Tô Nhược Hàm ngồi đối diện, trong lòng như đánh trống.
Nhìn Phượng Thiên đã bưng mấy cái khay đi xuống dưới lầu, đáy lòng của nàng ẩn ẩn có chút hối hận.
Vì sao vừa rồi lại đột nhiên thiếu kiên nhẫn như vậy, làm cho mọi việc đi tới tình trạng hiện tại này đây?
Phượng Vân Cẩm cười tủm tỉm cầm một ly trà xanh nhìn nàng, thấy mày liễu thanh tú gắt gao cau lại cùng một chỗ, khóe miệng tươi cười có chút giảo hoạt hỏi: “Tô công tử... Ngươi đang khẩn trương sao?” Ánh mắt của hắn quét về phía thái dương của nàng đang rịn ra mồ hôi tinh mịn. Nhưng mà chỉ một cái liếc mắt này, khi tầm mắt của hắn liếc qua lỗ tai trắng noãn, thần sắc hơi hơi dừng một chút.
“Có sao?” Tô Nhược Hàm giật mình.
Phượng Vân Cẩm buồn cười lắc lắc đầu: “Chẳng lẽ là trong phòng quá nóng? Trán của ngươi cũng xuất mồ hôi.”
Vừa nghe Phượng Vân Cẩm nói, khóe miệng của nàng hơi run rẩy, đang mùa đông khắc nghiệt, sẽ nóng sao?
Nghe vậy nàng khép mí mắt, nhanh chóng điều chỉnh lại nỗi lòng, mạnh mẽ tự áp chế tâm tình khẩn trương của mình xuống cười nhẹ nói: “Phượng lão bản suy nghĩ nhiều... Ta đây có cái tật xấu, khi nghiêm túc suy nghĩ thật sự sẽ ra mồ hôi. Nếu ta đã nói ra, như vậy thì đối với đồ của mình có tin tưởng, chỉ là hy vọng đợi lát nữa sau khi có kết quả, Phượng lão bản ngài nói chuyện giữ lời là được.” Những lời này của nàng thực rõ ràng có ý tứ hàm xúc, chính là hy vọng sau khi có kết quả, nam nhân cười đến giống như hồ ly, không cần nói nói không giữ lời chơi xỏ lá mới đúng.
Nhìn Phượng Thiên bưng lạp xưởng và thịt khô vừa rồi phòng bếp đã chưng nóng đi xuống mời thực khách nếm thử, suy nghĩ của nàng lại nhớ tới lúc nãy, khi Phượng Thiên bưng lạp xưởng chuẩn bị xuống lầu đưa cho phòng bếp.
Lúc ấy thời điểm Phượng Thiên sắp ra cửa, Tô Nhược Hàm đột nhiên gọi đối phương lại: “Đợi chút!”
Đối phương khó hiểu quay đầu nhìn về phía nàng.
Nàng liếc hộp thức ăn cùng với cái khay ở bên trong một cái nói: “Lúc đi phòng bếp chưng nóng, nói cho đầu bếp trong phòng bếp nếm thử một chút thì có thể, nhưng mà thỉnh hạ miệng lưu tình, ít nhất phải để lại hai phần ba đưa lên cho chúng ta.”
Từ trong lời Tô Nhược Hàm vừa nói ra, thần sắc của Phượng Thiên và Phượng Vân Cẩm đều hơi kinh ngạc, nhất là Phượng Vân Cẩm, nụ cười nhẹ vốn ôn nhã đột nhiên cương cứng ở trên mặt hắn.
Vừa vặn là, giờ phút này chưởng quầy Phúc bá ở dưới lầu đi lên. Vốn không có gì, nhưng mà vừa nghe Tô Nhược Hàm nói lời này, lão nhân lập tức đen mặt. Bất chấp đối phương và thiếu gia nhà mình nói chuyện gì, chỉ biết là lời nói kia của Tô Nhược Hàm rõ ràng có chút vũ nhục người khác, nổi cáu giận dữ hét lên: “Lời này của ngươi có ý tứ gì? Chẳng lẽ ý tứ của ngươi, đầu bếp và tiểu nhị trong phòng bếp của chúng ta còn có thể tham ăn ăn đồ của ngươi hay sao?”
