Edit: Thanh UyênXế chiều hôm đó Quý Hựu Đồng về công ty một chuyến, Khương Thanh nói Lâm Tiên đang bàn bạc ở công ty, nói là muốn cô qua đó.
Từ xa đã nghe được tiếng Lâm Tiên tranh luận với ai đó, là giọng nữ, sắc bén cứng rắn, bà ta nói: “Chúng ta nên kết hợp doanh tiêu với nhau, nếu bọn họ được bàn tán sôi nổi thì chúng ta nên đẩy họ lại với nhau, độ quan tâm cao thì mới thu được nhiều lợi nhuận chứ.”
“Tôi không cần bà bận tâm tới chuyện ấy, tôi sẽ tự làm. Còn tiền thu được, tác phẩm của tôi không kiếm tiền vì mục đích đó, mà là muốn để cho người khác tình nguyện bỏ tiền ra.” Đây là tiếng của Lâm Tiên.
Quý Hựu Đồng gõ cửa hai lần, đi vào. Người phụ nữ có giọng nói sắc bén đó cô biết, là Sở Phỉ Lăng.
Lâm Tiên đứng dậy mỉm cười, “Hựu Đồng, xin chào, lại gặp mặt.”
Quý Hựu Đồng bắt tay với Lâm Tiên, cười nói: “Đúng vậy, lại gặp mặt.”
Lâm Tiên xoay người cầm một xấp tài liệu đưa cho cô, “Tôi không thích bầu không khí của công ty cô lắm, vậy nên tôi sẽ vào thẳng vấn đề luôn, tôi muốn quay một bộ phim, tư liệu kịch bản đều đã chuẩn bị kỹ càng, cô xem xong nếu thấy hứng thú thì có thể liên hệ với tôi bất cứ lúc nào.”
“Đạo diễn Lâm, tôi cũng rất thích được hợp tác với ngài.” Quý Hựu Đồng nhận lấy chưa xem gì đã đồng ý ngay lập tức.
“Quý Hựu Đồng, nếu cô muốn ký hợp đồng thì phải thương lượng với công ty.” Sở Phỉ Lăng đi tới, lạnh lùng nói, “Cô đặt công ty quản lý ở đâu vậy?”
Quý Hựu Đồng cũng không để ý tới, tiếp tục nói với Lâm Tiên, “Tôi sẽ nghiêm túc xem kịch bản, tôi tin tưởng trình độ của ngài.”
“Được, tôi sẽ gửi riêng hợp đồng tới cho cô, chờ cô liên hệ.”
“Quý Hựu Đồng cô…”
“Giám đốc Sở, tôi có quyền tự quyết định cho mình.” Quý Hựu Đồng khẽ nở nụ cười, rời đi dứt khoát không quay đầu. Nhưng những lời Sở Phỉ Lăng nói ban nãy vẫn khiến cô có hơi để ý, lấy điện thoại di động ra bấm vài chữ, tin tức xuất hiện quả nhiên Sở Dao Dao tìm Giang Lạc Trạch suốt đêm, vào cùng một khách sạn.
Cái tin tức này là vào ba ngày trước, cũng có vài nhà truyền thông đã đứng ra làm sáng tỏ chuyện này, còn có mấy nghệ sĩ cùng đóng phim với Giang Lạc Trạch cũng lần lượt post trên weibo chỉ trích những nhà báo đưa tin lung tung, chứng minh lúc đó Sở Dao Dao chỉ vào hỏi mấy câu hỏi.
Quý Hựu Đồng gác chân lên bàn trà, món mì sợi trên bàn trà đã nở ra hết, trong bát mì lớn còn có vài cọng rau xanh với thịt, nhìn đã hết muốn ăn. Cô sờ bụng, nếu như có Giang Lạc Trạch ở đây thì tốt rồi.
Ngoài cửa truyền đến âm thanh của chìa khoá, nhưng hình như Quý Hựu Đồng không nghe thấy, tiếp tục lướt weibo. Trên weibo của Sở Dao Dao đang bị các cư dân mạng ép hỏi sự thật rất gắt gao, mười phút trước, Sở Dao Dao đã thông báo, chứng mình mình và Giang Lạc Trạch là trong sạch.
“Em đang ăn cái gì vậy?”
Nghe vậy, Quý Hựu Đồng quay đầu giật mình nhìn người đi vào. Giang Lạc Trạch đeo túi trên lưng, bên tay trái cầm vali hành lý, tay phải cầm kính râm mới lấy xuống. Không chờ Quý Hựu Đồng mở miệng nói chuyện, Giang Lạc Trạch đã giang hay tay ra, “Ôm một cái.”
