Ngay lúc mặt trời ló trong đình giữa vườn hoa có một nữ nhân đang ngồi vừa khảy đàn vừa ca, đứng bên cạnh chính là Phó Hằng. Hoằng Lịch không khỏi cười, đi nhanh vài bước vào đình. Phó Hằng đã sớm nhìn thấy Hoằng Lịch, mỉm cười cười nói:

“Nghe được tin tỷ tỷ sinh được một a ca, ngài không ở trong phủ ăn mừng, ngược lại có rảnh rỗi tới chỗ của thần sao?”

Hoằng Lịch không khỏi hơi khẽ cau mày, gượng ép bứt lên khóe miệng cười một tiếng, mắt quét qua cô nương bên cạnh đã đứng lên không khỏi cả kinh. Ánh mặt trời sáng sớm chiếu vào trong đình, chiếu vào trên người cô nương trước mắt thông suốt sáng ngời, làm cho quanh thân nữ tử này độ lên một tầng ánh sáng nhàn nhạt rất đẹp, làm Hoằng Lịch giật mình không phải nữ tử này sao lại xinh đẹp như thế, mà ngũ quan tư thái của nữ tử này có ít nhất năm sáu phần tương tự như Thanh nhi, hơn nữa nhìn kỹ mặt mày phát hiện thần vận lại kém rất nhiều, Thanh nhi là trời sanh một loại khí chất cao nhã như lan, cô nương trước mắt có chút tươi đẹp dung tục.

Ánh mắt Hoằng Lịch chợt lóe, chú ý tới nữ tử này mặc dù tuổi không lớn lắm nhưng lại mặc y phục phụ nhân, không khỏi hiểu được, đây đại khái là tân phúc tấn của Phó Hằng. Phó Hằng thấy Hoằng Lịch sửng sốt một lát, không khỏi cười to nói:

“Như thế nào, có chút giống Cố Luân công chúa phải không?”

Hoằng Lịch khẽ mỉm cười nói:

“Mặt mày có mấy phần giống Thanh nhi!”

Phó Hằng nói:

“Dĩ nhiên coi như phúc tấn của thần có quan hệ họ hàng với nhà các ngài!”

“A! Vẫn quên hỏi là nhà ai?”

Phó Hằng nói:

“Là họ hàng của hoàng mã ma ngài, Ô Nhã thị coi như rất gần với ngài có phải hay không?”

Lúc này Hoằng Lịch mới chợt hiểu ra, tinh tế quan sát mấy lần nói:

“Quả nhiên tương đối giống hoàng mã ma, không trách được, mã ma thường nói Thanh nhi rất giống bà. Ô Nhã thị giống với Cố Luân công chúa, thật cũng không coi là ly kỳ!”

Cô nương kia rất hòa phóng phất khăn lên nói:

“Bảo Thân vương cát tường!”

Hoằng Lịch đối với nàng rất có hảo cảm, nhanh chóng cười nói:

“Đều là thân thích không cần xa lạ mới phải, về sau có thể qua lại phủ ta một chút!”

Nàng kia gật đầu đáp ứng sau cáo lui đi xuống, Hoằng Lịch vỗ vỗ bả vai Phó Hằng nói:

“Tiểu tử ngươi thật là người có diễm phúc, được một phúc tấn xinh đẹp như vậy!”

Phó Hằng thở dài nói:

“Thần coi so với Cố Luân công chúa kém xa lắc, chỉ là hoàng a mã ngài không thèm nhìn thần, nếu không làm muội phu của ngài chẳng phải tốt hơn sao?”

Hoằng Lịch có chút không vui, nói:

“Nói bậy!”

Phó Hằng cười nói:

“Chỉ là nói đùa thôi, thần tự biết là không xứng với người ta, ngài không có nghe bên ngoài nói sao, nói đệ nhất mỹ nữ Đại Thanh ta chính là Cố Luân công chúa. Ta nghe nói tất cả các vương gia Mông Cổ cũng nhao nhao muốn thử đi hòa thân đó!”

Mặt Hoằng Lịch càng thêm đen ghê gớm, Phó Hằng vì vậy không dám nói nữa, nói tránh đi:

“Như thế nào, chuyện kia như thế nào?”

Hoằng Lịch nhìn mọi nơi một chút, nhanh chóng nhỏ giọng nói:

“Nữ nhân kia nói thật, ta có chút sợ, trước đó nàng thế nhưng nói ba ngày sau chuyển dạ, vả lại ngay cả canh giờ cũng một chút không kém, ngươi nói đây không phải là tà môn sao?”

Phó Hằng sửng sốt nói:

“Không thể nào, nam nữ cũng đoán được chứ?”

Hoằng Lịch gật đầu một cái:

“Vả lại nghe lời của nàng, a ca này không thể giữ được...”

Đang nói, «Đạp! Đạp! Đạp!» đại tổng quản Bảo Thân vương phủ rất nhanh chạy tới nói:

“Vương gia, ngài mau trở lại phủ đi, tiểu a ca không tốt rồi!”

