Chuyển ngữ Huyền Vũ
Beta Nhã Vy
Sở Xuân Nguyệt còn tự mình chuẩn bị một đống lí do từ chối đến để lôi kéo Tưởng Tiểu Cường, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng nửa sống nửa chết của hắn thì tất cả những lời đã chuẩn bị trước trong đầu đều biến mất. Sở Xuân Nguyệt ngơ ngác nhìn hắn, không nói được một lời nào.
Tưởng Tiểu Cường bỗng mở mắt, nở nụ cười tà mị tới với Sở Xuân Nguyệt: “Ngươi ngắm ta đến mức ngây người rồi sao?”
Thật là buồn nôn……
Sở Xuân Nguyệt yên lặng nhìn hắn.
Trước kia tốt xấu gì Tưởng Tiểu Cường cũng được coi là nhân khuông cẩu dạng, lời như vậy làm cho người ta không thể nói được gì nhưng trong lòng cũng cả thấy thật không thoải mái. Bây giờ cái tên Tưởng Tiểu Cường người không ra người, quỷ không ra quỷ này, dám nói những lời như vật, thật là…
Quả nhiên, măt Sở Xuân Nguyệt trắng bệch: Người nói cái gì?
Tưởng Tiểu Cường không thèm để ý nói: A, thì ra là kiều hình, loại nữ hài tử bình thường sẽ không làm vợ cả.
Sở Xuân Nguyệt tức đến phát run, Tưởng Tiểu Cường còn cố tình chuyển ánh mắt hướng về phía Sở Thu Nguyệt, một giọt mồ hôi trên trán Sở Thu Nguyệt rơi xuống. Tưởng Tiểu Cường vừa lòng gật đầu nói: Quả nhiên là một đóa hoa tỉ muội, một người kiêu ngạo, còn một người lạnh như băng, hơn nữa cả hai người đều thanh lịch, tao nhã, có thể chậm rãi dạy dỗ….Ha ha ha….Ách.
Tưởng Tiểu Cường vốn tính cười vài tiếng hào khí vạn trượng, kết quả đang trên đà cười, ho khù khụ một hơi không đi lên, lại bắt đầu ho khan.
“Ai nha, thật là ngại quá, Tiểu Cường hắn hiện không được bình thường , các ngươi đừng tức giận với hắn làm gì” Tưởng lão gia thấy sắc mặt của Sở Xuân Nguyệt cùng Sở Thu Nguyệt vô cùng khó coi, vội vàng nói.
Sở Thu Nguyệt lắc đầu nhìn Tương lão gia ý bảo không có việc gì, không thèm liếc mắt đến Tưởng Tiểu Cường một cái.
Tưởng Tiểu Cường chú ý, khiêu khích nhìn Sở Thu Nguyệt nói: “Tiểu mỹ nhân, cho dù ngươi có lạnh lùng đến cỡ nào thì sao này cũng phải nguyện chết vì ta thôi…ha ha..ách!.
Sở Thu Nguyệt không thèm chú ý đến hắn, quay sang nói với Sở Xuân Nguyệt: “A, không phải tỷ tỷ muốn đến xem hắn như thế nào sao? Hiện tại xem cũng đã xem rồi, chúng ta đi thôi? Hay tỉ tỉ còn muốn nói điều gì với hắn?”
Sở Xuân Nguyệt do dự một lát, rồi lắc đầu: “Quên đi, tỷ không có gì để nói với hắn cả. Chúng ta đi thôi!”
Sở Thu Nguyệt cảm thấy lòng nhẹ nhõm, gật đầu, kéo Sở Thu Nguyệt rồi nói với Tương lão gia đừng vội rời khỏi hắn.
Thật ra lần này nàng đi cùng Sở Xuân Nguyệt tới nơi này là muốn cho Sở Xuân Nguyệt thấy bộ dạng của Tưởng Tiểu Cường.
Lập tức muốn đến kinh thành, đến lúc đó mà gặp mặt Sở Lưu Uyển, Sở Thu Nguyệt thật không thể tưởng tượng nổi hai người cùng xuyên không đến lúc chạm mặt nhau thì sẽ phát sinh ra cái chuyện gì nữa. Nhưng nếu để Sở Xuân Nguyệt ở bên cạnh Tưởng Tiểu Cường, dẫn đến dị nghị, hơn nữa lần trước chuyện Tiểu Thần lần trước, Sở Thu Nguyệt tin Sở Xuân Nguyệt sẽ không còn dám đường hoàng bốn phía.
