Sổ Tay Sinh Tồn Khi Bị Chồng Ruồng Bỏ

Chương 31

Mạc phủ Lạc Lâm thành.

Một bóng đen thần tốc lướt qua, rất nhanh xuất hiện ở ngoài cửa thư phòng. Nhìn bóng dáng dưới ánh đèn còn ở trong phòng, đối phương không có gõ cửa, mà đẩy cửa đi vào.

Bóng đen cúi người quỳ xuống trước bàn nơi Mạc Tử Khanh đang cầm một quyển sách: “Chủ tử!”

“Hắn có động tĩnh gì?” Mạc Tử Khanh không có ngẩng đầu, vẫn như trước nhìn sách trong tay, giọng nói lạnh lùng mở miệng.

“Không có, ngày ấy sau khi người và hắn gặp mặt, hắn trở lại sân viện kia thì vẫn không có động tĩnh gì, cũng không có ra ngoài, ngược lại là...” Hàn Lệ do dự, mím môi dưới.

Mạc Tử Khanh nghe xong giọng điệu do dự của Hàn Lệ, hơi dời tầm mắt vẫn đặt trên sách, ngẩng đầu nhìn hắn nhíu mày: “Hử?”

“Tiểu thiếu gia hắn... hôm qua mất tích.” Hàn Lệ lạnh lùng nói ra tin tức thủ hạ ẩn thân ở bên ngoài Liễu gia thám thính đưa lên.

Mạc Tử Khanh ngồi trước bàn, tay cầm cuốn sách khẽ run một cái, nếu không phải ánh mắt Hàn Lệ sắc bén, có lẽ hắn cũng sẽ không phát hiện chủ tử nhà mình có hành vi khác thường. Chủ tử rõ ràng cũng rất quan tâm tiểu thiếu gia, vì sao lại đồng ý cho Liễu gia mang đi?

Hàn Lệ cụp xuống đôi mắt vừa mới hiện lên sự nghi hoặc khó hiểu trong đó, Mạc Tử Khanh ngồi ở trước bàn trong giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng mang vẻ lạnh nhạt nghiêm nghị truyền tới: “Chuyện gì xảy ra?” Vì sao chuyện của ngày hôm qua, hiện tại mới bẩm báo cho hắn?

“Tình huống cụ thể bị Liễu Phong Liệt phong tỏa, chỉ thăm dò được đêm qua sau khi tiểu thiếu gia mất tích, toàn bộ người Liễu gia đã tham gia tìm kiếm.” Hàn Lệ mở miệng.

“Có thể tìm ra không?”

“Không có!!” Hàn Lệ cắn răng trả lời.

Tay Mạc Tử Khanh ẩn giấu dưới cái bàn hơi nắm lại, lông mày bắt đầu nhíu chặt.

Chính là hắn sao?

Biết hắn hận mình và Liễu Hương, chính là hắn bắt Mặc nhi đi thật sao?

Dù sao Mặc nhi cũng là một đứa nhỏ, mặc kệ ân oán gì cũng không nên dính dáng đến Mặc nhi, cho nên hắn mới đồng ý Liễu gia đón Mặc nhi đi.

Hy vọng không phải hắn bắt Mặc nhi đi, bằng không...

Nghĩ đến chỗ này, trên khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lùng của Mạc Tử Khanh thoáng hiện lên vẻ rét lạnh, trên người phóng xuất ra sát khí hủy diệt nồng đậm.

*******

Ba ngày sau khi Tô Nhược Hàm giáo huấn bạn Tiểu Bạch.

Sáng sớm ngày đó nàng dựa theo ước định lúc trước với Phượng Vân Cẩm ở Hương Phiêu Trai, mang theo lạp xưởng đã làm tốt và thịt khô thành phẩm đưa tới Hương Phiêu Trai. Lạp xưởng hong khô một nửa bán cho bọn họ giá mười lượng một cân, tiếp đó là thịt khô thật ra thì rẻ hơn một chút, tính là năm lượng bạc một cân.

