Vốn đánh chủ ý đối phương sẽ không nhận ra bản thân nên muốn tránh đi, kết quả lại bị đối phương một lời nói toạc ra.
Tô Nhược Hàm dừng cước bộ lại, hơi hơi nghiêng người, dưới đấu lạp nàng bĩu môi ấp úng nói: “Làm sao mà biết được?” Ngữ khí của đối phương cũng không kinh ngạc, làm cho nàng thấy đối phương đã sớm biết nàng là nữ.
“Ha ha... Không cẩn thận nhìn thấy Tô cô nương có xỏ lỗ tai.” Phượng Vân Cẩm nhẹ lay động chiết phiến cười đi đến trước mặt nàng.
Dưới đấu lạp khóe miệng của nàng hung hăng run rẩy vài cái, vào mùa đông gió lạnh thấu xương, hắn lại ở chỗ này đong đưa chiết phiến, là đầu óc có bệnh, hay là giả bộ anh tuấn tiêu sái?
Nhưng mà nghĩ đến việc đối phương biết được mình là nữ nhân, nàng nhíu mày lấy đấu lạp xuống, nhìn thẳng Phượng Vân Cẩm hỏi: “Biết được ta là nữ nhân, ngươi còn đồng ý cùng ta hợp tác?” Nàng cũng biết thân phận địa vị của nữ nhân ở thời không này cũng không phải rất cao. Mặc dù không có đến nỗi yêu cầu bó chân nhỏ không được xuất đầu lộ diện, nhưng nữ nhân đi ra ngoài kinh thương thật là cực ít, cho nên ngày đó nàng mới có thể ăn mặc thành nam trang xuất hiện.
“Ngươi cảm thấy ngươi kém hơn so với nam tử sao?” Phượng Vân Cẩm mỉm cười nhíu mày nhìn về phía nàng.
Biết rõ ý tứ nàng hỏi, cũng không trả lời chính diện.
Hơn nữa Phượng Vân Cẩm này rất khả nghi, vừa rồi hắn để cho Phượng Thiên ra tay cứu nàng, theo lý thuyết là đã nghe Phùng mập mạp kêu nàng là Tô quả phụ, nhưng mà hắn lại cố ý kêu nàng là Tô cô nương... Rốt cuộc hắn có ý tứ gì?
Tô Nhược Hàm thầm cong khóe miệng, trong lời nói của người này cạm bẫy nhiều lắm. Nếu đối phương đã biết được mình là nữ nhân còn hợp tác với mình, nàng cũng không có gì phải cố kỵ, trực tiếp nhíu mày nói: “Được rồi! Nếu đã không ảnh hưởng đến quan hệ hợp tác, vậy nếu không có gì thì ta đi trước.” Nàng còn muốn đi y quán nhìn xem, hơn nữa đứa nhỏ kêu Mặc nhi cũng không biết đã tỉnh lại hay chưa, để một mình đứa nhỏ ở nhà ít nhiều nàng có chút lo lắng. Tuy nói có Tiểu Bạch nhìn, nhưng gia hỏa Tiểu Bạch kia có bao nhiêu không đáng tin chính nàng còn không rõ ràng lắm sao? Chỉ hy vọng gia hỏa kia trước khi nàng chưa về nhà, nó đừng lại phát tác tật xấu chạy đi ra ngoài nhặt này nọ.
“Đợi chút!” Phượng Vân Cẩm mở miệng gọi lại nàng đang chuẩn bị chạy lấy người.
“Như thế nào?” Tô Nhược Hàm quay đầu nghi hoặc nhìn hắn.
Phượng Vân Cẩm thản nhiên cười cười, chiết phiến trong tay bất tri bất giác lại mở ra ở đó nhẹ nhàng lay động rồi mở miệng nói: “Nếu là quan hệ hợp tác, dù sao ta đây cũng nên biết rõ tên thật của người mình đang hợp tác đi?”
Tô Nhược Hàm ngưng mi suy nghĩ một chút, chậm rãi phun ra: “Tô Nhược Hàm!” Nếu không có nhớ lầm, ngày ấy nàng tự báo là Tô Nhược Hàn.
“Hả?” Phượng Vân Cẩm đang nhẹ lay động chiết phiến trong tay tạm dừng lại, thần sắc nghi hoặc nhíu mày nhìn về phía nàng, đây không phải là tên ngày ấy nàng nói sao?
“Hàm trong hàm dưỡng (hàm dưỡng: tu dưỡng)...” Nàng mở miệng giải thích.
Phượng Vân Cẩm cười tủm tỉm gật gật đầu: “Tô Nhược Hàm? Không tệ, không tệ!”
