Edit: Yên
Trương Ngạn Minh chớp mắt liền thấy Lâm Thời Hằng đang nhìn mình, biểu tình trên mặt lại đen thêm vài phần: "Anh nhìn tôi làm cái gì, không nghe thấy Miêu Tinh đang hỏi à!"
Lời nói của hắn với người khác luôn luôn không khách khí như thế.
Đoàn trưởng diện mạo tuấn mỹ đứng ở phía trước cửa sổ lại không giống như trước đây tính tình tốt như vậy nữa, mà là khẽ nhíu mày, tầm mắt nhìn về phía Trương Ngạn Minh có một chút tìm tòi nghiên cứu: "Cậu từ khi nào có quan hệ tốt như vậy với Miêu Tinh?"
Sắc mặt Trương Ngạn Minh cứng đờ: "Liên quan gì đến anh!"
"Tôi nhớ không lầm thì ít nhất hiện tại, tôi vẫn còn là người lãnh đạo trực tiếp của Trương Ngạn Minh.
Trong bộ đội không ai dạy cậu biết cách nói chuyện với thủ trưởng như thế nào sao?"
Khác với trong quá khứ, sau khi Trương Ngạn Minh nói năng hoàn toàn không khách khí, ánh mắt Lâm Thời Hằng tìm tòi nghiên cứu vẫn không thay đổi, nói không nhanh không chậm, lại mang theo một cỗ áp lực.
Sắc mặt Trương Ngạn Minh càng thêm khó coi.
Hắn vẫn còn tuổi trẻ, trước mặt người phụ nữ mình yêu trong lòng lại bị mất hết mặt mũi, tâm trạng chắc chắn không thể nào tốt nổi, nhưng Lâm Thời Hằng nói cũng không sai, quy tắc trong quân trên dưới nghiêm ngặt, hắn không tuân thủ theo, không ai truy cứu còn tốt, nếu Lâm Thời Hằng thật sự muốn truy cứu, tùy tiện bắt một cái cũng đủ cho Trương Ngạn Minh gánh tội.
Trước kia hắn như vậy, nguyên chủ cũng không muốn cùng hắn so đo.
Dù sao Trương Ngạn Minh nói là dấu diếm thân phận bị ném đến trong quân đội, nhưng người thân hắn sao có thể thật sự yên tâm mặc kệ Trương Ngạn Minh bị ném ở đây như vậy được, còn không phải là từ trên xuống dưới đều chuẩn bị xong xuôi hết rồi.
Nguyên chủ tự mình đi từng bước một đi lên, không muốn cùng vị thiếu gia Trương Ngạn Minh này trở thành kẻ thù, bởi vậy một lòng nhường nhịn.
Lâm Thời Hằng lại lười bỏ qua cho hắn ta.
"Trong bộ đội không có việc gì sao? Để cho một phó đoàn như cậu ở bệnh viện chậm trễ thời gian dài như vậy, hiện tại lập tức, quay về."
Dứt lời, hắn giương mắt nhìn thoáng qua đồng hồ quả quýt treo trên tường, ngữ khí vẫn cứ nhàn nhạt như cũ, ý tứ trong đó lại không có một chút khách khí nào.
"Hiện tại là 3 giờ chiều, 3 giờ 30 tôi sẽ gọi điện thoại về bộ đội, nếu trước đó cậu vẫn còn chưa trở về, tôi sẽ đăng báo xử phạt."
Khoảng cách từ viện quân y đến bộ đội thật ra cũng không xa lắm.
Chỉ là chỗ này vẫn kém thành thị, không có xe buýt qua lại, Trương Ngạn Minh cũng không có xe, lúc đi về chỉ có thể đi bộ, nửa giờ chạy chậm trở về mới đến nơi.
Nhưng cấp trên ra mệnh lệnh không thể không tuân theo, cho dù Trương Ngạn Minh kiệt ngạo khó thuần thế nào đi nữa, biểu tình lạnh lùng cũng không thể không xoay người đi ra ngoài.
—— Rầm!
Cửa bị hắn mang theo tức giận đóng lại rất mạnh, Miêu Tinh bị thanh âm vang lớn này làm cho hoảng sợ, cô ta có chút do dự nhìn cửa, cuối cùng vẫn là sợ Trương Ngạn Minh thật sự bị xử phạt, tiến lên dịu dàng khuyên: "Thời Hằng, anh cũng đừng quá tức giận, Trương phó đoàn cũng là lo lắng cho anh nên mới đến bệnh viện."
Dứt lời, thấy biểu tình Lâm Thời Hằng còn chưa thay đổi, lại khuyên một câu: "Tất cả mọi người đều biết anh ta thường xuyên tới bệnh viện thăm anh.