“Ta đây là đề phòng cho khỏi xảy ra.” Tô Nhược Hàm nhíu mày mở miệng.
Tuy rằng không dự đoán được sẽ bị chưởng quầy nghe được, nhưng mà nàng dám nói như vậy cũng có đạo lý của nàng. Buổi sáng thời điểm nấu lạp xưởng và thịt khô, chính nàng đã ăn qua, đều bị hương vị kia làm cho thèm ăn chảy nước miếng. Huống chi là người chưa bao giờ ăn qua đồ ăn này. Một câu dặn dò như vậy, cũng hoàn toàn miễn cho người trong phòng bếp ăn ngon miệng, nhất thời không dừng lại được mà ăn hết.
Phúc bá bị nàng nói làm cho tức giận đến cả người phát run, đầu bếp trong Hương Phiêu Trai, có sơn trân hải vị gì mà chưa có ăn qua? Cho dù là ngự thiện của Thương Lan quốc và Phượng Lan quốc bọn họ cũng đã làm, chẳng lẽ sẽ còn tham ăn một chút thịt hun khói của hỗn tiểu tử trước mắt này? Thật sự là tức chết người mà...
Phượng Vân Cẩm ở một bên nhìn bộ dáng Phúc bá bị tức sắp trúng gió, nghĩ đến đối phương theo phụ thân của mình cũng đã nhiều năm. Vốn ông ấy cũng đã cáo lão nghỉ ngơi lúc tuổi già, nhưng mà nghe nói Hương Phiêu Trai mở ra ở Thương Lan quốc, lần này ông ấy mới có thể đột nhiên rời núi đến Lâm Lan thành tạm thay mặt chức chưởng quầy, đó hoàn toàn cũng là nhìn ở mặt mũi của phụ thân mình. Để tránh thực sự làm cho Phúc bá tức giận đến ngột ngạt, Phượng Vân Cẩm hơi hơi nhìn sang ra hiệu cho Phượng Thiên đứng ở bên kia mang theo hộp thức ăn xem náo nhiệt.
Sau khi Phượng Thiên tiếp nhận tín hiệu, nhanh chóng tỏ thái độ mở miệng nói với Tô Nhược Hàm: “Này, vị công tử này...”
“Tô Nhược Hàn...” Đột nhiên Tô Nhược Hàm mở miệng.
Phượng Thiên ho nhẹ một cái rồi nói: “Khụ... Tô công tử, đầu bếp trong tửu lâu Hương Phiêu Trai của chúng ta đều là nhân tài kiệt xuất, mỗi một chi nhánh cũng là sư phó đứng đầu...”
“Ta hiểu được!” Tô Nhược Hàm đánh gãy lời Phượng Thiên nói: “Ta đối với thức ăn mình mang đến rất có tin tưởng, nhất là lạp xưởng kia... Ta dám nói nó là món ăn mới trong tam quốc tuyệt đối chưa từng xuất hiện qua, ngươi hiểu không?”
Hắn hiểu không?
Phượng Thiên cúi đầu quan sát đồ ăn trong hộp thức ăn mang theo, tuy rằng đã lạnh, nhưng mà bên trong không ngừng bay ra mùi thơm, thật ra cũng làm cho hắn có vài phần hiểu rõ. Nhưng mà... Có khoa trương như nàng nói không?
Bên này hai người Phượng Thiên và Phượng Vân Cẩm đều không mở miệng, thì Phúc bá ở bên kia đã bị tức giận đến xanh cả mặt, cả người trực tiếp nổi bão rồi.
“Biết, biết cái gì mà biết... Làm sao đồ sấy khô còn không phải là đồ sấy? Nhà nào cũng đã làm. Ngươi dám cầm đồ bình thường như vậy đến Hương Phiêu Trai quấy rối thì cũng quên đi, lại còn vũ nhục người khác. Nếu muốn dựa vào một chút đồ sấy này mà khiến cho khách nhân của Hương Phiêu Trai chúng ta thích, chúng ta ở đây chẳng phải là biến thành tửu lâu hạng ba rồi hả?” Phúc bá bị bộ dáng tự tin của Tô Nhược Hàm làm cho tức giận hỏng người, nhất thời lời nói có vài phần không lưu tình nể mặt. Hắn không có chú ý tới Phượng Vân Cẩm ở một bên trên mặt cười nhạt lộ ra một chút thần sắc không đồng ý.