Có cái gì không tệ?
Nhìn thấy tươi cười trên mặt Phượng Vân Cẩm không hiểu sao nàng liền khó chịu, mình còn đang vội, lại bị người này lôi kéo ở đây nói chuyện tào lao, cũng không biết đi y quán có thể nghe được tin tức của hai nam tử ngày ấy mang theo Mặc nhi hay không.
Hai nam tử...
Đột nhiên thần sắc của nàng khó hiểu liếc mắt nhìn Phượng Vân Cẩm và Phượng Thiên ở đối diện một cái, trong ánh mắt mang theo vẻ tìm tòi nghiên cứu và dò xét, hồi lâu sau đột nhiên mở miệng nói: “Phượng thiếu gia... Ngươi đã có đứa nhỏ (con) chưa?”
Đứa nhỏ?
Phượng Vân Cẩm hơi ngẩn ra, vẻ tươi cười trên mặt ngưng lại, có vài phần khó hiểu nhìn về phía nàng, trong thần sắc mang theo ý cười không hiểu.
“Bản thân chưa hôn phối, cho nên cũng chưa có con nối dòng, Tô cô nương... Ngươi còn có vấn đề gì không?” Một lúc sau, trên gương mặt ôn nhu tuấn nhã của Phượng Vân Cẩm có vẻ hứng thú, đôi mắt khôn khéo khẽ nheo lại, hơi giương khóe miệng lên, làm cho tươi cười của hắn lộ ra ý tứ hàm xúc không rõ.
“Không có vấn đề gì, ta còn có chút việc gấp phải đi trước, nếu có việc gì gấp, thì cho người truyền tin đến Tô phủ ở thành Tây.” Lúc Tô Nhược Hàm nghe được hắn nói mình chưa hôn phối, liền trực tiếp phủ định khả năng Phượng Vân Cẩm là nam tử trước khách điếm, nhất thời cũng không có tính nhẫn nại quanh co với hắn.
Nàng dám khẳng định Phượng Vân Cẩm nghe được Phùng mập mạp kêu nàng là Tô quả phụ, cũng biết nếu hắn căn cứ theo cái này muốn đi điều tra, cũng có thể biết nàng ở tại Tô phủ thành Tây. Nếu mọi chuyện đã không thể che giấu, thì cũng không cần phải giấu diếm, trực tiếp nói cho hắn là được.
Vội vàng bỏ lại một câu như vậy, Tô Nhược Hàm đã rất nhanh xoay người đi đến phương hướng y quán.
Đi y quán hỏi thăm hai nam tử kia là một nguyên do, còn một lý do nữa đó là tuy rằng Mặc nhi đã hạ sốt, nhưng mà vết bầm tím và vết thương rách xước trên bàn tay trên người bé, cần chuẩn bị chút dược cho bé uống, đi y quán đúng lúc mua chút dược cho bé.
Nghĩ đến mình đi ra ngoài gần nửa canh giờ, lo lắng đứa nhỏ tỉnh lại chỉ có một mình sẽ khủng hoảng, cước bộ dưới chân nàng cũng nhanh hơn vài phần.
Nhìn bóng dáng nàng rất nhanh rời đi, Phượng Vân Cẩm nheo lại con ngươi đen nhánh, khóe miệng tươi cười vẫn luôn treo trên bờ môi, để cho Phượng Thiên đứng ở một bên âm thầm cong khóe miệng. Hắn cũng không hiểu thiếu gia nhà mình, người ta chỉ hỏi hắn có đứa nhỏ hay không mà thôi, tại sao hắn cười đến làm cho da đầu người ta tê dại như vậy.
Hơn nữa...
“Thiếu gia, nàng là... Một quả phụ!” Phượng Thiên nhíu mày mở miệng.
Vừa rồi lúc Tô Nhược Hàm từ trong khách điếm đi ra không lâu, vốn Phượng Vân Cẩm và Phượng Thiên chuẩn bị đi Hương Phiêu Trai thì gặp được nàng. Thấy nàng vội vàng không thôi, hai người liền đi theo ở phía sau, kết quả lại nhìn thấy nàng bị tên mập đùa giỡn.
Đương nhiên cũng nghe được đối phương kêu nàng là Tô quả phụ...
Nàng lại là một quả phụ?
Nhìn tuổi của nàng chưa quá hai mươi, hơn nữa cũng không có thấy nàng sơ búi tóc, như thế nào cũng không giống như là một người đã gả đi, còn là quả phụ đã chết trượng phu.
