Sổ Tay Nuôi Dưỡng Công Công

Chương 24

【 Nếu thần y sợ, ngày mai ta sai người ở lại trạm dịch bảo vệ cô là được. 】

Trở về phòng, chỉ thấy một tiểu ca mặc đồ đen đang trải bộ chăn ga mới tinh Vũ Hóa Điền mang từ Kinh Thành tới lên giường. Vũ Hóa Điền ngồi trên ghế, nhìn chằm chằm thị vệ đang làm việc. Thấy cô đẩy cửa vào, liền ra lệnh cho người kia: “Trải bộ chăn đệm được thay xuống đất đi.” Vũ Hóa Điền chỉ đất trống bên giường, người nọ liền nhanh nhẹn trải chăn đệm của trạm dịch xuống.


Được rồi, xem ra tối nay cô phải ngủ đất rồi. Cô đi vòng ra sau lưng Vũ Hóa Điền, nhanh chóng giơ ngón giữa về phía lưng hắn. Không ga lăng tẹo nào cả! Nhưng cô cũng không tức giận, coi như đây là trăng trối cuối cùng của hắn, chờ ngày mai sau khi hắn đi cô sẽ lập tức cuốn gói xuất quan. Nghĩ đến đây, cô cười rộ lên, khiến Vũ Hóa Điền lườm một cái. Cô vội vã hắng giọng, nghiêm mặt nói: “Khụ, không có gì, vị tiểu ca kia, phiền anh trải dày chút, ta sợ lạnh.”

Vũ Hóa Điền có chút không kiên nhẫn nhìn cô, thị vệ kia vẫn chịu khó đi lấy thêm một chiếc chăn trải lên cho cô. Sau khi thị vệ kia trải giường xong rời đi, Triệu Thông cũng từ khách sạn Long Môn chạy tới cầu kiến Vũ Hóa Điền. Triệu Thông báo cáo tình huống của Phong Lý Đao ở khách sạn Long Môn cho Vũ Hóa Điền, Vũ Hóa Điền liền lấy chiếc gương xa hoa luôn mang theo mình ra, tỉ mỉ quan sát mình trong gương, nhìn có chút tự kỷ. Cô ở bên cạnh nhìn mà nổi hết cả da gà.

Cũng giống như trong phim Vũ Hóa Điền quyết định giả làm Phong Lý Đao, ám hiệu để liên lạc là “Long Môn phi giáp, tiện tri chân giả”. Triệu Thông lĩnh mệnh, liền đứng dậy trở về.

Trong phòng chỉ còn lại cô cùng Vũ Hóa Điền, đúng lúc này, trước mặt cô xuất hiện mấy hàng chữ nhỏ, đó là hai sự lựa chọn:

A, Giúp Vũ Hóa Điền thay đổi vận mệnh hi sinh

B, Chết sống kệ hắn, chạy ra Ngọc Môn Quan

Cô cười khà khà, vui mừng đưa tay muốn chọt phương án B, lại phát hiện phía sau còn có một hàng chữ nhỏ hơn: 【 Bản công lược hữu nghị nhắc nhở, chọn B ở đây sẽ trực tiếp Bad Ending, lập tức GAME OVER bye bye cuộc sống, nếu như nếu không muốn chết, xin tránh lựa chọn. 】

Cô kinh hãi, may mà mình phát hiện kịp thời, nếu không thì đã toi đời rồi. Trong lòng cô tức giận mắng: Con mẹ nó, lừa bịp trắng trợn! Đây là đùa giỡn ta sao? Trêu chị đây rất vui sao? Cô ngẩng đầu góc 45 độ nhìn lên trần nhà, rơi lệ đầy mặt. Sau đó, căn cứ vào thuộc tính rất sợ chết, cô bất lực lựa chọn A, nước mắt trên mặt rơi càng nhiều.

Vũ Hóa Điền cau mày, vô cùng không vui nhìn cô. Cô nhìn khuôn mặt đẹp đẽ của hắn, trong lòng càng thêm uất ức. Cô khịt mũi một cái, giải thích: “Ta không có khóc, vừa rồi là bị cát bay vào mắt.” Vừa dứt lời, bên tai liền vang lên âm báo dễ nghe, dọa cô sợ hết hồn, ngay sau đó là thông báo: 【Độ hảo cảm +1】. Cô không nói gì, nước mắt càng rơi như mưa.

Một lúc lâu sau, Vũ Hóa Điền mới có chút cứng ngắc nói: “Không cần phải lo lắng.”

“Ta đâu có lo lắng.” Cô yếu ớt nói.

Vũ Hóa Điền lạnh mặt nói: “Vậy thì mau cất đống nước mắt của cô đi.”

Chờ cô nín khóc, đã có người mang những dụng cụ chữa bệnh của Vũ Hóa Điền vào. Pha thuốc tắm giữa hoang mạc cũng không phải phí phạm bình thường thôi đâu. Khi Vũ Hóa Điền tắm thì cô ở bên sầu não nghĩ xem giúp hắn thay đổi số phận vật hy sinh như thế nào. Nghĩ mà xem, ngoại trừ chữa bệnh cứu người thì cô chẳng biết gì cả, đâu thể tò tò đi theo sau mông hắn mọi lúc mọi nơi kéo dài tính mạng cho hắn chứ?

“Nước lạnh rồi!” Giọng nói không vui của Vũ Hóa Điền cắt đứt dòng suy nghĩ của cô, cô vội vã đi tới thêm nước ấm cho hắn. Lại nghe Vũ Hóa Điền hỏi: “Thần y suy nghĩ cái gì mà tập trung vậy? Ta gọi mấy lần cũng không nghe.”

