Chuyển ngữ Quán Quán
Beta Nhã Vy
Bữa cơm này, người ăn an tâm nhất đại khái chính là Sở Nguyên Sơ, ăn trong chốc lát, nó đại khái cũng vui vẻ rất nhiều, không có chút cảm giác hiền lành giống như ban đầu, ghé vào trong lòng cha mình cười không ngừng.
Sở Liên Đinh bị nó cuốn hút, buồn cười nói:” Đứa nhỏ này, đang yên lành cười cái gì.”
Tôn Sắt Tiêm cũng nói:” Nguyên Sơ ngày thường không thích cười nhiều, chắc là nhìn thấy lão gia mới vui mừng.”
Sở Liên Đinh vừa lòng gật đầu:” Ha hả.”
Ăn cơm xong, mọi người ai làm việc nấy, Sở Thu Nguyệt thấy Sở Triều Sinh dường như thực sự muốn đi cùng Sở Xuân Nguyệt nói cái gì đó, vội vàng lôi kéo hắn nói:” Đại ca, chuyện của tỷ tỷ, huynh từ từ nói với tỷ ấy sau, sau này tỷ ấy nhất định sẽ thông minh hơn.”
“Vậy sao?” Sở Triều Sinh nghi hoặc, ” Nói như thế nào?”
Sở Thu Nguyệt đem chuyện của Sở Xuân Nguyệt cùng Sở Lưu Uyên đều nói ra, đương nhiên, chuyện xảy ra ở trên trận thi đá cầu, Sở Thu Nguyệt vẫn là mượn lý do cũ thoái thác.
Sở Triều Sinh nghe xong, đưa tay xoa xoa đầu Sở Thu Nguyệt: “Muội không sao chứ
“Không có việc gì.” Sở Thu Nguyệt cười cười. “Cho dù có sao, bây giờ cũng không còn gì đáng ngại nữa rồi.”
Dù sao, nằm nguyên một buổi chiều, còn uống nhiều nước chè nước muối như vậy, sáng nay vừa ngủ thêm một chú, mọi chuyện cũng đã sớm tốt hơn,dù sao cũng chưa được chiều chuộng như vậy đâu.”
Sở Triều Sinh tiếp tục nói:” Tuy nói như thế, nhưng việc buôn bán của Xuân Nguyệt cũng không hợp cấp bậc lễ nghĩa. Cha mẹ đã biết chưa?”
Sở Thu Nguyệt nhìn nhìn phía đại sảnh, Sở Xuân Nguyệt tựa hồ đang cùng Sở Liên Bình nói cái gì, vì thế đến:” Mẹ cũng đã biết, hiện tại tỷ tỷ hình như đang nói với cha.”
“Ừ.”Sở Triều Sinh nói:” Kì thật nếu Xuân Nguyệt muốn tự mình làm ăn, ta vẫn lo lắng, nhưng mà nếu Lưu Uyển cũng tham gia, vậy thì tốt hơn chút.”
“Ừ.”Sở Thu Nguyệt gật đầu.
Sở Lưu Uyển tốt xấu gì cũng có chút đầu óc, hiện tại Sở Lưu Uyển cùng Sở Thu Nguyệt hợp thành đôi, vì chính mình, Sở Lưu Uyển sẽ cố gắng xem chừng Sở Xuân Nguyệt, hiện tại chuyện để Sở Xuân Nguyệt phiền não, liền tất cả thuộc về Sở Lưu Uyển, đầu mình có thể an tâm.
Sở Triều Sinh bỗng nhiên nói:”À, Thu Nguyệt, sao muội không góp vào một phần?”
Sở Thu Nguyệt nghĩ thầm,ta đâu có tâm tình cùng với rãnh rỗi như vậy, vất vả khiến cho các nàng tra tấn nhau, còn tự đạp mình một cái làm gì?
Nhưng trên mặt chỉ nói: “Muội tham gia làm gì? Thông minh cũng không bằng đại đường tỷ, cũng không có tâm tư như tỷ tỷ, nhiều nhất là làm trở ngại chứ giúp gì được.”
Sở Triều Sinh cười rộ lên:” Thu Nguyệt xử trí thật tốt, rất khiêm tốn, biết chính mình muốn làm cái gì, nhưng khuyết điểm của muội cũng là như vậy___kỳ thật có đôi khi, không cần hạ thấp chính mình, ít nhất theo như ta thấy, muội còn có rất nhiều ưu điểm, rất có tác dụng.”
Sở Thu Nguyệt nói:” Đại ca đương nhiên là thấy muội tốt, muội cũng thấy đại ca rất tốt, cũng không biết, người nào là tẩu tử của muội.”
Sở Triều Sinh trên mặt bất động thanh sắc cười cười: “Muội quản nhiều như vậy làm gì?”
