Edit: Thanh Uyên
Thật ra bà ta không nói thì mọi người cũng đều biết, nghe đồn trưởng tử nhà họ Cố là Cố Thanh Khê đấu óc không được bình thường, người hai mươi bốn hai mươi lăm rồi còn giống như một đứa trẻ. Con út nhà họ Cố là Cố Thanh Dung năm nay mười tám, đã đến tuổi kết hôn nhưng trời sinh tính tình bướng bỉnh, thích nhất pháo hoa rượu chè, thường xuyên gây chuyện. Chỉ có con thứ là Cố Thanh Liên là được Cố Mẫn yêu thích, dùng ngón chân để nghĩ thì cùng biết ngày sau gia sản sẽ là của ai.
“Trưởng tử nhà họ Cố có thể cưới vợ chứ?”
“Cái này…” Bà mối không biết vì sao bà lại hỏi như vậy, nói thật chi tiết, “Tới nay vẫn chưa tuyển thê thiếp…”
“Mấy tiểu nữ nhà ta cũng đều đến tuổi gả đi rồi…” Quý lão thái đã bàn tính rất tốt, Cố Thanh Khê dù gì cũng là con trai trưởng, dù đầu óc có hơi không bình thường nhưng mẫu thân của hắn cũng là người lợi hại, ngày sau cũng sẽ được chia không ít gia sản.
Quý Hựu Huệ lại sốt ruột, nước mắt tuôn rơi, “Bà nội, con không gả đâu.”
Dì ba đáp: “Nhị tiểu thư lớn lên như hoa như ngọc, gả cho… Cũng không tốt.” Trong lòng nàng ta cũng sốt ruột rất nhiều, nhà họ Quý đã là của Quý An Thuận, nếu cả Quý Hựu Huệ còn được gả cho Cố Thanh Khê, sau này còn muốn giành tài sản nhà họ Cố với bọn họ sao?
“Gì mà gả với không gả?” Quý lão thái nghe xong cả giận nói, “Ai muốn lấy ngươi? Người ta là người nhà họ Cố, địa vị thế nào các ngươi không biết sao? Đừng có vô liêm sỉ như vậy!”
Lúc này đến cả bà mối cũng thấy xấu hổ, “Thật ra… Cố nhị thiếu gia cũng đã cưới rồi, bên Cố đại thiếu gia cũng đang phát sầu đây, nếu có cô nương nào tốt, Cố lão gia nói rằng có thể sắp xếp, sính lễ cũng giống như Nhị thiếu gia vậy.”
Mắt Quý lão thái lập tức sáng lên, đáp: “Quản gia, lấy đồ vật mà ta đã chuẩn bị ra đây.”
Quản gia nhanh chóng bưng một hộp gỗ ra giao cho bà mối, bà mối mở ra liền thấy, ba đồng bạc và một cây trâm ngọc. Sau khi cất kĩ rồi bà mới đáp, “Yên tâm, phía tam tiểu thư không có vấn đề gì cả, những thứ khác… Ta sẽ cố hết sức.”
Bà mối vừa đi, nhà họ Quý như nổ tung, Quý Hựu Huệ chết sống không muốn gả, sắc mặt của dì hai cũng xanh méc, dựa vào cái gì mà Quý Hựu Linh có thể gả cho Cố Thanh Liên, còn nữ nhi của nàng lại phải gả cho một tên ngốc?
Quý Hựu Đồng lẳng lặng đứng một bên, nếu nhớ không lầm thì cuối cùng Quý Hựu Huệ cũng không gả cho Cố Thanh Khê, từ nhỏ nàng được học vẽ, thích thư sinh nhã nhặn có học thức. Dì hai cũng cảm thấy không ổn, dù tâm tư của nàng đều đặt hết lên con trai nhưng dù gì đó cũng là nữ nhi của nàng. Quý Hựu Huệ tuy lớn lên không xinh đẹp bằng Quý Hựu Linh, nhưng cũng không kém, còn biết vẽ, dù không thể tìm được một nhà có tiền như nhà họ Cố, nhưng trăm triệu lần không thể lấy một tên ngốc.
