Sổ Tay Quận Chúa Diễn Sâu Trêu Chồng

Chương 35

Hôm sau, Triệu Gia Hòa lại đi tới phủ công chúa.

Nàng nghĩ nên để Triệu Duẫn Nịnh tự lựa chọn, nhưng không thể nói cho nàng biết việc hoàng thượng mất tích.

“Ta có chuyện muốn nói cho ngươi.” Triệu Gia Hòa nghiêm túc nhìn Triệu Duẫn Nịnh.

Triệu Duẫn Nịnh nhìn chằm chằm vào mắt nàng.

“Lần này đối tượng hoà thân của ngươi là Tam hoàng tử Tề quốc.”

“Tề quốc có Tam hoàng tử lúc nào?” Triệu Duẫn Nịnh cảm thấy kỳ quái, nàng chưa từng nghe nói đến việc này.

“Là nhi tử lưu lạc bên ngoài của hoàng đế Tề quốc.” Triệu Gia Hòa giải thích.

Triệu Duẫn Nịnh hoàn toàn không có chút hứng thú với chuyện này, nàng hiện tại chỉ nghĩ làm sao mới có thể không cần đi hòa thân.

“Tam hoàng tử thì như thế nào, ta không muốn đi hoà thân.”

“Hắn là Tư Thần.”

“Tư Thần?” Triệu Duẫn Nịnh rất khiếp sợ. Nàng cũng thấy cử chỉ lời nói của hắn khác với người thường, không nghĩ tới lại là Tam hoàng tử Tề quốc.

“Không sai, nếu ngươi không muốn hoà thân, như vậy chỉ có thể để nữ nhi tông thất thay thế ngươi xuất giá.”

“Hiện giờ người thích hợp nhất chính là quận chúa Vân Thư.” Triệu Gia Hòa nói tiếp.

Triệu Duẫn Nịnh có chút khó xử, nàng không biết phải làm sao mới tốt, bởi vì nàng dường như có chút thích Tư Thần, nhưng nàng lại không muốn rời Triệu quốc.

Đi hoà thân, nói không chừng cả đời cũng không về được.

Huống chi, Tư Thần là người cao ngạo như vậy, nàng không thể nắm chắc được hắn.

Quảng cáo



REPORT THIS ADRIÊNG TƯ

Lúc trước ở chung với hắn, chỉ cảm thấy hắn quá xa cách.

“Để ta suy nghĩ lại.” Triệu Duẫn Nịnh nhất thời không thể lựa chọn, nàng sợ mình đi nhầm một bước, tương lai sẽ hối hận không thôi.

“Vậy ngươi cứ suy xét đi.” Triệu Gia Hòa cũng không thể thay đổi suy nghĩ của nàng ấy, chỉ hy vọng nàng có thể cân nhắc thật tốt.

Triệu Gia Hòa đi rồi, Triệu Duẫn Nịnh rất lo lắng, một mặt nàng thích Tư Thần, nhưng lại không không muốn tới Tề quốc, Nếu quận chúa Vân Thư thay nàng xuất giá, nàng lại cảm thấy không cam lòng.

Vốn dĩ nàng muốn tìm một mối tình đầu tâm đầu ý hợp, nắm lấy tay nhau đến bạc đầu. Nhưng sau khi gặp được Tư Thần, những người khác đều không lọt vào mắt nàng.

Phủ thế tử.

“Thế tử phi đi đâu rồi?” Tống Thanh Hàn đi một vòng không thấy Triệu Gia Hòa.

Trước giờ vẫn luôn gọi là quận chúa Trường Ninh, hiện giờ sửa miệng thành thế tử phi, hắn vẫn chưa ý thức điều này.

Quảng cáo



REPORT THIS ADRIÊNG TƯ

“Thế tử phi đã đến phủ công chúa Hòa Khang.” Hạ nhân hồi bẩm.

“Làm sao vậy?” Giọng Triệu Gia Hoà truyền đến.

Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến.

“Nàng thật quan tâm đến công chúa Hòa Khang.” Ba ngày nay đều đi đến phủ công chúa.

“Đó là đương nhiên, chúng ta lớn lên cùng nhau, ta còn là biểu tỷ của nàng ấy.”

Lúc Triệu Gia Hòa lớn lên ở trong cung, mẫu phi Triệu Duẫn Nịnh đối đãi với nàng không hề tệ.

“Mấy ngày nữa là ngày thành thân của Tống Thanh Tuyên, nên đặt may mấy bộ y phục mới, đến lúc đó đi dự tiệc.” Tống Thanh Hàn dặn dò.

