“Thực xin lỗi, đột nhiên ta nhớ tới còn có chuyện chưa nói với cung chủ.” Cố Hiểu Đao dùng cả tay chân bò hướng ngược lại.
Tiểu sư đệ yên lặng nắm lấy mắt cá chân của hắn, “Sư huynh a, những lời kia của ngươi, chờ xem xong bệnh rồi nói cũng không muộn a.”
Đều cảm thấy một khi xuống dưới thì không còn cơ hội nhìn thấy cung chủ!!! Cố Hiểu Đao liều mạng lắc đầu: “Đột nhiên ta phát hiện cuộc sống này kỳ thật rất tốt đẹp, phải quý trọng hiện tại, triển vọng tương lai, độc này ta không giải nữa.”
“Sư huynh không giải độc, sao còn triển vọng tương lai? Đừng tùy hứng, đi thôi.” Tiểu sư đệ nâng Cố Hiểu Đao, để hắn tiếp tục đi xuống dưới.
Cố Hiểu Đao tỏ vẻ không phối hợp, liều mạng đem trọng tâm dời ra phía sau, hô lớn: “Cung -- “
Tiểu sư đệ nhẹ nhàng điểm lên cổ hắn một cái, chữ 'Chủ' kia tự nhiên liền nghẹn ở trong cổ họng.
Cố Hiểu Đao: “!!!” Cư nhiên điểm á huyệt ta, thiếu niên bỉ ổi này!
Tiểu sư đệ cười hì hì nói: “Đừng hô, giọng tráng hán của ngươi rất khó nghe.”
Đậu má, ngươi nói trắng trợn ra như vậy thật sự tốt hả? Ngươi vẫn là tiểu sư đệ chín trăm chín mươi tám ngây thơ hồn nhiên đáng yêu mê người sao? Bị đen rất nhanh đó!
Tiểu sư đệ nửa tha nửa kéo hắn đến mật thất, Cố Hiểu Đao chỉ nghe được một trận âm thanh phiến đá di động, trong lòng kêu to không ổn, này thật sự là trốn không thoát rồi.
Tiểu sư đệ đặt hắn nằm lên trên một cái giường, giải á huyệt cho hắn rồi nói: “Nằm trên đó đi.”
Trong lòng Cố Hiểu Đao lạnh lẽo một trận, “Nằm trên đó làm gì?”
Tiểu sư đệ ngạc nhiên nói: “Ngươi không nằm lên trên đó, sao ta có thể xem bệnh cho ngươi?”
Sao lại biến thành ngươi xem bệnh cho ta? Cố Hiểu Đao nói: “Bình sư phụ đâu?”
“Ta ở đây.” Giọng Bình sư phụ từ bên cạnh truyền đến.
Đệch mợ, cùng-nhau-phạm-tội? Cố Hiểu Đao im lặng một trận, một lát sau nói: “Rốt cuộc các ngươi có mục đích gì?”
Tiểu sư đệ vẻ mặt khó hiểu: “Mục đích? Mục đích chính là giải độc cho ngươi.”
Ngươi lừa quỷ hả? Ai mà không biết người nói lời thoại xấu xa này đều sẽ gây bất lợi cho nhân vật chính! Cố Hiểu Đao nhớ tới lúc trước ở thế giới kia xem được một bài báo, cái gì mà hẹn gặp bạn bè trên mạng kết quả bị trộm đi bộ phận trên cơ thể, não không khỏi bắt đầu mở rộng: “Các ngươi là muốn trộm khí quan của ta đúng không?!”
Tiểu sư đệ sửng sốt: “Chúng ta trộm khí quan của người trúng độc làm gì?”
Cố Hiểu Đao: “Vậy đám các ngươi chính là muốn trộm giác mạc mắt của ta!”
“Bản thân ngươi cũng là người mù...”
Cố Hiểu Đao: “...”
Cố Hiểu Đao: “Ta thật sự nghĩ không ra! Ngươi rốt cuộc có ý đồ gì với ta! Cho ta một cái thống khoái đi!”
Tiểu sư đệ liếc mắt xem thường: “Ngươi hà tất nghi ngờ nhiều như vậy, nếu ta nói thân phận thật sự ra, xem ngươi có còn là thái độ này không.”
Cố Hiểu Đao hừ nói: “Ngươi ngược lại nói thử xem!”
