Theo Đàm Lỗ Tử tới phòng sách thuốc, hắn bắt buộc muốn cô đi vào xem. Thật ra cô không có hứng kiểm tra những thứ này, nếu như Vũ Hóa Điền thật sự muốn lấy, cho dù cô giấu cũng vô dụng, nếu như hắn không muốn, thì dù không khóa cũng không ai dám động vào. Nhưng Đàm Lỗ Tử quá cứng đầu, cô đành lấy chìa khóa ra mở cửa đi vào. Đàm Lỗ Tử không vào theo mà đứng ngoài cửa nói: “Phu nhân thấy thế nào? Đây là Đốc chủ sai người chuẩn bị đó.”
Trong phòng không đồ đạc thừa thãi, chỉ có từng dãy giá sách, trên giá đặt chỉnh tề sách thuốc thần y để lại cho cô. Nhìn qua có vẻ đều đã được phân loại sắp xếp. Chứ trước kia chúng nó vốn bị vứt chồng chất lộn xộn trong mật thất. Người cổ đại thông thường rất cổ hủ trong mấy thứ truyền thừa này, về cơ bản ngoại trừ người trong nhà hoặc đệ tử thân truyền ra thì nhất định không được phép cho người khác xem. Có lẽ là vì nguyên nhân đó mà Đàm Lỗ Tử mới vội vã đưa cô đến xem, để chứng minh Đốc chủ của bọn họ quan tâm cô đến nhường nào, hơn nữa còn vô cùng tôn trọng truyền thừa sư môn của cô, không ích kỷ chiếm đoạt số sách thuốc này. Theo như cô thấy, y học chỉ khi được truyền bá mới thực sự là cứu người giúp đời, cất làm của riêng như thế này sẽ làm mai một tinh túy y học. Có lẽ đây chính là lý do tại sao rất nhiều y thuật cổ đại đều đã thất truyền. Cô thản nhiên nhún vai, ra khỏi phòng, qua loa nói với Đàm Lỗ Tử: “Ừ, rất tốt.”
Đàm Lỗ Tử cũng nhìn ra cô không có hứng thú, thế là lại đưa cô tới phòng cất trữ thuốc trong quý phủ. Căn phòng giống hệt như tiệm thuốc, trên chiếc khổng lồ chi chít ngăn kéo nhỏ. Đây là Vũ Hóa Điền đặc biệt chuẩn bị suốt hai tháng qua, cô nhìn lướt qua một vòng, các vị thuốc đều có.
Trong phòng thuốc còn có một gian phòng kín, chứa rất nhiều thuốc quý hiếm, có vài vị thuốc ngay cả cô cũng chưa thấy bao giờ. Đàm Lỗ Tử nói: “Thuốc trong phủ rất nhiều, Đốc chủ đã dặn, thuốc nơi này phu nhân có thể sử dụng tùy ý, không cần thông báo. Nếu loại nào không có, phu nhân chỉ cần báo cho ta một tiếng là được.”
Sau đó Đàm Lỗ Tử liền đưa cô về phòng, nói là làm quen với quý phủ thật ra thì chỉ đi tới phòng sách và phòng thuốc mà thôi. Mục đích không cần nói cô cũng phải biết. Trở lại sân của mình, cô lập tức cầm mấy cái giỏ nhỏ mang theo Tố Tuệ Dung đi lấy thuốc.
Các vị thuốc cần để điều chế thuốc bôi ngoài da và thuốc tắm trong sách thuốc nói ở đây đều có đủ, chỉ có thuốc viên là khá khó điều chế. Có mấy loại thuốc hiếm quý phủ Vũ Hóa Điền không có. Thế là cô sai Tố Tuệ Dung ghi lại giao cho Đàm Lỗ Tử, rồi mang số thuốc còn lại về phòng.
Về phòng, cô bắt đầu phối thuốc, nghiền thuốc theo sách. Thời gian trôi qua rất nhanh, nhoáng một cái đã tới giờ ăn cơm tối. Trong lúc cô điều chế thuốc, củ cải nhỏ ngoan ngồi bên xem ‘Bản Thảo Cương Mục’. Trước kia ở trên núi thằng bé phải làm rất nhiều việc nhà, hiện giờ được rảnh rang, nó vui sướng hơn bất kỳ ai khác.
Vũ Hóa Điền trực trong cung, thế nên cô ăn cơm cùng với bé củ cải trong phòng. Lúc ăn cơm cô dặn đi dặn lại bé củ cải: “Con nghe đây, sau này dù sư phụ nói với con cái gì, con tuyệt đối không được nói lại với vị đại nhân không có chim nhỏ kia, hiểu chưa?”
Thấy bé củ cải không hiểu lắc đầu, cô chán nản, nói: “Hắn là đại ma đầu giết người không chớp mắt, nếu con nói linh tinh, hắn sẽ cắt lưỡi con đấy! Ít nói ít sai, hiểu chưa?”