Nhưng mà trong giọng điệu của Phượng Thiên rõ ràng mang theo vẻ bài xích đối với thân phận quả phụ này.
Phượng Vân Cẩm vì Phượng Thiên nói lời này mà nhíu mày, nụ cười trên khóe miệng biến mất, trong ánh mắt lãnh liệt mang theo không vui quét về phía Phượng Thiên.
*******
Thời điểm Tô Nhược Hàm về tới nhà, đã sắp buổi trưa, gió lạnh đã ngừng, mặt trời lặng lẽ chui ra chiếu sáng trên nền đất tuyết.
Sau khi về nhà, nàng bước nhanh đi tới phòng ngủ của mình, đi ra ngoài lâu như vậy, khẳng định đứa nhỏ đã tỉnh lại, chỉ là không biết hiện tại nó thế nào.
Đi vào y quán, cuối cùng nàng cũng không có tra được nhiều lắm chuyện về hai nam tử kia, chỉ nghe thầy thuốc nói tới, hai ngày trước là hắn chẩn bệnh cho một nam hài bốn năm tuổi, mà địa phương chẩn bệnh thật sự cũng là khách điếm bậc nhất kia.
Hai nam tử đó hình như là quan hệ chủ tớ, mà người chủ tử thoạt nhìn cũng chỉ mới mười sáu mười bảy tuổi...
Chỉ nghe một câu này, Tô Nhược Hàm nàng liền khẳng định, đối phương khẳng định không phải phụ thân của Mặc nhi. Dù sao thoạt nhìn Mặc nhi cũng bốn năm tuổi, vị thiếu niên chủ tử kia mới mười sáu mười bảy tuổi, cho dù có tảo hôn... Hẳn là cũng không có con sớm như vậy đi?
Bởi vì nguyên nhân này, mặc dù nàng đã biết hai người kia vào ở trong khách điếm bậc nhất, nhưng mà nàng không có trở lại khách điếm đi hỏi thăm, mà là lựa chọn về nhà trước.
Khi đứng ở cửa phòng ngủ, nàng liền nghe được tiếng "Ngao ô ngao ô" trầm thấp của Tiểu Bạch ở trong phòng.
Khi nàng mở cửa đi vào, nhìn thấy chính là Tiểu Bạch đang lăn qua lăn lại ở trên mặt đất, mà người nó đang cực lực lấy lòng đối với biểu diễn của nó cũng giống như không nhìn thấy.
Thân mình nho nhỏ cuộn lại trong chăn bông, cuộn mình ngồi ở trên giường, trên khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn đáng yêu đang chau mày, mắt to đen nhánh có chút vô thần.
Khi nghe được tiếng mở cửa, người đang ngồi xuất thần ở trên giường, hơi hơi nghiêng đầu nhìn về phía Tô Nhược Hàm, đôi môi phấn nộn gắt gao mím lại không hề hé răng, trong ánh mắt có cảm xúc bi thương rất nhanh hiện lên, ánh mắt có chút tuyệt vọng cùng trống rỗng.
Có phải nàng lại không cần Mặc nhi hay không?
Tô Nhược Hàm sửng sốt một chút, tuy rằng nàng đoán được Mặc nhi đã tỉnh lại, nhưng mà nàng không có dự đoán được phản ứng lúc này của bé.
Bé không có kêu nàng là mẫu thân nữa...
Cảm xúc bi thương trong mắt Mặc nhi nàng thấy được, tiếp theo trái tim như bị kéo một cái mà đau đớn, nhìn bóng dáng nho nhỏ ngồi im lặng ở trên giường, ưu thương không nói lời nào, để cho nàng biết, hành vi buổi sáng của nàng đã làm thương tổn đứa nhỏ này.
Đến tột cùng là nàng làm sao vậy, lại làm cho một đứa nhỏ còn rất nhỏ có cảm giác tuyệt vọng này.
Đột nhiên trong lòng Tô Nhược Hàm tự giễu cười cười, đến tột cùng nàng đang lo lắng và e ngại cái gì?
Nếu đã muốn giữ đứa nhỏ này lại, vì sao nàng không dám nhận bé?? Làm sao phải ở đây khổ sở lo lắng vấn đề người thân của nó sẽ tìm đến?
Đứa nhỏ nhỏ như vậy là đơn thuần nhất trong sáng nhất, sẽ không làm bộ giở thủ đoạn.
Mặc kệ Mặc nhi nó có thân nhân hay không, đối phương có thể làm cho bé không muốn trở về, vậy đã chứng minh bọn họ cũng không yêu thích bé, cũng chỉ có thể nói có lẽ bọn họ cũng không yêu thương Mặc nhi.
