Sổ Tay Nuôi Dưỡng Cung Chủ

Chương 16

Nhiều năm sau Hiểu Đao nhìn ánh tà dương ngoài cửa sổ, rồi hồi tưởng lại ngày đó cung chủ thẹn thùng.

Cung chủ tựa vào lồng ngực Cố Hiểu Đao, đỏ mặt nói: “Ngươi, ngươi ngày đó sao lại hư hỏng như vậy ~ “

Cố Hiểu Đao cao lãnh mỉm cười: “Muốn ta tệ hơn một chút không?”

...

“Muốn ta tệ hơn một chút không!” Cố Hiểu Đao bổ nhào về phía cung chủ.

Cung chủ nhíu mày, nhẹ nhàng vung tay áo, Cố Hiểu Đao liền bay ra ngoài, lưng hung hăng đập vào trên cửa.

“...” Thật là đáng sợ thật là đáng sợ, giống như là người đàn bà đanh đá! Không giống như trong tưởng tượng a! Cố Hiểu Đao rưng rưng nói: “Không phải là ngươi kêu ta đi qua sao, làm gì đánh nặng như vậy!”

Cung chủ thản nhiên liếc nhìn hắn một cái, nói: “Đến đây.”

“...” Còn đến?! Cố Hiểu Đao kéo cửa chạy ra bên ngoài.

'Bá' một tiếng, một mảnh lụa trắng bay đến, quấn bên hông hắn, kéo hắn trở về.

Con nhện tinh!! Cố Hiểu Đao ngã xuống đất, nhìn cung chủ 'vù' một tiếng thu hồi lụa trắng kia, sau đó vung tay áo đóng cửa lại.

“Cung chủ, ta nhìn lầm ngươi rồi, ngươi cư nhiên dùng vũ khí như vậy...” Loại đồ vật này không phải là dành cho nữ hài tử dùng sao??

Trong mắt Đoạn Yến phiếm ra sát khí, cười như không cười: “Ngươi có muốn thử cảm giác bị vũ khí này giết chết không?”

Cố Hiểu Đao rụt cổ, “Thực xin lỗi, ta sai rồi.”

“Không muốn chết thì mau chóng đến đây.”

Lần này Cố Hiểu Đao không dám náo loạn, ngoan ngoãn đi qua đứng ở trước mặt cung chủ.

“Cởi y phục.”

“!!!” Đừng có mà bình tĩnh nói thẳng ra như vậy chứ? Cung chủ đại nhân quả nhiên không bị cản trở, tính dục lại nhiều! -- chỉ là có chút dũng mãnh.

Cố Hiểu Đao lặng lẽ cởi ngoại bào, sau đó là trung y, lý y, sau đó bắt chéo tay tại lưng quần: “Có cần cởi quần không?!”

“...” Cung chủ mặt không đổi sắc đánh giá hắn một chút, rồi giơ tay nắm lấy cổ tay hắn.

Sau đó thuận thế kéo an vị ở trong lòng ngực mình?? Tình hình có chút không đúng a... Chẳng lẽ cung chủ cũng muốn làm công?

Cố Hiểu Đao quá sợ hãi, vội vàng hất tay cung chủ ra.

Kết quả hất ba cái cũng không rớt!!!

Cung chủ cười như không cười nhìn hắn, nhẹ nhàng kéo một cái, Cố Hiểu Đao liền gục ở trong lồng ngực hắn, còn chưa đợi hắn giãy dụa, cung chủ đã lật người hắn lại, hai tay chống lên lưng hắn, ghé vào lỗ tai hắn nói: “Ngồi xuống.”

Bàn tay ấm áp đặt trên lưng, sau tai truyền đến hít thở thản nhiên... đại não Cố Hiểu Đao trống rỗng, chỉ cảm thấy cả người đều bị hơi thở của cung chủ vây quanh, sợ tới mức chỉ muốn chạy trốn.

Không chơi được không!!

Cố Hiểu Đao vừa động, cung chủ liền điểm nhẹ lên lưng hắn, để hắn không nhúc nhích nữa.

Hổn đản, lại điểm huyệt tiểu gia! Cố Hiểu Đao rốt cục cảm nhận được cái gì không làm không chết, rưng rưng nói: “Không như vậy, được không?”

Cung chủ cười nhẹ một tiếng, bàn tay dán ở trên lưng hắn chậm rãi di chuyển xuống một chút.

Rất quỷ dị! Cố Hiểu Đao chỉ cảm thấy toàn thân nổi da gà, cả người đều thập phần cứng ngắc.

Cung chủ vỗ vỗ hắn, nói: “Thả lỏng một chút.”

Thả lỏng đại gia ngươi! Loại tình huống trao quyền cho cấp dưới này, ngươi thả lỏng thử cho ta xem!!

Trong đầu Cố Hiểu Đao một mảnh hỗn loạn, bỗng nhiên cảm thấy trên lưng nóng lên.

