Sổ Tay Mạng Sống Của Nhân Viên Chăn Nuôi

Chương 27

Phương Dung lắc lắc kem ly trong tay, “Vừa đi vừa ăn.”

“Ừ.” Lần đầu tiên Phương Hoa được ăn kem ly, vừa cho một muỗng kem vào miệng liền bị lạnh buốt cả vòm họng, phải nhẫn nhịn lắm mới không le lưỡi ra thở. Hắn phát hiện Phương Dung vẫn đang ăn uống như thường, rồi lại cảm thấy bản thân mình chỉ vì mỗi việc con cỏn mà nhảy dựng lên, vì thế hắn có chịu cơn lạnh buốt thấu óc mà nhét thêm một muỗng kem vào miệng.

Ừm, ngọt ngọt, lạnh lạnh, ăn ngon.

Nhà ga xe từ trường nằm ngay gần đây, Phương Dung và Phương Hoa cùng mua nhau mua vé xe. Chuyến xe này sẽ chạy từ trung tâm thành phố ra ngoài ngoại thành, cho nên hiện tại có rất nhiều người chen lấn nhau, nhưng dần dần càng chạy ra xa khỏi trung tâm thì sẽ càng ít người đi.

Hai người rất may, vừa lúc trên xe còn hai cái ghế trống, mỗi người ngồi một cái.

Nhưng không lâu sau đó, lại có một ông lão lên xe. Phương Dung theo bản năng đứng lên nhường chỗ cho ông lão. Ông lão kia nở nụ cười, “Nhóc con không tồi.”

Phương Hoa nghe thấy, nhớ tới chuyện người phụ nữ mang thai kia đã nói “Xin lỗi, tôi đang mang thai, có thể thông cảm không?”

Có thể.

Vì thế hắn cũng đúng lên, nhường lại ghế của mình cho một người già khác, ngoài ý muốn mà nhận được một lời khích lệ.

Phương Dung thậm chí cầm lấy tay hắn để cho hắn vịn vào người mình. Bởi vì lùn, vòng tay cầm bị người trên xe nắm hết, còn thanh vịn thì lại ở trên cao, tuy hắn có thể với lên nắm, nhưng như vậy thì rất là mệt, cánh tay phải duỗi ra hết cỡ mới với tới, cho nên Phương Dung mới để hắn vịn vào người mình.

Bởi vì cậu có vóc dáng cao.

Hình như cái này đã vô tình dìm hàng thân hình lùn của Phương Hoa thì phải?

Phương Dung nhịn không được mà nở nụ cười.

“Cười gì thế?” Phương Hoa lộ vẻ nghi hoặc mà nhìn cậu.

“Không có gì.” Cậu che dấu nụ cười bằng cách ho khan một tiếng, “Kem của cậu chảy rồi kia.”

“A.” Phương Dung chỉ cần vài hớp đã ăn xong phần kem của mình mà Phương Hoa vẫn còn lề mà lề mề nhấm nháp. Bởi vì ăn quá chậm, cho nên kem đã bị chảy thành nước, có một ít nước kem dính vào tay nữa.

Phương Dung thở dài, lấy khăn lau tay cho hắn. Cả hai mỗi người đều chỉ có thể rảnh được có một tay, vì thế hợp tác rất thuận lợi.

Bởi vì trên đường có rất nhiều chướng ngại, lái xe phải quẹo qua quẹo lại không ngừng, rồi lại chợt phanh lại, khiến hai người đứng không vững làm Phương Hoa ngã nhào vào lồng ngực Phương Dung.

Hương vị sữa lập tức tràn vào mũi Phương Dung. Tâm tình cậu hiện giờ tốt lắm, giống như đang được ôm bạn gái vào lòng vậy.

 Nhìn kỹ thì Phương Hoa cũng giống cô gái lắm, nho nhỏ lại xinh xắn, chiều cao vừa lúc đứng tới lỗ tai cậu. Đây không phải là tư thế ôm bạn gái thì là gì?

Bởi vì cậu ý thức được điểm ấy, cho nên cũng ngoài ý muốn mà khoan dung cho Phương Hoa, thậm chí còn chủ động đảm đương chức trách của đàn ông mà bảo hộ hắn vào trong lòng: “Cậu có thể ôm lấy eo của tôi.”

“Hử?” Phương Hoa mở to mắt, so với hắn nghĩ thì càng kinh hỉ hơn nhiều, vậy mà lại được ôm eo cậu nha.

Bây giờ là năm 2180, nữ nhân rất khan hiếm, đa phần cặp đôi đều là đàn ông với đàn ông, nghe đâu trong cặp đôi ấy sẽ có một người là công, một người là thụ.