Sở Thu Nguyệt nói:” Phải rồi, muội mặc kệ mới đúng.”
Tình cảm của hai huynh muội luôn luôn không tồi, chỉ nói thêm một lát, lại tự mình tách đi.
Không bao lâu, Sở Xuân Nguyệt cũng vô cùng vui vẻ đi ra từ bên trong đại sảnh, bởi vì có Sở Lưu Uyển, việc sửa sang cũng dễ làm hơn, thậm chí Sở Liên Bình cũng đáp ứng rất nhanh, lại nói tuy rằng Sở Lưu Uyển tự mình xuất tiền, nhưng Sở Xuân Nguyệt cũng không thể không làm gì, vì thế đưa lại cho Sở Xuân Nguyệt một ít tiền, để nàng phòng ngừa bất cứ tình huống nào.
Nhưng nàng vui vẻ không bao lâu, lại bắt đầu buồn bã__ vì sao, Sở Lưu Uyển vừa cam đoan, tất cả mọi người đều yên tâm, mà chính mình, tất cả mọi người đều lo lắng?
Rõ ràng đều là xuyên qua mà đến, bản thân thiếu một ít tiên cơm hơn đối phương mà khác biệt lại lớn như vậy!
Sở Xuân Nguyệt càng nghĩ càng không cam lòng, âm thầm quyết định, nhất định phải đạt thành tựu,để cho mọi người hiểu được năng lực của bản thân! Chính mình nhất định phải xoay người, nhất định phải trở thành nữ chủ lợi hại, nếu làm ăn đi lên, chính mình có tiền, sau đó có thể quen biết thật nhiều quan to quý nhân, từ từ từ từ, thanh danh quật khởi, hô phong hoán vũ, tuyệt đối sẽ không kém hơn so với Sở Lưu Uyển!
Đáng tiếc, Sở Xuân Nguyệt không nghĩ tới, sĩ nông công thương, tuy rằng hiện tại quân hướng không phải đặc biệt chú trọng trọng nông ức thương, nhưng thương, rốt cuộc vẫn là vị trí cuối cùng. Mọi người tuy rằng không đến mức khinh thường người buôn bán, nhưng nếu là thương nhân có tiền, muốn nhờ vậy mà hô phong hoán vũ, chính là không có khả năng. Thật giống như một tên nhà giàu mới nổi, hy vọng tất cả mọi người đều khen hắn là nhân vật quý tộc nổi tiếng, nhưng lại không biết hắn chẳng là gì cả.
Sở Thu Nguyệt tâm tình không tồi, vừa ngủ liền thẳng đến hừng đông, buổi sáng tỉnh lại, phát hiện bên ngoài đã có một tầng mỏng tuyết đọng, cả Sở phủ bao trùm tại bên trong một mảnh màu trắng nhàn nhạt, giống như một một đoàn sợi bông thật to, cũng không ấm áp như bông, mà là lạnh lẽo, nhưng mà lạnh lẽo này so với cái lạnh nhất của mùa đông thì ấp áp hơn, trong không trung, có chút ý vị vấn vít.
Trên nhánh cây khô héo cũng có sót lại tuyết, phủ bên trên chạc cây, trên cây giống như nở ra môt đóa một đóa hoa nhỏ, nhìn rất đáng yêu.
Sở Thu Nguyệt ở thế giới trước đây vẫn ở phía nam, sau khi xuyên qua đến Thủy Lễ thành, cũng rất ít khi thấy tuyết, lần này thấy cảnh tuyết như vậy, trong lòng rất vui vẻ, vội vàng mặc quần áo, mang một cái lò sưởi tay nước sơn đen mạ vàng còn ấm áp hơn so với túi hương, còn phủ thêm một cái áo choàng nữ màu trắng bằng sa tanh của Vân Tủy Kim Long trang, dưới chân mang đôi giày màu xanh đế điểm hồng phấn, đội mũ lên đầu, vội vàng ra phòng.
Tới bên ngoài liền thấy rõ ràng hơn, tuyết trắng bao lấy Sở Phủ, trong thời tiết mây đen dày đặc, lại có loại ảo giác ẩn ẩn sáng, thoạt nhìn thật khiến người vui vẻ.
Thấy Sở Thu Nguyệt đi ra sớm như vậy, Vệ ma ma của Sở phủ vừa lúc đi qua, cười nói:” Đường nhị tiểu thư dậy sớm thật!”
Sở Thu Nguyệt tâm tình rất tốt, cười gật đầu nói:” Phải, tuyết rơi cũng thật đẹp.”
