Sổ Tay Sinh Tồn Của Vật Hi Sinh

Chương 56

Edit: Thanh Uyên

Tháng mười, vì để quay quảng cáo tuyên truyền cho trang sức, Quý Hựu Đồng tăng cường đi show ở Milan, giúp cô bộc lộ được tài năng trong nghề. Sự nghiệp rẩt thuận buồn xuôi gió, nhưng sinh hoạt thì lại hỏng bét. Quý Điềm còn nói cả địa chỉ công ty của cô cho Kim Hương với Quý Huy, hại cô đi làm mà phải lo lắng đề phòng.

Cho tiền mấy lần để đuổi đi nhưng Quý Huy vẫn chưa thỏa mãn, bắt đầu đánh bạc ở thành phố H, tiền đánh cược càng lúc càng lớn, trong lúc tức giận Quý Hựu Đồng đã báo cảnh sát, Quý Huy thì bị tạm giữ vì đánh bạc, sau khi Kim Hương biết được thì quậy liên tục, phòng của Triệu Dập đã được bán với giá thấp nhưng người đến xem đều bị Kim Hương đuổi ra ngoài dẫn đến việc căn phòng này đã bị bọn họ chiếm lấy.

Quý Điềm nhìn quảng cáo trong TV, tức giận đến nỗi ném đồ bấm vào tường, gọi điện thoại đi chất vấn: “Chừng nào thì quảng cáo của em mới được chiếu chứ?”

“Vấn đề này cô đã hỏi rất nhiều lần rồi đấy.” Trần Vũ xoa xoa thái dương, không kiên nhẫn đáp, “Nghe này Quý Điềm, quan hệ giữa chúng ta là cấp trên cấp dưới, đừng có mà hô to gọi nhỏ với tôi.”

Tái nhợt vô lực mà cúp máy, Quý Điềm tủi thân mà khóc, mấy ngày nay Quý Điềm ăn ngủ không ngon, chỉ cần nhìn thấy tin tức liên quan tới Quý Hựu Đồng thì trong lòng lại khó chịu. Dựa vào cái gì mà tất cả những thứ tốt đều bị Quý Hựu Đồng cướp mất? Rõ ràng mình được giáo dục tốt hơn, từ nhỏ cũng đã được người khác thích hơn, rốt cuộc là vì cái gì?

Có cách nào để khiến Quý Hựu Đồng thân bại danh liệt không? Quý Điềm hung tợn nghĩ.

Lô Thiên Bình đề nghị: “Tôi cảm thấy chúng ta vẫn nên báo cảnh sát thì hơn, để cảnh sát đuổi bọn họ đi.”

Quý Hựu Đồng khó xử trả lời: “Không phải tôi chưa từng nghĩ tới cách này, chỉ sợ là bà ấy suốt ngày đứng quậy phá dưới công ty, vừa rồi Sabrina đã rất tức giận bảo tôi mau chóng xử lý chuyện gia đình cho tốt, nếu như bị truyền thông chụp được, trừ bản thân ra thì cũng không tốt cho hình tượng của công ty.”

“Được rồi, Thiên Bình, cậu đưa lịch làm việc đã được sửa xong của tôi cho thư ký đi, để cô ấy đi sắp xếp.” Triệu Dập liếc cậu một cái đầy thâm ý, còn nói, “Chuyện cần làm thì làm cho tôi vừa lòng, gần đây cậu làm việc càng lúc càng qua loa.”

Rất nhanh Lô Thiên Bình đã hiểu ra ý của anh, không nói chuyện nữa chỉ thay giày rồi đi ngay.

Quý Hựu Đồng vẫn rất buồn rầu, trong lòng tính toán xem nên giải quyết chuyện của Kim Hương như thế nào, cũng không chú ý cuộc nói chuyện của bọn họ có chỗ nào lạ. Cô vẫn rất cảm kích Triệu Dập, cực kì tôn trọng quyết định của cô không nói gì cả, sinh hoạt của cô được anh bảo vệ rất tốt, đến nay Kim Hương vẫn chưa có tìm tới cửa.

Nhìn khuôn mặt tràn đầy u sầu của cô, Triệu Dập an ủi nói: “Mẹ của em làm ầm như vậy, thật sự rất khó giải quyết, bận tâm cũng chẳng ích gì, bây giờ càng ít gặp mặt bọn họ thì càng tốt.”

Quý Hựu Đồng nghĩ thấy cũng phải, nhưng chung quy thì vẫn phải giải quyết vấn đề, sự nghiệp của cô chỉ vừa có khởi sắc, cơ hội trước mắt càng lúc càng nhiều, nhưng cũng có thể sẽ lại trắng tay vì Kim Hương cứ làm ầm ĩ.

