Sổ Tay Dưỡng Thành Đại Hiệp

Chương 41

Sau khi Âu Dương Minh Lý rời đi, ta vẫn còn rất khó chịu…

Nếu là ngươi, trước mặt là một tên nhà giàu nói hắn đau khổ không có người yêu, cuộc đời hắn lắm chông gai, ngươi cũng sẽ khó chịu như ta thôi.

Nghĩ tới việc Giáo chủ đang núp ở xó xỉnh nào đó vui vẻ nhìn trộm, ta càng thấy đau trứng, cho nên ta quyết định vượt ngục, người nào thích chơi thì cứ chơi cho đã đi, thứ cho ta đây không phụng bồi.

Cái gì, ngươi nói không có nội lực thì khẳng định không chạy ra được?

Khụ khụ, dù sao ta thấy canh ngục cũng đâu có sâm nghiêm cho lắm, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, không thẳng ta cũng sẽ ép cho nó thẳng!

(thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng: Mọi việc rồi sẽ có cách giải quyết.)

Hơn nữa số thuốc lần trước Tiệm thuốc di động đưa ta còn chưa có xài hết đâu, ta đã lén giấu thuốc mê vào trong cây trâm, đến lúc đó, hừ hừ.

“Thí chủ, mặt của ngươi bị rút gân?” Mộc Sinh xán lại gần đầy vẻ quan tâm.

Đi chết đi, gia ta rõ ràng đang cười tà mị a phắc!

Ta liếc con lừa ngốc một chút rồi nói “Ngươi cũng muốn đi ra ngoài?”

Mộc Sinh ngẩn người “Thật ra thì không phải là không muốn…” Hắn dừng một chút rồi nhỏ giọng lầm bầm “Nơi này có thịt ăn có chỗ để ngủ, còn thoải mái hơn trong chùa nữa.”

Ta: …

Hỏi hắn là một chuyện sai lầm, Mộc Sinh ngươi là một tên tham ăn, ngươi thắng!

Aizz, ai nói ta cũng tham ăn hả, ta nghe đó nha.

Cuối cùng Mộc Sinh ôm cái đầu nổi đầy cục u tổ bố khóc nức nở, bày tỏ khát vọng mãnh liệt muốn ra khỏi tù tận hưởng tự do, đồng thời cũng tự kiểm điểm về sự thoái hóa không chí tiến thủ của bản thân.

Không còn cách nào a, ai biểu hắn không đánh lại ta chi.

“Thí chủ, ta tuyệt đối ủng hộ ý tưởng của thí chủ, nhưng cửa bị khóa, còn có nhiều người canh chừng nữa, liệu chúng ta sẽ an toàn ra ngoài chứ?”

Hừ, nhìn bộ dạng ủ rũ của hắn kìa. Nhớ năm đó ở Thiên Ma giáo, có lần ta gây họa chọc giận sư phụ, bị nhốt năm sáu ngày, đã thế còn quên không mang cơm cho ta nữa. Nếu không biết tự lực cánh sinh thì ta còn sống tới giờ chắc? Mở khóa cái gì, chuyện cỏn con thôi, huống chi bây giờ ta là một kẻ không có nội lực, canh gác sẽ không cẩn mật, ở lối vào địa lao chỉ lèo tèo có vài người.

Ta liếc hắn một cái, rút cây trâm ra, đi tới trước cửa ngục, nhắm ngay ổ khóa cắm vào.

Sao có vẻ đút không lọt nhở?

Không thể nào đâu… Đáng chết, ổ khóa này nhỏ thế khiến ta phải làm sao hả? Chẳng lẽ các ngươi không biết ổ khóa đi đôi với cây trâm mới là tuyệt phối sao! Quả nhiên gần đây ăn trộm gà, í lộn, lén lút làm chuyên xấu ít đi nên mới tụt hậu so với thời đại rồi sao?

Lúc này Mộc Sinh bỗng nhiên sáng dạ ra, nhìn ta không có dụng cụ thuận lợi để mở khóa, liền xoay người đi đến một góc sờ soạng, sau đó quay lại đưa ta một thứ. Ta nhận lấy rồi cúi đầu nhìn, à không xa lạ gì, đó là cái đũa đã xài qua, vừa nhơm nhớp vừa dính một hột cơm trắng bóc.

Cây trâm không xài được thì thế đũa vào à, đút vào mông ngươi chắc!

Thấy ta trừng hắn, Mộc Sinh vội vàng giải thích “Thí chủ, chỉ cần mài chiếc đũa này là có thể dùng được a. Yên tâm, có công mài sắt có ngày nên kim mà.”