Quý Hựu Đồng nhảy khỏi sofa, chẳng thèm mang dép đã vội chạy tới ôm, “Sao anh về rồi? Không phải nói còn hai ngày nữa sao?” Về sớm còn chưa nói, đến cả hành lý còn chưa cất đã đến gặp cô ngay, trong lòng Quý Hựu Đồng lại trở nên ấm áp.
Giang Lạc Trạch nhìn hai chân trần của cô, nhẹ nhàng nhấc cô lên, ôm cô thả xuống xuống sofa, nhíu mày nói: “Sao mấy hôm nay không gọi cho anh?”
Hầu như mỗi ngày khi trở về bọn họ đều sẽ gọi điện nói chuyện tận nửa tiếng, lúc trước tới khách sạn của Giang Lạc Trạch thấy anh mệt như vậy, nên mấy ngày qua Quý Hựu Đồng không quấy rầy anh. Hơn nữa, chuyện bên Vạn Ngu còn chưa giải quyết xong, nghe Khương Thanh nói ở công ty Sở Phỉ Lăng đã vô cùng tức giận, cực kỳ không hài lòng với thái độ làm việc của Quý Hựu Đồng.
“Sợ anh bận quá, không dám làm phiền anh.” Quý Hựu Đồng nhào tới hôn anh một cái, “Anh nói đi, sao bọn anh quay xong nhanh vậy?”
“Anh nói với đạo diễn là có việc gấp phải về nhà nên quay xong hết tất cả cảnh diễn của mình luôn.”
Quý Hựu Đồng không hiểu, “Xảy ra chuyện gì sao?”
Giang Lạc Trạch nói: “Anh chờ điện thoại của em ba ngày nhưng em lại không gọi, đến cả tin nhắn cũng không gửi.”
“Là vì vậy sao? Vậy tại sao anh không gọi cho em?” Chỉ bởi vì cô không gọi điện thoại sao? Chuyện này được xem là chuyện gấp á?
“Em không xem tin tức?”
“Có xem, em còn vừa mới thấy Sở Dao Dao đăng thông báo.”
Giang Lạc Trạch vẫn kiên trì, tiếp tục hỏi: “Trong giới giải trí dựng một scandal cho anh với nghệ sĩ nữ khác em không ghen sao?”
“Sao em phải ghen chứ,” Quý Hựu Đồng gãi đầu, “Ngày đó em cũng ở đó mà, chỉ là chuyện bịa đặt không có thật thì sao em phải ghen?”
Bức tường kiên trì của Giang Lạc Trạch đổ nát, anh mạnh mẽ hôn môi cô, hồi lâu sau mới buông ra, “Trong lòng không khó chịu chút nào sao? Không gọi điện nói với anh luôn sao?”
“Khó chịu, nhưng em chỉ sợ là quấy rầy anh thôi, lỡ như anh không thể an tâm đóng phim thì sao?” Quý Hựu Đồng đón ý nói hùa theo anh, rõ ràng Giang Lạc Trạch rất bình tĩnh trong chuyện này mà, trong lòng mọi người đều biết rõ cả, anh còn so đo cái gì? Vì để anh bớt giận, Quý Hựu Đồng cố ý giận hờn nói, “Sau này không cho phép anh gọi điện với Sở Dao Dao, tương tác trên weibo cũng không được.”
“Được.” Đôi mắt Giang Lạc Trạch trở nên dịu dàng lại, giống như chỉ đợi những lời này của cô vậy. Ánh mắt lại rớt xuống cái bát trên bàn trà kia, anh đau lòng hỏi, “Cả ngày em đều ăn cái này sao?”
Quý Hựu Đồng tốn mười lăm phút làm rau với thịt, ăn được một đũa rồi lại không muốn ăn đũa thứ hai nữa, bỏ ở bàn trà chẳng buồn dọn dẹp. Cô nói: “Thường thường mẹ sẽ tới làm cơm giúp em.”
Giang Lạc Trạch mở tủ lạnh ra, bên trong ngoại trừ còn hai cái trứng gà ra thì chẳng còn gì, anh hói: “Có đồ ăn không?”
“Trong bếp có, mẹ của em bỏ trong bếp đó.”
Giang Lạc Trạch đi tới nhà bếp, sau một phút, anh đi ra hỏi: “Lần trước dì đến lúc vào vậy?”
Quý Hựu Đồng nghĩ lại, “Khuya ngày hôm trước.”
“Vậy em không bỏ thức ăn vào tủ lạnh sao?”
“Em cũng không ăn cơm nên không có vào bếp, do tối nay tâm huyết dâng trào nên mới vào làm mì, sao để ý tới đồ ăn trong nhà bếp được.”
“Lần sau xa nhà anh sẽ mua bánh treo trên cổ em,” Giang Lạc Trạch bưng mì sợi lên hỏi cô, “Ăn bao nhiêu rồi?”