Nhất là đứa nhỏ bình thường với tuổi này, nếu như ở dưới tình huống như vậy, chỉ sợ phản ứng đầu tiên chính là khóc kêu muốn tìm cha mẹ... Mà Mặc nhi lại là không cần vứt bỏ bé.
Nghĩ đến câu nói kia, tim Tô Nhược Hàm mãnh liệt co rút đau đớn vài cái, đau đớn càng rõ ràng, làm cho trong lòng nàng đã có quyết định.
Nếu nó không muốn rời đi thì không cần rời đi!
Nhìn ánh mắt người trên giường nhìn thẳng nàng kia, lúc này bên trong đó là trống rỗng mang theo sự tuyệt vọng, trong lòng nàng hơi hơi thở dài lại có chút khó chịu. Chậm rãi đi qua nhẹ nhàng ôm thân hình nho nhỏ đang cuộn mình ở trên giường vào trong lòng, nhẹ nhàng sờ sờ đỉnh đầu cúi xuống của bé, nhẹ giọng hỏi: “Mặc nhi, ngươi nguyện ý ở lại làm hài tử của ta sao?”
Mặc nhi được nàng ôm vào trong ngực thân hình hơi cương cứng một giây, trong ánh mắt bị trống rỗng và tuyệt vọng chậm rãi có cảm xúc. Bên trong đó có không dám tin, có một chút kích động trong nháy mắt rồi biến mất, chính là cảm xúc chợt lóe rồi biến mất đó, Tô Nhược Hàm vẫn chưa nhìn thấy. Nàng chỉ đang phát hiện, sau khi nàng hỏi ra những lời này, Mặc nhi không nói gì, nhưng mà lại vươn tay ôm nàng, tay nhỏ bé gắt gao túm vạt áo của nàng, giống như người chết đuối bắt được bè gỗ cứu mạng, gắt gao... gắt gao... Không muốn buông tay.
Nhìn đứa nhỏ trong lòng vẫn trầm mặc không hé răng, Tô Nhược Hàm không có phát hiện ánh mắt của mình mang theo sự ôn nhu, không có phát hiện đáy lòng của mình có nơi đang chậm rãi trở nên mềm mại. Chỉ kinh ngạc nghĩ, đứa nhỏ trong lòng này sẽ ở lại cùng nàng sinh hoạt sao?
Vốn nàng đi vào thời không xa lạ này, nàng không có bao nhiêu lý tưởng khát vọng lớn lao, thầm nghĩ thản nhiên tự tại vượt qua cả đời này. Chuyện đầu tiên đó là mua cho mình một căn nhà thuộc về chính mình cho nàng có cảm giác an toàn, trong kế hoạch nhân sinh của nàng, không có kết hôn sinh con...
Nhưng mà đứa nhỏ trong lòng này lại ngoài ý muốn xâm nhập vào trong sinh mệnh của mình, làm cho đáy lòng của nàng có một sự chờ mong, muốn giữ bé lại, đưa đứa nhỏ này đến trong kế hoạch nhân sinh của mình. Mặc kệ là cuộc sống nhàn nhã, hay là phú quý qua ngày, nàng đều muốn chiếu cố đứa nhỏ làm cho nàng đau lòng này.
Tô Nhược Hàm ngồi ở mép giường, ôm bóng dáng nho nhỏ của Mặc nhi im lặng ngồi ở chỗ kia, nàng không có thúc giục Mặc nhi trả lời mình, ngược lại là đem hai bàn tay nhỏ bé hơi có chút lạnh lẽo đến trong tay mình. Từ trong lòng ngực lấy ra dược vừa rồi mua ở y quán trở về, chậm rãi bôi thuốc lên miệng vết thương thật nhỏ bị cắt qua cho bé.
Không hiểu sao không khí trong phòng có chút ấm áp. Tiểu Bạch vốn đang lăn qua lăn lại bán manh, lúc này im lặng ghé vào trước giường, giống như một chiến sĩ bảo vệ mảnh ôn hòa trong phòng này.
Thật lâu sau, trong phòng vang lên tiếng trẻ con rầu rĩ mang theo giọng mũi: “Về sau cũng sẽ không lại đuổi Mặc nhi đi sao?”
“Sẽ không!” Giọng nữ bình tĩnh lại ôn nhu trả lời.
“Không được gạt người!” Bàn tay nhỏ bé được bôi thuốc gắt gao túm ống tay áo của nàng.
“Ừ, không gạt người.” Vuốt ve cái đầu nhỏ rồi mới trả lời.