Nếu như anh xử phạt anh ta, đến lúc đó cấp dưới sẽ cảm thấy anh thế nào đây."
"Đúng rồi, anh nằm mấy ngày liền rồi nên thân thể suy yếu, em mang anh xuống lầu đi dạo một chút có được không?"
Lời nói của cô ta tràn đầy ôn nhu săn sóc, trong tầm mắt đều là tình ý, từ đầu đến cuối đều là bộ dáng vì thích hắn mà suy nghĩ.
Lâm Thời Hằng lại chậm rãi ngồi lại trên mép giường, khi cô ta muốn đi tới đỡ bất ngờ nói một câu, bởi vì ngủ say thời gian quá dài mà thanh âm hơi có chút khàn khàn: "Bốn ngày nay tôi ngủ, nhưng ý thức vẫn rất tỉnh táo."
Động tác Miêu Tinh lập tức cứng đờ, trên khuôn mặt xinh đẹp chậm rãi biểu hiện ra thần sắc hoảng sợ.
"Ngày hôm qua cô với Trương Ngạn Minh ở phòng bệnh làm cái gì, tôi cũng nghe thấy rõ ràng."
Mặt Miêu Tinh đã hoàn toàn trắng bệch, cô ta nghĩ tới ngày hôm qua Trương Ngạn Minh nói là đến thăm Lâm Thời Hằng, rồi lại nhân lúc cô đi vào đổi thuốc đè cô lên tường cường hôn.
Mà khi đó, bởi vì cô ta bị hôn đến động tình, cũng quên mất giãy giụa.
"Thời...!Thời Hằng, anh nghe em giải thích, em không phải..."
"Được rồi, không cần nói nữa."
Nguyên chủ tất nhiên không tỉnh, nhưng ai bảo bên trong cốt truyện lại viết rất rõ ràng đây.
Hắn nằm bốn ngày, mỗi ngày Trương Ngạn Minh đều tới, nhưng tới không phải là nhìn hắn vài lần rồi đi tìm Miêu Tinh thì cũng là cùng Miêu Tinh ở giữa phòng bệnh thân mật.
Lâm Thời Hằng cảm thấy rất kỳ quái về đầu óc của nam nữ chủ, đoạn thời gian này nguyên chủ cùng Miêu Tinh rõ ràng vẫn còn chưa công khai chuyện gì, người ở bên ngoài nhìn cũng chỉ là Miêu Tinh đơn phương thích hắn, mà Trương Ngạn Minh trừ một bước cuối cùng, cái gì nên làm đều đã làm sạch sẽ, đã thế, còn không trực tiếp nói cho nguyên chủ, lại chờ đến khi hai người chuẩn bị kết hôn mới đột nhiên nhảy ra gây khó dễ.
Lại nhìn Miêu Tinh đi, chính cô ta vô số lần nhân lúc nguyên chủ không chú ý cùng Trương Ngạn Minh thân mật, lại yêu cầu hắn không được cùng với vợ viên phòng, đúng là tàn những kẻ có mạch não kỳ lạ không giống người thường.
Lâm Thời Hằng giả vờ như rất mỏi mệt xoa xoa thái dương, giương mắt đối diện với người phụ nữ dung mạo xinh đẹp trước mặt: "Miêu Tinh, tôi vốn đã có vợ, đối với việc cô thích tôi quả thật vô cùng cảm kích, nhưng nếu cô lựa chọn Trương Ngạn Minh, mong rằng sau này cô sẽ giữ khoảng cách với tôi."
"Lâm Thời Hằng tôi dù cho chưa lập gia đình đi chăng nữa thì cũng tuyệt đối sẽ không tranh giành phụ nữ cùng cấp dưới của mình."
"Hiện tại, cô có thể đi ra ngoài."
Sắc mặt Miêu Tinh lúc xanh lúc trắng, bắt đầu từ ngày đầu tiên gặp Lâm Thời Hằng, vẫn luôn theo thói quen thấy hắn ôn nhu, đây là lần đầu tiên bị lạnh lẽo đuổi đi như vậy.
Trong mắt cô ta có ủy khuất, cũng có chột dạ, bộ dáng của Lâm Thời Hằng lúc ấy nhìn như là vẫn chưa thể tỉnh lại, mà Trương Ngạn Minh tuy rằng chỉ là phó đoàn, nhưng lại một lòng yêu cô, bị ánh mắt cực nóng như vậy nhìn, không thể nghi ngờ sẽ ý loạn tình mê.