“Đồ sấy bình thường... Không có người sẽ thích phải không? Vậy ngươi có dám đánh cuộc với ta hay không?” Khóe miệng Tô Nhược Hàm tràn ra một nụ cười lạnh.
Vốn ban đầu nàng bởi vì hơi thở nguy hiểm trên người của Phượng Vân Cẩm, làm cho nàng có chút sợ hãi bị tính kế, liền đánh mất luôn ý niệm trong đầu muốn bán lạp xưởng cho Hương Phiêu Trai. Nhưng mà lúc này Phúc bá nói lời cố ý hạ thấp giá trị, làm cho tính ác liệt hiếm có trong người nàng xông ra.
Đánh cược?
Lông mày Phượng Vân Cẩm thâm thúy nhếch lên, nhìn hai mắt Phúc bá khóa chặt Tô Nhược Hàm, trong mắt thoáng lộ ra vẻ đăm chiêu.
Có lẽ là Phúc bá không ngờ rằng nàng sẽ đột nhiên mở miệng muốn đánh cược với mình, vẻ mặt hơi sững sờ một chút thì nghe được Tô Nhược Hàm cười lạnh mở miệng lần nữa: “Lão ngài dám không?”
“Đánh, đánh cuộc gì?” Phúc bá kinh ngạc mở miệng.
Tô Nhược Hàm liếc mắt nhìn Phượng Vân Cẩm ở bên cạnh một cái, nhìn thấy trên mặt đối phương có vẻ đăm chiêu, trên mặt có sự nghiêm túc vươn ngón trỏ sờ sờ cái mũi mở miệng nói: “Liền đánh cược ở dưới lầu tùy tiện tìm mười khách nhân ăn thử món ăn ta mang đến, nếu trên tám người thích, thì tính là ta thắng như thế nào?”
“Vậy nếu ngược lại?” Phúc bá phản xạ có điều kiện mở miệng.
“Vậy tính ta thua!” Tô Nhược Hàm cất bước đi đến đối diện Phượng Vân Cẩm, vẫy nhẹ vạt áo ngồi xuống.
Tô Nhược Hàm mới nói ra, Phượng Vân Cẩm liền lạnh giọng ho khan một cái, thế này mới bừng tỉnh lão nhân gia Phúc bá hắn... Giống như vừa rồi bởi vì hắn quá mức tức giận, cho nên trước mặt thiếu gia nhà mình, lại ở chỗ này tranh chấp với tiểu tử này, không có chú ý tới trước đó, tiểu tử này và thiếu gia nhà mình rốt cuộc đang nói chuyện gì.
Tình cảnh lúc này, trong lúc nhất thời làm cho Phúc bá có chút xấu hổ nhìn về phía Phượng Vân Cẩm... tỏ vẻ chính mình đã làm cho thiếu gia khó xử.
“Ha ha... Nếu muốn đánh cuộc, há có thể không có tiền đặt cược đâu? Như vậy đi... Nếu ngươi thắng, ta liền đưa một phần ba cổ quyền Hương Phiêu lâu cho ngươi. Nhưng ngược lại nếu ngươi thua, ngươi lại nên làm cái gì bây giờ?” Đột nhiên Phượng Vân Cẩm không biết từ nơi này lấy ra một cái chiết phiến (quạt xếp), nhẹ nhàng phe phẩy cười nhẹ mở miệng.
“Ngươi có thể toàn quyền làm chủ Hương Phiêu Trai?” Ánh mắt của nàng nhìn kỹ đánh giá hắn.
Phượng Vân Cẩm buông cây quạt trong tay, nâng chén trà uống một ngụm mới cười khẽ mở miệng: “Tại hạ bất tài, vừa vặn là lão bản Hương Phiêu Trai này!”
Tô Nhược Hàm nghe xong đối phương nói, hiểu rõ gật gật đầu.
“Ta sẽ không thua.”