Một cỗ khí nóng theo lòng bàn tay của cung chủ lan tràn ra khắp lưng hắn, sau đó là bả vai, ngực, cuối cùng dung nhập lục phủ ngũ tạng.

Loại cảm giác này rất quỷ dị, Cố Hiểu Đao đã bị kinh hách, “Ngươi ngươi ngươi làm gì ta vậy? Cỗ khí nóng này là xảy ra chuyện gì? Hả?”

Cung chủ không đáp, chờ sau khi cỗ khí nóng kia truyền khắp toàn thân hắn, mới buông tay ra.

“Nói chuyện với ngươi đó, ngươi làm gì ta vậy hả?” Cố Hiểu Đao động cũng không động đậy được, lại không thể quay đầu, đồng thời lại có chút may mắn, may mắn là không có bị làm 'cái gì đó'!!!

Cung chủ xuống nhuyễn tháp, dưới ánh mắt liếc xéo của Cố Hiểu Đao lấy ra hai bình thuốc nhỏ.

Ý, đây không phải là hóa công tán và giải dược lúc nãy cung chủ kêu Tống Thành làm sao?

Cung chủ bỏ chút thuốc bột vào trong chén trà đảo một cái, xoay người đưa đến bên miệng Cố Hiểu Đao, mỉm cười nói: “Uống.”

Ánh mắt Cố Hiểu Đao trừng lớn hơn vài phần, có lộn không vậy??? Sau đó rất có cốt khí cự tuyệt, “Không uống!” Nói xong gắt gao ngậm chặt miệng.

Cung chủ híp mắt, dịch xuống hàm dưới hắn một chút, Cố Hiểu Đao đã bị cưỡng ép mở miệng ra, một bộ dáng mặc cho người ta khi dễ. Bị bắt ngẩng đầu lên, Cố Hiểu Đao tội nghiệp nhìn gương mặt tuyệt diễm của cung chủ, nhưng là cung chủ bất vi sở động, nâng cằm hắn, đổ toàn bộ chén trà vào.

“Khụ khụ khụ...” Cố Hiểu Đao bị bắt nuốt xuống hóa công tán lập tức điên cuồng ho sặc sụa, nước mắt cũng muốn chảy ra. “Ngươi rốt cuộc muốn làm gì!!!”

Khóe môi cung chủ nhếch lên, “Bây giờ có cảm giác gì?”

Bị hắn nhắc tới như vậy, nhất thời Cố Hiểu Đao cảm thấy bụng mình lành lạnh, đồng thời cỗ khí nóng trong cơ thể kia đang dần dần tiêu tán. Vì thế thành thật trả lời: “Có một loại cảm giác muốn tiêu chảy.”

“Có phải cảm thấy hoàn toàn không có chân khí không?”

Cố Hiểu Đao mờ mịt hỏi: “Chân khí là gì, ta lại không có.”

Cung chủ nói: “Chính là cỗ khí lưu vừa nãy ta truyền cho ngươi.”

Cố Hiểu Đao nghĩ nghĩ, “Cỗ nhiệt khí kia hình như là không thấy... Khoan đã! Thì ra là chân khí? Bước tiếp theo có phải ngươi muốn truyền thụ võ công tuyệt thế cho ta đúng không?”

Cung chủ bày ra vẻ mặt 'ngươi suy nghĩ nhiều', lại nắm chặt cổ tay của hắn, một lúc lâu lẩm bẩm: “Xem ra thật sự là hóa công tán, không sai.”

Không sai cái gì? Cố Hiểu Đao vẻ mặt khó hiểu, truyền cho người ta chút chân khí, lại kêu người ta uống hóa công tán, rốt cuộc là làm gì! Bỗng nhiên trong đầu 'đùng' một cái, bừng tỉnh đại ngộ: “Ngươi ngươi ngươi là lấy ta thí nghiệm thuốc?” Cư nhiên bắt người ta chuột bạch!! Có suy nghĩ qua cảm nhận của chuột bạch chưa??

Cung chủ khẽ cười một tiếng: “Còn chưa ngốc.”

Cố Hiểu Đao nổi giận: “Ngươi không hề có nhân tính!!! Cũng đúng, hại chết ta ngươi cũng không cần đền mạng! Mạng người ở trong mắt người lãnh huyết vô tình bất quá chỉ là đồ vật thấp kém, ngươi dứt khoát cho ta một cái thống khoái, giết ta đi.” Cố Hiểu Đao, nghĩ đến vận mệnh ngang trái không có tương lại của mình, càng nói càng thương tâm, không ngừng nghĩ đến câu ca từ: có nhân ảnh ta không, tổn thương nhiều như vậy... Không ngừng chảy nước mắt xuống.

Cung chủ thấy nước mắt hắn lộp độp chảy xuống, trầm mặc một lát, nói: “Hóa công tán không phải là độc dược, hơn nữa chỉ hữu hiệu với người có võ công, sẽ không hại chết ngươi.”

