Vũ Hóa Điền về rất muộn, cô căng thẳng nhìn chiếc vòng cổ trên giường, sợ hắn lại xích cô lại.
Vũ Hóa Điền ngồi bên bàn, nói với cô: “Hầu hạ kiểu gì vậy? Không có mắt à.”
Cô ngoan ngoãn đi rót nước, trong lòng thầm nghĩ không biết là ai lại chọc giận hắn, đồng thời lại nghĩ liệu mình có nên hỏi hắn vấn đề đi hay ở không? Cô không biết hắn giả ngu hay thực sự không hiểu cái gì là thả cô. Cô đang rối rắm Vũ Hóa Điền lại chủ động nhắc tới chuyện này. Hắn uống một ngụm trà, nói: “Ta biết thần y muốn nói gì. Cô cho rằng người như thế nào mới có thể giữ bí mật?” Nói xong hắn dùng đôi mắt phượng xinh đẹp kia liếc cô một cái.
“Người chết.” Cô thành thật trả lời.
Vũ Hóa Điền nở nụ cười,vừa quyến rũ vừa cuồng vọng, nói: “Ta sao nỡ để thần y chết chứ? Thần y có biết người thực vật không? Tuy còn sống nhưng chỉ hơn người chết là còn sót một hơi thôi. Nhưng có một ưu điểm đó là nghe lời. Chỉ biết nằm im để người ta muốn làm gì thì làm, không một câu oán hận.” Vũ Hóa Điền vừa lòng nhìn sắc mặt tái nhợt của cô, tiếp tục nói: “Nhưng như vậy thì không thú vị chút nào, không biết đau, không biết kêu khóc cầu xin. Thần y cũng thấy không thú vị đúng không?”
Cô vội gật đầu, nói: “Quả thực không thú vị. Nhưng miệng ta còn kín hơn cả miệng người chết, đại nhân có thể yên tâm. Ta tuyệt đối sẽ không tiết lộ một chút tin tức nào có liên quan đến ngài.”
“Vậy sao?” Vũ Hóa Điền cúi đầu ngắm nghía chiếc nhẫn trên tay, một lúc lâu sau mới nói: “Nếu thật sự có người dùng hình tra tấn thần y, thần y cũng có thể cam đoan không tiết lộ sao?”
Cô hít sâu một hơi, nắm tay thề: “Đánh chết cũng không nói.”
Hắn đứng dậy dùng ngón tay vuốt ve môi cô: “Vậy sao? Thực sự kín như vậy à? Ta phải thử một chút.” Hắn ấn đầu cô ép cô quỳ xuống, cô lập tức hiểu có chuyện gì sắp xảy ra. Kỳ thực cô đã sớm chuẩn bị tâm lý, biết chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ tới, nhưng khi nó thực sự xảy ra cô vẫn có chút sợ hãi.
Cô cởi quần Vũ Hóa Điền, lấy cái thứ kia ra. Cô đã vô số lần đối mặt với nó, nhưng đó là khi nó công năng chưa hoàn chỉnh. Đây dường như là lần đầu tiên sau khi Vũ Hóa Điền bình phục, cô cùng nó đối mặt. Cô hồi hộp đến mức hai tay lạnh ngắt. Lúc cô sờ nó, thứ ấy đã hơi cứng, muốn đưa thứ này vào miệng, cô vẫn có chút chướng ngại tâm lý. Cô ngửa đầu nhìn Vũ Hóa Điền, phát hiện hắn không hề có ý định thay đổi.
Hết cách rồi. Cô chỉ có thể hít sâu một hơi, nhắm mắt há miệng nhét thứ kia vào miệng. Phải cảm ơn số sách đồi trụy trước đây đã đọc giúp cô có rất nhiều lý thuyết, đơn giản là mút, liếm, trượt, cứ lần lượt những động tác này thôi. Thứ đó ở trong miệng cô nhanh chóng đứng thẳng lên, cô phải cố sức há miệng mới có thể nuốt vào phần đầu của nó, nó rất dài, cho dù đã chọc sâu vào cổ họng cô thì vẫn còn một phần ở bên ngoài, cô chỉ có thể dùng tay cầm lấy phần đó.
Chẳng mấy chốc miệng cô đã mỏi nhừ, cô đáng thương ngước mắt nhìn Vũ Hóa Điền, dùng ánh mắt hỏi xem đã có thể dừng được chưa. Vũ Hóa Điền lại có chút thưởng thức sự phục vụ của cô. Hắn giơ tay rút ra trâm gài tóc trên đầu cô, để mái tóc đen bóng xõa xuống sau lưng.
“Không tệ lắm… Ai dạy cô? Ưm… Không kém tiểu quan cùng kỹ nữ kia chút nào…” Giọng Vũ Hóa Điền khàn khàn mà trầm thấp, tràn đầy tình dục.
