Chuyển ngữ Hỏa Lăng Quân
Beta Nhã Vy
Sở Thu Nguyệt đứng một bên nghĩ ngợi, Sở Xuân Nguyệt lại sững sờ đứng nhìn. Sở Thu Nguyệt cảm thấy may mắn vì Xuân Nguyệt không nghĩ ngợi nhiều, bằng không biết đại bá thích nam nhi, trọng nam khinh nữ sẽ lần nữa đại náo . Xem bộ dáng nàng hiện tại như mất hồn mất vía, đa phần là đang lo lắng Sở Lưu Uyển cùng các tỷ muội khác không đi ra.
Tôn Sắt Tiêm vừa mới chào hỏi đã nhắc tới Sở Nguyên Sơ —— chuyện này là sự thật ư? Sở Nguyên Sơ mới vài tuổi, biết nói chuyện cũng mất tới hai năm làm sao mà muốn gặp bá bá thẩm thẩm được chứ? Đối với người chưa từng gặp mặt, đứa bé vài ba tuổi làm sao có thể nhớ nhung? Nhưng đã nói ra thì chắc chắn là nói quá.
Mọi người hàn huyên xong, Sở Thu Nguyệt cùng Sở Xuân Nguyệt lại cung kính chào từng người —— đương nhiên đối với Tôn Sắt Tiêm cùng Bạch Du Du, các nàng cũng trực tiếp kêu “Tôn di nương” và “Bạch di nương”. Có hạ nhân dẫn mọi người vào nhà, mọi thứ chuẩn bị rất chu đáo từ vật nhỏ nhất như lư hương. Đồ ăn cũng chuẩn bị rất tốt, có thể dùng cơm ngay lập tức. Vì thế mọi người đều bước vào nhà.
“Sao lại không thấy Lưu Uyển, Yên Ba, Lưu Sương? Đúng rồi, còn có Nguyên Sơ, đệ vẫn chưa được thấy hài nhi này.” Sở Liên Bình hiếu kỳ nói, “Huống chi cũng nên cho Xuân Nguyệt, Thu Nguyệt trông thấy Lưu Uyển để học tập cho tốt.”
“Vâng, mấy đứa trẻ này đi tham gia thơ hội.” Hà Tương Tư cười cười trả lời, ngữ khí không che lấp được kiêu ngạo, “Lưu Uyển theo thường lệ đi tham gia thơ hội, haiz, đứa nhỏ này không chịu ngồi yên. Yên Ba cùng Lưu Sương muốn đi xem nên cũng đi theo. Về sau có thể cho Xuân Nguyệt, Thu Nguyệt cùng đi.”
Sở Thu Nguyệt cười nói: “Con ngâm thơ tàm tạm. . . . . . Con đi cũng chỉ có thể ủng hộ đại đường tỷ, nhưng nếu nói là đi xem cũng không sai, lần sau nhất định sẽ đi cùng đại đường tỷ.”
Quá hoàn hảo, chỉ một câu mà nói rằng mình không tự tin, lại biểu lộ chính mình ngưỡng mộ đại đường tỷ, lại cùng với thơ hội có chút hứng thú. . . . . . vẹn cả đôi đường.
Sở Xuân Nguyệt lấy lại tinh thần, có chút vui vẻ nói: “Con tuy rằng không giỏi như đường tỷ nhưng nếu là thơ cũng không vấn đề gì, ha hả.”
Sở Thu Nguyệt cười ngất, có cái gì tốt mà ha hả, ngươi nếu thật sự khiêm tốn thì. . . . . . không nên nói tự mãn như vậy? Cũng may Hà Tương Tư không để ý, còn cười gật đầu nói với Sở Liên Bình: “Nguyên Sơ hồi chiều có khóc nhè, bây giờ lại chạy đâu ngủ rồi.”
Nghe được Nguyên Sơ, Tôn Sắt Tiêm nhanh nói: “Thằng bé rất hiểu chuyện, chỉ là hạ nhân không chu đáo, bà vú vô ý không biết nó đói bụng cho nên nó mới khóc.” Dứt lời lại thở dài: “Nguyên Sơ là thiếu gia nhưng lại không được mọi người coi trọng. . . . . .”
Hà Tương Tư nhíu mày: “Ngươi nói cái gì vậy? Giống như chúng ta bạc đãi Nguyên Sơ. Từ trên xuống dưới Sở gia đều biết Nguyên Sơ là bảo bối. Bà vú kia cũng là do ngươi tuyển chọn, ta chọn người thì ngươi không chịu. Hiện tại bà vú bị đuổi, thay người mới ngươi cũng đâu phàn nàn? Chuyện cũng chả có gì lại đi nói lung tung.”
Tôn Sắt Tiêm hiểu được Hà Tương Tư đang làm trò phủ đầu mình trước Sở Liên Bình và Giang Thiến Thiến, cũng không dám phản bác còn xấu hổ nói: “Ta biết rồi, ta chỉ là thuận miệng nói thôi.”