Tiểu sư đệ cũng hừ một tiếng: “Nói ra sợ hù chết ngươi!”
Thiếu niên ngu ngốc đều thích khoác lác. Cố Hiểu Đao ôm tay nói: “Cầu ngươi hù chết ta.”
Tiểu sư đệ đang muốn mở miệng, Bình sư phụ ở một bên nói: “Bớt nói nhảm đi, ngươi muốn cứu hắn thì nhanh đi.”
Tiểu sư đệ cười hì hì nói: “Bình sư phụ đừng tức giận, ta không nói là được!”
Ngươi vì sao lại muốn đánh vào khẩu vị của ca?! Cố Hiểu Đao buồn bực nói: “Ta còn chờ ngươi hù chết ta đó...”
“Có cơ hội rồi hù chết ngươi được chưa, ngươi hiện tại mau nằm lên trên đó đi.”
Loại thân phận khiến người ta mê hoặc này nhất định là nhân vật lợi hại! Cố Hiểu Đao chần chờ một chút, vẫn là ngoan ngoãn nằm ở trên giường. Tiểu sư đệ vỗ vỗ mặt hắn, vươn tay cởi y phục hắn ra.
Cố Hiểu Đao vội vàng nắm chặt vạt áo bị hắn kéo, khẩn trương nói: “Ngươi ngươi ngươi ngươi muốn làm gì, xem bệnh thì lo xem đi, ngươi loại đại phu bất lương nhân cơ hội chấm mút này, là một trong những hung thủ y hoạn gia tốc ác liệt!”
Tiểu sư đệ: “... Ngươi suy nghĩ nhiều, một khoản này của ngươi, cũng chỉ có cung chủ Cửu Vân cung để ý.”
Ngươi là đang hạ thấp ta? Hay là đang hạ thấp cung chủ?
Tiểu sư đệ nói: “Ngươi không cởi y phục, ta không thể xem bệnh giúp ngươi được.”
Cố Hiểu Đao nghĩ nghĩ, vẫn là mặc hắn cởi y phục mình, nghe nói ở trong mắt đại phu, tất cả người bệnh và thi thể đều không sai biệt lắm.
Tiểu sư đệ sờ sờ ngực hắn, lại sờ sờ bên hông thắt lưng hắn, cau mày nói: “Ngươi không phải là không không tám.”
Cố Hiểu Đao: “!!!” Đệch mợ, chuyện này cũng bị ngươi biết?
Bình sư phụ kinh ngạc nói: “Ý của ngươi là?”
Tiểu sư đệ nói: “Lúc trước ta đã hoài nghi, không không tám là bách độc bất xâm, sao lại sẽ trúng độc, hiện tại nhìn thử, trên người hắn hoàn toàn không có dấu vết dược nhân.”
Cố Hiểu Đao rung giọng nói: “Dược nhân là cái gì?”
“Dược nhân có thể nói toàn thân mang độc, cũng có thể nói là bách độc bất xâm, từ nhỏ bọn họ lấy độc dược làm thức ăn, cứ cách một ngày thì phải xâm phao nọc độc một lần, cứ qua một tháng thì phải lấy máu một lần, mà vị trí lấy máu đều là ở bên hông thắt lưng, nhưng bên hông thắt lưng của ngươi bằng phẳng bóng loáng, căn bản không có vết thương.”
Đậu má, dược nhân biến thái như vậy? Cố Hiểu Đao há miệng thở dốc, nói: “Có lẽ dấu vết kia bị ta dùng dược vật hủy diệt rồi đó?”
Tiểu sư đệ lắc đầu: “Cho dù dấu vết có bị hủy diệt, thể chất một người cũng không có khả năng sẽ thay đổi, cho nên nói ngươi rốt cuộc là ai?”
Cố Hiểu Đao: “Nói ra sợ hù chết ngươi...”
Tiểu sư đệ: “... Ngươi nói xem.”
Cố Hiểu Đao nói: “Muốn ta nói cũng được, ta chỉ muốn hỏi một câu, nếu ta không phải là không không tám, ngươi còn cứu ta không?”
Tiểu sư đệ nói: “Đương nhiên cứu, đại phu đều có tâm phụ mẫu, tuyệt sẽ không bỏ mặc bất cứ một người bệnh nào.