Quý Hựu Đồng dựng thẳng một ngón tay, “Một đũa, quá dở.”
“Thịt hư rồi, nếu mà em ăn hết tô mì này thì lát nữa sẽ đau bụng đấy.” Giang Lạc Trạch vào nhà bếp đổ hết mì đi, bắt đầu rửa bát, “Hai mươi phút sau có thể ăn cơm rồi.”
…
Quý Hựu Đồng cẩn thận so sánh hai tô mì, cũng cùng một loại, cùng một bó rau, cái anh làm là mì rau xanh với trứng, còn mình làm là mì rau xanh với thịt, vậy tại sao mùi vị lại khác nhau tới vậy chứ? Cô lập tức hỏi vấn đề này ra.
Giang Lạc Trạch nói: “Chị em ruột thì vẫn có người đẹp người xấu mà.”
“…” Quý Hựu Đồng cạn lời.
Sau khi hoàn thành vòng thi thứ bảy, trên tổng bảng xếp hạng Quý Hựu Đồng rơi xuống hạng thứ năm, Sở Dao Dao thì vững vàng đứng trên vị trí thứ nhất. Khương Thanh nói với cô, Sở Dao Dao cũng ký với Vạn Ngu, lúc trước cô tự ý ký với Lâm Tiên khiến công ty không vừa lòng, yêu cầu cô sớm làm rõ chuyện này.
Quý Hựu Đồng chỉ nói, “Chị Thanh, trước tiên chị giúp em kéo vài việc này đi.” Chân của cô đã bình phục, trận so tài thứ tám cô cần phải dốc toàn lực chiến đấu, không có sức để mà lo nhiều chuyện như vậy.
Sở Dao Dao cũng hiểu được chuyện tránh bớt sóng gió, lúc này không chọn Quý Hựu Đồng nữa, bởi vì nhân khí của cô ta không tốt như Quý Hựu Đồng, danh tiếng cũng không bằng cô, sau khi cô ta chọn Quý Hựu Đồng, mọi người liên tục mắng chửi cô ta dưới weibo là lợi dụng người ta đang gặp khó khăn, cố ý chọn người bị thương ở chân, náo động tới nỗi cô chỉ có thể mua thuỷ quân
[1] tới weibo tăng độ yêu thích.
[1] Thuỷ quân: Là một nhóm người trên mạng được trả tiền, được thuê để khen, nâng danh tiếng của một nghệ sỹ hoặc chửi bới, tạo scandal cho họ“Dylan, bài múa Giang Lạc Trạch tìm anh để giúp tôi không thành vấn đề chứ?” Quý Hựu Đồng có chút lo lắng, đối với chuyện nhảy múa Giang Lạc Trạch vốn chỉ là tay mơ mà.
“Bài múa? Tôi không có nói là anh ta biên đạo nha, anh ta đến là để trao đổi biện pháp đối phó.” Dylan nói, “Tuần trước cô đứng thứ bảy đúng không? Tuần này chúng ta sẽ xông lên hạng nhất.”
Quý Hựu Đồng nghiêng đầu, “Sao vậy?”
“Cô biểu hiện không tốt ba vòng liên tiếp, vậy mà nhân khí không những không giảm còn tăng lên khá nhiều, vậy nên cô không cần lo lắng phần khán giả bình chọn. Hơn nữa vì lúc trước cô làm không tốt nên kỳ vọng của giám khảo cũng sẽ giảm xuống, tuần này điều chúng ta cần làm là tạo nên một động tác mới mẻ làm phong phú mắt khán giả, cố gắng dành được ba vị trí đầu trong điểm số của giám khảo, thêm kết quả bình chọn của khán giả nữa cô nhất định sẽ đứng nhất.”
Quý Hựu Đồng cảm thấy khá đúng, trong lòng ấm áp, Giang Lạc Trạch bận bịu như vậy còn dành thời gian quan tâm chuyện thi đấu của cô. Nghĩ đến anh, mấy ngày qua anh từ chối rất nhiều phim truyền hình và quảng cáo, chuyên tâm ở nhà làm bảo mẫu, đến giờ ăn sẽ nấu cơm cho cô, tập múa trễ giờ sẽ có anh tới đón. Mỗi ngày về nhà, quần áo thay ra sẽ được giặt sạch treo trên ban công, khô rồi lại được đặt gọn trong tủ quần áo…
Vì giúp cô thi đấu được tốt, Giang Lạc Trạch chăm sóc sinh hoạt của cô rất kĩ. Lúc đầu Quý Hựu Đồng không đồng ý, Giang Lạc Trạch nói sợ cô ăn cơm không ngon, liều mạng tập múa, nếu chỉ nhìn cô, lỡ như ngày nào đó anh về tới nhà liền nhìn thấy Quý Hựu Đồng đói bụng tới nỗi gầy trơ cả xương, không nhận ra nữa thì sao…
Quý Hựu Đồng: “…”
Khương Thanh dừng xe trước khu chung cư nhỏ, chờ Quý Hựu Đồng lên xe, cô nói: “Ý của công ty là để Sở Dao Dao nhận kịch bản của đạo diễn Lâm.”