“Vậy nếu ngươi thua? Dù sao ngươi cũng phải nói ra tiền đặt cược chứ?” Phượng Vân Cẩm mạnh mẽ thu hồi chiết phiến trong tay, khóe miệng tươi cười có vài phần ý tứ hàm xúc không rõ.
Lời nói của hắn, làm cho trong lòng Tô Nhược Hàm cảm thấy là lạ, cảm thấy trong những lời này của đối phương có ý tứ gì đó, nhíu mày suy nghĩ một chút sau đó mở miệng: “Nếu ta thua... Ta sẽ viết ra mười công thức đồ ăn mới cho Hương Phiêu Trai các ngươi... Cam đoan tuyệt đối là món ăn mới mẻ độc đáo trong tam quốc.”
“Ai biết ngươi nói thật hay giả, ngươi thua, phỏng chừng cái ngươi gọi là đồ ăn mới, có lẽ cũng không có gì hay.” Phúc bá ở một bên không phục nói thầm, nhưng mà thấy ánh mắt bất đắc dĩ của thiếu gia nhà mình nhìn sang, nhất thời giọng nói nhỏ dần, biến thành âm thanh lầu bầu.
Cho dù giọng Phúc bá rất nhỏ, nhưng Tô Nhược Hàm lại tai thính nghe được.
Vẻ tươi cười trên mặt nàng càng khắc sâu hơn, ngẩng đầu nhìn Phượng Vân Cẩm ở đối diện vẻ mặt nghiêm cẩn mở miệng: “Ngươi cảm thấy thế nào?”
“Có thể!” Phượng Vân Cẩm thu lại nụ cười ôn nhu trên mặt, đôi mắt khôn khéo hơi nheo lại, thản nhiên gật gật đầu.
“Nhưng mà...” Tô Nhược Hàm lại mở miệng lần nữa.
“Nếu ta thắng, ta không cần cổ quyền Hương Phiêu lâu này của ngươi...” Một phần ba cổ quyền một gian Hương Phiêu lâu, căn bản không phải là mong muốn của nàng.
“Vậy ngươi muốn cái gì?” Phúc bá bệnh cũ lại tái phát, nhất thời gấp đến độ ở một bên mở miệng chen vào.
Tô Nhược Hàm vẫn chưa quan tâm Phúc bá, ngược lại là vẻ mặt ngạo nghễ mở miệng: “Chờ lúc nữa có kết quả rồi bàn lại đi!” Nàng muốn là toàn bộ chi nhánh sở hữu Hương Phiêu Trai... nhưng mà hành vi sư tử ngoạm như vậy... vẫn đợi lát nữa lấy kết quả rồi có vốn đàm phán lại nói sẽ tốt hơn.
Toàn bộ mọi chuyện cứ như vậy mà đến, hiện tại cũng không còn con đường lui cho Tô Nhược Hàm.
Phượng Thiên đã bưng lạp xưởng ba mùi vị, còn có một ít thịt khô hun khói nàng mang đến đi xuống lầu, lát sau sẽ công bố kết quả.
Mà lúc này không khí trong phòng đã có chút cổ quái.
Chỉ vì lúc này còn để lại một phần lạp xưởng chưng nóng và thịt khô trên bàn ở trong phòng hiện tại đang bốc khói, một mùi thơm nồng đậm tràn ngập cả gian phòng.
Tô Nhược Hàm mới mặc kệ không khí có kỳ quái hay không, buổi sáng ra cửa còn chưa ăn cơm, vừa rồi nàng còn nói cả buổi, lúc này đói bụng quan trọng hơn, cầm qua một đôi đũa liền đưa tới đĩa lạp xưởng trên bàn.
Phúc bá đứng ở phía sau Phượng Vân Cẩm, lúc này trên gương mặt già nua đầy nếp nhăn lộ ra vẻ hết sức kinh ngạc, hai mắt tròn trịa nhìn chằm chằm lạp xưởng cắt thành lát nhỏ, không kìm chế được mà âm thầm nuốt nuốt nước miếng.
Hình như... Thật sự rất thơm...
Cái kêu là lạp xưởng gì đó... Thoạt nhìn đỏ au, còn có vẻ óng ánh, được làm từ thịt gì vậy?