Sở Thu Nguyệt nghiêng đầu thầm đánh giá Sở Xuân Nguyệt, chỉ thấy nàng cau mày, vẻ mặt vô cùng thất vọng, tất nhiên là vô xùng mất hứng.
Sở Thu Nguyệt mỉm cười nói: “ Lúc trước muội nói Tưởng thiếu gia cùng tỉ tỉ có vài phần giống nhau, nhưng mà giờ ngẫm lại xem ra muội nói sai rồi. Dù sao, a tỷ làm sao có thể biến thành bộ dáng kia chứ, đúng không?
“…A, tất nhiên rồi” Sở Xuân Nguyệt xấu hổ cười nói.
Hai người cùng trở lại Sở gia, không ai nhắc lại chuyện này, tựa như hai người họ vẫn ở Sở gia, chưa từng đi đâu.
Thân thể của Tưởng Tiểu Cường vẫn chưa hồi phục, dù hắn có muốn gây nên sóng to gió lớn cũng không thể làm được. Người khác dần dần quên mất chuyện Tưởng Tiểu Cường đã làm trước kia. Giống như lúc trước không ai dám tiếp cận với hắn, cuối cùng chỉ còn một mình hắn.
Sở xuân Nguyệt, cũng càng phải đứng yên
Đêm trước khi đến kinh thành, bỗng nhiên có khách đến Sở gia, chính là ca ca Giang Thiến Thiến cùng vợ con của ông. Ca ca Giang Thiến Thiến là thầy thuốc, trời sinh tính tình tiêu sái, hành nghề y dạo chơi tứ phương, thường mang theo vợ con ngao du khắp thiên hạ. Lần này đi ngang qua thủy lễ thành, liền ghé vào thăm bọn họ.
Có điều, điều đáng nhắc chính là, Thê tử của ông là Từ Tiễn Mộng cũng là một nữ thầy thuốc hiếm gặp.
Sở Thu Nguyệt biết cậu cũng đến thì có chút kinh ngạc. Nàng nhớ rõ năm mình lên sáu có gặp qua cậu cùng anh họ một lần. Anh họ tên là Giang Thành Văn, hơn nàng một tuổi.
Lần trước hắn tới đây, hai người một là một tiểu chính thái, một là một tiểu la lị, chính mình lại mới đến nơi này một năm, cho nên cả người vẫn là tỉnh tỉnh mê mê, chỉ nhớ rõ Giang Thành Văn tính cách vô cùng nội liễm, thường thường thực ngượng ngùng mỉm cười, lớn lên tính tình thật ra không thay đổi lắm, mười phần là một tiểu chính thái rất đáng yêu. Hơn nữa hắn ngoại trừ bình thường là học bài ở ngoài, có điều, còn học thêm y học của phụ thân, trên người thường toát ra mùi thảo dược rất dễ chịu.
Giang Phàm và Giang Thành Văn cho người báo tin buổi tối sẽ tới, Giang Thiến Thiến biết được huynh trưởng đến liền sai người đi chuẩn bị cơm chiều.
Sở Xuân Nguyệt biết có họ hàng tới cũng không có phản ứng gì, nhưng lúc biết Giang Thành Văn là một tiểu chính thái 13 tuổi, hai mắt liền sáng rực lên, vội hỏi Sở Thu Nguyệt hắn lớn lên trông như thế nào, Sở Thu Nguyệt liền đem ấn tượng về của mình về hình dáng của Giang Thành Văn cho nàng nghe. Sở Thu Nguyệt lúc nghe đến chữ “ngượng ngùng”, nụ cười càng nở rộ hơn.
Sở Thu Nguyệt không khỏi cảm khái Sở Xuân Nguyệt có tố chất thật phi thường, tuy cổ nhân thường nói anh em họ kết hôn “thân càng thêm thân”, nhưng ở thời hiện đại anh em họ mà kết hôn thì khẳng định sẽ sinh ra quái nhân, vậy mà nàng ta còn cười tươi như vậy….
