Editor: ChieuNinh
Ta không ngại để cho người trong thiên hạ đều biết rằng, ta chỉ muốn sủng nàng vô pháp vô thiên...
Chỉ một câu như vậy, làm cho hết thảy bàng hoàng và vô thố trong lòng Tô Nhược Hàm toàn bộ biến mất vô tung, trong mắt nàng mang theo nước mắt chua xót. Nhìn nam nhân trước mặt bởi vì mình đỏ hốc mắt mà lộ ra vẻ đau lòng, Tô Nhược Hàm nàng có tài đức gì chứ? Khi đến thời đại xa lạ này, lưng mang cái danh bị chồng ruồng bỏ lại còn có thể gặp gỡ được một người nam nhân như vậy, nàng còn có cái gì mà không thỏa mãn đây?
"Làm sao lại khóc rồi hả? Là không thoải mái sao?" Phượng Vân Cẩm lo lắng nhíu mày lại, đưa tay che lên cái trán của nàng, khi phát hiện trên trán có sốt cao nóng bỏng, hắn vội vàng xoay người ngồi dậy nói: "Nóng quá... Nàng phát sốt rồi, ta đi kêu người mời đại phu lại đây xem cho nàng."
Không đợi Tô Nhược Hàm ngăn cản, lúc này nam nhân tuấn dật làm cho trong lòng nàng xúc động vạn phần đã vội vàng chạy đi ra ngoài, chỉ lưu lại một mình Tô Nhược Hàm có chút mắt trợn tròn mờ mịt chìm vào giấc ngủ. Ở trước khi lâm vào bóng tối, nàng còn âm thầm thở dài trong lòng, nam nhân Phượng Vân Cẩm này thật sự là đứa ngốc, ngốc làm cho lòng nàng có chút lên men.
Tô Nhược Hàm vốn tưởng rằng, đợi đến khi nàng tỉnh lại, Phượng Vân Cẩm nhất định sẽ canh giữ ở bên người mình, nhưng khi nàng lại mở mắt ra lần nữa, cũng là thất vọng rồi.
Chỉ vì đợi đến khi nàng tỉnh lại, đầu tiên đập vào mắt cũng là khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào của Mặc nhi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn là vẻ lo lắng nhìn nàng, mà trong phòng còn có Liễu tiểu đệ canh giữ.
Mặc nhi trông coi mẫu thân nhà mình nửa ngày, thấy nàng tỉnh lại, thở dài nhẹ nhõm một hơi, không bao lâu liền mệt nhọc, nó trèo lên giường làm tổ ở trong lòng Tô Nhược Hàm rồi nói: "Mẫu thân, Mặc nhi rất sợ mẫu thân ngủ cứ như bất tỉnh như vậy, dọa đến Mặc nhi rồi." Nhỏ giọng rầu rĩ nói xong thì nặng nề ngủ.
Thấy Mặc nhi ngủ say, thế này Tô Nhược Hàm hỏi thăm, mình trở về như thế nào, hơn nữa Phượng Vân Cẩm đi đâu vậy?
Vừa nghe lời của nàng, Liễu tiểu đệ lại là một trận giơ chân, chỉ nói là nam nhân Phượng Vân Cẩm kia, thấy nàng giảm sốt rồi, liền xông vào màn mưa vội vàng xuất phát rời đi. Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh
Tô Nhược Hàm nghe Liễu gia tiểu đệ lảm nhảm ở bên tai, nói là nam nhân Phượng Vân Cẩm này rất không đủ ôn nhu, cũng quá không biết săn sóc người, biết rõ nhị tỷ nhà mình bởi vì dầm mưa tới gặp hắn mới bị phong hàn, hắn lại bỏ nhị tỷ vừa giảm sốt cao, liền mang theo tùy tùng Phượng Thiên của hắn vội vàng rời đi, may mà hai người còn không đến một tháng sẽ thành thân...
Hơn nữa Liễu Phong Viêm thật sự muốn biết, ngày ấy vì sao nhị tỷ lại vội vàng xông vào màn mưa đi tìm Phượng Vân Cẩm như vậy, cuối cùng còn biến thành phát sốt bị đưa về.
Phải biết rằng khi bọn họ nhìn thấy Phượng Vân Cẩm ôm nhị tỷ mê man xuất hiện ở cửa nhà. Trừ bỏ đại ca tính cách trầm ổn, lúc ấy Liễu Phong Viêm hắn và lão cha nhà mình thiếu chút nữa nhào đi lên xé xác nuốt sống Phượng Vân Cẩm rồi.