Miêu Tinh còn chưa đi, y tá nhỏ vừa rồi đưa người vào rồi lại ra ngoài cầm giấy bút đi tới: "Lâm đoàn trưởng, đây là giấy bút ngài cần."
Lâm Thời Hằng dùng thái độ ôn hòa khác hoàn toàn khi đối với Miêu Tinh hướng về phía cô cười cười, tiếp nhận giấy bút: "Cảm ơn."
Y tá nhỏ biết là Miêu Tinh thích Lâm Thời Hằng, cô nhìn thoáng qua biểu tình cứng đờ của Miêu Tinh, lại nghĩ đến khi nãy đẩy cửa ra thấy được sắc mặt khó coi của Lâm Thời Hằng, nhìn Lâm Thời Hằng cầm giấy đặt ở trên mặt bàn viết gì đó, hỏi một câu: "Lâm đoàn trưởng, ngài viết cái gì vậy?"
Lâm Thời Hằng ngẩng đầu cười cười: "Viết thư cho vợ của tôi, lần này suýt nữa thì đã chịu không nổi, tôi định sau khi bận rộn xong xin nghỉ về quê đi thăm cô ấy."
Vợ sao?
Y tá nhỏ sửng sốt, trước nay cô chưa từng nghe nói Lâm đoàn trưởng đã có vợ.
Nếu Lâm đoàn trưởng đã có vợ, vậy chị Miêu có biết không đây...!
Vừa nghĩ đến đây, lại nghe được Lâm Thời Hằng bỏ thêm một câu: "Y tá Miêu không có chuyện gì thì cứ đi đi, tính tình Trương phó đoàn rất đau người, chắc là ngày mai còn muốn tới nhìn cô một chút."
Thân hình Miêu Tinh lại cứng đờ, nhìn thấy thần sắc khiếp sợ của y tá nhỏ, đã sớm không nhịn được ủy khuất.
Hốc mắt cô ta nóng lên, mang theo nước mắt đẩy cửa chạy ra ngoài.
"Trời ạ! Chị Miêu!"
Y tá nhỏ thấy cô khóc, cũng sốt ruột đuổi theo.
Tiếng kêu của cô không gọi được Miêu Tinh, ngược lại khiến cho cô ta chạy càng thêm nhanh, cô ta ở bệnh viện chưa bao giờ nhắc tới chuyện người đàn ông mà mình thích đã kết hôn, trong mắt Miêu Tinh, quê quán Lâm Thời Hằng xa như vậy, ly hôn ở bên kia rồi lại về kết hôn, người ở bệnh viện sẽ chỉ cho rằng bọn họ kết hôn một lần.
Nhưng hiện tại Lâm Thời Hằng không chỉ làm trò nói thẳng hết trước mặt người khác, còn nói luôn chuyện về Trương Ngạn Minh, đây không phải xé rách da mặt với cô ta rồi giẫm đạp trên mặt đất hay sao?
Cảm xúc của Miêu Tinh quá mức kích động, hoàn toàn không chú ý khi mình khóc lóc chạy ra khỏi phòng bệnh bị không ít người nhìn thấy.
Y tá kia đụng phải vài người y tá khác còn chưa kịp gọi cô ta lại thì cô ta đã chạy vội xuống lầu.
Vài người hai mặt nhìn nhau, vội vàng gọi y tá nhỏ mới nhập viện không lâu thường thích nhất là đi theo sau Miêu Tinh lại tra hỏi.
"A Kỳ, Miêu Tinh làm sao vậy?"
"Chị Miêu cô ấy..."
Bước chân A Kỳ dừng lại, do dự nhìn về phía cầu thang trống rỗng, cuối cùng vẫn phải nói ra hết sự tình cho vài người y tá đứng đối diện.
Cô vừa nói xong, biểu tình của mấy người y tá lớn tuổi đều trở lên quỷ dị.
Chuyện Miêu Tinh thích Lâm đoàn trưởng, người của nửa cái bệnh viện đều biết, hai người trai tài gái sắc, các cô cũng đều thấy vui mừng.
Lúc trước còn luôn nghi ngờ tại sao Lâm đoàn trưởng chậm chạp không đáp lại, nhưng hiện tại nhìn xem, Lâm đoàn trưởng rõ ràng đã lập gia đình rồi.
Còn có Trương phó đoàn, lúc trước các cô còn cảm thấy kỳ quái hắn ta mỗi lần đều nói là tới thăm Lâm đoàn trưởng, kết quả nhìn không được vài phút liền không thấy bóng người đâu cả, hiện tại nhớ lại, mỗi lần hắn ta không thấy bóng người, Miêu Tinh cũng không thấy đâu hết.
