Một lát sau, quả nhiên có một trận tiếng bước chân đi về phía này, chưởng quầy đứng ở cửa nhìn xung quanh trong phòng: “Độc y, vừa nãy ngươi đang nói chuyện với ai hả?”
Cố Hiểu Đao trấn tĩnh nói: “Không có, ta là đang nói chuyện một mình.”
Chưởng quầy bày ra biểu tình 'A, ta hiểu rồi', quay đầu lại nói: “Hầu hạ độc y thay y phục đi.”
Chỉ thấy hai nha hoàn cầm y phục được làm xong ung dung vào cửa, vái chào một cái, sau đó bốn cái tay sờ soạng Cố Hiểu Đao.
Da đầu Cố Hiểu Đao tê rần, lui về phía sau vài bước: “Ta, ta tự mình làm là được.”
Hai nha hoàn xem nhẹ hắn, quỳ ngồi dưới đất, một người cởi đai lưng hắn, một người lột quần lót hắn.
Rất giản lược a...dừng tay! Cố Hiểu Đao nhanh chóng kéo dây thắt lưng, giãy dụa nói: “Thật đó, ta tự mình làm là được *moah moah*, các ngươi không sợ bị đau mắt hột hả!”
Chưởng quầy đứng ở cửa, cao thấp đánh giá hắn, “Ngươi khẩn trương như vậy, hay là...ngươi có bệnh không tiện nói ra? Hay là...”
“Dừng!” Cố Hiểu Đao nổi giận, phép khích tướng gì đó là đáng ghét nhất! Đùa gì vậy, năm đó ta với bạn cùng phòng so kích thước lớn nhỏ, huynh đệ của ta chính là lớn giống như những trang bị được bảo dưỡng trong đại đội!
Vì thế Cố Hiểu Đao khí phách tuột quần mình xuống một cái, hất hất cằm về phía chưởng quầy.
Hai nha hoàn sửng sốt, che mắt đứng lên thét chói tai chạy ra ngoài.
Ha ha ha ha ha ha ha là bị thần khí của ca làm khuất phục sao, 'sống tốt' không dám nói, 'hàng lớn' nhất định là phải có!
Ánh mắt chưởng quầy phức tạp, môi ngập ngừng hai cái, phun ra hai chữ: “Hạ lưu!”
Cố Hiểu Đao kéo quần lên, vô tội nói: “Ai kêu ngươi kích ta, lại nói vừa nãy không phải các nàng cởi quần ta rất vui vẻ sao? Đều là kết quả phải cởi hết, vậy thì tự mình cởi và người khác cởi có gì khác nhau đâu?”
Chưởng quầy: “Hạ lưu!”
Cố Hiểu Đao: “Được rồi, ta nói xin lỗi còn không được sao.”
Chưởng quầy: “Hạ lưu!”
Cố Hiểu Đao: “... Ngươi là cái máy lặp lại lời nói hả?”
Cố Hiểu Đao cởi bộ y phục bị đứt tay áo ra, cầm lấy bạch sam khoác lên trên người, hỏi: “Là mặc như vậy hả?”
Chưởng quầy vừa định mở miệng, Cố Hiểu Đao: “Dừng, ta biết ta hạ lưu.”
Chưởng quầy: “...” Xoay người rời đi.
Chưởng quầy chân trước vừa đi, Thân Kiền giống như con mèo dọc theo xà nhà chạy lại đây.
Cố Hiểu Đao nói: “Sao ngươi còn chưa đi.”
Thân Kiền nghiêm túc: “Ngươi còn chưa dẫn ta vào Cửu Vân cung.”
Cố Hiểu Đao nhịn xuống xúc động muốn đá hắn, hít sâu mấy hơi: “Lúc nãy không phải ta đã nói là chuẩn bị rời khỏi Cửu Vân cung sao?”
Thân Kiền: “Vì sao thế?”
Ánh mắt Cố Hiểu Đao nhìn phía xa: “Bởi vì trong lòng ta cất giấu một mộng giang hồ.”
Thân Kiền che mắt hắn lại: “Đừng nghĩ trường kiếm giang hồ, thật đó.”
Cố Hiểu Đao hừ một tiếng: “Vậy thì rút đao vũ thương.”
Thân Kiền thở dài: “Còn không bằng làm lại nghề cũ, hảo hảo nghiên cứu độc dược.”