Vốn phụ tử bọn họ đã rất không tán thành Tô Nhược Hàm gả cho Phượng Vân Cẩm, nhìn thấy hắn ôm nàng mê man trở về, xác định bọn họ phẫn nộ đến cực điểm. Vốn muốn thẩm vấn tiểu tử kia thật kỹ càng, rốt cuộc làm cái gì với nàng. Kết quả Phượng Vân Cẩm chính là vội vàng dặn dò vài câu, nói là Tô Nhược Hàm nàng dầm mưa đi gặp hắn bị phong hàn đang phát sốt, đã có đại phu xem qua uống thuốc rồi, cũng đã hạ sốt. Nhưng mà hắn cũng có việc gấp phải rời khỏi, liền đưa nàng về trước.
Càng quá đáng là, Phượng Vân Cẩm chỉ nhìn Tô Nhược Hàm trong lòng vài lần, giao nàng cho bọn hắn rồi, liền trực tiếp mang theo Phượng Thiên rời đi, ngay cả một câu dư thừa cũng không có để lại.
Đây quả thực là quá mức chọc giận phụ tử Liễu gia, thằng nhãi này cũng quá không đau lòng người đi?
Nghe tiểu đệ Liễu Phong Viêm nhắc tới, Tô Nhược Hàm nằm ở trên giường lúc ban đầu chỉ bất đắc dĩ cười nhẹ. Nhưng sau khi nghe đến phần sau, khi Liễu tiểu đệ nhắc tới đối phương bỏ lại nàng rồi vội vàng mang theo Phượng Thiên liền rời đi, trên mặt của nàng vẫn không có vẻ không vui giống như Liễu tiểu đệ dự đoán, ngược lại là có thêm vẻ lo lắng nhàn nhạt, hắn khó hiểu hỏi: "Đại tỷ, tỷ làm sao vậy?"
Tô Nhược Hàm hoàn hồn, hơi lắc đầu, thản nhiên nói: "Ta ngủ đã bao lâu rồi?"
"Ngủ một ngày rồi, đại tỷ có đã đói bụng hay không? Ai nha xem đầu óc ta này, lại còn quên tỷ ngủ lâu như vậy, tỉnh lại hẳn là sẽ đói bụng, để đệ đi kêu nữ đầu bếp làm chút cháo đưa tới cho tỷ." Liễu Phong Viêm trả lời xong, đột nhiên vỗ vỗ đầu mình, lại vội vàng chạy nhanh đi ra ngoài.
Sau khi tiểu đệ Liễu gia ra ngoài, Tô Nhược Hàm mới chậm rãi thở dài một hơi, thần sắc có chút lo lắng.
Nếu nói trước kia nàng còn không hiểu nam nhân Phượng Vân Cẩm này, nhưng từ ngày ấy nàng dầm mưa đi tìm gặp hắn rồi, thì ít nhiều nàng có chút hiểu biết tính cách của nam nhân kia, nhất là tâm tư của hắn đối với nàng. Nếu không phải đã xảy ra chuyện khẩn cấp, hắn quả quyết sẽ không vội vàng bỏ lại nàng mang theo Phượng Thiên rời đi như vậy.
Từ bên trong những lời Liễu tiểu đệ nhắc tới, thậm chí nàng ẩn ẩn biết được, Phượng Vân Cẩm hẳn là đợi cho nàng hạ sốt rồi, thế này mới vội vã mang theo Phượng Thiên rời đi.
Có thể làm cho Phượng Vân Cẩm vội vã đi xử lý, có lẽ cũng chỉ có một chuyện... đó chính là chuyện thu lưới người sau lưng Liễu gia.
Có lẽ Liễu tiểu đệ không biết, hắn oán giận Phượng Vân Cẩm không biết đau lòng người khác, kỳ thật thực rất oan uổng người ta. Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh Chính là vì đau lòng Tô Nhược Hàm, Phượng Vân Cẩm hắn mới sốt ruột đi xử lý chuyện kia, thậm chí bởi vì hắn biết Tô Nhược Hàm không muốn để cho người Liễu gia biết được. Lúc trước nàng vì chuyện của Liễu gia mà làm ra cái giao dịch kia với hắn, cho nên khi hắn vội vàng rời đi, cũng không đề cập tới hắn phải đi xử lý chuyện gì.
Mà Tô trong lòng Nhược Hàm cũng biết vì sao Phượng Vân Cẩm sẽ vội vàng rời đi, tự nhiên nàng sẽ không bởi vì Liễu tiểu đệ vừa rồi càm ràm, mà trong lòng có câu oán hận với Phượng Vân Cẩm này nọ, ngược lại là lòng của nàng ẩn ẩn có chút lo lắng.
Chỉ vì nàng nghĩ đến, ngày ấy Phượng Thiên rời khỏi Tô trạch sau khi nói chuyện với nàng xong, trong lời nói có nhắc tới câu kia, ngươi có biết lần này thiếu gia đi thì có bao nhiêu hung hiểm không?