Quý Hựu Huệ khóc rất thương tâm, sau khi nhà họ Quý sinh ba đứa con gái, Quý Hâm Toàn và Quý lão thái đều thích Quý Hựu Linh hơn, nàng có thể sống tốt hơn Quý Hựu Đồng nhưng cũng không dám lỗ mãng nhiều trong nhà. Vất vả lắm mẫu thân mới sinh được đệ đệ, nàng còn cho rằng sau này có thể sống tốt hơn chút, không ngờ mẫu thân chỉ biết quan tâm đến em trai vẫn chẳng quan tâm nhiều đến nàng. Không biết mấy ngày trước người đến làm mai là người nhà ai, dù là nhà ai đi chăng nữa thì cũng tốt hơn để mình sống với một tên ngốc cả đời.
“Bà nội…” Quý Hựu Đồng nhỏ giọng gọi một tiếng.
“Sao ngươi còn ở chỗ này?” Quý lão thái cảm thấy đau đầu, “Đi, đi đem dược tới cho ta.”
Quý Hựu Đồng không nhích người, ngẩng đầu đáp: “Bà nội, nếu Nhị muội không gả thì để cho gả đi.”
“Cái gì?” Quý lão thái nhìn cô đầy khó tin, lỗ tai bà có vấn đề sao?
“Không phải bà nội muốn gả Nhị muội cho Đại thiếu gia nhà họ Cố sao? Con sẽ gả thay muội ấy.”
Quý Hựu Huệ không còn khóc nữa, ngơ ngác nhìn về phía người tỷ tỷ thường ngày ít nói của mình, đúng là nàng không thích tỷ ta, vì sao không thích thì cả nàng cũng không nói được, nàng chỉ biết Quý lão thái không thích mẹ con hai người thì tốt nhất nàng cũng không cần ở cùng họ, mấy năm nay nàng cũng chăm chọc khiêu khích Quý Hựu Đồng không ít lần, trong lòng chợt cảm thấy trống rỗng.
“Bát tự hoàn một nhất phiên
[1], đừng có mà trộn lẫn.”
[1] Bát tự hoàn một nhất phiên 八字还没一撇 là thành ngữ chỉ sự chưa rõ ràng, chưa chắc chắnThật ra Quý Hựu Đồng cũng lo lắng trong lòng, Quý Hựu Huệ làm ồn ào không muốn gả, kéo dài tới sau này ép hôn thì lại đòi đi chết, cuối cùng khiến Quý lão thái đánh mất suy nghĩ. Hiện tại cô chủ động nói ra thật chất chỉ thử đánh cược một lần, gả cho ai cũng tốt hơn gả cho Chu Bình. Cô có thể chạy trốn nhưng Phí Vân Vân thì không, cho dù cô có tự chạy thì nhất định cũng sẽ không sống được trông thời đại này, càng đừng hi vọng có thể hoàn thành nguyện vọng của ký chủ.
Phí Vân Vân biết được nữ nhi của mình chủ động xin gả cho Cố Thanh Khê, buổi tối lại lén lau nước mắt cũng không biết phải ngăn cản như thế nào.
Hai ngày sau bà mối kia lại đến nữa, đầu tiên là chúc mừng Quý lão thái, phía nhà họ Cố đã nói xong. Về phần Cố Thanh Khê, bọn họ muốn mời nhà họ Quý đến ăn cơm, xem trước cô nương như thế nào, thuận tiện có thể đưa Quý Hựu Linh đến để trưởng bối gặp trước. Bà mối hỏi: “Cố đại thiếu gia bên kia, không biết ngài muốn dẫn vị cô nương nào qua ạ?”
Người trong lòng Quý lão thái muốn là Quý Hựu Huệ, mấy ngày trước Chu Bình đến đây nói sẽ gom cho bà năm mươi đồng bạc, nhưng phía Hựu Huệ…
Tròng mắt dì ba xoay chuyển, tiến về phía trước nói: “Không bằng đưa cả đại a đầu lần nhị a đầu đến cho họ xem một cái, để Cố thiếu gia tới chọn?” Nàng muốn đề cử Quý Hựu Đồng hơn, dù sao nàng cũng không để mẹ con các nàng vào mắt, nữ nhi của nàng nhỏ hơn Quý Hựu Đồng hai tuổi, có nhiều chuyện còn không hiểu, người thì yếu ớt, nói chuyện không biết nặng nhẹ, có thể tìm cái đệm lưng để đi qua lại càng tốt. Thấy Quý lão thái không phản ứng, nàng lại nói tiếp, “Nếu Nhị nha đầu không muốn gả thì chúng ta cũng không còn cách nào, nhưng nếu đại a đầu có thể… Cũng tốt cho nhà chúng ta, Nhị nha đầu có thể buồn vì không tìm thấy lang quân sao? Nếu xác định chắc rồi thì có thể tìm thấy người tốt hơn.”