Triệu Gia Hòa duỗi bàn tay nhỏ đến trước mặt hắn.

Tống Thanh Hàn im lặng nhìn nàng, “Làm gì?”

“Ta không có bạc thì đặt may y phục mới kiểu gì.” Triệu Gia Hòa tỏ vẻ vô tội.

“Quyền hành trong phủ đều nằm trong tay nàng, nàng thật sự không có bạc?” Tống Thanh Hàn hỏi ngược lại.

“ Không giống nhau, những cái đó là bạc cho hạ nhân trong phủ, làm đương gia chủ mẫu, ta phải cần kiệm quản gia.” Triệu Gia Hòa nói đạo lý rõ ràng.

“Nàng không phải có của hồi môn phong phú sao? Trưởng công chúa còn có thể bạc đãi nàng à?”

Ai lại không biết, lúc quận chúa Trường Ninh xuất giá, mười dặm hồng trang, vô cùng hào nhoáng.

“Đó là hồi môn của ta, ta luyến tiếc nên chưa dùng đến, tích cóp để về sau đưa cho khuê nữ làm của hồi môn.” Triệu Gia Hòa nghiêm túc nói.

“Nếu không có khuê nữ thì sao?”

“Cưới vợ không phải cũng cần đến sính lễ hay sao? Ánh mắt của chàng thật thiển cận, cũng không biết tương lai ai xui xẻo đến mức phải làm con của chàng.” Triệu Gia Hòa quở trách hắn.

“Vậy sao, ta đây cũng không có cách, bổng lộc của ta đều ở khố phòng, trên tay không có một xu tiền.” Tống Thanh Hàn cố ý trêu nàng.

Triệu Gia Hòa khẽ thở dài, “Sớm biết thế đã không gả cho chàng, nghèo đến mức tức phụ không mua nổi quần áo mới, thật quá thảm.”

Tống Thanh Hàn chọc cái trán của nàng, “Đúng vậy, vi phu rất nghèo, trong phủ cũng không có gì ăn. Không biết của hồi môn của phu nhân có thể chia cho phu quân một ít không?”

“Ta luôn thắc mắc tại sao ngươi lại đồng ý cưới ta, hoá ra là để mắt đến của hồi môn của ta.” Triệu Gia Hòa giả vờ tức giận.

“Nhưng mà không phải không được, chàng hầu hạ bổn quận chúa cho tốt, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.” Lúc này Triệu Gia Hòa vờ như ác bá đùa giỡn phụ nữ nhà lành.

“Ồ, giá của ta rất cao, quận chúa thực sự chịu bỏ tiền mua ta sao?”

“Yên tâm, bổn quận chúa có rất nhiều tiền.” Triệu Gia Hòa vỗ ngực.

“Tiểu Hàn Tử, bổn quận chúa muốn đi ra ngoài đi dạo phố, bồi bổn quận chúa đi ra ngoài.”

“Được rồi, ngươi đừng học theo gánh hát tuồng nữa, an phận một chút.” Tống Thanh Hàn không phụ họa nàng nữa.

Triệu Gia Hòa túm chặt ống tay áo hắn làm nũng, “Đi cùng ta đi.”

Quảng cáo



REPORT THIS ADRIÊNG TƯ

“Cùng lắm thì ta tự dùng tiền mình mua.” Triệu Gia Hòa muốn lôi kéo Tống Thanh Hàn cùng đi dạo.

Triệu Gia Hòa kéo hắn ra ngoài cửa.

“Cái này, cái này, còn có cái này đều mua.” Triệu Gia Hòa ra tay cực kỳ rộng rãi.

Hai người đi dạo trong chốc lát, Triệu Gia Hòa sai Nam Chỉ đem những đồ vật thượng vàng hạ cám đưa về phủ thế tử.

“Đi, chúng ta đến Như Ý Phường xem thử.”

Chưởng quầy cực kì nhiệt tình, “Mời thế tử điện hạ cùng thế tử phi vào bên trong, không biết nhị vị muốn mua gì?”

Sau khi Triệu Gia Hoà đến đặt mua xiêm y lần trước, chưởng quầy mới biết được đây là quận chúa Trường Ninh.

“Ở đây có xiêm y kiểu mới không?” Triệu Gia Hòa hỏi.

“Thế tử phi mời ngài xem, đây đều là kiểu dáng mới nhất.” Chưởng quầy đưa tập tranh cho Triệu Gia Hòa.