Khi ba người tới nơi, xe ngựa dừng trước cổng Sở gia, không báo hạ nhân đi thông báo mà Giang Phàm vô tư hét lớn: “Muội muội, muội phu, ta tới rồi!”
Thật đúng là có vài phần hương vị lang trung lang thang giang hồ. Giang Thiến Thiến bốn năm năm nay không thấy huynh trưởng như vậy cười cười rồi vội vàng ra cửa đón.
Sở Liên Bình cùng hai chị em Sở Thu Nguyệt cũng đi ra ngoài, vì vậy bảy người liền chạm mặt trong sân. Sở Thu Nguyệt bất động thanh sắc nhìn Giang Phàm. Giang Phàm so với trước kia cũng không có gì khác biệt lắm, đại khái là do có tâm tình tốt, cuộc sống lại thoải mái, dễ chịu không có áp lực, nên mấy năm rồi cũng không thấy già đi, có chút râu mọc thêm, trên mặt mang theo tươ cười sang sảng.
Mà Tề Tiễn Mộng bên người ông một thân lục y, bên ngoài khoác áo choàng lông chim thật to, mũ đã buông xuống, nụ cười ôn nhu, hai người đứng chung một chỗ có thể nói cảnh đẹp ý vui. Như vậy đứa con, Giang Thành Văn, tự nhiên cũng không thể kém đi đâu được. Hắn đi sau hai người, mình khoác trường bào trắng, cổ áo và tay áo được đính lông tơ khiến mặt hắn trông như bạch ngọc.
Năm năm không gặp cũng chẳng thay đổi là bao, chỉ là trên mặt mất đi vài phần trẻ con, lại thêm vài phần chững chạc. Phong thần tuấn lãng, cố tình để ý còn có thể bắt gặp chút ngượng ngùng chưa kịp rút lại. Hắn lẳng lặng đích đứng ở nơi đó, cả người ôn nhu như ngọc. Quả là mạch bề trên như ngọc, công tử thế vô song.
Sở Thu Nguyệt thầm cảm thán trong lòng, trên mặt cũng không có biểu cảm gì, quay sang nhìn trộm Sở Xuân Nguyệt, quả nhiên khi thấy Giang Thành Văn, khóe miệng nàng nhếch lên, biểu tình tính trước kỹ càng.
Kì thật nếu nói ra thì Sở Xuân Nguyệt cùng với Tưởng Tiểu Cường cũng không khác nhau là mấy. Nhìn thấy mĩ nữ/mĩ nam liền cho rằng đối phương thích mình, điều này thật là không thực tế chút nào. Huống chi đây là anh họ nàng ta nha!
” A, huynh cũng thật là, hấp tấp như vậy làm gì hả? Nếu không phải muội đoán huynh rất sớm sẽ có mặt thì hiện giờ huynh cũng chưa có cơm ăn đâu”. Giang Thiến Thiến một bên cầm hành lý giúp bọn họ, một bên trêu ghẹo nói.
“Không sao, không sao. Thủy Lợi thành lớn như vậy chẳng lẽ mỗi mình nhà muội có cơm ăn sao?” Giang Phàm cười ha ha xua tay nói.
Giang Thiến Thiến bất đắc dĩ lắc đầu: “Đúng rồi, không phải mỗi nhà muội có.”
Sau đó, quay sang Tiễn Mộng và Giang Thành Văn cười nói: “Chị dâu, Thành Văn”
Tiễn Mộng cũng gật đầu: “Muội muội, muội phu”.
Giang Thành Văn khóe miệng hơi nhếch lên nói: “Bác ,dượng”
Sở Liên Bình nhìn thấy Giang Thành Văn, có chút cảm khái nói : “Chớp mắt cái Thành Văn cũng đã lớn như vậy rồi, bộ dáng càng ngày càng tuấn tú”
Giang Phàm lắc đầu: “Thân nam nhu, bộ dáng đẹp có ích lợi gì? May mà nó không chỉ có cái giá, mặc dù lợi hại như Triều Sinh, nhưng về mặt học y cũng có chút gọi là trời cho, về sau kế thừa y quán của ta là không thành vấn đề”
Chờ mấy vị đại nhân hàn huyên xong, Sở Thu Nguyệt cũng Sở Xuân Nguyệt nhu thuận chào hỏi Tiễn Mộng cùng Giang Phàm, sau đó nhìn về phía Giang Thành Văn.