Bạch Du Du thấy tình thế chuyển biến, quyến rũ cười với Sở Liên Đinh nói: “Lão gia, thiếp lui xuống trước.”
Nàng là di nương, lại xuất thân chốn thanh lâu, không thể cùng mọi người ngồi một bàn ăn cơm, chỉ có thể ở trong phòng của mình ăn. Mà Tôn Sắt Tiêm là do có hôn ước và sinh được nhi tử đầu tiên cho nên có thể ăn cơm cùng mọi người. Đương nhiên, đặc quyền của nàng không chỉ chừng này, ví dụ như con nàng là Sở Yên Ba và Sở Nguyên Sơ có thể trực tiếp kêu nương chứ không phải Tôn di nương. Mà con của Hà tương tư là Lưu Uyển, Lưu Sương cũng kêu nàng là tiểu nương. Hà Tương Tư là chính thất, tên lý là “Lưu” tự, mà Tôn Sắt Tiêm tất nhiên không có tư cách này.
Sở Liên Đinh nhìn vợ lớn vợ nhỏ ngấm ngầm hay công khai đấu đá lại một câu cũng không nói. Ông rõ ràng là làm bộ không biết, cười cười gọi mọi người ngồi xuống ăn cơm. Sở Triều Sinh ngồi cạnh Thu Nguyệt, Sở Xuân Nguyệt tự giác ngồi phía bên kia Thu Nguyệt.
Sở Triều Sinh có chút kinh ngạc, đại muội muội của hắn từ lúc chào hắn tới giờ cũng chưa nói chuyện với hắn, tâm sự nặng nề, cũng không biết đang suy nghĩ gì. Vì thế Sở Triều Sinh thừa dịp người lớn nói chuyện, hơi hơi cúi đầu, nhỏ giọng hỏi Sở Thu Nguyệt: “Thu Nguyệt, Xuân Nguyệt làm sao vậy? Có chút là lạ.”
“Ách ” Sở Thu Nguyệt vòng vo đảo hai con ngươi nói, “Không có gì, tỷ trước đó vài ngày ở trong nhà ra xảy ra chuyện ngoài ý muốn, lúc sau có chút thay đổi. . . . . . Haiz, có một số việc hiện tại không tiện nói, chờ có dịp sẽ nói cho huynh biết.”
Sở Triều Sinh làm sao dự đoán được Sở Xuân Nguyệt bức tử người ta, còn bất đắc dĩ cười cười, nói: “Thật là thần bí.” Nghe như là là trách cứ nhưng giọng nói lại rất cưng chiều.
Mọi người ngồi ăn cơm, đi đường xa có chút mệt mỏi, ăn cơm xong lại phải đi tham quan Sở phủ, Sở Thu Nguyệt đối với cảnh xa hoa có chút chép miệng. Ví dụ như Sở phủ tuy không nạm vàng hay trang trí như những nhà giàu mới nổi nhưng nhiều chi tiết có thể thấy được Sở Liên Đinh chính là có tiền có thế —— nhiều chỗ trong phủ treo hương cầu cho nên Sở phủ cơ hồ tỏa ra mùi hương, hơn nữa hương cầu này đều được đốt chứng minh có người tới xem xét thường xuyên. Hương cầu: Quả cầu hình tròn tỏa ra mùi hương khi đốt.
Hương cầu cũng không được thuận tiện, bình thường Sở Thu Nguyệt sẽ không treo ở bên ngoài, mà dùng túi hương để trong tay áo, đeo bên người hoặc treo cạnh giường lúc ngủ. Hà Tương Tư nhìn các nàng đeo túi hương cảm thấy so với mình cũng xa hoa không ít. Haiz, thật tức chết mà,
Sở Thu Nguyệt coi như là có chút hiểu tại sao Sở Liên Bình lại không chịu tới Sở phủ. Đi thăm xong Sở phủ, chân Sở Thu Nguyệt cũng mỏi, lại càng buồn ngủ. Cũng may Sở phủ rất tiện nghi, phòng cho khách không những nhiều mà còn tốt. Mọi người trong nhà ngủ ở tây sương, các phòng kề sát nhau. Mà ngay cả Tiểu Trúc, tiểu Lục cũng có một ít phòng nằm ở dãy bên cạnh, có thể chăm sóc kịp lúc, so với Sở gia đúng là tốt hơn nhiều.
Sở Thu Nguyệt rất muốn đi ngủ, nhưng Xuân Nguyệt lại kiên trì không ngủ, nói phải đợi Sở Lưu Uyển về.
Hà Tương Tư ngạc nhiên nói: “Xuân Nguyệt rất muốn gặp đại đường tỷ?”
“Dạ, Đúng vậy ạ, hơn nữa con cũng có vài chỗ muốn thỉnh giáo tỷ ấy.” Sở Xuân Nguyệt nói.