Bọn họ đều đã xem camera ghi hình ở Hoa Uyển, Quý Điềm dẫn Quý Huy vào, sau đó lại vội vàng đi ra. Vốn quảng cáo của Quý Điềm đã phải phát ra rộng rãi bên ngoài, nhưng lại chậm chạp chưa chiếu, quảng cáo trang sức đã từng của Quý Điềm cũng được đổi sang cô, dựa vào tính cách của cô ta chắc chắn trong lòng rất tức giận, nhưng lại không biết làm thế nào, biện pháp tốt nhất chính là để Kim Hương tới bám lấy cô. Trong lòng Kim Hương cũng đã nhận định Quý Hựu Đồng là một miếng bánh ngon, lúc này không khiến bà ta vừa lòng thì bà ta cũng sẽ không đi.

Nếu Quý Điềm không để cô được sống tốt, cô cũng không cần phải khách khí với Quý Điềm.

Thấy Quý Hựu Đồng thất thần, Triệu Dập nắm tay cô một chút nói: “Đồng Đồng, qua một khoảng thời gian nữa anh phải đi công tác, có lẽ là khoảng nửa tháng.”

Quý Hựu Đồng giật mình đáp: “Lâu vậy sao?” Đúng thật là Triệu Dập thường xuyên đi công tác, bình thường thì nhiều lắm chỉ một tuần là về.

“Có một số việc anh còn muốn đi xác thực cho rõ ràng.” Bên ngoài dù anh nói không sao cả, nhưng thật ra mất ngày nay vẫn luôn nhớ thương việc này, vì không muốn Quý Hựu Đồng thêm chuyện phải phiền muộn, anh lập tức không phục lại trạng thái thường ngày nói, “Nấu cơm đi, anh đói bụng.”

“Đói bụng cũng đáng, Thiên Bình nói sáng nay với giữa trưa anh không ăn cơm.” Quý Hựu Đồng trừng mắt với anh, đứng dậy chuẩn bị thức ăn. Cô mơ hồ có cảm giác rằng gần đây Triệu Dập rất bận, nhưng anh rất ít khi đề cập tới công việc của mình, cô cũng không tiện hỏi nhiều.

“Từ sau khi Thiên Bình quen với em thì càng ngày càng bạch nhãn lang [1].”

[1] Bạch nhãn lang 白眼狼 hình dung người vô tình vô nghĩa, tâm địa hung ác, vong ân phụ nghĩa. (Trong câu này thì chỉ mang nghĩa đầu tiên)

Quý Hựu Đồng cười nói: “Em lại cảm thấy cậu ấy rất thông minh.”

Triệu Dập khẽ cười một tiếng, “Quả thật.”

Anh vốn sinh ra đã đẹp, cười rộ lên lại giống như một mặt trời nhỏ vậy, ấm áp vô cùng, khiến người khác không dời mắt được. Đáng tiếc bình thường khuôn mặt anh toàn nghiêm túc, nhìn thấy anh cười quả thật rất khó. Cảm thấy bản thân mình nhìn anh quá lâu, Quý Hựu Đồng nói để giảm bớt xấu hổ: “Tây trang em đã móc bỏ tủ xong rồi.”

Triệu Dập chú ý thấy Quý Hựu Đồng nhìn mình chằm chằm ngẩn người, không keo kiệt lại cười lộ lên, đi qua ôm lấy eo cô nói: “Trước khi Thiên Bình đến, em đã nói với anh là đã móc xong tây trang rồi.”

“Phải không?” Mặt Quý Hựu Đồng ửng đỏ, nhớ lại thấy đúng là mình từng nói nhưng vậy thì đã sao, cô cũng không thể nói là mình thèm nhỏ dãi nụ cười của anh được đúng không? Đành đáp, “Đừng có làm vướng em nữa, cơm nước xong còn phải đi làm.”

“Em nói anh biết đã móc xong tây trang, anh cũng nói em biết đêm nay anh không tăng ca.”

Tay cầm thìa dừng giữa không trung, mặt mũi Quý Hựu Đồng khẽ run, phồng má: “Tâm tình không tốt, tối nay kêu cơm hộp.”



Quý Hựu Đồng ngồi ở ghế phó lái, mỗi ngày Lô Thiên Bình đều đúng giờ tới đón cô tan làm, mấy ngày nay rất yên bình, Kim Hương cũng không tới làm phiền cô, ngày hôm nay cũng là ngày Quý Huy được thả ra nhưng lại không thấy bóng dáng của gã đâu, chắc Triệu Dập đã làm gì đó.