“Phải rồi, khuya hôm qua bỗng nhiên rơi xuống, sáng nay mới dừng lại không lâu, nhìn rất đẹp. ” Vệ ma ma gật đầu cười nói, lại ngẩng đầu nhìn trời, ” Xem khí sắc hôm nay, lát nữa còn có thể rơi khôn ít tuyết.”
Sở Thu Nguyệt càng thêm vui vẻ gật đầu:” Ừ!”
” Tuyết này đẹp, nhưng tuyết của Lạc thành càng đẹp mắt hơn.” Vệ ma ma lại nói, thanh âm tràn đầy hoài niệm.
Sở Thu Nguyệt hơi hơi kinh ngạc,nói:” Vệ ma ma, bà đã thấy qua tuyết của Lạc thành?”
“Phải, quê ta ở Lạc thành đó.” Vệ ma ma cười cười, khóe mắt nổi lên nếp nhăn : “Thật đúng là đẹp nha………Nhưng ta hiện tại ở lại kinh thành,đã là hạp nhân của Sở phủ rồi, không biết khi nào mới trở về Lạc thành.”
Nghe Vệ mụ mụ nói vậy, hứng thú của Sở Thu Nguyệt đối với Lạc thành không khỏi tăng thêm ba phần, bởi vì nguyên nhân như vậy, cũng không khỏi nghĩ đến Giang VănThành hứa cho mình xem trang tuyết Lạc thành và hoa mai, nghĩ đến Giang Văn Thành muốn vẽ tuyết và hoa mai cho mình, không khỏi cười một tiếng.
Sở Thu Nguyệt đạp tuyết đến đại sảnh, tiểu Lục đi theo phía sau, Sở Thu Nguyệt thấy nàng hơi lạnh, nghĩ nghĩ, cũng đưa cho nàng một cái lò sưởi tay, tiểu lục cười hì hì nói:” Đa tạ tiểu thư.”
Tiểu lục vốn nhỏ tuổi hơn Tiểu Trúc, lại quen biết với Sở Thu Nguyệt trong thời gian dài, vẫn quen như vậy, Sở Thu Nguyệt cũng không nói gì, chỉ cười cười bước vào đại sảnh, Tiểu Lục thuận tay giúp nàng cởi áo choàng ra, cầm trong tay.
Trong đại sảnh người không nhiều lắm, đại khái nguyên nhân là vì có tuyết, trong góc nhiều thêm mấy chậu than, vang lên thanh âm bùm bùm, trong đại sảnh ấm áp hơn bên ngoài, Sở Thu Nguyệt kêu người lấy mạnh thang uống hai ngụm, lúc này mới thư thái thở dài.
” Năm nay tuyết rơi hơi chậm.” Hà Tương Tư nhìn Sở Thu Nguyệt cười nói.
” Cũng không chậm lắm ạ, nếu là ở Thủy Lễ thành, chỉ e là một chút bóng dáng của tuyết cũng rất ít thấy.” Sở Thu Nguyệt lắc đầu.
Giang Thiến Thiến cười cười, thấy Sở Thu Nguyệt Lưu luyến không rời không ngừng nhìn ra phía bên ngoài, nói:” Con từ nhỏ đã rất thích tuyết, năm con năm tuổi ấy, trộm chạy ra bên ngoài chơi một hồi, đôi tay nhỏ bé bị đông lạnh đến đỏ bừng, còn không dám nói với chúng ta, một mình nửa đêm nằm trên giường phát sốt, tuổi nhỏ mà sinh trọng bệnh như vậy, đại phu nói cho dù tỉnh lại, cũng không biết đầu óc còn hoàn hảo hay không, cũng may ông trời phù hộ, con vẫn tỉnh, hơn nữa tuy rằng không đủ thông minh, nhưng tốt xấu lúc nhỏ, cũng đủ làm cho ta vui vẻ.”
Giang Thiến Thiến nào biết đâu rằng, chính vì một trận ốm kia, đã lấy đi tính mạng của con gái mình, lại khiến cho một hồn phách đến từ ngàn năm sau nhập vào thân thể Sở Thu Nguyệt .
Sở Thu Nguyệt nghe Giang Thiến Thiến nói chuyện trước kia, trong lòng có chút sợ hãi, dù sao cũng là nàng chiếm thân thể của người khác, cho nên cũng không nhiều lời, chỉ cười cười, tiếp tục ăn cơm.
Không bao lâu, những người khác cũng lục tục đến, đại khái là Sở Xuân Nguyệt lôi kéo Sở Lưu Uyển nói chuyện cả buổi tối, lúc hai người tới, tinh thần thoạt nhìn có chút mệt mỏi, hơn nữa Sở Lưu Uyển, đại khái không phấn khởi bằng Sở Xuân Nguyệt, tâm tình lại không tốt, đôi mắt lại hơi xuất hiện quầng thâm, thoạt nhìn có chút buồn cười.