Cố Hiểu Đao chần chờ nói: “Hình như không có nghe nói đại hiệp là dùng độc a?”
Thân Kiền gật đầu: “Hình như vậy.”
Cố Hiểu Đao: “Khoan đã, hình như có cái gì đó không đúng.”
Thân Kiền: “?”
Cố Hiểu Đao: “Ngươi... biết ta là độc y?”
Thân Kiền lập tức chấn động, nhìn vẻ mặt hắn có vài phần bối rối, ha ha cười một tiếng, nhanh chóng chạy đến cửa phóng đi, vèo vèo vài cái liền không thấy thân ảnh.
“...” Tùy tiện hỏi một câu làm gì phản ứng ghê vậy? Cố Hiểu Đao vẻ mặt khó hiểu, mặc y phục tử tế bước ra ngoài.
Chưởng quầy đang tại tươi cười tiếp đón khách nhân, thấy hắn bước ra, mặt lập tức xụ xuống.
Nhìn vẻ mặt tối tăm và ánh mắt phẫn hận kia, nhất định là vẫn không có biện pháp đối mặt với sự thật huynh đệ của ta lớn hơn hắn, Cố Hiểu Đao nghĩ như thế.
Cố Hiểu Đao đưa mắt an ủi hắn, bước ra Cửu Vân y trang. Chưởng quầy lôi kéo lão kiểm yên lặng bước theo phía sau hắn, xem như tiễn khách.
Ngoài cửa, Chu Tước còn đang đứng ở vị trí cũ, lưng thẳng tắp, giống như đội quân danh dự.
Cố Hiểu Đao dừng bước lại, vui vẻ nói: “Sao ngươi còn đứng ở đây? Làm gì không đi vào chờ?”
Chu Tước không nhìn vấn đề của hắn, nhíu mày nói: “Tại sao lâu như thế?”
Cố Hiểu Đao nhún vai.
Chưởng quầy ở một bên cười làm lành nói: “Để Chu Tước đại nhân đợi lâu.”
Chu Tước quét Cố Hiểu Đao vài lần: “Sao tóc tai hắn vẫn là bộ dáng này?”
Chưởng quầy tiếp tục cười làm lành: “Bởi vì lúc độc y đang thay y phục đột nhiên phát bệnh dọa đến nha đầu trang điểm... để thuộc hạ kêu người làm.” Sau đó quay đầu lại vẫy tay một cái, bốn năm người đẩy Cố Hiểu Đao đi Cửu Vân y trang.
Trình độ mở mắt nói dối rất cao a! Cố Hiểu Đao liên tiếp quay đầu lại, cả giận nói: “Fuck! Mợ nó! Ta không có phát bệnh! Chu Tước ngươi có tin ta không!”
Chu Tước yên lặng liếc hắn một cái, ánh mắt chuyển qua trên mặt chưởng quầy nói: “Chải đầu cho hắn nhanh lên.”
Cuối cùng cũng cảm nhận được thống khổ người bình thường bị bắt đến bệnh viện tâm thần, nói như thế nào cũng không thể chứng minh mình không có bệnh!!! Cố Hiểu Đao ôm hận nói: “Chúc các ngươi có một ngày bị bắt đến ngôi làng của những người dứa!!!”
Chưởng quầy ngạc nhiên nói: “Đó là cái gì?”
Cố Hiểu Đao: “Trại an dưỡng.”
Chưởng quầy: “An dưỡng?”
Cố Hiểu Đao: “Chính là bệnh viện tâm thần!”
Chưởng quầy sâu xa liếc hắn một cái: “Hẳn là bắt ngươi đến ngôi làng của người dứa.”
“...” Rất muốn cắn chết chưởng quầy!!!
Một lát sau, Cố Hiểu Đao chỉnh lý xong hình dạng bị đuổi về trước mặt Chu Tước.
Chu Tước hài lòng gật đầu, xoay người bước đi.
Cố Hiểu Đao lên tiếng nói: “Khoan đã.”
Chu Tước quay đầu lại: “?”
Cố Hiểu Đao vươn ra hai tay: “Nâng cao cao.”
Mặt Chu Tước giống như bị sét đánh trúng: “...”
Cố Hiểu Đao cười ha ha nửa ngày, thu hồi biểu tình nghiêm túc nói: “Ngươi vẫn là mang theo ta đi thôi.”
