Edit: Su SuBeta: Thanh UyênĐi vào phòng làm việc, thư ký của giám đốc Mạc đã chờ sẵn ở đó, nhìn thấy Quý Hựu Đồng thì cản cô lại nói: “Đồng Đồng, chị Thanh, hội nghị không tổ chức ở nơi này, để tôi dẫn đường cho hai người.”
Quý Hựu Đồng nhíu mày, không biết bọn họ lại muốn giở trò quỷ gì. Nhưng đã ba Quý đã ở đây, cô không sợ Sở Phỉ Lăng giở trò gì hết. Đi theo thư ký đến phòng họp lớn, thư ký mở cửa giúp cô, là phòng họp chính, cái bàn tròn ở giữa phòng đã đầy người ngồi rồi.
Khương Thanh có chút kích động, hạ giọng nói: “Người của Ban giám đốc đều ở đây.”
Thấy ba Quý ngồi ở đầu bàn tròn, Quý Hựu Đồng hỏi: “Ba, xảy ra chuyện gì vậy?”
“Đồng Đồng con đến rồi, chỉ chờ mình con,” Ba Quý đứng người lên, tuyên bố, “Đối với việc Quý Hựu Đồng tự ý ký kịch bản, công ty yêu cầu bồi thường, tôi bỏ phiếu phản đối.”
Quý Hựu Đồng không hiểu, cô tới là để huỷ bỏ hợp đồng, sao lại còn bắt đầu bỏ phiếu gì vậy?
Người đàn ông bên cạnh ba Quý cũng đứng lên, nhìn khoảng hơn ba mươi tuổi, anh ta chính là giám đốc Mạc. Anh ta nói, “Đối với việc giám đốc Sở tự ý giữ kịch bản của nghệ sĩ, thay đổi diễn viên, tự mình đến đài truyền hình yêu cầu chuyện mờ ám, không tuân theo quy tắc làm việc của Vạn Ngu phải nghiêm khắc xử phạt, bắt đầu từ hôm nay, huỷ bỏ tư cách cổ đông.”
“Giám đốc Mạc, cậu có ý gì? Kêu tôi đến là để nói cái này?” Sở Phỉ Lăng cảm thấy buồn cười, chỉ ba Quý: “Từ khi nào mà chuyện của Vạn Ngu đã cần người ngoài xen vào vậy?”
Giám đốc Mạc không nhanh không chậm nói: “Quên không giới thiệu, tuần trước tôi và giám đốc Quý đã bàn bạc chuyện đầu tư, giám đốc Quý đã đồng đầu tư vào Vạn Ngu cùng hợp tác với chúng ta, mua 18% cổ phần công ty, trở thành cổ đông lớn thứ hai của Van Ngu sau tôi.”
Lúc này sắc mặt Sở Phỉ Lăng tái nhợt, lại không cam lòng giãy dụa: “Không có lý do, tôi không đồng ý.”
“Tôi tới là để tuyên bố, chứ không phải là trưng cầu ý kiến của bà. Tôi ra nước ngoài chỉ mới mấy tháng, bà hãy nghĩ xem mình đã làm gì cho công ty đi, tổn hại danh dự công ty, công ty còn có thể yêu cầu bà bồi thường.”
Đúng là cáo già, Quý Hựu Đồng thầm cười lạnh, Vạn Ngu xảy ra chuyện nhiều ngày như vậy, dù anh ta có ở nước ngoài cũng phải biết, chỉ là không muốn vì một người nghệ sĩ nhỏ mà để mất một cổ đông công ty mà thôi. Bây giờ có cái bắp đùi tốt hơn, thế là cuống theo chiều gió ngay.
Mặt Sở Phỉ Lăng đã xám như tro, nhẹ giọng nói: “Giám đốc Mạc, đúng là tôi có làm chuyện tổn thất đến công ty, nhưng cũng không đến nỗi phải huỷ bỏ tư cách cổ đông của tôi mà?”
Giám đốc Mạc không để ý đến bà, đi đến chính giữa bàn tròn, cao giọng nói nói: “Mặt khác tôi còn có một chuyện vui muốn công bố, bởi vì được giám đốc Quý đầu tư, chúng ta sẽ sớm được đưa ra thị trường, dự tính trễ nhất là cuối tháng tám năm sau.”
Trong chốc lát, mọi người lập tức đứng dậy vỗ tay rối rít, đối với lời nói của Sở Phỉ Lăng, cũng chẳng có ai còn lòng dạ để mà nghe, có một vài người còn chủ động đến bắt tay với ba Quý, còn khe Quý Hựu Đồng không dứt miệng, tiếng nịnh bợ này cũng càng lúc càng lớn.