Nghĩ đến Triệu Dập, trong lòng Quý Hựu Đồng lại hơi cảm thấy tức giận, rốt cục tối qua anh cũng nói ra, không phải lúc trước anh nói mình thích đồ ăn cô làm sao? Có lần cô nấu mì không chú ý làm mì nó nở ra cả nồi, Triệu Dập vội vã đến công ty, vốn Quý Hựu Đồng định đổ đi tuỳ tiện chiên cái trứng ăn lấp đầy bụng, không ngờ anh ăn mì thôi mà cũng rất vui vẻ, chưa nói lấy một câu oán hận nào, hại cô cảm thấy ấm áp trong lòng, thề rằng phải làm được những món ăn thật ngon.

Nghĩ đến việc anh sắp đi công tác, cô đi hỏi lão Mộc về những món anh thích ăn, sau khi tan tầm thì đi chợ mua rau với thức ăn, nấu canh gà gần nửa tiếng, nước nấu cơm cũng được nghiêm khắc điều chỉnh theo công thức của lão Mộc. Kết quả Triệu Dập ăn một miếng cá kho tàu xong nhíu mày nói: “Cá có hơi tanh.”

Quý Hựu Đồng rất khẳng định rằng lúc cô mua cá nó còn nhảy lung tung khắp nơi, lão Mộc có nói anh không thích mùi tanh, được rồi, tha thứ cho anh, cũng tại mình không làm tốt. Vội múc một chén canh gà cho anh, cô đã ăn thử rồi mùi vị khá ngon, cô còn chờ để được anh khích lệ vì nấu ăn lên tay đây, vậy mà anh lại càng nhăn mày nhiều hơn, “Mùi gừng hơi nặng.”

“Em cảm thấy ăn rất được mà.” Rõ ràng hương vị rất ngon, cô gắp một miếng thịt gà cho anh, “Vậy ăn miếng thịt đi, để em múc cho anh chén canh trứng.”

Triệu Dập ăn một miếng lại hơi nhả ra: “Thịt quá dai.”

Chú có thể nhịn được nhưng thím thì không, Quý Hựu Đồng để chiếc đũa xuống, chăm chú nhìn anh gắp rau, dùng ánh mắt nói cho anh biết, anh thử nói không thể ăn nữa xem?

“Rau xanh khá ổn, cơm không cứng không mềm, rất vừa miệng.” Triệu Dập khen rất có thứ tự, bưng bát cơm thơm ngào ngạt lên bắt đầu ăn.

Sáng nay rời giường gõ cửa phòng Triệu Dập thì anh đã không còn ở nữa, cũng không để lại tin nhắn cho cô bảo đã ra ngoài khiến mới sáng sớm cô đã ôm một cục tức.

“Đúng rồi Tô Mễ cô ấy là người thế nào?” Quý Hựu Đồng không thèm để ý hỏi, không muốn để cho Lô Thiên Bình cảm thấy mình cố ý muốn hỏi thăm. Chuyện Tô Mễ làm lúc trước tuy có hơi xúc phạm nhưng có thể nhìn ra là một người biết lý lẽ, còn đến giải thích với cô.

“Cô Tô Mễ à? Rất tốt, xinh đẹp, có sự nghiệp, còn có thể làm thức ăn ngon, bình thường thái độ rất vui vẻ, tiếc là lúc ở cùng với giám đốc thì lại không biết đúng mực, thường xuyên cải nhau với ngài ấy, khiến ngài ấy không vui.” Lô Thiên Bình nói rất vô tư, liếc mắt thấy mặt Quý Hựu Đồng đen hơn phân nửa thì vội vàng sửa miệng nói, “Ý tôi là làm bạn bè cũng không tồi, nhưng cô tốt hơn cô ấy nhiều, cô Tô Mễ vẫn rất cao ngạo, nếu không thì đã không thành ra như vậy với giám đốc… Ấy… Ý tôi là… Không, tôi không nói.”

Lô Thiên Bình nuốt nước miếng, cậu ta cũng rất thích Quý Hựu Đồng, không chỉ vẻ ngoài không tồi mà còn thường xuyên nói tốt cho cậu trước mặt giám đốc, nếu không thật lòng cảm thấy cô tốt thì trăm triệu lần cậu đã không thường hay nói chuyện của giám đốc cho cô biết như một gián điệp rồi.

Nguyên nhân chủ yếu khiến Quý Hựu Đồng đen mặt là vì nghe thấy Tô Mễ biết làm thức ăn ngon, có một loại cảm giác đã bị đánh bại chỉ trong chớp mắt vậy, cô xiết chặt nắm tay, hãy chờ xem, chờ tới khi Triệu Dập trở về nhất định phải làm cho anh kinh diễm, cô cũng có thể làm được đồ ăn ngon.

