Cô sung sướng không sao tả xiết, Vũ Hóa Điền chắc hẳn đã tức điên lên rồi. Sau đó, mấy ngày liền cô cũng không đi hầu hạ Vũ Hóa Điền thay thuốc, Vũ Hóa Điền cũng không sai người tới tìm cô, hai người đã tiến vào cảnh giới ‘nhìn nhau ngứa mắt’ cao nhất.
Mấy ngày sau, Vạn quý phi chết, Hoàng đế bệnh liệt giường. Tang lễ tổ chức rất long trọng, mặc dù không nói rõ, nhưng tang lễ của hoàng hậu chắc cũng chỉ thế mà thôi. Những thứ này, là Tố Tuệ Dung vừa chải đầu vừa nói cho cô.
Trong phim cũng không nói rõ Vạn quý phi chết có liên quan tới Phong Lý Đao hay không, nhưng mà hiện giờ Vũ Hóa Điền không chết, đương nhiên không có cơ hội cho Phong Lý Đao xuất hiện. Như vậy tức là Vũ Hóa Điền giết chết tình nhân của mình sao? Vũ Hóa Điền dù thế nào cũng làm cho người ta có cảm giác hắn là kẻ mưu mô, cho dù hắn chưa làm, cô cũng sẽ theo bản năng cảm thấy là hắn làm. Nói như vậy tức là hắn và Vạn quý phi đàm phán không thành? Thật đúng là độc ác.
Vạn quý phi chết quả thật là hả dạ lòng người, ngoại trừ Hoàng đế, sợ rằng không có ai thực sự đau lòng, nghe nói ngay cả Vũ Hóa Điền gần đây cũng vui vẻ hiếm thấy.
Sau một khoảng thời gian ngắn bận rộn, vị đại phật này bỗng dưng xuất hiện ở phòng cô, cô nghi ngờ hắn đến bới lỗi, cho nên đối đáp vô cùng cẩn thận. Cô cúi đầu cung kính nói: “Không biết đại nhân tới đây là có việc gì?” Mặc dù cúi đầu, cô vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt sắc bén như dao trên đầu.
Vũ Hóa Điền không trả lời, mà đi thẳng đến bên cạnh bàn ngồi xuống, đưa tay ra, tỏ vẻ cho cô bắt mạch. Cô đặt ngón tay lên, mạch tượng bình thường, thế là cô đáp: “Đại nhân rất mạnh khỏe, chỉ có điều cần chú ý nghỉ ngơi, nếu thật sự cảm thấy mệt thì tạm thời ngừng thuốc, chờ hết bận lại dùng.”
Vũ Hóa Điền “Ừ” một tiếng, rồi lại im lặng. Một lát sau, Tố Tuệ Dung vào dâng trà rồi lại lui ra, trong phòng yên tĩnh đến mức ngay cả tiếng kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy. Cô cúi đầu, mắt xem mũi, mũi xem tim, đồng thời không ngừng suy đoán Vũ Hóa Điền muốn làm cái gì. Chẳng lẽ Vạn quý phi chết thật sự không phải hắn ra tay, hắn đau lòng quá độ đến chỗ cô tìm kiếm an ủi? Không đúng, không phải nghe nói gần đây tâm trạng hắn không tệ sao. Cứ im lặng thế này cô phát điên mất, thế là cô chủ động tìm đề tài nói: “Gần đây sao không thấy Bé Củ Cải, thằng bé có khỏe không?”
“Bình thường.” Vũ Hóa Điền nói xong, lấy khăn tay ra lau chiếc nhẫn trên tay. Trên mặt nhẫn khắc hoa văn kỳ quái, hẳn là đào được từ di chỉ Tây Hạ.
Cô tiếp tục hỏi: “Gần đây sao không thấy nó tới tìm ta?” Cô vẫn cảm thấy là Vũ Hóa Điền cố ý không cho hai người gặp mặt, nhằm báo thù chuyện ngày đó cô lừa hắn uống thuốc.
“Gần đây bài vở nặng nề, có lẽ là không rảnh.” Vũ Hóa Điền đáp hết lại thôi.
Cô giật giật ngón tay, không nói nữa. Tuy nhiên không thấy Vũ Hóa Điền rời đi, thế là cô chắc chắn tám chín phần là hắn muốn nói chuyện phiếm. Mỗi lần nói chuyện đều bắt đầu do cô mở lời, chấm dứt bằng hắn đe dọa. Hôm nay cô sẽ không nói trước nữa, nghẹn chết hắn đi!
Qua tầm hơn mười phút, cuối cùng Vũ Hóa Điền chịu hết nổi: “Sao cứ cúi đầu mãi vậy?”
Cô giật giật khóe miệng, rồi mới đáp: “Ta chẳng phải đang đề phòng có người nào đó không có việc gì làm lại bắt bẻ rằng trông thấy ta đắc ý sao?”
“Đã biết rút kinh nghiệm rồi, là ta đánh giá thấp thần y.” Vũ Hóa Điền quái gở nói.
Lúc này cô càng thêm chắc chắn là hắn tới kiếm chuyện, thế là cô không nói tiếp nữa.
Vũ Hóa Điền giống như đánh vào bông, không thoải mái. Đúng lúc Mã Tiến Lương ngoài cửa nói: “Đốc chủ, Trần đại nhân cầu kiến.”