“Biểu huynh”. Sở Thu Nguyệt đi lên chào hỏi Giang Thành Văn. Sở Xuân Nguyệt cũng theo sát đằng sau mà hô biểu đệ. Có chút không vui, không muốn chấp nhận sự thật rằng mình hơn Giang Thành Văn hai tuổi.
Giang Thành Văn nhìn thấy Sở Xuân Nguyệt cùng Sở Thu Nguyệt, vì ngày thường hay chạy loạn khắp đó đây nên không có cơ hội gặp mặt hai người, cho nên trên mặt có chút hồng: “Biểu tỉ, biểu muội”.
Mọi người vừa nói vừa tiến vào đại sảng, Sở Thu Nguyệt có chút đói bụng cho nên tâm tư không để trên người ba vị khách kia. Dù sao nàng với bọn họ cũng không quá quen thuộc, huống chi lại là thân thích cho nên cứ tự nhiên là được rồi, không cần phải lấy lòng họ.
Với tính tình của Giang Phàm, ngươi có thể lấy lòng hắn, hắn muốn làm không tốt ngược lại còn không vui, chẳng tùy ý.
Về phần Giang Thành Văn kinh diễm là có đích, nhưng không có khả năng vẫn kinh diễm thôi, đầu tiên mắt làm cho người ta kinh diễm, đến mặt sau cũng liền hoàn hảo.
Sở Xuân Nguyệt từ đầu tới giờ vẫn trầm mặc, tựa như có tâm sự. Sở Thu Nguyệt có thể biết được nàng đang nghĩ cái gì,nhưng cũng lười quản. Dù sao, Giang Thành Văn lớn lên thông mình xuất chúng như vậy chắc sẽ không coi trọng Sở Xuân Nguyệt, nếu như hắn thực sự coi trọng thì…à…cũng không sao, nhìn bộ dạng này của Sở Xuân Nguyệt, sau này khẳng định là muốn lập gia đình.Thế giới này như một cái hố củ cải, liệu sẽ có người thích Sở Xuân Nguyệt.
Sở Thu Nguyệt thầm nghĩ nếu sau này Sở Xuân Nguyệt được người ta rước đi thì nàng sẽ đốt pháo để ăn mừng. Sở Thu Nguyệt nhìn lên bàn ăn, l nhìn như trầm ổn kì thực là đang nóng vội bắt đầu ăn đứng lên, đồ ăn của Sở gia xưa nay không tồi, coi trọng ăn uống, lần này vì nghênh đón Giang Phàm mà thịnh soạn như vậy.
Trên bàn có khương nước ngư phiến, ngũ vị hương tử cáp, đường dấm chua hà ngẫu, phao lục bông cải, lạt cải trắng cuốn, kê ti ngân nhĩ, hoa quế ngư điều, tơ vàng đốt mạch. La hán đại tôm, tiên ma đồ ăn tâm, thịt kho tàu xích bối chờ, bên cạnh còn có một ít điểm tâm ngọt như lạt ma cao, thúy ngọc đậu cao, bánh đậu cuốn, não bạch tảo trong bảo khố, song mầu nhuyễn đường, đường sao đại biển, cây cà cao đào nhân,……
Nhiều đồ ăn ngon như vậy, đối với một người đói bụng bình thường mà nói hẳn là có sức hấp dẫn vô cùng, nhưng đáng tiếc Sở Xuân Nguyệt lại là một người khác thường, đến chiếc đũa cũng không thèm động, giả vờ gảy gảy thức ăn, ánh mắt hướng về Giang Thành Văn phiêu phiêu.
Giang Thành Văn cũng không phải người ngốc, có người nhìn mình bằng ánh mắt như vậy tất nhiên là có cảm giác, hắn khó hiểu nhìn Sở Xuân Nguyệt, xấu hổ cười rồi lại tiếp tục ăn cơm.Sở Xuân Nguyệt thấy Giang Thành Văn chẳng động phong tình hiển nhiên sắc mặt không được tốt, buồn bực ăn cơm.