Bởi vì ba ngày trước đó, Phượng Vân Cẩm cũng không có trực tiếp đáp ứng điều kiện của nàng, mà ngược lại nói là, để cho nàng ba ngày sau mang một ít thành phẩm lại đây bán cho Hương Phiêu Trai. Phải để cho bọn họ xem thử hiệu quả ở trong tửu lâu trước, thuận tiện trong lúc đó sẽ cân nhắc giá cả của lạp xưởng và đồ sấy rốt cuộc bán với giá nào thì có vẻ thích hợp, sau đó cũng quyết định nhượng một phần lợi nhận để cho nàng lấy ra bao nhiêu tiền.

Đối với điều kiện này, thật ra Tô Nhược Hàm không có cự tuyệt, dù sao vừa vặn nàng bán một ít thành phẩm cho bọn hắn.

Mang theo hai mươi mấy cân đến Hương Phiêu Trai, sau khi bán được hơn hai trăm lượng bạc, Tô Nhược Hàm cố gắng không nhìn vẻ ôn nhu tươi cười của Phượng Vân Cẩm làm cho da đầu của nàng có chút run lên, lại cực lực bỏ qua đối phương không ngừng bố trí cạm bẫy trong lời nói muốn từ trong miệng nàng hỏi thăm gia vị trong lạp xưởng làm cho bọn họ cảm thấy mới lạ.

Sau khi nhận bạc, nàng liền ước định thời gian lần sau gặp mặt nói chuyện cùng đối phương, sau đó lại khước từ ý muốn giữ lại của đối phương mà vỗ mông chạy lấy người.

Nhưng mà ở thời điểm đi tới cửa, đột nhiên nàng đứng ở cửa quay đầu nhìn về phía Phượng Vân Cẩm, mày liễu thanh tú nhẹ chau lại mở miệng nói: “Ta hy vọng ngươi đừng lại phái người đi theo ta, ta không thích mang theo người lượn vòng quanh.”

Sau khi bỏ lại một câu như vậy, nàng không để ý đến vẻ mặt kinh ngạc của Phượng Vân Cẩm xoay người rời khỏi Hương Phiêu Trai.

Mà Phượng Vân Cẩm còn ở lại kinh ngạc nhìn nàng tiêu sái rời đi, hồi lâu sau bóng dáng của Phượng Thiên xuất hiện ở bên cạnh của hắn, hắn ta rối rắm nhíu nhíu mày rồi mở miệng nói: “Thiếu gia... còn muốn ta đi theo không?” Vừa rồi cái nữ nhân kia, thực rõ ràng đã chứng minh, mấy ngày hôm trước nàng biết được hắn đi theo nàng, sau đó cố ý mang theo hắn vòng vòng, sau đó lại nhân cơ hội đá bay hắn chạy lấy người.

Chỉ là Phượng Thiên vẫn là không làm sao hiểu được, rốt cuộc là Tô Nhược Hàm nàng làm sao rời khỏi cái ngõ cụt kia.

“Không có nghe thấy sao?” Phượng Vân Cẩm nhếch môi mỏng, thu lại ý cười trên mặt thản nhiên mở miệng nói.

“Hả?” Phượng Thiên khó hiểu lên tiếng trả lời.

Phượng Vân Cẩm đứng dậy đi ra bên ngoài, ánh mắt khinh bỉ quét qua Phượng Thiên một cái, trong giọng nói có vẻ trêu tức: “Nếu ngươi muốn bị nàng mang theo đi vòng vèo, vậy thì ngươi cứ đi theo nàng đi, dù sao kết quả cũng đều như vậy.” Nếu nàng có thể ném Phượng Thiên lần đầu tiên, như vậy muốn ném đi lần thứ hai, thì hoàn toàn không thành vấn đề.

Nữ nhân này, thật sự là làm cho hắn cảm thấy càng ngày càng cảm giác được ngoài ý muốn, nhất là nàng giống như... càng ngày càng không sợ hắn.

Rõ ràng thời điểm lần trước gặp mặt, nàng đối với hắn còn có một chút e ngại đấy!

Phượng Thiên bị lời nói của thiếu gia nhà mình đả kích mà âm thầm giật giật khóe miệng, nhưng lại không thể phủ nhận thiếu gia nhà mình nói đúng!

Đang buồn bực hắn lại chú ý tới phương hướng sau khi Phượng Vân Cẩm xuống lầu, mà phương hướng kia là đang đi tới phòng bếp, đột nhiên phản ứng lại thiếu gia nhà mình muốn làm gì, hắn nhanh chóng tăng tốc cước bộ dưới chân đi theo.