Bé củ cải nghe cô nói như thế, hoảng sợ gật đầu lia lịa. Thấy thế, cô hài lòng xoa đầu thằng bé tỏ vẻ khen ngợi.
Tối nay Vũ Hóa Điền ở lại cung, không về phủ. Cô dám chắc đêm hắn phải ở lại để an ủi Vạn quý phi của hắn, dù sao hắn đột nhiên đưa một người thiếp về nhà, bên kia nhất định sẽ nổi bão. Thế là cô cùng bé củ cải ngủ sớm, ngủ ngon cả đêm.
Ngày hôm sau cô tiếp tục loay hoay với đống thuốc, những ngày sau vô cùng tự do. Nếu cứ như thế mãi thì cũng chưa hẳn là không tốt. Nhưng mà tiệc vui chóng tàn, tối hôm đó Tố Tuệ Dung nói cho cô biết Vũ Hóa Điền hồi phủ. Chẳng bao lâu sau, Mã Tiến Lương tới nói Vũ Hóa Điền mời cô đến nhà giữa.
Đi đến nhà giữa, đã thấy Vũ Hóa Điền vẻ mặt u ám ngồi trên ghế chủ vị, bên cạnh đặt chiếc chậu đồng mang từ phòng cô hôm trước. Cô ngoan ngoãn đi tới quỳ xuống trước mặt hắn, chờ hắn xử lý.
“Thần y cũng thật can đảm.” Vũ Hóa Điền lập lờ nói.
“Không dám không dám, ta vẫn tiếc cái lưỡi này lắm, hai ngày qua đều rất ngoan ngoãn.” Cô khiêm tốn nói.
“Vậy cô nói xem, đây là cái gì?” Vũ Hóa Điền nói xong khẽ phất tay, chậu đồng liền bị hắn đánh rơi xuống đất, phát ra tiếng vang chói tai. Tro tàn trong chậu bay tung tóe khắp nơi.
Cô bình tĩnh nói ra lí do chống chế đã chuẩn bị sẵn từ trước: “Đại nhân bớt giận, sách dù sao cũng là vật chết, tiểu nhân sợ bị kẻ có mưu đồ trộm mất, bất lợi cho đại nhân. Nhưng ngài yên tâm, nội dung trong sách tiểu nhân đã khắc vào trong đầu, thuộc làu làu từ lâu rồi. Dù ta có quên cha mẹ mình là ai, cũng sẽ không quên nội dung trong sách đâu.”
Vũ Hóa Điền nhìn cô chằm chằm một lúc lâu không nói gì. Cô quỳ đến đau đầu gối hắn vẫn không có bất cứ động tĩnh nào. Hắn cứ như thế còn khiến trong lòng cô bất an hơn. Đủ loại suy đoán kinh khủng lần lượt hiện lên trong đầu cô. Lúc này cô mới bắt đầu hối hận không nên vì một phút bồng bột mà đốt quyển sách kia, đây chẳng phải là lấy mạng ra đùa sao! Nhưng cô lập tức lại, nếu hắn muốn làm gì cô, cô có thể giả vờ đồng ý viết lại quyển sách kia rồi sửa đi đôi chút. Nếu hắn muốn thay người, thì khiến hắn cả đời không mọc được JJ.
Vũ Hóa Điền cầm chén trà trên bàn lên, thổi bọt trà, chậm rãi thưởng thức, giống như cô không tồn tại. Một lúc sau, khi cô sắp không quỳ nổi, bắt đầu dịch chuyển trọng tâm để giảm bớt đau đớn trên đầu gối, Vũ Hóa Điền mới nói: “Vậy ý của thần y là ta nên cám ơn cô sao?”
“Không dám, không dám! San sẻ ưu phiền cho đại nhân là việc nên làm. Ngài chỉ cần không giết ta, ta đã thấy đủ rồi.” Cô nịnh nọt: “Đại nhân nếu không yên lòng, ta có thể viết lại quyển sách kia. Nhưng giấy trắng mực đen… Nếu là ta, ta sẽ cảm thấy có chút không yên tâm đấy.”
Vũ Hóa Điền rũ mắt, khẽ hỏi: “Đầu gối… Đau không?”
Cô yếu ớt đáp: “Không dám đau…”
“Hừ.” Chỉ nghe hắn hừ nhẹ một tiếng, rồi mới liếc mắt nhìn cô một cái, nói: “Thần y tốt nhất hãy nhớ cho rõ ràng nội dung sách thuốc, nếu có nửa chữ nhầm lẫn, ta sẽ khoét xương đầu gối của cô. Hiểu chưa?”
***
p.s: Huhu, là em chắc em sợ tè ra quần mất =)))))))))