“Mấy kiểu này không tệ, làm xong hãy đưa đến phủ thế tử.” Triệu Gia Hòa chọn ba bộ xiêm y.

“Cho ta xem vài kiểu dáng dành cho nam.” Triệu Gia Hòa nói với chưởng quầy.

“Nhìn xem có thích hay không, nể tình chàng bồi ta dạo phố, ta mua cho chàng bộ y phục mới.”

Chưởng quầy nghe thấy, khóe miệng có chút run rẩy.

Tống Thanh Hàn lấy từ trong lồng ngực ra một tấm ngân phiếu đưa cho chưởng quầy.

“Ta còn chưa nghèo đến mức không mua được y phục mới cho phu nhân.”

Cuối cùng Triệu Gia Hoà chọn ra hai bộ cho Tống Thanh Hàn, một bộ màu đen, một bộ màu tím.

Vừa quay đầu lại, Triệu Gia Hòa đã bị hai bộ quần áo đang treo hấp dẫn, kiểu dáng một nam một nữ, thêu hoa văn tương đồng, lụa màu lam khói viền kim tuyến rất hút mắt.

“Chưởng quầy, hay bộ này cũng đưa đến phủ của ta.” Triệu Gia Hòa căn dặn.

Hoàng cung

“Như Hân tỷ tỷ.” Cung nữ chủ động lôi kéo làm quen.

Như Hân tỏ vẻ khinh thường, “Là ngươi à.” Người lần trước đụng vào nàng ta là cung nữ này.

Cung nữ lấy ra một bình ngọc, “Cái này đưa cho tỷ tỷ.”

Như Hân tiếp nhận, “Đây là thứ gì?”

“Đây là Cao Ngọc Cơ, đắp trên mặt có thể làm làn da trở nên bóng loáng thủy nhuận, tỷ tỷ vốn xinh đẹp, cái này có thể cho tỷ tỷ dệt hoa trên gấm.”

Như Hân nghe cung nữ khen nàng xinh đẹp, đắc ý mừng thầm.

“Đây là đồ thượng đẳng trong Phù Dung Các, trong cung rất nhiều nương nương cũng dùng son phấn từ Phù Dung Các.” Cung nữ tiếp tục nói.

Danh tiếng Phù Dung Các nàng không phải không biết, đó là cửa hàng son phấn nổi tiếng nhất kinh đô, chỉ cung cấp hàng hóa cho hoàng cung và vương công quý tộc, không chỉ dùng tiền mà còn cần có quyền để mua.

“Ngươi chỉ là một tiểu cung nữ, sao lại có thứ này?” Như Hân truy hỏi.

“Đây là Ninh phi nương nương thưởng cho nô tỳ, nhưng nô tỳ tự biết mình không xứng với đồ tốt như vậy, dùng thì cũng phí của thôi, còn không bằng đưa cho tỷ tỷ dùng.” Cung nữ cố sức lấy lòng Như Hân.

“Đang yên đang lành mà lại đối xử tốt thì chắc chắn có mục đích khác. Nói đi, ngươi muốn ta làm gì?” Như Hân sẽ không tin là nàng ta chỉ đơn thuần muốn tặng đồ cho nàng.

“Nô tỳ xin tỷ tỷ giúp một chuyện, nô tỳ muốn ra khỏi cung, ở trong cung chỉ có thể làm một cung nữ nho nhỏ, còn không bằng ra ngoài thanh thản ổn định gả cho một người thường, so với ở trong cung cô độc sống quãng đời còn lại thì tốt hơn rất nhiều.” Trong mắt cung nữ tràn ngập hi vọng.

“Ra cung? Không có Hoàng Thượng chấp thuận thì không có khả năng, ta muốn giúp cũng không được.” Như Hân tự hiểu mình không có bản lĩnh lớn như vậy.

“Ngươi đã là người trong cung Ninh phi, vì sao không để Ninh phi giúp?” Như Hân khá đề phòng nàng ta.

“Tỷ tỷ không biết, Ninh phi nương nương đã lâu không gặp được Hoàng Thượng, mới vừa tiến cung còn hưởng chút thánh sủng, hiện giờ sớm đã bị Hoàng Thượng ghét bỏ.” Cung nữ khóc lóc kể lể.

“Hiện tại trong cung ai không biết Quý Phi nương nương là người được sủng ái nhất, xin tỷ tỷ giúp ta chuyện này, muội muội vô cùng cảm kích.” Vừa nói vừa đưa cho Như Hân hai thỏi vàng.