Hoằng Lịch cùng Phó Hằng giật nảy mình, Hoằng Lịch vội vàng chạy về trong phủ, nhưng tiểu a ca vẫn không thể nào giữ được.

Tin tức truyền vào lâm viên Tứ a ca nói:

“Trẫm vẫn cảm thấy nàng biết trước một ít chuyện, nhưng giống như lần này lại không nhiều, nàng đây lo lắng cái gì?”

Sở Sở thở dài một hơi, nói:

“Ta cũng chỉ là tự vệ mà thôi!”

Tứ a ca chau mày nói:

“Chẳng lẽ còn ai dám ở dưới mắt trẫm hại mẹ con các nàng phải không?”

Sở Sở sờ sờ bụng của mình, không trả lời câu hỏi, nói:

“Không bằng ta đi Anh quốc chờ sinh được không, như vậy liền nhất định vạn vô nhất thất (tuyệt đối không sai lầm, chắc chắn an toàn), tất cả mọi người cũng tĩnh tâm!”

“Không được!”

Tứ a ca phản đối theo trực giác, cảm giác lần này nếu như thả Sở Sở đi, giống như thật sự một đi không trở lại, thấy Sở Sở quắc mắt nhìn, Tứ a ca lại chậm giọng nói lại:

“Trẫm không phải đã nói mấy năm nữa trẫm đ xuống chánh sự, sẽ theo nàng đi...”

Sở Sở chau mày xen lời hắn:

“Chàng không cần phải nói những lời này dụ dỗ ta, khi chàng lên ngôi thì không còn trẻ như sư phụ. Chàng sẽ để cho ta chờ chàng tới thời điểm có thể để xuống cùng đi với ta. Chàng nói chưa cảm thấy phiền, ta nghe cũng thấy phiền rồi, ta rất lý trí nói cho chàng biết, cho đến ngày tắt thở, chàng cũng không bỏ được!”

“Càn rỡ!”

Tứ a ca vỗ bàn một cái, tách trà có nắp thanh hoa trên bàn kháng lập tức bắn lên lăn xuống trên mặt đất, rơi nát bấy. Sở Sở phiền muộn đạt tới chưa từng có điểm giới hạn. Không muốn đối mặt với người đàn ông trước mắt này – cứ chuyện hôm nay kéo sáng mai, sáng mai kéo tới ngày hôm sau nữa, đứng lên xoay người giận đùng đùng đi ra ngoài. Tứ a ca cũng có chút hối hận, cho nên cũng không dám cản nàng, nhưng chờ đến buổi chiều cũng không thấy bóng dáng của Sở Sở, Tứ a ca bất giác có chút nóng nảy hỏi:

“Cao Vô Dung, nương nương ở nơi nào?”

Mọi người lúc này mới lật đổ khắp cả lâm viên tìm kiếm, tuy nhiên không có một tia bóng dáng, Sở Sở không thấy, liền Đại Nữu cũng không thấy luôn. Tứ a ca ngược lại yên tâm hơn, có Đại Nữu đi theo cũng sẽ không có cái gì không may, nhanh chóng lệnh ám vệ đi tìm, rất nhanh ám vệ báo cáo, nói đi trong phủ Thập Tứ. Tứ a ca mới thở phào nhẹ nhõm thật to, vừa ngồi vừa cẩn thận nghĩ một ít chuyện xảy ra gần đây.

Tứ a ca biết Sở Sở không sung sướng, từ năm Ung Chính thứ hai, bắt đầu lúc Sở Sở từ Anh quốc trở lại, hơn nữa một năm gần đây cứ buồn bực không vui càng rõ ràng hơn. Tứ a ca hiểu chuyện này không thể oán Sở Sở, mình quả thật nuốt lời, cũng quả thật giống như Sở Sở nói như vậy, một ngày lại một ngày, nhưng mình lại tham lam không muốn buông tay nàng ra. Lần đầu tiên Tứ a ca thử suy nghĩ, nếu như hiện tại đem Đại Thanh này đưa cho Hoằng Lịch có được hay không, đáp án dĩ nhiên là không được. Hoằng Lịch còn phải đợi tôi luyện, mấu chốt nhất là Lại bộ còn chưa có quét sạch. Tự mình nghĩ mấy hạng mục cải cách còn chưa có thực hành, mình có thể nào vì vậy buông ra đây?

Nghĩ đến Sở Sở, Tứ a ca âm thầm thề, nhiều nhất là một năm nữa, tự mình đem thực hiện những thứ mình nghĩ ra. Đến lúc đó hãy theo nha đầu kia sống thời gian thanh nhàn. Hôm nay còn phải dỗ dành nha đầu kia mới được, nếu không trong cơn tức giận mình, nàng đi luôn thì nguy rồi. thầm quyết định chủ ý, nhưng hắn quên có một số việc không chờ đợi được.
Bình Luận (0)
Comment