Hà Tương Tư nghĩ nghĩ, nói: “Bây giờ vẫn còn sớm, các nàng chắc cũng mới bắt đầu chỉ thơ ngâm đối, còn có thể hội uống vài hớp rượu. . . . . . Nếu như con không ngủ thì có thể chờ. Dù sao cũng là nữ nhi, Lưu Uyển nhất định sẽ về trước giờ Tuất.”
“Vâng” Sở xuân nguyệt gật gật đầu. Sở Thu Nguyệt rất muốn biết Sở Xuân Nguyệt phải làm cái quỷ gì, nhưng thật sự nhịn không được cơn buồn ngủ, cuối cùng vẫn phải đi ngủ trước.
Một đêm mộng đẹp, buổi sáng tỉnh lại, tiểu Lục giúp nàng rửa mặt chải đầu, hạ nhân Sở phủ liền lập tức chạy đến dẫn đường. Còn chưa tới đại sảnh đã thấy một thân ảnh màu trắng, đầu đội Hồng Bảo Thạch xuyến, tóc cài hoa, chân mang đôi giày da dê màu trắng bước tới. Có điều nàng đã mặc một tầng áo trắng bên ngoài, bên trong lại còn một tầng lụa trắng mỏng, thoạt nhìn như muốn xây dựng cảm giác phiêu dật của tiên. Quần áo bên trong nếu như là mùa hè còn có thể đẹp, nhưng gắn chung với quần áo màu trắng bên ngoài nhìn rất không hài hòa. Nhưng dáng đi của nàng lại đoan trang, cước bộ vững chắc, rất có phong cách khiến người ta phải chú ý. Nếu đoán không sai, đây là Sở Lưu Uyển .
Sở Thu Nguyệt cười cười nói: “Đại đường tỷ?” Nàng kia dừng bước nhìn về phía nàng, nhưng thần sắc không vui. . . . . . Sở Thu Nguyệt đoán được có thể là bởi vì tối hôm qua nàng cùng Sở Xuân Nguyệt nói chuyện với nhau nên bây giờ mới không thoải mái, lại có thể hoài nghi chính mình, vì thế nhanh cười nói: “Là đại đường tỷ sao?” Nàng kia gật gật đầu: “Là ta. . . . . . Ngươi là Thu Nguyệt?”
“Đúng vậy a Đúng vậy a, không thể tưởng được đại đường tỷ còn nhớ rõ muội.” Sở Thu Nguyệt gật gật đầu, tiến lên hai bước, “Nói thật, muội cũng không nhớ rõ bộ dáng khi lớn của đại đường tỷ, vừa nãy cũng mới đoán được.”
Sở Lưu Uyển tựa hồ yên tâm rất nhiều, cười cười nói: “Không tồi, trí nhớ của ta cũng chỉ nhiều hơn muội một chút.”
. . . . . . Cũng có thể nói như vậy sao, cho dù trí nhớ của ngươi có nhiều nhưng trước kia chưa thấy qua ta làm sao có thể nhớ rõ? Thật sự là đánh rắn tùy côn, ngay cả chuyện tốt hay không tốt cũng giành bằng được. . . . . . Tuy nhiên Sở Thu Nguyệt tin tưởng nàng trí nhớ không tồi, bằng không thơ từ nhiều như vậy lại có thể nhớ kỹ tới hôm nay cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Hai người cùng nhau vào đại sảnh, Sở Liên Đinh bởi vì muốn lâm triều cho nên vắng mặt, Tôn Sắt Tiêm bởi vì muốn đi thăm Sở Nguyên Sơ cho nên cũng không có tới, chỉ có Hà Tương Tư, Sở Liên Bình, Giang Thiến Thiến, Sở Triều Sinh, còn có hai nữ nhi hôm qua vẫn chưa gặp mặt.
Sở Thu Nguyệt và Sở Lưu Uyển cùng bước sang chào, ngồi xuống ăn cơm. Hai nữ nhi kia, một người giống y hệt Tôn Sắt Tiêm, ngay cả khúm núm cũng giống nhau như đúc vừa nhìn đã biết là Yên Ba, người kia thường cùng Tương Tư nói vài câu, thoạt nhìn có chút tinh quái nhưng lại rất đáng yêu là Sở Lưu Sương. Sở Yên Ba so với Sở Thu Nguyệt lớn hơn một tuổi, mà Sở Lưu Sương so với Sở Thu Nguyệt nhỏ hơn một tuổi, Sở Thu Nguyệt gọi một người là nhị đường tỷ, một người là tam đường muội. . . . . . Gọi tới kêu đi khiến đầu óc muốn choáng váng.
Sở Lưu Sương có chút ngạc nhiên đánh giá Sở Thu Nguyệt: “Đây là nhị đường tỷ Thu Nguyệt sao? Lớn lên lại đẹp hơn nha! So với đại tỷ đẹp hơn một chút.” Sở Thu Nguyệt có chút kinh ngạc nghĩ thầm, Sở Lưu Sương tuy còn nhỏ nhưng nhìn thế nào thì cũng phải là thấy Lưu Uyển đẹp hơn chứ.