Nghĩ như vậy cũng có lý, Quý lão thái đáp: “Vậy cứ đưa theo cả ba nha đầu đi, ta không đi, lão tam của các ngươi sẽ nói chuyện, ngươi với Hâm Toàn cứ đưa các nàng đi đi.”
…
Màn đêm buông xuống, Phí Vân Vân luôn dặn cô phải nói chuyện cẩn thận một chút, ngàn vạn lần đừng đắc tội với người ta. Quý Hựu Đồng đều đáp lại, nói: “Mẫu thân, người có tiền không? Có thể cho con một chút không?”
“Con muốn tiền làm gì?”
“Con cũng không biết, sợ có chỗ cần dùng đến.”
Phí Vân Vân cảm thấy có lý, lỡ như ở bên ngoài cần dùng đến tiền thì sao? Nàng xoay người đi lấy một cái hộp nhỏ đến, lấy ba đồng bên trong ra đưa cho cô. Quý Hựu Đồng cẩn thận cất vào, nghĩ đến con rối gỗ kia, cô cũng lén mang theo. Rối gỗ rất nhỏ, có thể giấu trong túi, tuy con rối gỗ này thật sự rất xấu dù có thể mơ hồ thấy được là một cô gái, nhưng vẫn khó có thể nhìn ra được diện mạo.
Người nhà họ Cố đã chờ tại tửu lâu, mọi người bắt đầu ngồi xuống hàn huyên, Quý Hựu Đồng chú ý tới người phụ nữ bên trái Cố Mẫn, mặc y phục xinh đẹp quý giá, trên mặt luôn treo nụ cười, hẳn là Đại phu nhân Tiền Kim Nhã. Bên cạnh Tiền Kim Nhã là một nam nhân cao gầy, ngồi thưởng thức cái chén chốc lát, chốc lát lại chui xuống cái bàn chơi đùa. Trong lòng Quý Hựu Đồng cảm thấy đáng tiếc, lớn lên tuấn tú vậy mà không biết vì sao lại bị ngốc. Nam nhân bên phải Cố Mẫn từ lúc vào cửa đã nhìn Quý Hựu Linh, chắc là nhân vật chính của ngày hôm nay Cố Thanh Liên.
“Hai vị thiếu gia lớn lên đều tuấn tú.” Đầu tiên dì hai bắt đầu khen.
Tiền Kim Nhã cười ảm đạm đáp: “Cả ba nha đầu không biết ăn gì để lớn, mỗi đứa đều trắng nõn xinh đẹp.” Bà nhìn về phía Quý Hựu Linh đang đỏ mặt: “Đây là Hựu Linh? Đúng là một mỹ nhân, khó trách khiến Liên nhi ngày nhớ đêm mong.”
Lúc này đồ ăn cũng được mang lên, Cố Thanh Khê lập tức vui vẻ lại, dùng tay cầm chân gà lên ăn.
“Khê nhi, đã nói bao nhiêu lần rồi? Không được dùng tay.” Tiền Kim Nhã lấy cái chân gà trên tay y xuống, dùng khăn tay cẩn thận lau sạch dầu mỡ trên tay y, sau đó lại đưa đôi đũa cho y cầm.
Trong lúc ăn cơm, cả hai có nói chút chuyện về lũ nhỏ, có lẽ Cố Thanh Khê nghe riết thấy phiền, quấy phá đòi ra ngoài chơi, dù cho Tiền Kim Nhã có dỗ như thế nào cũng không im lặng được, lúc gần như sắp khóc thành tiếng thì Cố Mẫn nói: “Không bằng cứ để hai cô nương nhà họ Quý dẫn nó ra ngoài chơi đi.”
Quý Hâm Toàn vừa nghe đã cảm thấy có hi vọng, vội sắp xếp: “Hựu Đồng, Hựu Huệ, đưa Cố thiếu gia ra ngoài chơi một lát đi, đừng đi xa quá.”
…
“Đại tỷ, tỷ thật sự thích hắn sao?” Quý Hựu Huệ suy nghĩ hai đêm cũng không hiểu được, trước kia nàng đối xử với Quý Hựu Đồng tệ như vậy sao nàng ta lại có thể giúp nàng được, cũng không biết nghĩ cái gì, chẳng lẽ thật sự lừa nàng?