Lúc kết thúc bỏ phiếu, toàn bộ phiếu đều là thông qua. Một phút cuối cùng, Sở Phỉ Lăng giống như phạm nhân bị tuyên án tử hình vậy, xụi lơ ngồi ngay tại chỗ.
“Ba, không phải ba nói là đến để bồi thường tiền vi phạm hợp đồng sao?” Chịu đủ việc bị Vạn Ngu chèn ép, Quý Hựu Đồng đã nói rõ ý muốn huỷ bỏ hợp đồng với ba Quý, ba Quý cũng sảng khoái đáp ứng sẽ trả tiền vi phạm hợp đồng và cả tiền bồi thường, không ngờ ông đã kín đáo thoả thuận trước với giám đốc Mạc, đã vậy còn không nói với cô một tiếng nào.
Ba Quý nói: “Chuyện ở Vạn Ngu con nghĩ có thể lừa gạt được ba sao? Vốn ba còn đang thắc mắc tại sao con muốn huỷ bỏ hợp đồng, nên cho người điều tra một chút, không ngờ ở Vạn Ngu lại có người làm khó dễ con. Ba là ba của con, sao có thể để con chịu oan ức được?”
Quý Hựu Đồng cười nói: “Đúng là cái gì cũng không thể qua mắt ba được.”
“Con biết là tốt rồi, còn có, ba nghe theo đề nghị con, rút toàn bộ cổ phần công ty của hai cậu của con, cố gắng tuyển thêm người tài. Đúng là lúc làm việc ba đã bớt lo lắng đi nhiều rồi, tháng sau ba muốn đi hưởng tuần trăng mật với mẹ của con.”
Như vậy thì, nguyện vọng của kí chủ đều đã được hoàn thành rồi. Quý Hựu Đồng nhắm mắt lại, đợi một chút nữa thôi, cho cô thêm một chút thời gian nữa…
Để biểu đạt sự cám ơn, Quý Hựu Đồng đã đặc biệt mời Phương Tử Khởi và Chu Tuấn Dung đi ăn cơm, cũng lâu rồi ba người chưa gặp nhau, rốt cuộc cũng tụ họp.
“Chuyện trên Weibo, cám ơn nhiều.” Quý Hựu Đồng bưng ly rượu nói, “Đặc biệt là anh Tử Khởi.”
Phương Tử Khởi đáp: “Nếu cô thực sự muốn cảm ơn tôi thì giúp tôi thuyết phục đạo diễn Lâm đổi vai nam chính trong bộ phim điện ảnh mới thành tôi đi. Tôi xin ông ấy rất nhiều lần như vậy mà cũng không đồng ý, chỉ biết chung thuỷ với mỗi Giang Lạc Trạch.”
Chu Tuấn Dung nhịn không được châm chọc, “Này, cậu chân thành tí đi không được sao?”
Quý Hựu Đồng nói: “Phong cách làm việc của đạo diễn Lâm hai người cũng hiểu rồi đó, chuyện ông ấy đã quyết định thì có thể thay đổi sao? Nhưng sao anh lại cảm thấy hứng thú với cái kịch bản này vậy?”
“Người muốn diễn cũng không phải chỉ có một mình tôi. Chỉ là người khác nghe được tên của Giang Lạc Trạch thì liền từ bỏ, còn tôi thì theo đuổi không từ bỏ không buông tha mà thôi.” Phương Tử Khởi vòng hai tay lại, tựa lưng vào ghế ngồi cười rất lưu manh, nhưng trong ánh mắt lại xuất hiện thứ ánh sáng không dễ phát hiện
, dù chỉ có thể kết hôn sinh con ở trong phim, sống đến bạc đầu, cậu ta cũng cam tâm tình nguyện.
“Đúng rồi, Sở Phỉ Lăng bị huỷ bỏ quyền làm cổ đông, chuyện hối lộ đài truyền hình cũng bị đưa ra ánh sáng, nhưng việc giải quyết hậu quả làm rất tốt, người ngoài đều không biết, nhờ người bạn kia tớ mới biết được đấy.” Chu Tuấn Dung nhướng mày nhìn Quý Hựu Đồng: “Tuần này cậu cứ biểu hiện như bình thường đi, hạng thứ nhất chắc chắn là cậu.”
Quý Hựu Đồng gật đầu, “Vòng cuối cùng này tớ sẽ dốc hết sức thể hiện.”