Quý Hựu Đồng cảm thấy buồn cười, “Ý của đạo diễn Lâm thì sao?”
“Sáng sớm đạo diễn Lâm đã gọi điện qua từ chối. Vậy nên công ty gọi em qua, có thể là bắt em bỏ chuyện hợp tác với đạo diễn Lâm.”
“Em muốn nhận kịch bản này.” Quý Hựu Đồng gửi tin nhắn, ngẩng đầu, “Hơn nữa cũng đã nhận rồi.
Ở văn phòng, Sở Phỉ Lăng đang vô cùng tức giận, Quý Hựu Đồng chỉ bình tĩnh ngồi xuống, cuối cùng, Sở Phỉ Lăng nói, “Trên hợp đồng viết rất rõ ràng là nghệ sĩ của Vạn Ngu muốn nhận kịch bản phải thông qua công ty, sau khi công ty đồng ý mới giao kịch bản và hợp đồng lại cho nghệ sĩ. Nếu như tự nhận phim sẽ là vi phạm hợp đồng.”
“Bản vi phạm hợp đồng cụ thể cùng với phí bồi thường vi phạm cứ gửi vào mail của tôi, sẽ có luật sư của tôi tới giải quyết với công ty.” Quý Hựu Đồng đứng dậy, đi tới cửa lại xoay người nói, “Chuyện như vậy sau này đừng bắt tôi tự mình đến nữa, tôi rất bận.”
Để lại Sở Phỉ Lăng trợn mắt ngoác mồm đứng ở đó, Quý Hựu Đồng trực tiếp đi vào trong thang máy.
Trong lòng còn nhắc bài nhảy mãi, muốn mau chóng tới đó, không ngờ lại gặp Sở Dao Dao ở ngay cửa. Oan gia ngõ hẹp, tốt nhất không nên kiếm chuyện làm gì, Quý Hựu Đồng trực tiếp đi về phía cửa lớn, nhưng Sở Dao Dao lại chắn trước mặt cô, “Chị, sau này mong được chiếu cố nhiều hơn.”
Quý Hựu Đồng cười nói: “Tôi thì có tài cán gì chứ, có giám đốc Sở ở đây, nói vậy còn đường diễn xuất sau này của cô sẽ rất rộng mở đó.”
Sở Dao Dao cũng cười phá lên, hạ thấp giọng nói, “Nếu biết vậy thì chị nên thành thật một chút, phí bồi thường vi phạm hợp đồng không phải là con số nhỏ đâu.”
“Chuyện này không cần cô quan tâm đâu.”
“Dao Dao, quả nhiên em ở Vạn Ngu.” Không biết từ khi nào Cận Ly đã ra khỏi thang máy, chạy hai ba bước tới đây, “Anh đến Vạn Ngu nhận lời mời làm trợ lý, anh muốn làm trợ lý của em.”
“Anh cách xa tôi một chút được không?” Sở Dao Dao rất căm ghét anh ta, trừng Quý Hựu Đồng một cái, mang kính râm bước nhanh vào trong thang máy.
“Cô lại bắt nạt em ấy đúng không?”
Quý Hựu Đồng cảm thấy khô lời, nói chuyện với Sở Dao Dao cô còn có thể nói vài câu, nhưng cái tên Cận Ly này tới cả lời cô cũng chẳng thèm nói.
Thấy cô không nói lời nào, Cận Ly không cam lòng nói: “Hiện tại Dao Dao đã tới Vạn Ngu, sự kiêu ngạo của cô cũng nên dẹp rồi đó, cô không đấu lại em ấy đâu.”
“Cảm ơn đã nhắc nhở.” Quý Hựu Đồng cảm thấy hít thở chung một bầu không khí với tên này đúng là quá khó chịu, vòng qua người anh ta để đi ra ngoài, nhưng Cận Ly vẫn cản cô lại. Lúc này, có hai người cường tráng đi tới, trực tiếp nhấc Cận Ly kéo sang một bên, chờ Quý Hựu Đồng vào trong xe rồi mới thả Cận Ly ra, vào xe theo.
Di động chợt có tin nhắn được gửi tới, mở ra: Cục cưng yên tâm, chuyện này cứ giao cho ba.
Quý Hựu Đồng nhanh chóng trả lời, “Cảm ơn ba.”