“Biết rồi.” Vũ Hóa Điền nói xong nhìn cô, cầm lấy chén trà trên bàn thổi bọt trà, nhưng lại không uống, cuối cùng lại đặt chén trà về.
Vũ Hóa Điền đứng dậy rời đi, lúc này cô mới thở phào, thầm nghĩ mình tránh được một kiếp rồi.
Sau khi Vạn quý phi chết bốn tháng, Hoàng đế cũng bệnh chết. Tân Đế lên ngôi, chính là Minh Hiếu Tông – Chu Hữu Đường trong lịch sử.
Vũ Hóa Điền lần này càng bận rộn hơn, hắn đã mấy ngày không về phủ rồi, chuyện trị liệu cũng đành bỏ ngỏ. Xem tình hình thì trước khi tân đế ổn định, Vũ Hóa Điền sẽ không có thời gian quan tâm đến nửa người dưới của hắn nữa.
Tố Tuệ Dung đang chải đầu cho cô, cô nhìn khuôn mặt mơ hồ của mình trong gương đồng, đột nhiên nói: “Vạn quý phi là người phụ nữ hạnh phúc, không ngờ tiên đế thích nàng ta như vậy. Nhiều năm độc sủng hậu cung, nàng ta chết tiên đế liền bệnh nặng. Đời này coi như nàng ta cũng không sống phí.”
“Tiên đế là người si tình.” Tố Tuệ Dung lựa theo lời của cô, nói.
Nói là si tình nhưng vẫn sủng hạnh nhiều người như vậy, nhưng ở thời đại này còn là một Hoàng đế, quả thật cũng có thể coi là si tình rồi. Con trai lão, chính là tân hoàng đế lại càng si tình, cả đời chỉ có một người phụ nữ là hoàng hậu. Si tình chẳng lẽ là di truyền sao?
Tố Tuệ Dung thấy cô không nói gì, lại trấn an: “Phu nhân không cần cảm thán, Đốc chủ cũng rất yêu thương phu nhân mà.”
“Khụ khụ khụ…” Cô nghe Tố Tuệ Dung nói vậy giật mình sặc nước miếng, suýt chết. Cuối cùng cô miễn cưỡng nói: “Cô đừng nói linh tinh. Cho dù cô bán mạng cho hắn, nói giúp hắn cũng đừng nói giả dối như thế chứ?”
“Phu nhân nếu nói không phải thì là không phải.” Tố Tuệ Dung nói xong, tập trung chải đầu cho cô.
Sau khi tân hoàng đăng cơ, chuyện đầu tiên làm là tiến hành thay máu quan viên triều đình. Cô cho rằng Vũ Hóa Điền chết chắc rồi, nhưng ai biết tân hoàng đế lại hạ thánh chỉ ban cho Vũ Hóa Điền n thứ tốt, mà ngay cả phu nhân trên danh nghĩa là cô đây cũng được thưởng không ít. Phiên dịch thánh chỉ thành lời nói hàng ngày thì đại khái chính là: Vũ Hóa Điền là người tâm địa lương thiện, cho nên phu nhân của Vũ Hóa Điền nhất định cũng là người lương thiện, cho nên thưởng.
Chưa nói đến cái logic hỗn loạn này, có điều sao Vũ Hóa Điền lại biến thành người lương thiện hả? Mắt nào của Chu Hữu Đường thấy Vũ Hóa Điền lương thiện? Điên rồi, đúng là điên rồi! Chu gia nhà bọn họ không có ai đầu óc bình thường cả. Thế này là thế nào? Bàn tay vàng trò chơi dành cho Vũ Hóa Điền sao?
Sau nghe Tố Tuệ Dung nói, hóa ra là Vạn quý phi năm đó ở hậu cung một tay che trời, hoàng tử trong nội cung bất kể là còn trong bụng mẹ hay mới sinh đều bị ả ta giết chết. Khi mẹ Chu Hữu Đường mang thai hắn vừa khéo gặp Vũ Hóa Điền dẫn người đi giải quyết công việc, cũng không biết tại sao lúc ấy Vũ Hóa Điền lại sinh lòng trắc ẩn, giúp cung nữ kia thuận lợi sinh ra đứa bé, hơn nữa còn giấu giếm nuôi lớn. Có thể nói là không có Vũ Hóa Điền năm đó hạ thủ lưu tình, sẽ không có Chu Hữu Đường.
Câu chuyện cảm động lòng người này cũng chẳng thể làm cô xúc động, cô chỉ bình tĩnh hỏi: “Cung nữ khi ấy cũng là người của Vũ Hóa Điền đúng không?”
Tố Tuệ Dung có chút ngượng ngùng hắng giọng nói: “Lòng Đốc chủ hướng về triều đình.”
“Mỗi lần cô nói giúp hắn như thế, cô không thấy trái lương tâm sao?” Cô hỏi.
“Nô tỳ thề trung thành với Đốc chủ.” Tố Tuệ Dung đáp.
Cô yên lặng cảm thán: Tẩy não triệt để thật.
***
p.s: Chị rất tỉnh =)))))))))))
p.s 2: Được nửa bộ rồi đó =)))))))))