Sổ Tay Công Lược Vạn Người Mê

Chương 6

Edit: LinhLan601

Beta: Min Heun

Ánh mắt mọi người đều bị hấp dẫn qua.

Chỉ thấy Đường phu nhân hô lên: "Đứa con đáng thương của tôi, có phải Đường Mộng Nhã luôn khi dễ con, vừa nhìn thấy nó đến con liền sợ hãi mà hôn mê? Con ngoan, đừng sợ, mẹ ở đây. Đường Mộng Nhã! Mau đến chăm sóc con gái ta!!"

Đường Tranh Vanh nhìn sắc mặt Tiết Hàm trực tiếp lạnh xuống liền hướng về phía vợ kế giận dữ quát: "Đủ rồi! Còn sợ nháo không đủ lớn sao?"

Ngay sau đó không ngừng cúi đầu xin lỗi Tiết Hàm: "Thật ngại quá, để Tiết tiên sinh nhìn thấy việc xấu trong nhà."

Đường Tranh Vanh cũng không cảm thấy việc cúi đầu khom lưng đối với một vãn bối là có gì không đúng. Dù sao, thân phận Tiết Hàm vẫn còn đặt ở nơi đó.

Nếu không phải bởi tầng quan hệ với Đường Mộng Nhã, Đường gia bọn họ ngay cả việc xách giày cho Tiết Hàm cũng không xứng.

Tiết Hàm chỉ lạnh mặt, hắn không nghe ý kiến của Đường Mộng Nhã liền tự mình đưa cô lên phòng.

Đây là lần đầu tiên Tiết Hàm tham quan phòng của Đường Mộng Nhã.

Phòng của cô, toàn bộ đều là màu hồng nhạt. Giống như một cô gái nhỏ vĩnh viễn không chịu lớn lên.

Mộng Nhã im lặng một lát liền quay sang hỏi hệ thống: "Hệ thống, khi nào thì ta có sở thích nữ tính như vậy?"

Hệ thống: "Ký chủ, cái này là thiết lập của nguyên chủ."

Mộng Nhã cảm thấy màu hồng nhạt bao phủ cả tầm nhìn có chút.... Cay mắt.

Thảm màu hồng nhạt, rèm che hồng nhạt, thậm chí tủ quần áo, trần nhà, vách tường cũng đều là màu hồng nhạt!

Cô giống như đang ở trong một tòa lâu đài công chúa màu hồng.

Tiết Hàm khẽ nhếch môi cười: "Bảo bối, em thật đúng là một đứa trẻ."

Đường Mộng Nhã: "........."

Tiết Hàm xoa xoa đầu cô, nói: "Anh đi trước, hôn ước vẫn còn giá trị, nếu gặp khó khăn có thể đến tìm anh."

Đường Mộng Nhã cảm thấy đây quả thật là tin tức tốt nhất mà cô nghe được từ trước tới giờ.

Chớp chớp đôi mắt, cố gắng đem những giọt nước mắt đã chực tràn đến bờ mi trở về. Nhưng từng giọt trong suốt vẫn theo chiếc cằm duyên dáng của cô mà trượt xuống.

"Đừng khóc."

Tiết Hàm dùng tay lau đi nước mắt của cô. Hô hấp liền dừng trên má Mộng Nhã.

Đường Mộng Nhã ra sức đem nước mắt nghẹn trở về: "Được, em không khóc."

Thời điểm Tiết Hàm đi ra ngoài lần nữa, Đường Mộng Kỳ đã tỉnh. Cô ta đứng ở cửa cầu thang, mặc váy lụa trắng tinh. Dưới ánh đèn sáng trưng dừng như trở nên trong suốt.

Yếu đuối dựa vào cây cột bên cầu thang, Đường Mộng Kỳ khẽ ngước mắt, lộ ra nét điềm đạm đáng yêu.

Nhưng có đôi khi, chứng kiến qua bộ dáng điềm đạm đáng yêu thật sự, nhìn thấy loại cố tình bắt chước này, luôn làm người khác ăn không tiêu.

Từ nhỏ, vây quanh Tiết Hàm chỉ có mỹ nhân. Vì vậy, ánh mắt nhìn phụ nữ luôn đặt rất cao. Ngày trước còn cảm thấy Đường Mộng Kỳ lớn lên không tồi, tính cách nhu nhược, đúng loại hình mà hắn thích.

Nhưng mà không nghĩ tới, đến khi gặp được Đường Mộng Nhã, hắn cảm thấy tín ngưỡng hôn nhân mà bản thân tin tưởng vững chắc bỗng chốc trở nên thật sai lầm.

Bộ dáng ngây thơ của Đường Mộng Nhã, lúc chu môi, khi giận dữ, khi điềm đạm đáng yêu, hay bộ dáng thẹn thùng....

Tất cả, đều chạm vào tim hắn.

Tiết Hàm đột nhiên nghe thấy tiếng cửa phòng mở. Quay đầu nhìn lại, Mộng Nhã ở cửa phòng của mình mở ra một khe nhỏ. Xuyên qua đó nhìn lén hắn.

Nhưng đúng lúc ánh mắt hắn nhìn đến, tầm mắt hai người bỗng chốc giao nhau.

Đường Mộng Nhã vội đem đầu lùi về phía sau.

Tiết Hàm khẽ cười lần nữa.

Hắn đột nhiên tươi cười làm Đường gia ở tầng một toàn bộ khiếp sợ.

Phải biết rằng, bên ngoài Tiết Hàm còn có một danh hiệu--- mặt lạnh Diêm la.

Đồn rằng, chưa một ai thấy hắn cười đùa. Đồn rằng, hắn chưa bao giờ cười với phụ nữ. Đồn rằng, hắn coi nữ nhân như quần áo,....

Nhưng hôm nay, chính mắt mọi người thấy hắn thân mật xoa đầu Đường Mộng Nhã, hơn nữa, còn cười với cô!

2/6/2018

------------------------------------------------

LinhLan601: Xinchàomọingười, mìnhlàeditormới. Từhômnaymìnhsẽ cùng bạnminyunki_heuneditbộnày. Vìlầnđầutiêneditnênsẽ không thể tránh được saisót. Mongmọingườiđọcvàgópýlỗisaivớimình nhé.

Chânthànhcảmơnmọingười!! ^^
Bình Luận (0)
Comment