“À mà, tình cảnh của Sở Dao Dao sau này chắc sẽ không tốt lắm đâu, vừa mới kí hợp đồng với Vạn Ngu thì Sở Phỉ Lăng đã xảy ra chuyện như vậy, hai người nói xem sau này cô ta có thể đẩy mạnh tiêu thụ cho công ty không nhỉ?”
Quý Hựu Đồng không lên tiếng, quan sát sắc mặt Phương Tử Khởi, không ngờ cậu ta lại nói, “Cô ta bị như vậy cũng là do bản thân cô ta gieo gió gặt bão, không thể trách người khác được.”
Hai ngày liên tiếp, Quý Hựu Đồng đều bị một số điện thoại lạ quấy rối, mỗi sáng sớm khi rời giường đều có một cái tin nhắn mắng chửi cô. Dù có chặn số đi chăng nữa thì ngày hôm sau cũng xuất hiện một số điện thoại mới công kích cô.
“Có phải là do fan trung thành của Sở Dao Dao làm không nhỉ?” Quý Hựu Đồng lầm bầm, ngày mai phải quay chương trình, mấy ngày nay bị quấy rối là quá mức rồi.
“Chưa chắc, bọn họ khó mà biết số điện thoại của em được. Anh nghĩ người có thể làm như vậy làm như vậy chắc chỉ có Cận Ly.” Giang Lạc Trạch đưa cho một ly sữa cho cô, “Uống xong rồi đi ngủ sớm một chút, không nên suy nghĩ nhiều, ngày mai anh sẽ đến trường quay cỗ vũ cho em.”
Quý Hựu Đồng nhận lấy rồi uống hết, chui vào trong chăn. Giang Lạc Trạch tắt đèn giúp cô, định xuống lầu đi về. Cô nói, “Lạc Trạch, đêm nay ở lại trò chuyện với em đi.”
Trong bóng tối, Giang Lạc Trạch đi đến bên giường, ngồi xuống kéo tay cô, “Được, anh ở cùng em.”
Rèm cửa sổ được kéo kín, đèn vừa tắt, trong bóng tối không thể thấy được vẻ mặt của cả hai người. Tay Quý Hựu Đồng được bàn tay anh nắm chặt, ấm áp. Cô hỏi: “Anh cảm thấy Hoắc Huyền có thật sự yêu Phương Tiểu Nhàn không?”
“Không yêu, đó là do chứng rối loạn hoang tưởng, ảo giác của Phương Tiểu Nhàn, cô ấy quá chìm đắm trong ảo giác của chính mình.”
“Vậy chiếc nhẫn trên tay cô ấy vào cuối phim thì giải thích như thế nào?”
“Chẳng qua là để tăng tính kịch tính, hấp dẫn cho người xem mà thôi.”
Quý Hựu Đồng ngồi dậy, “Nhưng em lại cảm thấy giấc mơ của Phương Tiểu Nhàn là thật, cô ấy thực sự đã từng sống với Hoắc Huyền.”
Giang Lạc Trạch nhẹ nhàng ôm lấy cô, cảm thấy buồn cười, “Anh chỉ tin vào thực tế, không tin vào giấc mơ. Giống như hiện tại em đang ở bên cạnh anh vậy, anh cảm nhận được hạnh phúc, đó là chân thật. Em rời khỏi anh, anh biết đó cũng là chân thật, bởi vì anh sẽ đau lòng.”
Quý Hựu Đồng nhịn không được dựa vào bờ vai anh khóc nấc lên, nếu có một ngày, anh phát hiện thật ra bọn họ cũng chỉ ở trong không gian thứ hai, không có sinh con dưỡng cái, cũng không có sống tới bạc đầu. Cô cứ như vậy nhẫn tâm vứt bỏ anh, anh sẽ như thế nào?
“Sao lại khóc?”
“Em thấy hâm mộ Phương Tiểu Nhàn.” Ít nhất cô ấy vẫn có thể đi cùng Hoắc Huyền đến hết một đời. Trong nháy mắt, trong đầu cô lướt qua một thứ gì đó, như phản xạ có điều kiện, cô nhìn lên nốt ruồi son trên khóe mắt Giang Lạc Trạch.