Cố Hiểu Đao vui vẻ một trận, không nghĩ tới y đức vị thiếu niên này tốt như vậy.
Thiếu niên dừng một chút lại nói: “Bất quá không tận lực như đối với không không tám.”
Cố Hiểu Đao: “...”
Tiểu sư đệ: “Ngươi có thể nói.”
Cố Hiểu Đao nổi lên một chút tình cảm, thở dài: “Ta vốn là một con bạch hồ ly tự do tự tại trong núi.”
Tiểu sư đệ: “...”
Bình sư phụ: “...”
Tiểu sư đệ trầm ngâm một khắc nói: “Có phiên bản bình thường không...”
Cố Hiểu Đao hít một hơi: “Đã nói sẽ hù chết ngươi.”
Tiểu sư đệ cười lạnh hai tiếng, “Nếu ngươi là hồ tiên, còn sẽ trúng độc? Ngươi ngược lại hiện nguyên thân cho ta xem thử đi!”
Cố Hiểu Đao nghĩ nghĩ, “Được rồi... kỳ thật ta là từ tương lai xuyên qua đến, trùng hợp lớn lên giống không không tám của các ngươi.”
Tiểu sư đệ: “Ta muốn nghe lời nói thật.”
Đây là lời thật biết không!!! Người cổ đại các ngươi đều không có năng lực tiếp thu!!!
Cố Hiểu Đao lười nhiều lời: “Lời nói thật chính là cái này, tin hay không tùy ngươi.”
Tiểu sư đệ nói: “So sánh một chút, ta vẫn là tình nguyện tin tưởng ngươi là con bạch hồ ly.”
Bình sư phụ cau mày nói: “Vậy không không tám thật sự đang ở nơi nào?”
Vấn đề này đáng giá tham thảo, nhưng là! “Sao ta biết được! Ta cũng không biết tại sao ta lại tới đây nữa!”
Bình sư phụ nhìn nhìn tiểu sư đệ: “Ngươi cảm thấy trong lời nói của hắn có bao nhiêu câu có thể tin?”
Tiểu sư huynh không cần nghĩ ngợi nói: “Một dấu chấm câu cũng không tin.”
Cố Hiểu Đao: “...”
“Vậy làm sao bây giờ?”
Tiểu sư đệ nghĩ nghĩ: “Cứu là nhất định phải cứu.”
Cố Hiểu Đao nghi hoặc nói: “Cho nên nói độc ta có thể giải?”
Tiểu sư đệ ừ một tiếng: “Có thể cứu, nhưng là phải xem cung chủ Cửu Vân cung có thể trả giá cho ngươi nhiều cỡ nào.”
Cái gì gọi là trả giá nhiều cỡ nào? “... Các ngươi muốn vơ vét tài sản của hắn?”
Tiểu sư đệ liếc mắt, “Ngươi chờ đấy, ta đi gọi hắn xuống đây.”
Một lát sau, cung chủ liền đi theo tiểu sư đệ tới mật thất.
Cung chủ nhìn thoáng qua Cố Hiểu Đao xích lõa nằm ở trên giường, ánh mắt sắc bén nói: “Các ngươi làm gì hắn?”
Tiểu sư đệ nói: “Cái gì nên làm đều làm.”
Cố Hiểu Đao: “...”
Cung chủ nhất thời tỏa ra sát khí.
Tiểu sư đệ hì hì mỉm cười: “Phản ứng của ngươi sao lại giống hắn thế, trong đầu đều suy nghĩ gì đâu không?”
Cung chủ: “...”
Cố Hiểu Đao: “...”
Cung chủ đi qua, kéo kín y phục đang mở rộng của hắn, hôn lên bờ môi hắn: “Ngươi không sao chứ?”
Cố Hiểu Đao gật đầu: “Ta rất tốt.”
Cung chủ sờ sờ mặt hắn, ngẩng đầu nhìn về phía tiểu sư đệ nói: “Ngươi nói ngươi có thể cứu hắn?”
Tiểu sư đệ cười hì hì nói: “Có thể cứu, nhưng phải xem ngươi có thể trả giá bao nhiêu vì hắn.”
Cung chủ thản nhiên nói: “Tiền không là vấn đề.”
Đệch mợ, những lời này có chút tụt hứng a, Cố Hiểu Đao không khỏi che kín ngực.
