Edit: Vịt
Beta: Ngọc Linh
Mộng Nhã chỉ có thể về ký túc xá của mình.
Đúng vậy, làm một bộ đội đặc chủng như các cô còn có ký túc xá riêng.
Ở đây vật tư thiếu thốn hơn mạt thế, có thể nói muốn có nhiều hơn thì thật không dễ dàng gì.
Rất nhiều người không thể chiến đấu, lại có nhiều người phải sống tụ tập trong một căn phòng nhỏ chưa đầy mười mét vuông.
Mộng Nhã cởi quần áo, tắm nước nóng.
Nếu như là ở thế giới cũ, nếu bị bẩn như vậy thì cô nhất định phải tắm cả tiếng.
Nhưng đây là mạt thế....
Cô chỉ có thể tắm trong mười phút.
Đây vẫn là do cô có quân công trên người đấy.
Mộng Nhã nhanh chóng gội đầu, sau đó xối sạch mấy thứ bẩn thỉu trên người một lần.
Dùng sữa tắm rồi cọ rửa thêm lần nữa.
Tuy cô thấy mình còn chưa sạch sẽ, nhưng giới hạn về tài nguyên lại không cho phép cô tắm thêm.
**
Mới vừa tắm rửa thay quần áo xong.
Thì cửa ký túc xá của Mộng Nhã vang lên.
"Đây đây, ra ngay."
Tóc Mộng Nhã vẫn còn ướt, dán sát trên má.
Người gõ cửa là một người lính mới, hơi run rẩy.
Nói chuyện còn hơi nói lắp.
"Chào, chào cô, tôi là Vương Lâm."
"Bạch Mộng Nhã, thiếu tướng gọi cô qua văn phòng."
Mộng Nhã có hơi kinh ngạc.
Nhiệm vụ cô làm lần này không xem như là nhiệm vụ đặc thù.
Chỉ là không ngờ gặp phải tang thi mai phục, chỉ có một mình cô là còn sống.
Nhưng... Cái này cũng không cần thiếu tướng phải gọi mình lên gặp mặt!
Thiếu tướng chính là người nắm quyền cao nhất trong căn cứ.
Trên gương mặt của Mộng Nhã không biểu hiện ra vẻ gì.
Thậm chí còn mỉm cười: "Chờ một chút, tôi thay quần áo đã."
Lúc này, người lính mới tới mới nhìn thấy Mộng Nhã đang mặc áo ngủ to rộng, nhưng có thể ẩn hiện ra đường cong của cô.
Trong không khí còn có mùi sữa tắm.
Vương Lâm lập tức đỏ mặt xoay người sang chỗ khác.
Mộng Nhã đóng cửa phòng lại, ánh mắt hiện lên vẻ nghiêm túc.
Chuyện lần này... không phải là ngoài ý muốn, nhất định phải bảo vệ tốt chính mình.
**
Còn lời đồn nghe được lúc trước....
Chẳng lẽ thiếu tướng đã hợp tác với tang thi, tính toán giết hết bộ đội đặc chủng rồi nhận tang thi vào lực lượng, đi một bước đến vương vị cao nhất?
Mộng Nhã lạnh cả tim.
Vừa mới tắm gội xong thấy hơi khát nước, cô thuận tay uống hết luôn bình nước dinh dưỡng của Lục Minh đưa.
Nhưng cô lập tức để ý đến cái chai này.
Nếu Lục Minh đưa cho cô thì ít nhất phải có chút thâm ý.
Vì thế Mộng Nhã lấy một chai giống y hệt ở trong tủ mình ra đặt lên bàn.
Giống như chính cô chưa hề uống chai Lục Minh đưa vậy.
**
"Cạch."
Cửa mở.
Mộng Nhã đã thay đổi quân trang bước ra.
Vì tóc cô vẫn ướt cho nên không mang mũ.
Đi trên đường vẫn hấp dẫn ánh mắt các binh lính xung quanh.
Ở mạt thế, nữ nhân đều rất khó tìm chứ nói gì là mỹ nhân.
Trước kia Mộng Nhã rất đẹp, nhưng bởi vì thường xuyên đi chơi cùng với đám nam nhân. Cho nên mọi người đều coi cô là huynh đệ.
Hôm nay cô xõa tóc...
Gương mặt tinh xảo trắng nõn không son phấn. Mắt đào hoa diễm lệ đầy nghiêm nghị, nhìn sơ chắc hẳn là vì các đồng đội đã chết nên cô rất đau lòng.
**
"Mộng Nhã, đừng đau lòng."
"Mộng Nhã, nén bi thương."
"Mộng Nhã, lát chúng ta cùng nhau ăn cơm."
"Mộng Nhã, đừng khóc, người chết không thể sống lại."
"Mộng Nhã, lần tới anh đây sẽ giết thật nhiều tang thi."
Mộng Nhã nghe mấy lời nói này, mắt đào hoa có hơi nước chớp động.
"Cảm ơn mọi người."
Trong giọng nói thế mà chen lẫn chút rối loạn và nghẹn ngào.
Xung quanh càng nhiều người không nhịn được an ủi cô.
"Đừng khóc."
"Không có việc gì. "
Lục Minh ở tầng hai chăm chú quan sát cảnh tượng phía dưới.
Trong mắt lạnh băng không rõ là vui hay buồn.
29/8/2020