Hứ, thế thì ngươi lấy cục sắt mài thành cây kim cho ta coi trước đi!

Thấy ta vẫn tiếp tục trừng, Mộc Sinh khụ khụ “Mặc dù sẽ tốn thời gian mài nhỏ, nhưng có ta đây, mọi chuyện sẽ không phiền phức thế đâu.”

“Là sao?”

“Hừ hừ.” Mộc Sinh khẽ cười, lộ ra hàng răng trắng sáng.

Nửa tiếng sau, ta cầm cái đũa đã được mài nhỏ cộng thêm dính đầy nước miếng tiến hành mở khóa— Chờ xong việc nếu có rảnh thì hỏi con lừa ngốc này xài cái gì mà răng chắc khỏe thế không biết…

Ra khỏi cái phòng giam làm ta lao đao khổ sở mấy ngày qua, chợt cảm thấy cả người sảng khoái dễ chịu hơn bao giờ hết. Bên ngoài là một hành lang bằng đá rất dài, hai bên đều là phòng giam, nhưng tất cả đều trống không. Đi tới mấy bước là có một bậc thang dẫn lên trên, trên đó, là một căn phòng tạm giam.

Ta dắt con lừa ngốc đi theo sau, che miệng hắn lại. Tên khốn này rất không đáng tin, ta cũng không muốn đụng chạm rắc rối gì.

Khẽ hít sâu, ta từ từ đi lên. Đèn đuốc trong phòng sáng trưng, chỉ có hai cai ngục ngồi đánh cờ với nhau. Nếu là bình thường, ta liền trực tiếp đi tới đánh ngất hai tên đó, cần gì phải rình rình nấp nấp như thế này, nhưng bây giờ nội lực đã hoàn toàn biến mất, không thể không cẩn thận, quyết không thể để bọn chúng phát hiện.

Nhẹ nhàng khom người, chỉ cần nhích thêm một chút nữa, là có thể lén bỏ thuốc mê và chuồn ra ngoài, ta cảm thấy thắng lợi đang ở ngay trước mắt…

Bủm—

Ta khựng lại, mà hai người kia cũng chú ý tới bên này, từ từ cầm đao tiến lại gần.

Con lừa ngốc chết tiệt, đang ngay lúc quan trọng mà lại thả bom. Mới vừa nãy che miệng hắn còn chưa đủ, phải che nốt luôn cả cúc hoa của hắn nữa a phắc!

Chẳng qua bây giờ mọi chuyện coi như xong, ta không thể nhét cú bủm của hắn vào lại người hắn được, cũng không thể làm gì khác đành phải binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn.

Đợi hai kẻ đó lại gần hơn một chút nữa, ta bất thình lình đẩy con lừa ngốc ra phía trước, thừa dịp hai tên kia còn đang sửng sốt, ta nhanh chóng ném thuốc mê vào mặt bọn chúng.

Hai tên kia chưa thốt ra được lời nào lập tức ngã lăn quay ra đất.

Quá tuyệt, mặc dù con người của Tiệm thuốc di động không đáng tin cậy nhưng thuốc của hắn lại là số dzách.

“Thí chủ, sao ngươi có thể đành lòng đẩy ta ra ngoài như thế a, lỡ đụng vào cây đao trên tay bọn họ thì biết phải làm sao?”

Ta bĩu môi nói “Có đụng rồi hẳn nói.”

“Thí chủ!” Mộc Sinh rưng rưng chực khóc “Thí chủ ơi là thí chủ, sao ngươi có thể nhẫn tâm a~~~”

Một tên hòa thượng bạch đạo sáng chói của Nam Lâm Tự níu tay áo của ta làm nũng, giọng điệu còn cố ý kéo dài lê thê như vậy, đúng là… mắc ói!

“Cút!” Ta dùng sức rút tay áo về, nhấc chân đi lên bậc thang muốn tránh xa hắn ra, dùng động tác biểu thị sự bất mãn của bản thân.

Đáng tiếc con lừa ngốc này không hề tự giác bản thân bị chê phiền toái, lại dính vào “Thí chủ thí chủ, ngươi nói xem liệu có người ở ngoài cửa chực chờ chém ta không a.”

Dĩ nhiên là có, ngươi cho là những cai ngục đó đều ăn chay giống ngươi à? Được rồi, ngươi ăn mặn— Túm lại mau buông cái tay ra coi, phải nắm chắc thời gian chạy ra khỏi đây a!
Bình Luận (0)
Comment