Cô không vui khi hắn so cô với bọn họ, tay theo đùi Vũ Hóa Điền sờ lên cái mông rắn chắc của hắn, bóp mạnh một cái. Vũ Hóa Điền “Ưm” một tiếng vô cùng mất hồn, một tay nắm lấy tóc cô, ở trong miệng cô mãnh liệt chuyển động.
Cô không ngờ phản ứng của hắn kịch liệt như thế, bị hắn đâm vào gần như không thở nổi. Ngay lúc cô cảm thấy mình sẽ nghẹn chết thì Vũ Hóa Điền bùng nổ trong miệng cô. Hắn nhanh chóng rút ra, lấy tay chặn cằm cô không cho cô nhổ ra, nói: “Nuốt vào, một giọt cũng không được thừa.”
Cô rưng rưng nuốt chất lỏng sền sệt trong miệng xuống, cố nén cảm giác buồn nôn, cô sợ nếu mình nôn ra trước mặt tên Vũ Hóa Điền thích sạch sẽ này thì mình sẽ chết vô cùng thê thảm. Cô ngồi bệt dưới đất thở dốc thật lâu, Vũ Hóa Điền đã đi uống trà rồi, hắn cũng rót một chén cho cô, nói: “Lau miệng đi.”
Cô theo bản năng lè lưỡi liếm, liếm chút chất lỏng cuối cùng vào trong miệng. Vũ Hóa Điền trà cũng không uống, ngồi xổm trước mặt cô, nâng cằm cô, nói: “Lại quyến rũ ta…”
Hắn dùng một tay xách cô lên, lấy sợi xích vàng bình thường buộc trên cổ cô trói hai tay cô lại, treo lên. Một đầu dây cố định trên tường, đầu còn lại móc lên chiếc đinh cố định. Cô ngửa đầu nhìn tay mình, hóa ra đây là kiểu đa chức năng. Cô thử thương lượng với Vũ Hóa Điền: “Chúng ta lần tới bình thường một chút được không? Nhất định lần nào cũng phải… Kích thích như thế sao?”
“Thần y cũng thấy kích thích đấy thôi, không phải sao?” Vũ Hóa Điền vừa đáp vứa xé sạch quần áo cô. “Giơ chân lên để ta xem đóa mẫu đơn phía dưới.” Hắn nâng một chân cô lên, nhìn chăm chú, tư thế này khiến cô cảm thấy vô cùng xấu hổ, nhưng Vũ Hóa Điền lại rất thích bộ dáng lúng túng của cô. Hắn nói: “Đã lành rồi, ai có thể ngờ trên thân thể cô còn có cảnh đẹp như vậy?” Hắn vuốt ve đóa hoa trên đùi cô, nói: “Giả vờ ngây thơ ngốc nghếch, ai ngờ tới bộ dáng dâm đãng này? Đóa Mẫu Đơn ấy quả thật rất hợp với cô.”
“Muốn làm thì làm đi, đừng nói những điều thừa thãi ấy nữa.” Cô bị hắn trói, còn phải nghe những thứ khó hiểu ấy, tức giận đến mức muốn đá cho hắn một phát.
“Thần y nói chuyện với ta như thế à? Lát nữa cũng đừng hối hận nhé.” Vũ Hóa Điền ung dung đi tới chiếc giá bên cạnh, lấy ra một cái hộp. Cô thấy cực kỳ quen. Hắn mở hộp ra, bên trong là đủ loại chai chai lọ lọ, cô nhớ ra rồi, đây là xuân dược cô đưa cho hắn.
Cô cười cứng ngắc, nói: “Đại nhân còn chưa dùng hết à? Ha ha… Ha ha…”
“Thần y có lẽ không biết, đa phần những thứ này là dùng cho phụ nữ.” Hắn dùng hai ngón tay tùy tiện nhấc ra một chai, “Quý phi dạ dạ kiều? Đây chính là hàng tốt, thần y quả thực không tiếc tiền nhỉ. Vạn quý phi khi còn sống cũng rất thích nó đấy. Thần y cũng thử xem sao.”
Vũ Hóa Điền không để ý đến sự giãy giụa của cô, mở nắp ra, dốc chất lỏng trong suốt bên trong bôi lên trước ngực cô. Chất lỏng man mát, nhưng chẳng bao lâu cô đã cảm thấy trước ngực nóng như thiêu cháy, nhũ hoa cứng lên đứng thẳng. Hắn lại bôi chất lỏng xuống cánh hoa phía dưới, nhìn nó nở rộ vì hắn. Hắn lại còn cảm thấy chưa đủ, dứt khoát nhét miệng bình vào tiểu huyệt của cô, hắn thì từ phía sau ôm lấy cô, bế như xi tồ trẻ con, nâng phía dưới của cô cao lên để cả lọ thuốc dốc vào trong tiểu huyệt.
***
p.s: Tam quan đã trôi về đâu TvT