Nhìn cô nắm chặt tay giống như đã quyết định điều gì đó, Lô Thiên Bình nuốt nước miếng, chẳng lẽ là cô muốn hành hung giám đốc? Cậu có cần phải giải thích giám đốc với cô Tô Mễ thật sự không có chút quan hệ gì không?

Sau khi đến công ty, Sabrina giao cho cô một tập tư liệu, nhìn vào không ngờ lại là moka của Quý Điềm, Sabrina hỏi cô thấy sao. Quý Hựu Đồng cười lạnh trong lòng, Quý Điềm gần như bị Trần Vũ đóng băng, hoạt động nào cũng không cho cô ta tham gia, rốt cục cũng đã không kiềm chế được rồi. Cô nói đúng sự thật: “Cô ấy đúng là chị gái của em, có chút kinh nghiệm.”

“Tôi có một người bạn học cũ có quan hệ khá tốt nhận được moka giới thiệu này, bởi vì tôi từng nhắc tới cô nên cô ấy cũng thường hay mua tạp chỉ xem, lúc nhận được moka này thì rất kinh ngạc, vội vàng gửi cho tôi. Tôi biết hai người là song sinh, nhưng tôi vẫn chưa nói việc này cho cô ấy biết, tôi muốn biết xem cô có ý kiến gì không, nếu thật sự để cô ấy đến công ty của chúng ta thì thế nào?”

Lấy quan hệ khá tốt để làm góc tường? Quý Hựu Đồng biết Sabrina cũng coi trọng việc hai người là sinh đôi, liền nói: “Sau khi chị ấy kí hợp đồng với bên AM thì tạm nghỉ học đại học, đến nay thì cũng đã có hơn nửa năm kinh nghiệm, chủ yếu là chụp ảnh tạp chí.”

“Ký hợp đồng với AM?” Sabrina nhíu mày, “Trên hồ sơ không có viết chuyện liên quan đến AM.”

“Hình như còn quay quảng cáo AM nữa, không biết vì sao lâu vậy rồi còn chưa thấy trên TV nữa.” Lúc Quý Hựu Đồng nói còn mang theo chút nghi hoặc, tựa như cũng hoài nghi đó phải thật không, đương nhiên cô biết nguyên nhân là do Triệu Dụ Tường mới khiến cho quảng cáo của cô ta bị gỡ. Cô cười nói, “Ký hợp đồng thì không thể nào ký nửa năm được, để em đi hỏi thử một chút.”

Sabrina gật đầu, ấn tượng với Quý Điềm cũng giảm đi vài phần, “Cô hỏi thử đi, để tôi nhắc nhở với bạn học cũ của mình.”

Tận cùng bên trong ngăn kéo có một cái hộp sắt, là cái cô thường hay dùng để đựng đồ linh tinh, cô mở ra thì tìm được danh thiếp của Trần Vũ, nhờ số điện thoại bên trên để gọi qua, giải thích trước: “Giám đốc Trần, tôi là Hựu Đồng, do giám đốc Cố của chúng tôi đang muốn ký với chị của tôi, quan hệ của tôi và chị ấy… Anh cũng biết rồi đó, nghĩ tới nghĩ lui thì vẫn nên gọi hỏi anh một chút.”

Nói đến Quý Điềm, Trần Vũ mới nhớ ra đã lâu rồi mình không để ý tới cô, “Cô ta làm sao?”

“Là như vầy, hình như chị ấy nộp moka cho công ty kinh tế, giám đốc Cố của chúng tôi đang muốn hỏi cô ấy đã giải ước với AM chưa.”

Bàn tay nắm di động căng chặt, Trần Vũ cười âm u lạnh lẽo, “Mấy người đúng là không nhìn lầm đâu, tôi còn đang sắp xếp làm quảng cáo tuyên truyền cho cô ấy, giải có thể giải ước được?”

Nói xong, Trần Vũ cúp điện thoại. Quý Hựu Đồng cất danh thiếp của anh ta đi, cũng kể lại chi tiết cho Sabrina. Chuyện Trần Vũ làm cô cũng có thể đoán được ít nhiều, chỉ trách Quý Điềm quá sốt ruột, có lẽ là thấy cô kí hợp đồng với công ty kinh tế rồi thì làm cũng khá ổn nên nghĩ có người nhà thì người ta sẽ thành tâm tính toán cho mình vào công ty.
Bình Luận (0)
Comment