Chu Tước liếc nhìn hắn, “Sớm nên như thế”, vác theo hắn liền bay.
Cũng là công phu nhảy lên rơi xuống, bọn họ đã đứng ở trước cửa.
Ngươi đây là vác ta biết không?
Cố Hiểu Đao đứng vững gót chân, đang muốn đẩy cửa, nghĩ nghĩ vẫn là gõ cửa trước.
Bên trong không có phản ứng.
Cố Hiểu Đao lập tức chấn động, quay đầu nhìn thoáng qua Chu Tước.
Chu Tước khí định thần nhàn trung khí mười phần đẩy cửa ra.
Thiếu niên, ta rất bội phục dũng khí của ngươi!! Cố Hiểu Đao chụp bả vai hắn, hét lớn một tiếng “Tảo hoàng(*)!”, nhảy vào.
(*) tảo hoàng: đại loại như là bắt người gian dâm, thông dâm gì đó
Không có y phục đầy đất, không có vẻ mặt kinh ngạc, cũng không có cảnh tượng bất lương.
Chỉ có cung chủ đang ngồi nghiêng mặt ở bên cạnh bàn, y phục chói mắt, ánh nắng mặt trời dừng ở trên người hắn, tiểu Hoàng miễn cưỡng ghé vào dưới chân hắn, một mảnh an tường.
Nghe được Cố Hiểu Đao nhảy vào, quay đầu mỉm cười nói: “Trở lại?”
Ở trên là cảnh tượng Cố Hiểu Đao bổ não.
Tình huống hiện thực là, cung chủ quay đầu lại, bất mãn nói: “Tảo hoàng là cái gì?”
Cố Hiểu Đao không chớp mắt, thuận miệng nói: “Ngôn ngữ Mỗ quốc, có nghĩa là ta đã trở về.”
Cung chủ yên lặng nhìn hắn, tựa hồ đang cân nhắc lời hắn nói là thật hay là giả.
Cố Hiểu Đao cười đến rất thuần lương.
Một lúc lâu sau, cung chủ nói: “Ngươi mặc đồ trắng như vậy là muốn thắp nhang cho ai hả?”
Cố Hiểu Đao vung tay áo trắng tinh lên, không chút nghĩ ngợi phản kích nói: “Ngươi mặc xinh đẹp như vậy là muốn thành thân hả?” Nói xong liền cảm nhận được khí tức thần chết.
Cố Hiểu Đao lui về phía sau vài bước trốn ở sau lưng Chu Tước, giọng mềm nhũn nói: “Cung chủ đại nhân, quên đoạn đối thoại vừa rồi đi, chúng ta bắt đầu lại được không?”
Cung chủ: “Ngươi mặc đồ trắng như vậy là muốn thắp nhang cho ai hả?”
“...” Đệch mợ, ngươi còn thật sự bắt đầu lại lần nữa a!! Cố Hiểu Đao dạo qua một vòng, hất tóc, “Bạch y đại hiệp, trường kiếm giang hồ.”
Cung chủ cười như không cười: “Đại hiệp?”
A, phải ra vẻ lập trường của ta là tà giáo? Cố Hiểu Đao nghĩ nghĩ: “Kiêu hùng (người ngang ngược có dã tâm)?”
Cung chủ lặp lại nói: “Kiêu hùng?”
Mợ nó, ngươi là một con vẹt xinh đẹp chỉ biết lặp lại lời nói! Được rồi, từ này thích hợp dùng để vuốt mông ngựa cung chủ, Cố Hiểu Đao vắt hết óc suy nghĩ nửa ngày, phát hiện mình hết từ, đành phải nói: “Chúng ta quên đoạn đối thoại vừa rồi đi, bắt đầu lại lần nữa?”
Cung chủ dừng một chút, hỏi: “Trường kiếm giang hồ, ngươi muốn có một thanh kiếm?”
Cố Hiểu Đao: “Muốn.”
Cung chủ mỉm cười: “Ngươi có tiền không?”
“...” Rất tốt! Một kích trí mạng!!! Cố Hiểu Đao lập tức che ngực.
Cung chủ lại nói: “Ngươi biết võ công không?”
Cố Hiểu Đao lại bị thêm một kích trí mạng, rưng rưng ngậm miệng không nói lời nào.
