Sổ Tay Nuôi Dưỡng Công Công

Chương 52

【 “Thần y, sớm hay muộn cũng có ngày nó ra đời, hiện giờ cô đắc ý bao nhiêu đến lúc ấy sẽ hối hận bấy nhiêu.”】

Cô và Vũ Hóa Điền nhìn nhau mấy giây, hai tay hắn chống lên giường cúi đầu nhìn cô. Khoảng cách giữa hai người rất gần, gần đến mức cô cho rằng hắn sắp hôn lên môi cô, cô theo bản năng nhắm mắt lại. Lại nghe Vũ Hóa Điền nói: “Thần y lại đang giở trò gì vậy?”

Cô mở to mắt, cười tủm tỉm nói: “Ta chính là đại phu, ngài nói xem ta có thể giở trò gì?”

Vũ Hóa Điền đứng bật dậy, cao giọng hô: “Đi gọi Lục lang tới.”

Lục lang… đứa con trai này từ khi thứ kia của Vũ Hóa Điền mọc ra thì chưa hề thấy xuất hiện trước mặt cô. Không biết vị trí trong thái y viện Vũ Hóa Điền hứa hẹn với hắn có còn không. Chẳng mấy chốc Lục lang đã đi vào, xem ra hắn luôn ở trong phủ.

Sau khi hắn vào, đầu tiên là cúi người chào Vũ Hóa Điền, Vũ Hóa Điền ra hiệu cho hắn bắt mạch cho cô. Cô đưa tay ra, chỉ thấy Lục lang đặt tay lên cổ tay cô, vẻ mặt dần trở nên khó tả. Một lúc lâu sau hắn mới chầm chậm thu tay về, vẻ mặt hoang mang nhìn Vũ Hóa Điền. Vũ Hóa Điền thấy hắn bắt mạch xong liền hỏi: “Sao rồi?”

Lục lang dập đầu, đáp: “Xin thứ cho con ngu dốt, thật sự là không nhìn ra gì cả…”

Vũ Hóa Điền dùng khóe mắt liếc nhìn cô một cái, thấy cô cười đắc ý, hắn liền nhíu mày, nói: “Cứ nói đi, đừng ngại, sẽ không trách ngươi.”

Lục lang nhìn cô một cái, nói nhỏ: “Theo con thấy, mẹ nuôi là… Hỉ mạch.”

Lục lang vừa dứt lời, cô chợt nghe tiếng nhạc lảnh lót vang lên, theo sau là thông báo của hệ thống 【Độ hảo cảm +50】

Cô há hốc mồm, không biết có phải hệ thống nhầm không. Nhìn khuôn mặt không biểu cảm của Vũ Hóa Điền mà xem, đâu giống như cộng độ hảo cảm, giống như hỉ mạch này không hề có quan hệ gì với hắn thì đúng hơn.

Vũ Hóa Điền xua tay cho Lục lang lui ra. Chờ đến khi trong phòng chỉ còn lại hai người, hắn hỏi cô: “Còn ai biết chuyện này không?”

“Không.” Cô lắc đầu.

Vũ Hóa Điền gật đầu, nói: “Tiến Lương.”

Mã Tiến Lương che nửa mặt lập tức đẩy cửa vào: “Đốc chủ có gì sai bảo?”

Vũ Hóa Điền không nói, chỉ dùng tay làm tư thế ‘cắt’. Mã Tiến Lương lập tức hiểu ý, khom người lui ra.

Cô nhìn tư thế diệt khẩu của hắn, lập tức sợ đến mức chảy mồ hôi lạnh. Nhưng nghĩ đến 50 điểm hảo cảm hắn vừa cộng, chắc là sẽ không giết cô đâu nhỉ? Thôi, sống chết mặc bay, dù Vũ Hóa Điền muốn giết ai, chỉ cần không phải cô là được.

Vũ Hóa Điền dặn dò xong, trong phòng chỉ còn lại hai người. Vũ Hóa Điền ngồi trên ghế không nói, chẳng biết đang nghĩ gì. Cứ nghĩ đến 50 điểm hảo cảm kia cô liền đắc ý, không ngờ tên này lại thích trẻ con đến thế. Mà cũng có thể hiểu được, thái giám mà. Cô cố ý hỏi hắn: “Ngài không thích trẻ con à?”

Vũ Hóa Điền đáp: “Không phải.”

Cô lại cố ý hỏi tiếp: “Vậy sao ngài lại không vui?”

Vũ Hóa Điền khựng một chút mới đáp: “Không phải.”

Nhìn hắn thế này cô càng đắc ý, khiêu khích nói: “Sao ngài không đến bóp cổ ta đi?”

“Đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng lộ ra cái vẻ đắc ý đó trước mặt ta.” Vũ Hóa Điền tuy nói vậy nhưng không có hành động nào mang tính trừng phạt. Hắn còn nói thêm: “Không còn sớm nữa, thần y nghỉ ngơi đi.” Nói xong hắn đứng dậy định rời đi.