Hắn nhớ rõ hôm nay nữ nhân kia mang theo đồ sấy lại đây bán cho thiếu gia, nghĩ tới hương vị mấy ngày hôm trước làm cho hắn khó quên, Phượng Thiên âm thầm nuốt nước miếng cũng chạy tới phòng bếp.

Sau khi Tô Nhược Hàm ra khỏi Hương Phiêu Trai, phát hiện sau hai ngày sáng sủa thời tiết lại bắt đầu có tuyết nhẹ nhàng rơi, nhìn sắc trời âm u, giống như sắp có một trận tuyết lớn. Vốn đang muốn thuận tiện lại đi ra chợ nhìn xem có cái gì muốn mua không, nhưng bởi vì tuyết rơi thình lình mà từ bỏ.

Vội vàng chạy đi về nhà, lúc đi ngang qua một con phố xá sầm uất, nhìn thấy có một công tử ăn chơi trác táng đang đùa giỡn một nữ tử trẻ tuổi. Nàng phát hiện chung quanh có rất nhiều người cũng đang xem náo nhiệt, mà cũng không có ai tiến lên ngăn cản thì khẽ nhíu mày một cái.

Lòng người dễ thay đổi, mọi người là tự quyét tuyết trước cửa. (ý nói chuyện ai nấy lo, không lo chuyện bao đồng của người khác)

Tô Nhược Hàm không có nhảy ra làm thánh mẫu, bởi vì nàng nhìn thấy lúc này một nam tử trẻ tuổi tiến lên ngăn trở công tử ăn chơi trác táng, thuận tiện còn ra tay giáo huấn đối phương một chút, ở trong tiếng tiếng thổn thức và trầm trồ khen ngợi chung quanh, nàng nhẹ nhàng xoay người chuẩn bị rời đi.

Ở thời điểm xoay người, nàng không biết bên chân đột nhiên xuất hiện một bóng dáng nho nhỏ, bất ngờ va chạm làm cho bóng dáng nho nhỏ té trên mặt đất.

Nàng nhanh chóng đỡ tiểu gia hỏa kia lên, giọng điệu lo lắng hỏi: “Tiểu tử kia... Ngươi không có việc gì đi?”

Âm thanh huyên náo xôn xao ở chung quanh, cùng với mấy tầng người trong trong ngoài ngoài xem náo nhiệt vây quanh, không có ai chú ý tới bên này có một đứa nhỏ bị nàng đụng ngã.

Lúc này sau khi Tô Nhược Hàm nâng đứa nhỏ dậy, hơi kinh ngạc, đứa nhỏ này rất nhìn quen mắt...

Đây không phải là đứa nhỏ sinh bệnh ngày ấy nàng nhìn thấy ở ngoài cửa khách sạn sao?

Thấy lúc này sắc mặt đối phương đã bình thường, có lẽ đã khỏi hẳn, không biết vì sao trong lòng Tô Nhược Hàm ẩn ẩn thở dài nhẹ nhõm một hơi. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn non mềm đô đô của đối phương, nàng nhịn không được yêu thích trong lòng, lại duỗi thân nhẹ tay khẽ nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn, miệng lại quan tâm hỏi một câu: “Ngã có đau không?”

Lúc này đứa nhỏ xuất thần nhìn Tô Nhược Hàm, thời điểm nhìn thấy nàng đưa tay vuốt ve đầu mình còn quan tâm hỏi thăm "Ngã có đau không?", sắc mặt của nó đại biến... Đột nhiên mở to hai mắt, không dám tin nhìn Tô Nhược Hàm.

Mà Tô Nhược Hàm thấy đối phương cũng không trả lời mình, ngược lại giống như là kinh hãi nhìn mình. Nàng nghiêng đầu đánh giá xung quanh, phát hiện hai người Phượng Vân Cẩm và Phượng Thiên lại đi dạo đến nơi này, thời điểm đang muốn đi tới bên này giúp vui, nàng cảm thấy quýnh lên, thuận tay lấy ra quà vặt vừa rồi mua ở trên đường, chuyển hai khối điểm tâm vào trong tay tiểu nam hài ở trước mắt vội vàng nói: “Tiểu tử kia nhanh đi tìm người nhà của ngươi đi, chớ để lạc mất.”