Cậu thấy mình rõ ràng là công nha, đã là công thì phải chăm sóc cho thụ.

Phương Dung ôm chặt lấy hắn, lúc cúi đầu xuống có thể nhìn thấy hắn, vị trí rất tốt.

Rất nhiều người đứng bên cạnh đều tỏ vẻ hâm mộ cậu, “Bạn gái của cậu thật xinh đẹp.”

Bởi vì ngoại hình của Phương Hoa trẻ trung xinh đẹp, tuy không có tóc, nhưng lại khiến cho ngũ quan càng tinh xảo hơn, người thường đều nhận lần Phương Hoa là con gái.

“Không phải là bạn gái, là bạn trai.” Phương Dung sửa lại.

“Bạn trai sao?” Người nọ giật mình, “Bạn trai mà lại đẹp như vậy sao? So với minh tinh tôi từng gặp thì còn đẹp hơn.”

Tuy lời nói kia không phải là khen cậu, nhưng Phương Dung vẫn cười toe toét, “Đừng khen cậu ấy. Cậu ấy sẽ kiêu ngạo mất.”

Trên thực tế, Phương Hoa vốn không quan tâm người ta khen hay chê mình, nhưng nếu Phương Dung vui vẻ thì hắn cũng sẽ vui vẻ theo.

Cảnh tượng bên ngoài cửa sổ càng lúc càng quen thuộc. Phương Dung chỉ vào nhà ga, nói, “Chúng tôi đến nơi rồi. Chúng tôi xuống xe trước đây.”

Hắn vốn không biết ăn nói, nhưng người ta đã có ý muốn cùng mình nói chuyện thì cậu cũng không thể bỏ mặc người ta khiến người ta xấu hổ như vậy được.

“Ừ. Các cậu xuống đi. Tôi còn hai trạm nữa.” Người nọ cũng lộ vẻ cực khách khí.

Phương Dung gật đầu, đỡ lấy Phương Hoa, “Chúng ta đi thôi.”

“Ừm.” Phương Hoa nắm lấy tay cậu rồi lẽo đẽo đi theo.

Hai người xuống xe, lại đi thêm một đoạn đường nữa mới đến cổng tiểu khu, xe của cậu đang đậu trong bãi đỗ xe bên cạnh, lát nữa có thể dùng cái xe này để chuyển đồ đạc về nhà mới.

Mới vài ngày không tới, công ty đã thay đổi cực lớn.Hàng rào điện được lắp vòng quay công ty, phòng ngừa lại có vật thí nghiệm đào tẩu.

Phương Dung quen thuộc bước vào ký túc xá của công nhân. Cậu vẫn còn giữ chìa khóa nhà ở đây, công ty cũng có một cái. Nghe nói cậu vừa đi thì công ty liền sắp xếp cho một công nhân mới vào ở, không biết là ai đây ta?

Phương Dung lễ phép gõ cửa, “Có người trong nhà không? Tôi là Phương Dung. Tôi tới chuyển đồ đi.”

Cửa lập tức được mở ra, lão Lý lộ ra vẻ mặt kinh hỉ: “Cậu rốt cuộc cũng tới rồi. Đừng chuyển đồ vội. Vào nhà ngồi một lát nào. Đúng lúc tôi vừa làm lạnh dưa hấu. Tôi biết thế nào trong hai ngày này cậu cũng tới mà.”

Sự nhiệt tình của ông khiến hai người tiêu hóa không nổi, “Không cần đâu. Chúng tôi lấy đồ rồi đi liền.”

“Khách khí cái gì chứ. Chuyện cậu giúp tôi, tôi còn chưa cảm tạ mà.” Lão Lý kéo cậu vào nhà, rồi đẩy cậu ngồi xuống ghế, “Ăn xong rồi hãy đi. Có bao nhiêu phút đâu mà lị.”

Ông ôm một quả dưa hấu to đùng ra, thoạt nhìn thấy rất tươi. Ở thời đại này, trái cây rất hiếm, giá cả cực mắc. Một trái dưa hấu mà tận mấy trăm đồng, lại còn thuộc dạng thường xuyên cung không đủ cầu. Lão Lý thật rộng rãi.

Ông cắt một miếng đưa cho Phương Dung, lúc đưa miếng dưa hấu cho Phương Hoa thì thuận miệng hỏi một câu, “Đây là bạn của cậu à?”

“Phải. Ông cũng biết đấy. Chính là cái đứa lần trước tôi nói với ông.” Có đôi lúc bọn họ sẽ ngồi tám với nhau về những chuyện lạ lùng của vật thí nghiệm, giống như vật thí nghiệm có thuộc tính hỏa nhưng lại thích ăn lạnh vậy.