Cô nghe vậy cười như hoa nở, nói: “Ta muốn ngài ngủ cùng ta cơ.”

Vũ Hóa Điền đen mặt, cô lại nói tiếp: “Chẳng may nửa đêm ta đau bụng thì phải làm sao?”

“Cô không phải là đại phu sao?” Vũ Hóa Điền bê lại y sì lời cô.

Ỷ vào 50 điểm hảo cảm kia, cô tiếp tục thử thách giới hạn của hắn: “Ta mặc kệ, nếu ngài không ngủ ở đây tối nay ta sẽ ở trong phòng nhảy cả đêm.” Nói xong cô đứng tại chỗ nhảy mấy cái.

Vũ Hóa Điền mặt mũi trắng bệch, cô quả thực chưa bao giờ thấy vẻ lo lắng của hắn cả. Hắn giữ chặt cô, không cho cô nhảy, mắng: “Đừng làm loạn.”

“Ngài muốn đứa bé này thế à?” Vũ Hóa Điền quan tâm đứa bé này hơn cô tưởng, cô lại nói: “Vậy ngài thích con trai hay con gái?”

Hệ thống thông báo: 【Độ hảo cảm +1】

Cô sửng sốt, lại thử hỏi: “Con trai nhất định sẽ giống ngài, chờ nó lớn dạy nó học võ công nhé.”

Hệ thống thông báo: 【Độ hảo cảm +1】

Cô lại nói: “Ngài đã nghĩ ra nên đặt tên gì cho con chưa?”

Hệ thống thông báo: 【Độ hảo cảm +1】

“Ha ha ha…” Cô ngửa mặt lên trời cười ha hả, hóa ra cách để tăng độ hảo cảm chính là đứa bé. Hệ thống quả thực đối xử với cô không tệ. Cười xong cô lôi hắn tới bên giường, ngồi xuống, cô nói với hắn: “Có phải ngài vui phát điên rồi không? Vui đến mức không biết thể hiện thế nào. Ta hiểu mà, trước khi gặp ta có phải ngài đã tuyệt vọng với chuyện con nối dõi không? Aiz, ngài không cần quá cảm kích ta đâu, lương y như từ mẫu mà. Ha ha ha…”

Nói nhiều như thế Vũ Hóa Điền vẫn kìm nén cảm xúc, không để ý đến khiêu khích của cô, ngồi yên như tượng bên cạnh cô. Cô càng ngày càng làm tới: “Ôi chao, có phải ngài không làm gì được ta nữa rồi không? Hay là… Ngài hôn ta một cái.” Dứt lời cô chu môi lên chờ hắn.

Vũ Hóa Điền liếc nhìn cô một cái, đột nhiên nở nụ cười, cười quyến rũ đến kỳ lạ. Cô thấy hắn như vậy, lập tức cảm thấy không ổn. Cô đứng dậy, muốn cách xa hắn một chút, lại bị hắn bắt được cánh tay, kéo lại. Hắn ôm cô ngồi trên đùi, một tay giữ eo cô không để cô giãy, một tay đặt ở cái bụng béo của cô: “Thần y, sớm hay muộn cũng có ngày nó ra đời, hiện giờ cô đắc ý bao nhiêu đến lúc ấy sẽ hối hận bấy nhiêu.”

“Ha ha ha…” Cô cười khan vài tiếng, rồi mới nói: “Ngài xem cái miệng ta này, ha ha ha… Ngài cứ coi như vừa rồi ta chưa nói gì cả nhé, được không?”

Vũ Hóa Điền nâng tay tháo trâm cài trên tóc cô, thả mái tóc đen kia xuống, đùa nghịch một lọn tóc của cô, nói: “Không được.”

“Ngài đại nhân đừng chấp kẻ tiểu nhân mà.” Cô nịnh nọt cười với hắn, mà nói ra cũng lâu rồi cô không lấy lòng hắn như thế này.

“Ta chưa bao giờ là người rộng lượng.”

“Làm người đừng tuyệt tình thế chứ!” Cô nói “Dù sao cũng phải bảy, tám tháng nữa, ta cứ thế đấy ngài làm gì được nào. Cùng lắm thì sinh xong ta bỏ trốn.”

Vũ Hóa Điền cười lơ đễnh, nói: “Thần y có thể thử một lần, đến lúc đó… Chỉ sợ cô khóc cầu xin ta cũng vô dụng.”

Nghe xong cô liền cởi nút áo cổ hắn, để lộ ra bả vai, cắn một phát. Cô cắn rất mạnh, miệng nếm được cả vị máu, mới thấy đỡ hận. Lần nào làm hắn cũng cắn cô như vậy.

Vũ Hóa Điền khẽ hừ một tiếng, nói: “Ừm… Thần y hết giận chưa?”

Cô dùng đầu lưỡi liếm máu chảy ra, thỏa mãn nói: “Tạm được.”

***

p/s: Sắp trèo lên đầu anh công rồi =)))))))))))

Bình Luận (0)
Comment