Bỏ lại một câu dặn dò này, nàng nhanh chóng cúi đầu lắc mình đi tới một phương hướng khác. Nhưng mà sau khi rời khỏi Hương Phiêu Trai nàng cũng thay đổi nam trang, lúc này ăn mặc một thân nữ trang, bởi vì sợ phiền toái... vừa nãy nàng quên mang đấu lạp, nếu lúc này bị Phượng Vân Cẩm đụng phải, mọi chuyện đã không dễ giải thích rồi.

Bởi vì muốn chạy trốn, cho nên Tô Nhược Hàm không có phát hiện, ở sau khi nàng vội vàng rời khỏi, bóng dáng nho nhỏ đang xuất thần đột nhiên hoàn hồn nhìn hai khối điểm tâm còn dính nhiệt độ cơ thể nàng ở trong tay, trên khuôn mặt nho nhỏ không biết đang nghĩ xuất thần cái gì. Nghiêng đầu nhìn thoáng qua bên kia nam nhân đã giải quyết xong tên công tử ăn chơi trác táng đang tìm mình, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đột nhiên lộ ra vẻ kiên định, nhanh như chớp đuổi theo phương hướng Tô Nhược Hàm vừa rời đi.

Trước kia chưa bao giờ biết, mùa đông lại có nhiều tuyết rơi như vậy.

Cuộc sống ở hiện đại của Tô Nhược Hàm, ít nhất có mười năm không có gặp qua tuyết lớn. Nhưng mà sau khi đi tới thời không này, lại phát hiện mùa đông ở đây tuyết rơi rất nhiều, làm cho nàng không thể không lại cảm thán, cho dù thích nhưng nhìn nhiều cũng sẽ ngấy.

Trước kia nàng thích ngắm nhìn tuyết rơi, nhưng mà lúc này nhìn cũng không còn nhiệt tình nữa.

Bước chân Tô Nhược Hàm đi rất vội vàng, bởi vì tuyết trên bầu trời rơi càng lúc càng lớn, thầm nghĩ nhanh chút về nhà, sau đó uống một chén canh nóng, ngâm người trong nước ấm, sau đó lại làm tổ trong trong ổ chăn ấm áp của mình.

Tuy rằng lúc này cũng mới buổi trưa, nhưng mà dưới tuyết rơi trời cũng âm u, làm tổ ở trên giường ấm áp một ngày cũng là chuyện nàng muốn làm nhất.

Ở phía sau Tô Nhược Hàm cách đó không xa, một bóng dáng nho nhỏ nghiêng ngả lảo đảo đi theo phía sau của nàng. Trong lúc không cẩn thận té ngã vài lần, bàn tay đã bị đứt vài chỗ, mỗi lần té ngã bé cố nén đau, trên gương mặt nho nhỏ tràn đầy vẻ quật cường lại bò lên, cố chấp tiếp tục đi theo Tô Nhược Hàm đang ở phía trước, bé sợ nếu vì chậm hơn một chút sẽ lạc mất nàng.

Tuyết bay lả tả, thời tiết rét lạnh, Tô Nhược Hàm vội vàng đi cho rằng vừa rồi Phượng Vân Cẩm và Phượng Thiên không có nhìn thấy mình, cho nên nàng cũng không có lo lắng sẽ có người đi theo mình. Vốn cũng không có chú ý động tĩnh phía sau, càng không có chú ý tới phía sau có một bóng dáng nho nhỏ vẫn đi theo nàng.

Vảo thời điểm nàng vội vàng trở lại thành tây, tuyết đã ngấm thấm ướt cả người, thở ra một ngụm khí lạnh, nàng vọt tới mở cửa viện Tô phủ ra rồi đi vào, sau đó nhanh chóng đóng cửa lại.

Mà bóng dáng nho nhỏ kia, lại một lần dẫm đất tuyết mà ngã sấp xuống, thời điểm cố nén nước mắt đứng lên, bé lại hoảng sợ phát hiện bóng dáng Tô Nhược Hàm ở phía trước đã sớm không còn thấy đâu.

Tuyết lớn như lông ngỗng bay đầy trời, bóng dáng nhỏ gầy lẻ loi trơ trọi đứng thẳng ở đó, vẻ mặt hoảng sợ nhìn quanh bốn phía.

Ở đây là đâu???

Nữ nhân có bộ dạng giống như đúc với mẫu thân đâu rồi?
Bình Luận (0)
Comment