Quảng cáo

REPORT THIS ADRIÊNG TƯ

“Được rồi, để ta thử xem, nếu không thể thì ngươi cũng chớ có trách ta.” Như Hân nói trước.

Cung nữ tỏ vẻ cảm kích, “Sẽ không, sẽ không, tỷ tỷ chịu hỗ trợ ta đã vô cùng cảm kích.”

Như Hân lặng lẽ nhét thỏi vàng vào tay áo.

Chờ Như Hân đi khuất, vị cung nữ liền thay đổi sắc mặt, không còn là bộ dáng vâng vâng dạ dạ.

Vị Ương Cung

“Đây là bảo kiếm mà Tống Thanh Hàn lấy được lúc trước?” Tô Dao hỏi.

“Không sai, chính là thanh kiếm này, ở bên trong ám cách của Càn Thanh cung.”

“Nàng muốn thanh kiếm này để làm gì?” Hàn Hạo không rõ nàng muốn làm cái gì.

“Chàng giao thanh kiếm này cho Triệu Duẫn Nịnh, để nàng mang đi hòa thân, dâng cho hoàng đế Tề quốc, nhưng trước đó hãy bôi độc lên thanh kiếm, tốt nhất là loại không chết cũng phải mất nửa cái mạng.” Dù có quan hệ huyết thống, Tô Dao cũng không buông tha.

Nhiều năm chịu tra tấn trong hoàng cung, thân tình đối Tô Dao mà nói không đáng kể chút nào, nếu muốn hoàn thành đại sự, nhất định phải có hy sinh.

Chỉ cần hoàng đế Tề quốc chết, Triệu Duẫn Nịnh nhất định không thoát được có liên quan, Tề quốc và Triệu quốc sẽ bắt đầu một cuộc ác chiến.

Lấy thực lực Tề quốc, căn bản không phải đối thủ của Triệu quốc, trước hết sẽ thâu tóm Tề quốc, sau đó sẽ đến Sở quốc, đi từng bước một trở thành bá chủ thiên hạ, đạt tới quyền lực tối cao.

Mùa đông khắc nghiệt, tuyết bay đầy trời, toàn bộ thành Trường An chìm trong sắc trắng. Mặt đất bị lớp tuyết đọng thật dày bao trùm, trên đường cơ hồ không có người.

Triệu Gia Hòa mặc xiêm y thật dày, trông có vẻ mập mạp không ít, nhưng thời tiết quỷ này thật sự là quá lạnh, nàng không để ý nhiều như vậy, ấm áp là được rồi.

Tống Thanh Hàn tiến vào phòng, thấy Triệu Gia Hòa chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ, ngồi trên ghế.

“Thật là lạnh.” Triệu Gia Hòa mở miệng liền phả ra hơi lạnh.

“Mặc thêm nhiều quần áo đi.” Tống Thanh Hàn lời ít ý nhiều.

“Ta đã mặc nhiều như vậy nhưng vẫn lạnh, chàng sờ tay của ta xem.” Triệu Gia Hòa kéo tay hắn qua.

Đôi tay lạnh lẽo, không phải đang ôm bình nước nóng sao? Sao lại còn lạnh như băng thế này? Tống Thanh Hàn thầm nghĩ.

Tống Thanh Hàn nắm lấy tay nàng, đặt trong lòng bàn tay ấm áp của hắn.

“Rõ ràng chàng không mặc nhiều quần áo, sao bàn tay lại nóng hổi như vậy?” Tay nàng vừa rời bình nước nóng liền trở lạnh, một khắc đều không thể rời khỏi bình nước nóng.

“Hôm nay nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai đến tiễn công chúa Hòa Khang.” Tống Thanh Hàn nói với nàng.

Đúng vậy, Triệu Duẫn Nịnh muốn đi Tề quốc, nửa tháng trước đã định ra ngày tốt.

Hiện giờ Triệu Duẫn Nịnh xuất phát từ Triệu quốc, chờ đến lúc tới được Tề quốc thì cũng là mùa xuân.

Hôm sau

“Tới Tề quốc rồi thì phải chiếu cố chính mình thật tốt, ngàn vạn lần không cần chịu uỷ khuất, ngươi chính là công chúa Triệu quốc.” Triệu Gia Hòa căn dặn.

“Đã biết, đã biết, ngươi cũng chiếu cố cho bản thân thật tốt nhé.” Triệu Duẫn Nịnh cố nén nước mắt.

Từ biệt từ đây, không biết khi nào mới có thể gặp lại.
Bình Luận (0)
Comment