Một lần hai lần có thể nói là trùng hợp, nhưng vẫn luôn như vậy, khiến cho trong lòng người ta không thể không sinh ra hoài nghi.
Nếu là hai việc này tách ra mà nói, có lẽ các cô sẽ không khiếp sợ như vậy, nhưng nếu đặt cùng một chỗ, Miêu Tinh vừa thích Lâm đoàn trưởng đã sớm lập gia đình vừa cùng Trương phó đoàn ái muội không rõ, tuy biết rằng hiện tại không phải xã hội phong kiến, nhưng quan hệ lộn xộn như vậy vẫn khiến cho trong lòng các cô cảm thấy phức tạp.
"Y tá trưởng, tình huống này là thế nào đây, em vừa nãy đẩy cửa ra thấy sắc mặt của Lâm đoàn trưởng đối với chị Miêu rất khó coi đó..."
A Kỳ nói đến đấy chính bản thân cũng bắt đầu luống cuống, y tá trưởng vỗ vỗ vai cô ấy, thở dài một tiếng: "Đừng làm gì cả, loại chuyện này chúng ta không nhúng tay vào được đâu, đi làm việc đi thôi."
Rốt cuộc thì chuyện gì đang xảy vậy, lúc trước sao ai không biết Miêu Tinh là loại người này đây.
Mấy người đang chuẩn bị tản ra việc của ai người ấy làm, Lâm Thời Hằng đi tới cửa, kêu một tiếng: "Phiền mọi người giúp tôi một chút có được không? Cửa sổ này hình như hỏng rồi, tay tôi lại không dùng được lực."
Mà Miêu Tinh bên này, chạy liền một mạch xuống dưới lầu, khi đi ngang qua hoa viên nhỏ, bên cạnh đột nhiên duỗi ra một cánh tay dài kéo cô ta vào phía sau hàng cây.
Miêu Tinh theo bản năng sợ hãi kêu lên một tiếng, bên tai liền truyền đến tiếng cười trêu chọc của Trương Ngạn Minh: "Hoang mang rối loạn cái gì vậy hả?"
Vừa nghe thấy thanh âm của hắn, những giọt nước mắt Miêu Tinh còn đang cố nén lập tức chảy xuống đầy mặt.
Trương Ngạn Minh thấy không đúng lắm, vội vàng buông tay ra, nhìn Miêu Tinh khóc thút thít, biểu tình bỗng nhiên âm trầm hơn: "Có chuyện gì vậy? Có ai bắt nạt em sao!"
"Nói cho anh biết đi, anh giúp em xả giận."
"Đều tại anh đều tại anh!!!" Miêu Tinh lại không nghe được lời hắn nói, mang theo nước mắt vô lực vươn nắm tay đánh vào ngực hắn, thanh âm nghẹn ngào nói: "Thời Hằng đã biết, Thời Hằng biết chuyện của chúng ta!"
"Hắn vẫn luôn tỉnh táo.
Hắn đều đã nghe được hết, vừa rồi hắn còn nói phải viết thư cho vợ của mình, em không thể kết hôn với Thời Hằng được nữa..."
Đầu tiên Trương Ngạn Minh vô cùng kinh ngạc, tiếp theo trong ánh mắt liền lộ ra thần sắc mừng như điên: "Hắn không cần em thì anh muốn em!"
Dứt lời, một tay hắn kéo người phụ nữ trước mặt ôm vào trong ngực, ấn ở trên cây tùy ý hôn môi.
Miêu Tinh vỗ nhẹ vài cái vào người hắn để mang tính tượng trưng, liền sa vào trong nụ hôn này.
Không sai, Thời Hằng không cần cô nữa, nhưng cô còn có Ngạn Minh mà, nhưng chuyện trước đó cô thích Lâm Thời Hằng toàn bộ bệnh viện đều biết hết, cho dù về sau có cùng Ngạn Minh ở bên nhau, cũng phải chờ thêm một đoạn thời gian.
Hơn nữa, không thể làm cho bọn họ cảm thấy là cô có lỗi với Lâm Thời Hằng được...!
Đang hôn, đột nhiên cô cảm giác có điểm gì đó không đúng lắm, trong lòng Miêu Tinh bất an, mắt nhắm chặt hơi mở, không ngờ liền đối diện với tầm mắt khiếp sợ của các đồng nghiệp đứng cạnh cửa sổ tầng trên.
Lâm Thời Hằng đưa lưng về phía vài người y tá đứng ở mép giường thong thả ung dung dùng tay phải sửa sang lại giường đệm, trên khuôn mặt tuấn mỹ hơi lộ ra một nụ cười ôn hòa..