Hừ, ngươi nói không chết thì sẽ không chết sao! Cố Hiểu Đao dùng sức khịt khịt nước mũi không để ý tới hắn.

“Ngươi...” Cung chủ còn đang muốn nói gì đó, ngoài phòng bỗng nhiên truyền đến thanh âm Chu Tước, “Cung chủ!”

“Tiến vào.”

Chu Tước đẩy cửa ra, liền thấy được hình ảnh như vầy: y phục cung chủ không chỉnh tề, biểu tình tà mị nhìn Cố Hiểu Đao, mà Cố Hiểu Đao nghiêng mặt ngồi ở trên tháp, lệ rơi đầy mặt nhỏ giọng nức nở, còn lõa-nửa-người, quả thực muốn có bao nhiêu đáng thương liền có bấy nhiêu đáng thương.

Vì thế Chu Tước hoảng sợ nói xin cung chủ thứ tội, rồi lại cúi đầu lui ra ngoài.

Cung chủ: “...”

Cố Hiểu Đao: “...”

Sau khi đối diện yên tĩnh một lát, cung chủ giải huyệt cho Cố Hiểu Đao, hai người bắt đầu không nói một lời mặc y phục.

“Một đại nam nhân, khóc lóc cái gì.” Cung chủ thản nhiên chế giễu.

Cố Hiểu Đao cũng không để ý tới hắn, rầu rĩ nói: “Ta ra ngoài đi dạo một chút.”

Lần này cung chủ ngược lại không ngăn cản hắn, nhưng có thể cảm nhận được cặp mắt giống như mũi tên nhọn sau lưng vẫn luôn dõi theo hắn, Cố Hiểu Đao không dám quay đầu lại, ra vẻ trấn định mà bước ra cửa.

Tiểu Hoàng ở bên ngoài lập tức lủi vào, Cố Hiểu Đao bình tĩnh khom lưng ôm tiểu Hoàng đang muốn chạy về phía cung chủ vào trong ngực, bước ra ngoài, đối mặt với Chu Tước đứng ở trước cửa.

Vẻ mặt Chu Tước có chút phức tạp, nhìn thẳng hắn sau đó lặng lẽ rủ mắt thối lui qua một bên.

Cố Hiểu Đao hừ một tiếng, ngẩng đầu bước đi về phía trước.

Tiểu Hoàng ở trong ngực của hắn liều mạng giãy dụa, kêu oẳng oẳng, Cố Hiểu Đao chua xót nói: “Chẳng lẽ ngươi cũng chỉ thích cung chủ a, hắn vừa tàn bạo lại vừa kiêu căng, là đại ma đầu ai ai cũng muốn tiêu diệt, tuy rằng hơi đẹp trai một chút, nhưng là đi theo hắn rất nguy hiểm.”

Đương nhiên tiểu Hoàng nghe không hiểu lời hắn nói, vẫn như trước giãy dụa không cho hắn ôm.

Cố Hiểu Đao hít sâu, thả nó xuống dưới, uể oải nói: “Ngươi đi đi.”

Thế giới này không có bằng hữu không có người nhà coi như xong, hiện tại cư nhiên ngay cả một con sủng vật cũng không thân thiết với mình. Cố Hiểu Đao ngẩng đầu nhìn lên không trung, tạo thành một góc 45 độ để bi thương chảy ngược về.

Tiểu Hoàng đứng ở tại chỗ, nhìn sang chỗ cung chủ, lại nhìn sang Cố Hiểu Đao tràn ngập khí chất u buồn, cuối cùng không tình nguyện phe phẩy đuôi chạy về phía Cố Hiểu Đao.

“Ử ử!” Tiểu Hoàng ở bên chân hắn gọi tới gọi lui.

Cố Hiểu Đao không để ý tới nó, hừ, bây giờ mới biết đến lấy lòng ta nha.

Tiểu Hoàng không nỡ vứt bỏ hắn, tiếp tục đi vòng vòng bên cạnh hắn, đôi mắt nhỏ ngập nước nhìn hắn, thỉnh thoảng còn sẽ phát ra thanh âm ô ô.

Cố Hiểu Đao lại duỗi tay ôm nó lên, vuốt vuốt lông nó: “Được rồi, tha thứ cho ngươi nha. Nếu ta muốn rời khỏi Đoạn Yến, ngươi muốn theo Đoạn Yến hay là theo ta?”

Khoan đã, những lời này sao lại có chút kỳ quái?

“Thôi, ngươi vẫn là đi theo Đoạn Yến đi, nói không chừng đến lúc đó ngay cả bản thân ta cũng ăn không no.”

Cố Hiểu Đao ôm tiểu Hoàng tự do tự nói, hoàn toàn không phát hiện cung chủ đứng ở cách đó không xa.

Cung chủ ôm tay, lộ ra một nụ cười thản nhiên: vẫn là muốn chạy a.

Vậy thì xem ngươi có thể chạy bao xa, Triển Chiêu.
Bình Luận (0)
Comment