Tiểu sư đệ khoát tay, “Không phải là trả giá tiền, là trả giá công lực.”
Cung chủ lặp lại nói: “Công lực?”
Tiểu sư đệ từ trong ngực lấy ra một cái bình dược, “Viên thuốc này gọi khởi tử hồi sinh tuyệt xử phùng sinh chuyển nguy thành an diệu thủ hồi xuân hoàn, chính là tinh lực ta dốc sức cả đời luyện chế thành, viên dược này chính như tên của nó, có thể khởi tử hồi sinh giải bách độc, nhưng là.”
Cung chủ đạo: “Nhưng là cái gì?”
“Viên dược này có dược tính rất mạnh, hắn lại không hề có công lực, sau khi ăn vào thân thể nhất định sẽ chịu không nổi, sẽ chết bất đắc kỳ tử.”
Cố Hiểu Đao nhịn không được rẽ ngang một câu: “Dọa ai vậy? Ngươi mới lớn cỡ nào mà 'Tinh lực cả đời'?”
“Ta!” Tiểu sư đệ thở phì phì đang muốn nói chuyện, Bình sư phụ ở bên cạnh lạnh lùng nhìn hắn một cái, hắn liền héo xuống: “Ngươi tin hay không thì tùy, đây chính là viên khởi tử hồi sinh tuyệt xử phùng sinh chuyển nguy thành an diệu thủ hồi xuân hoàn duy nhất trên thế gian, dùng để cứu ngươi, ta cũng biết được đáng tiếc, hừ!”
Cung chủ thản nhiên nói: “Ý của ngươi là, truyền công lực cho Cố Hiểu Đao, sau đó để hắn uống thuốc?”
Tiểu sư đệ gật đầu: “Chính là ý tứ này, vốn là ta muốn tự mình truyền công lực cho hắn, nhưng mà ngặt nỗi hắn không phải là không không tám thật sự, cho nên chuyện này liền nhờ vào ngươi.”
Cung chủ hơi sửng sốt, “Hiểu Đao không phải là đệ tử quỷ cốc?”
Tiểu sư đệ í một tiếng, “Ngươi không biết? Hắn chẳng lẽ không nói cho ngươi biết, hắn là một con bạch hồ ly trong núi?”
Cố Hiểu Đao: “...”
Cung chủ: “...”
Cố Hiểu Đao nắm chặt tay cung chủ: “Bạch hồ ly là ta hù dọa hắn thôi, ta thật sự là xuyên qua đến.”
Cung chủ: “... Bổn cung tình nguyện tin tưởng ngươi là bạch hồ ly trong núi.”
Cố Hiểu Đao: “...” Còn có thể vui vẻ nói chuyện phiếm không?
Cung chủ nhìn thoáng qua bình dược trong tay tiểu sư đệ, thản nhiên nói: “Một khi đã như vậy, thì dựa theo lời ngươi nói mà làm đi.”
Tiểu sư đệ nghiêm túc nói: “Ngươi thật sự nguyện ý truyền công lực cho hắn?”
Cung chủ vuốt cằm: “Tất nhiên nguyện ý.”
Tiểu sư đệ trầm ngâm một khắc, “Nếu yêu cầu ngươi truyền một nửa công lực thì sao?”
Cố Hiểu Đao cả kinh nói: “Một nửa công lực là cái khái niệm gì?” Nghe qua cảm giác thật nhiều.
Tiểu sư đệ nói: “Ngươi có một nửa công lực của hắn, không sai biệt lắm cũng có thể trở thành một cao thủ, mà cung chủ... khả năng từ cao thủ đệ nhất trên giang hồ biến thành cao thủ đệ nhị.”
Từ thứ nhất biến thành thứ hai? Vậy cung chủ sẽ khổ sở cỡ nào, vạn nhất không cẩn thận gặp được một cao thủ lợi hại, đánh thua thậm chí... Cố Hiểu Đao không dám nghĩ nữa, lắc đầu nói, “Vậy vẫn là đừng cứu ta, kẻ thù của cung chủ nhiều như vậy, hao tổn công lực tương đương cho kẻ thù một cơ hội.”
Tiểu sư đệ nghiêng đầu nhìn thoáng qua cung chủ không nói được một lời, “Quyết định của ngươi thì sao?”