Cô cân nhắc một chút, rồi mới cẩn thận hỏi: “Đại nhân có biết Phong Lý Đao là người thế nào không?”

Vũ Hóa Điền hơi sững sờ, rồi mới đáp: “Mới vừa rồi Triệu Thông bẩm báo cô cũng nghe thấy rồi đấy, chẳng qua chỉ là một tên vô danh tiểu tốt, không đủ để tạo thành nguy cơ.” Vũ Hóa Điền dừng một chút, rồi mới nói: “Nếu thần y sợ, ngày mai ta sai người ở lại trạm dịch bảo vệ cô là được.”

Cô lắc đầu, rồi mới nói: “Phong Lý Đao sống bằng việc buôn bán tin tức trong giang hồ, người này cực kỳ xảo trá, mặc dù không biết võ công, nhưng cũng không thể khinh thường.”

Vũ Hóa Điền hơi kinh ngạc, nói: “Không ngờ thần y cũng xem như là người trong giang hồ rồi, chẳng những biết Triệu Hoài An, còn biết Phong Lý Đao?”

Cô nói dối: “Những người như chúng ta được gọi là lang trung giang hồ, là lang trung trong giang hồ chứ sao.” Cô phẩy tay áo nói: “Đại nhân còn nhớ vừa rồi Triệu Thông miêu tả Phong Lý Đao như thế nào không? Cử chỉ thô lỗ, hành vi hoang đường. Đại nhân biết cử chỉ thô lỗ, hành vi hoang đường là như thế nào không?” Nói xong, cô bắt chước động tác cùa Phong Lý Đao, đi đến phía trước bàn, đĩnh đạc ngồi xuống, cầm mấy miếng điểm tâm nhét vào miệng, rồi mới cầm lấy chén trà của Vũ Hóa Điền nốc một ngụm, ngẩng đầu lên nói: “Điểm tâm này ngon thật, đại nhân có muốn ăn thử không?”

Chỉ thấy Vũ Hóa Điền mặt đen như đáy nồi, không biết là bởi vì cô dùng chén trà riêng của hắn hay là vì hắn cho rằng mình không giả được Phong Lý Đao. Hắn lạnh lùng nói: “Ý thần y là gì?”

Cô cười nịnh nọt, nói: “Đại nhân ngài cao quý ưu nhã, phong lưu phóng khoáng, đẹp trai tiêu sái, anh minh thần võ. Khí chất cao quý của ngài là từ trong ra ngoài, cho nên loại đầu trâu mặt ngựa sống trong giang hồ như Phong Lý Đao, ngài không giả trang được.” Cô bất an quan sát vẻ mặt Vũ Hóa Điền, thấy hắn không có ý muốn xông đến bóp chết mình, cô mới nói: “Đại nhân, ta có câu, ngài nghe xong có thể không vui, không biết có nên nói hay không?”

Vũ Hóa Điền nói: “Hiện giờ mới nhớ đến hỏi? Trước nói nhiều câu như vậy không câu nào khiến ta thấy vui. Sao không hỏi ta có nên nói hay không.”

Cô cười mấy tiếng, nói: “Ngài lòng dạ rộng lớn, sao có thể chấp nhặt với loại người như chúng ta. Ta muốn nói, đại nhân ngài có thể nghĩ đến chuyện giả làm hắn, hắn cũng có thể nghĩ đến chuyện giả làm ngài. Huống hồ ngài không ở khách sạn tọa trấn, những cấp dưới không có chủ kiến này rất có thể sẽ làm hỏng việc. Không phải ta nói, ngài xem Mã Tiến Lương Mã đại nhân, ở ngay trước mắt ngài còn làm hỏng việc kia kìa. Huống hồ mới vừa ngài còn nói cho bọn họ ám hiệu rồi, nghĩ mà xem, ngài có thể yên tâm sao?”

Vũ Hóa Điền nhắm mắt suy ngẫm một lát, chậm rãi đáp: “Xem thần y như thế này, là có kế sách rồi?”

Cô cười, nói: “Đại nhân nhìn rõ mọi việc.”

“Vậy nói nghe thử xem.” Vũ Hóa Điền nói.

“Ta cảm thấy bước đầu tiên chúng ta cần làm chính là đổi lại khẩu lệnh.” Cô hào hứng nói.

Vũ Hóa Điền lại nhàn nhạt liếc cô một cái, dập tắt nhiệt tình của cô. Chỉ nghe hắn nói: “Thần y dường như biết rất nhiều, cô muốn ta tin cô sẽ trung thành với ta thế nào đây?”

Cô hơi sửng sốt, hỏi ngược lại: “Không phải ngài tự mình lôi ta từ trên núi xuống sao? Ngài không tin ta còn bắt ta làm gì?” Vũ Hóa Điền nghe xong mặt liền biến sắc, nhìn chằm chằm vào cổ cô, sát khí lộ ra. Vũ Hóa Điền là con lừa cần vuốt đuôi, cần được dỗ, cô vội vã sửa lời nói: “Ngài nhìn xem, cái mạng ta đã nằm trong tay ngài rồi, nhìn ta đâu có bản lĩnh làm gián điệp, ngài nói xem có đúng không?”

Vũ Hóa Điền lúc này mới nhắm mắt nói: “Cũng đúng, là ta nghĩ nhiều rồi.”

*** p/s: Công công biết lo lắng cho người ta rồi kìa. Mọi người có nhìn thấy khôngggggggg. Mị không thấy :v

Bình Luận (0)
Comment