Hồi tưởng lại những lời này, tâm thần Tô Nhược Hàm có chút không yên, chỉ có thể lo lắng ở trong lòng, hy vọng lần này Phượng Vân Cẩm đi có thể bình an vô sự trở về.
Tục ngữ nói, bệnh đến như núi đổ, bệnh đi như kéo tơ.
Cũng không biết là do trong lòng nàng lo lắng cho Phượng Vân Cẩm hay là như thế nào, Tô Nhược Hàm cũng không biết một phong hàn nho nhỏ, lại sẽ làm cho thân thể nàng từ ngày xuyên qua đến đây thì chưa bao giờ sinh bệnh qua, trong lúc này lại đột nhiên bị kéo xuống như vậy. Buổi tối vào cái ngày nàng tỉnh lại, thì lại bắt đầu phát sốt, trong nửa tháng sau đó, nàng đều sầu khổ dưỡng bệnh ở trên giường, mỗi ngày lại uống một chén thuốc tẩm bổ đắng như hoàng liên của đại phu.
Trong nửa tháng này, rất nhiều chuyện đã phát sinh. Về hai người đàn ông Thanh Nguyên và Mạc Tử Khanh ở trong nhà nàng, sau đó nàng có hỏi Liễu tiểu đệ và Mặc nhi thì biết được, khi Phượng Vân Cẩm đưa nàng trở về, bọn họ mang theo nàng trở về sân bên này, thì phát hiện trong căn nhà đã không còn bóng dáng hai người kia, đồng thời, hai người họ cũng không có nhắn lại một câu.
Đối với hai người kia rời đi, Tô Nhược Hàm vẫn chưa có phản ứng quá lớn.
Theo ý nàng, có thể không có liên quan gì với bọn họ là tốt nhất. Nhất là Thanh Nguyên, hắn có tình cảm khác thường với Mạc Tử Khanh, trước kia có đủ chuyện làm cho hắn luôn ôm địch ý thật lớn đối với Tô Nhược Hàm, rời đi của hắn thật ra lại làm cho nàng cảm thấy âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Về phần nam nhân Mạc Tử Khanh này... khúc mắc đã qua giữa hắn cùng với Liễu Hương, hết thảy đều đã không còn ai nợ ai vào khoảnh khắc Liễu Hương thắt một dây lụa trắng trên cây ở ngoại ô rồi. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d Dù sao đủ chuyện đã qua kia, vào lúc Liễu Hương hương tiêu ngọc vẫn, cho dù là có oán và hận sâu thế nào thì cũng nên tiêu tán đi thôi.
Không thể phủ nhận, Tô Nhược Hàm ích kỷ, bởi vì ràng buộc duy nhất giữa hai người chính là Mặc nhi, mà nàng cũng ích kỷ giữ Mặc nhi ở bên cạnh của nàng. Chỉ vì nàng không cách nào quên được lúc trước vào cái ngày Mặc nhi ở trong đại tuyết bay tán loạn đi tới bên cạnh nàng, không thể quên được lúc đó Mặc nhi đã khóc kêu mẫu thân không cần bỏ lại nó, đừng không cần Mặc nhi.
Nàng sẽ không ngăn cản Mặc nhi đi gặp Mạc Tử Khanh, nhưng mà nếu hắn muốn mang Mặc nhi từ bên người nàng đi, vậy thì không có khả năng.
Thì ra chờ đợi sẽ làm một người cảm thấy sống một ngày bằng một năm, nhất là lúc ngươi đang lo lắng an nguy của một người, chờ đợi sẽ làm cho cả người trở nên tâm thần không yên và miên man suy nghĩ.
Ngày hai mươi bảy tháng hai âm lịch, cách ngày thành thân mùng ba tháng tháng ba, chỉ còn lại có năm ngày.
Phượng Vân Cẩm bên kia chậm chạp không có truyền đến tin tức, mà thời gian hôn kỳ càng tới gần, trong lòng Tô Nhược Hàm ẩn ẩn có chút bất an.
Nhịn không được lo lắng, nàng âm thầm để cho Liễu tiểu đệ đi Hương Phiêu Trai hỏi thăm tin tức, lại bị Phúc bá cho biết, gia thiếu nhà ông còn chưa trở về, lại không có đưa tin tức gì về. Khi tiểu đệ Liễu gia trở về oán giận Phượng Vân Cẩm, đồng thời trong lòng Tô Nhược Hàm cũng đã tâm loạn như ma.
Chẳng lẽ là xảy ra chuyện gì?
Ngày đó Phượng Thiên nói qua, lần này thiếu gia nhà hắn đi xử lý chuyện này, người sau lưng rất nguy hiểm... Chẳng lẽ hắn... đã xảy ra chuyện? Suy đoán như vậy, làm cho tâm tư của nàng rối loạn.