Còn có một vật thí nghiệm xem bọn họ như cha mẹ của mình, ngày nào cũng gọi mẹ khiến bạn nhân viên chăm sóc kia tức muốn chết, cứ luôn miệng oán giận sao nó không gọi mình là ba?

Phương Dung cũng đã từng tám về chuyện lạ lùng này. Chuyện mà cậu nói chính là chuyện về Phương Hoa, không khóc nháo không làm ồn, cho ăn liền ăn, cho uống liền uống. Vật thí nghiệm nào ít nhiều gì cũng có chút tính hoang dã, không vui thì liền gây chuyện, hơn nửa đêm mà còn gào rống toát cả cổ họng, lại còn đòi có người hầu hạ ở bên cạnh. Còn Phương Hoa thì lại cực kỳ bớt việc. Chỉ cần cho hắn một món đồ chơi là hắn có thể tự ngôi chơi cả ngày.

Thành thành thật thật, thoạt nhìn rất ngoan.

“A, hóa ra là nó à.” Phản ứng đầu tiên của lão Lý chính là bừng tỉnh đại ngộ, sau đó lại lắp bắp kinh hãi, “Sao cậu lại mang nó tới?”

“Giờ cậu ấy tòng quân rồi. Là người tốt.” Phương Dung vừa cười vừa giải thích.

“À.” Lão Lý yên lòng rồi.

Ông đã làm công việc chăm sóc này rất lâu rồi, đương nhiên hiểu được sự lợi hại của vật thí nghiệm. Tuy đã biết chuyện Phương Hoa tòng quân, nhưng ánh mắt của ông nhìn Phương Hoa vẫn có chút khác.

Đây vốn là ánh mắt mà người thường nên có. Nhưng Phương Dung vẫn có chút khó chịu, không muốn ở lâu, vì thể lược bỏ bớt thời gian đối thoại, trực tiếp dọn đồ đi.

Tuy Phương Dung đã làm công việc này rất lâu rồi, nhưng đồ đạc thuộc về cậu không nhiều. Quần áo chỉ có mỗi hai bộ thay ra thay vào. Dù sao thì bình thường chỉ cần mặc đồng phục làm việc thôi mà. Cho nên tổng cộng đồ đạc cậu muốn đem đi chỉ có hai thùng. Cậu và Phương Hoa mỗi người một thùng xách xuống lầu.

Bởi vì đồ nhét vào thùng có hơi đầy, cho nên mấy tờ tiền lẻ đặt trên mặt thùng bị gió thổi rớt xuống đất.

Cậu thả thùng đồ xuống, lượm mấy tờ tiền nhét trở vào thùng. Đột nhiên, cậu sửng sốt phát hiện ra trong thùng thiếu mất một thứ, là quyển nhật ký của cậu. Quyển nhật ký được cậu cất ở một nơi bí ẩn, cho nên lão Lý không thể nào tìm thấy được. Vừa nãy vì đi quá vội vã cho nên cậu quên mất, giờ mới chợt nhớ tới.

“Cậu trông chừng giúp tôi nhé. Tôi quay lại lấy chút đồ.” Phương Dung có chút không yên lòng, “Ở đây nắng gắt qua. Cậu qua tàng cây bên kia tránh nắng đi.”

“Ừm.” Phương Hoa ngoan ngoãn gật đầu, nhìn Phương Dung rời đi. Hắn nhìn thoáng qua cái thùng bị đặt ở dưới đất, hình như bị dơ rồi, sẽ làm bẩn Phương Dung mất.

Vì thế hắn ôm luôn cả thùng đặt ở dưới đất lên, rồi ôm cả hai cái thùng vào lòng, sau đó hắn lại thấy tiền xu rơi trên mặt đất, hắn không muốn tiền của Phương Dung bị người ta nhặt, cho nên hắn dùng chân đạp lên đó.

Mặt trời rất chói chang, ánh nắng gay gắt chiếu thẳng ngay xuống đầu cái người đang nôn nóng không ngừng. Lúc Phương Dung quay lại, liền nhìn thấy hắn đang ngây ngốc đứng dưới ánh mặt trời mà chờ mình.

“Cậu cái đồ ngốc này, không phải đã bảo cậu qua bên tàng cây kia trốn nắng rồi sao?”

Phương Hoa dịch chân qua một bên, để lộ tiền xu ở dưới đất,  “Của Phương Dung.”

Phương Dung sửng sốt, “Chỉ có một đồng tiền thôi mà. Không đến mức ấy đâu.”

“Của Phương Dung.”

“Khờ thật.”

“Của Phương Dung.”

“Biết rồi. Là của tôi.”

Bình Luận (0)
Comment