Quý Hựu Đồng biết tâm tư của nàng, nói: “Nếu ta thật sự nói dối thì hôm nay sẽ không đến, muội là muội muội của ta, ta đương nhiên biết muội thích ai, chẳng qua vì không muốn muội phải tổn thương đau buồn thôi.”
“Tỷ biết?”
Trong trí nhớ của ký chủ, Quý Hựu Huệ vẫn luôn ái mộ Thường Xuân Hành tài hoa, nhưng ngại nhà hắn nghèo rớt mồng tơi nên cuối cùng Quý lão thái vẫn không chấp nhận hôn sự của họ, gả Quý Hựu Huệ cho một ông chủ lớn tuổi trong nhà bán đồ cổ. Tuy là làm vợ nhỏ nhưng cuộc sống vẫn khá tốt, tiêu tiền chẳng cần suy nghĩ. Sau này ký chủ bị Chu Bình đánh bị thương, đến hỏi nàng ít tiền để xem bệnh thì bị Quý Hựu Huệ đuổi đi, không cho lấy một xu.
Quý Hựu Đồng đáp: “Gặp được trên phố, nhưng ta sẽ không nói với nội, nhị muội nên cẩn thận một chút.”
Quý Hựu Huệ trừng mắt hung tợn liếc mắt một cái, đây rõ ràng là uy hiếp nàng mà, “Ta tự có chừng mực.”
“Vậy thì tốt,” Mắt thấy Cố Thanh Khê sắp ra khỏi tửu lâu, Quý Hựu Đồng hỏi nàng, “Nhị muội muốn cùng đi không?”
Quý Hựu Huệ hừ lạnh, “Ai muốn chơi cùng một tên ngốc chứ? Không đi.”
Cố Thanh Khê thấy phía sau có một cơ thể nhỏ xinh đang cố đuổi theo mình thì càng chạy nhanh hơn, còn không quên lớn tiếng hét, “Bắt ta đi, mau tới bắt ta.”
Cậu ta muốn chơi đuổi bắt? Quý Hựu Đồng chạy bộ cũng khá tốt, nếu không phải vì mặc váy với phải quan tâm đến hình tượng thì cô đã sớm kéo tên nhóc này lại rồi.
Chạy đuổi theo y trong chốc lát, Cố Thanh Khê cũng biết mệt, dừng lại ngồi xổm trong góc chơi ném bùn với một đám con nít. Quý Hựu Đồng sợ y chơi bị bẩn nên kéo y dậy lau sạch sẽ.
“Buông!” Cố Thanh Khê còn không chịu, nhất quyết phải chơi tiếp.
“Có phải hắn là đồ ngốc không?” Một tên nhóc cao kều trong số đó đột nhiên nói.
“Ha ha ha, đồ ngốc.” Đám trẻ con bắt đầu ồn ào.
Cố Thanh Khê cảm thấy ấm ức, bĩu môi muốn khóc. Quý Hựu Đồng vội quát lớn với tụi nó, tiểu hài tử sợ bị mắng nên lập tức giải tán.
Mọi người đều chạy hết, Cố Thanh Khê lập tức quên hết chuyện mình mới bị cười nhạo, ngồi xổm xuống tiếp tục nghịch bùn, hiện tại bùn đã dính đầy người y.
Quý Hựu Đồng cố sức kéo y dậy, ngay lúc y há mồm định nói thì cô nhét mứt hoa quả vào miệng y, hỏi: “Còn chơi nữa không?”
Cố Thanh Khê híp mắt, mứt hoa quả trong miệng ngọt ngọt, lập tức nói: “Không chơi không, tỷ tỷ ta muốn ăn nữa.”
Tỷ tỷ… Lông mày Quý Hựu Đồng run lên, bất đắc dĩ lắc đầu, lúc nãy đuổi theo cậu ta nên thuận tay mua dù sao dỗ cậu ta cũng giống như dỗ con nít vậy. Cô lấy mấy viên ra đặt trong lòng bàn tay y, cười nói: “Chúng ta đã đi xa rồi, mới nãy ta thấy có bán kẹo bạc hà, có mua cho ngươi một miếng.”
“Được được, về thôi, tỷ tỷ tốt quá.” Cố Thanh Khê cảm thấy thoả mãn đi theo sau lưng cô, không còn nhìn trái nhìn phải nữa, chỉ nhìn chằm chằm mứt hoa quả trong tay cô.