Cung chủ cười nhạo nói: “Vậy ngươi cầm kiếm có lợi ích gì?”
“... Ta muốn treo ở thắt lưng làm vật trang trí không được hả!” Cố Hiểu Đao ngạo kiều quay đầu.
“Ngươi cảm thấy thanh kiếm này thế nào?” Đoạn Yến không biết từ đâu lấy ra một thanh kiếm dài nửa thước.
Cố Hiểu Đao giương mắt nhìn thấy, lập tức bị bảo thạch trên vỏ kiếm chói mù mắt, thấu qua nói: “Hảo kiếm a hảo kiếm! Chính là đoản điểm.”
Đoạn Yến đưa thanh kiếm cho hắn, Cố Hiểu Đao thụ sủng nhược kinh tiếp nhận, hỏi: “Tặng cho ta?”
“Cho ngươi nhìn.”
“...” Được rồi nhìn cũng không tồi rồi. Cố Hiểu Đao rút kiếm ra, một tiếng rồng ngâm, một đường sấm chớp, tất cả đều không có. Đây chỉ là một bảo kiếm loang lỗ đầy chỗ hổng rỉ sét?
Cố Hiểu Đao yên lặng sáp kiếm trở về, trả cho hắn.
Cung chủ ôm tay không nhận, nhướng mày nói: “Thưởng cho ngươi.”
Cố Hiểu Đao dừng một chút, lập tức mừng như điên: “Đa tạ cung chủ *moah moah*!” Tuy rằng thanh kiếm này căn bản không thể chém người, nhưng là một viên bảo thạch trên vỏ kiếm tùy tiện cũng có thể phát tài ha ha ha ha ha!!
Cung chủ liếc hắn một cái, trầm giọng nói: “Đến đây dùng cơm đi.”
Có lầm không vậy, trên bàn ngay cả một cái bát một đôi đũa cũng không có, chẳng lẽ đây là muốn ta xem không khí là cơm? Ta là muốn ta làm bộ cầm bát gắp đồ ăn bỏ vào miệng? Cố Hiểu Đao yên lặng ngồi đối diện hắn, không tiếng động nhìn thẳng hắn.
Chỉ thấy cung chủ lãnh diễm cuồng kéo búng tay một cái, một đám nữ tử liền bưng thức ăn nối đuôi nhau mà vào.
Cố Hiểu Đao nhìn xung quanh nửa ngày, “Vị hôn thê xinh đẹp kia của ta đâu rồi?”
Cung chủ cười nhạo một tiếng: “Ngươi là nói Diễm Cô? Hắn là nam tử, chẳng qua là thích phẫn nữ trang mà thôi.”
Nam!! Cố Hiểu Đao vẻ mặt kinh hoảng: “Vị hôn thê của ta có đam mê giả trang?”
Cung chủ bày ra vẻ mặt châm chọc 'Mặt ngươi sao có thể thú được tức phụ chứ', nói “Ăn cơm đi.”
Đồ ăn bày đầy một bàn, thịt cá, rau xanh, mì sợi, canh, cái gì cần có cũng có, Cố Hiểu Đao là một người có tác phong tốt đẹp -- người hiện đại ăn cơm không bỏ mứa, thấm thía nói: “Ba người ăn cũng quá lãng phí, dẹp bớt đi?”
Cung chủ khoát tay, “Ăn là được.”
Hành vị phô trương lãng phí này của ngươi rất đáng xấu hổ biết không? Cố Hiểu Đao đang muốn cấp cho cung chủ một khóa chính trị tốt nhất, cúi đầu liền phát hiện chân giò bên cạnh thiếu một nửa.
Nghiêng đầu nhìn thấy, Chu Tước đang lấy tốc độ gió cuốn mây tan tiêu diệt đồ ăn trên bàn.
Cố Hiểu Đao nhìn thấy trợn mắt há hốc mồm.
Cung chủ thấy nhưng không thể trách, tao nhã gắp một khối thịt cá, nói: “Nếu còn không ăn thì sẽ hết.”
Nhất thời cảm giác được nguy cơ! Chu Tước quả nhiên là người máy, đồ ăn chính là phương thức bổ sung năng lượng cho hắn đi? Ra vẻ so với uống xăng còn không đủ? Cố Hiểu Đao bị lây nhiễm, run rẩy vươn đũa ra.