Giang Lạc Trạch cũng chú ý tới hành động cô, cũng có một chút hoảng hốt, cuối cùng, cô vẫn không quên được người có nốt ruồi son giống như anh. Anh vỗ nhẹ lưng cô, trong lòng thì cười chua xót: “Không cần hâm mộ, chúng ta cũng có thể giống bọn họ khi ở không gian thứ hai vậy, có rất nhiều con trai con gái, chờ đến khi tóc chúng ta đều đã bạc trắng, cả nhà quây quần cùng nhau xem phim chúng ta đóng…”
“Đừng nói nữa.” Quý Hựu Đồng không biết vì sao mình lại có hành động như vậy, cái thứ loé lên trong đầu đã biến mất không thấy gì nữa, chỉ là vẫn không cầm được nước mắt. Khóc rất lâu, Giang Lạc Trạch vẫn luôn ôm cô, mãi cho đến khi cô ngủ rồi.
Dylan giúp Quý Hựu Đồng thay đổi rất nhiều, với người bên ngoài hình tượng của cô vẫn luôn là nữ thần. Lần này, Dylan giúp cô trở thành nam thần. Tây trang màu đen, mũ màu đen, còn có mái tóc giả ngăn ngắn rất thoải mái. Động tác lưu loát sạch sẽ, không chút rườm rà, bớt đi vài phần dịu dàng nữ tính, nhiều hơn là vẻ nam tính đẹp trai.
Đổi mới toàn bộ, khiến cho mọi người có cảm giác mới mẻ, trong đó một vị giám khảo nói: “Đồng Đồng, thấy cô như vậy, tôi chỉ muốn gả cho cô thôi.”
Không chút lo lắng, Quý Hựu Đồng đạt điểm cao nhất, đến khâu người xem bỏ phiếu, cô nhận được số điểm cao nhất từ trước tới nay. Ở vòng cuối này, Sở Dao Dao cũng chuẩn bị rất đầy đủ, cho dù xảy ra quá nhiều chuyện, cô ta vẫn nhảy rất tốt. Giám khảo đánh giá cũng đúng trọng tâm, điểm số cũng không thấp, nhưng cô ta lại đứng chót trong tổng số phiếu khán giả bầu chọn, thậm chí còn không bằng một nữ minh tinh hạng ba. Cuối cùng lúc tuyên bố kết quả, cô ta bật khóc ngay trên sân khấu.
Nửa tháng sau, Sở Dao Dao tuyên bố đính hôn với Cận Ly, đã làm dấy lên một đợt thuỷ triều ngắn, đáng tiếc lại bị bộ điện ảnh của Lâm Tiên áp đảo, bởi vì diễn viên chính là Giang Lạc Trạch và Quý Hựu Đồng.
Cùng ngày khi 《Không gian thứ hai》 bấm máy, vì Quý Hựu Đồng về nhà ở, cho nên đã để Khương Thanh đến nhà họ Quý đón cô, nhưng chờ thật lâu cũng không thấy người đâu, đành phải gọi điện thoại hỏi: “Chị Thanh, không phải chị nói mấy phút nữa sẽ đến sao? Em đã ra ngoài chờ rất lâu rồi, sao chị còn chưa tới?” Cũng may sáng sớm trên đường không có mấy ai đi lại, nếu không chắc chắn sẽ bị vây kín.
Khương Thanh cảm thấy kỳ quái, “Chị vừa mới nhận được điện thoại, trợ lý của em nói em đã qua rồi, bảo chị cứ trực tiếp đến trường quay, cho nên chị đang chạy đến trường quay này.”
“Em không có nói với trở lý là đã đi…”
“Không được nhúc nhích, bỏ điện thoại xuống, đi lên phía trước.”
Quý Hựu Đồng cảm giác được một thứ gì đó rất lạnh đang đặt ngay sau cổ cô, liếc mắt nhìn vào trong nhà, không có ai đi ra cả, giọng nói sau lưng còn nói, “Nếu dám la lên, tao lập tức huỷ dung mày.” Cô nhận ra, là giọng của Cận Ly.
Cô cẩn thận nói:”Cận Ly, anh đã đính hôn với Sở Dao Dao rồi, làm vậy thấy vui lắm sao?”
“Điều kiện mà Dao Dao đồng ý đính hôn với tôi là không muốn phải nhìn thấy gương mặt này của cô nữa. Thật ra em ấy không cần đính hôn với tôi, chỉ cần một câu nói của em ấy, tôi sẽ làm mọi thứ vì em ấy. Có lẽ em ấy cảm thấy mình đã mất tất cả rồi, mới đồng ý bàn điều kiện với tôi.” Nói xong lời cuối cùng, anh ta cười khổ.
“Anh bắt cóc tôi, sẽ phạm tội, anh không nghĩ đến sau này sẽ ở trong tù, sẽ không còn được gặp lại Sở Dao Dao nữa sao?”
“Dù vậy, tôi vẫn nguyện ý.”