Mà làm cho nàng còn có chút kỳ quái là, từ trong miệng lão cha mà biết được các cửa hàng lớn của Liễu gia đã khôi phục đưa vào hoạt động. Thế lực muốn phá hoại sau lưng giống như hư không tiêu thất, điều này làm cho Liễu gia lão cha kỳ quái đến cực điểm. Chỉ có Liễu Phong Liệt, khi hắn nghe được lão cha nhà mình nói người quấy rối sau lưng giống như hư không tiêu thất, trong con ngươi hiện lên vẻ khác lạ, có chút cổ quái liếc mắt nhìn lão cha nhà mình một cái.
Nếu vấn đề của Liễu gia đã giải quyết, theo lý thuyết Phượng Vân Cẩm cũng nên trở lại mới đúng? Hai người lập tức sẽ đại hôn, nhưng mà một chút tin tức cũng không có. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d Trạng thái nôn nóng rối loạn của nàng đến ngay cả Mặc nhi cũng đã nhận ra, bé còn lặng lẽ chạy tới hỏi ngoại công của mình. Nói là mẫu thân có bị bệnh hay không, bằng không vì sao hai ngày này mặt co mày cáu, bộ dáng nóng lòng rối loạn?
Ngày thành thân đến từng ngày một, Phượng Vân Cẩm bên kia vẫn không có truyền đến một chút tin tức.
Cho đến một ngày trước ngày thành thân...
Tô Nhược Hàm nhịn không được bất an trong lòng, tự mình đi một chuyến đến Hương Phiêu Trai. Gặp được Phúc bá ở ngoài cửa, mà ông cũng nói cho nàng Phượng Vân Cẩm đã trở lại, nhưng lại chờ muốn gặp nàng.
Lúc ấy Tô Nhược Hàm vô cùng vui sướng, tâm tình lo lắng trong lòng rốt cục tán đi, thật may, hắn không có việc gì, rốt cục đã trở lại.
Chỉ là thật không ngờ, khi nàng được Phúc bá dẫn đi vào hậu viện, sẽ nhận được một tràng diện như vậy.
Lúc trước nam nhân nhìn thấy nàng một thân ướt nước mưa, sau đó sẽ tức giận nói nàng không thương tiếc thân thể của mình, bởi vì nàng nhiễm phải phong hàn phát sốt mà thất kinh, lúc này cũng mỉm cười đối mặt với nàng, bình tĩnh vô ba nói một câu: "Giao dịch chấm dứt, ta phát hiện đột nhiên mình không thể đồng ý cưới một nữ tử bị người hưu bỏ làm thê, cho nên... hủy bỏ lễ thành hôn đi!"
Hủy bỏ lễ thành hôn...
Nếu gần đây trên đường vấn đề mọi người thảo luận nhiều nhất, như vậy vẫn luôn chính là hôn sự giữa Liễu gia và Phượng Lan quốc rồi.
Trước kia bởi vì nữ nhi Liễu gia đã bị phu gia hưu bỏ, lúc trước lại được Tiêu Dao tiểu vương gia Phượng Lan quốc cao điệu cầu thân, lại hứa cả đời một thế một đôi người, lời hứa thà rằng phụ cả thiên hạ không phụ khanh. Ngày thành thân cũng đã định tốt lắm, chỉ còn chờ đến ngày cử hành lễ thành thân làm cho hai quốc gia đều vô cùng oanh động, lại có một kết cục ra ngoài dự kiến của mọi người.
Trận hôn lễ này làm cho đủ người chú ý, lại hủy bỏ...
Mà mặc kệ là Liễu gia, hay là Tiêu Dao vương phủ ở Phượng Lan quốc bên kia, đều không có truyền ra tin tức gì. Mọi người không chỗ nào là không suy đoán, rốt cuộc đã xảy ra tình huống gì, vì sao lại đột nhiên hủy bỏ lễ thành thân. Dù sao lúc trước Tiêu Dao tiểu vương gia, hắn vì có thể thú được nữ nhi Liễu gia mà quỳ gối trước Kim Loan điện thỉnh chỉ. Bao nhiêu trái tim của nữ tử thiên hạ rơi xuống đất, hâm mộ nữ nhi Liễu gia có vận số tốt. Nhất là làm Vương gia địa vị cao quý, lại hứa hẹn cả đời nhất thế một đôi người, điều này làm cho trong thiên hạ, bao nhiêu nữ tử lâm vào tâm động kính phục và ao ước. Vì sao mới ngắn ngủn chưa tới một tháng, chuyện sẽ biến hóa long trời lở đất như vậy?
Hết chương 81.