Hà Tương Tư ở trên bàn cơm hỏi chuyện buôn bán của hai người, Sở Lưu Uyển chỉ gật đầu:”Ừ, đúng.”
Tâm tư lại bay đi rất xa, Sở Xuân Nguyệt ngày hôm qua nói với nàng, không làm việc buôn bán son bột nước.
Lúc ấy Sở Lưu Uyển nghe xong, vừa giận vừa sợ, nói:” Không làm son bột nước thì làm cái gì? Muội đừng ngay lúc việc tới bỗng nhiên làm gián đoạn!”
Sở Xuân Nguyệt cũng định liệu trước,:” Muội định làm…..Ách, chính là cái kia!’
“Cai gì?” Sở Lưu Uyển thấy nàng ấp úng, cảm thấy không kiên nhẫn, :” Chuyện trái pháp luật cũng không được làm!”
” Đương nhiên là không phải vậy!” Sở Xuân Nguyệt vội vàng lôi kéo nàng nói:” Đại đường tỷ, tuy rằng muội hiện tại chưa đến quỳ thủy ( tới tháng) nhưng phỏng chừng cũng gần, muội cũng hiểu được, hiện tại nử tử cổ đại đến quỳ thủy, chẳng qua là lấy tro Thuốc cùng với vải vóc bọc thành một bọc, vô cùng bất tiện!”
Sở Lưu Uyển nghe nàng nói như vậy, cũng ngưng thần suy nghĩ trong chốc lát,gật đầu nói:” Cũng đúng.”
Sở Xuân Nguyệt nhanh chóng nói tiếp:” Cho nên nói, muội tính, ừm, làm băng vệ sinh kiếm tiền.”
“Chuyện này….” Sở Lưu Uyển nghĩ thầm, đây thật đúng là biện pháp tốt, chỉ là không biết ra tay như thế nào, dù sao,băng vệ sinh cho dù là ở hiện tại, cũng khiến cho người ta ngượng ngùng, huống chi hai nử tử ở cổ đại chưa lấy chồng, chưa cập kê?
” Chỉ sợ cha mẹ sẽ không đồng ý, cha mẹ muội cũng vậy.” Sở Lưu Uyển lắc lắc đầu nói.
” Ai nha, chúng ta trước gạt bọn họ, thu xếp cửa hàng cùng gì đó thật tốt, đến lúc đó, cửa hàng cũng mở rồi, mấy thứ đó cũng đã chuẩn bị tốt, không thể tùy theo bọn họ!”Dứt lời kéo tay áo Sở Lưu Uyển,” Đại đường tỷ, tỷ đừng do dự, làm cái này, tiền kiếm được tuyệt đối sẽ nhiều hơn so với son bột nước đó!”
Sở Lưu Uyển trong lòng cũng cho là như vậy, tư tiền tưởng hậu, cảm thấy mình không thể lúc nào cũng thiệt thòi, vì thế nói:” Vậy muội biết làm thế nào không? Có thể dạy người khác làm không? Chuyện này không thể qua loa được.”
” Đại đường tỷ yên tâm, chỉ cần tỷ hỗ trợ muội, đều có thể!”
Sở Xuân Nguyệt cười hì hì nói.
Sở Lưu Uyển trong lòng thầm mắng , nàng như vậy còn chưa đủ hỗ trợ nàng ta sao? Tiền riêng nàng để dành đều lấy cả ra không nói, cũng may Sở Liên Bình, Sở Liên Đinh đều cho tiền, Hà Tương Tư cũng cho một ít, nhưng Sở Lưu Uyển vẫn hy vọng mọi việc tốt nhất, hơn nữa việc này còn iên quan đến mặt mũi của nàng, cho nên Sở Lưu Uyển đành phải lén cầm một ít đồ trang sức quý trọng nhưng không thường dùng.
Chuyện này nàng không nói với bất kì ai, chuyện mất mặt như vậy, nàng cũng không muốn người khác biết được bản thân thật đáng thương.
Hai người lại thảo luận một lúc, đại khái chính là mở tiệm ở chỗ nào, muốn đi đâu tìm công nhân, còn có sau khi mở tiệm, tất nhiên là không thể để nàng tự mình bán __ đây là nhận thức chung các nàng khó có được, dù sao nữ chính nào mà chẳng đứng ở phía sau màn hô phong hoán vũ, làm nên truyền thuyết chứ? Người ở cửa tiếp đón khách nhân, cần phải đáng giá tin cậy, vốn tỷ muội nhà mình là tốt nhất, chẳng qua chỉ là Sở Thu Nguyệt, Sở Lưu Sương tuổi quá nhỏ, Sở Yên Ba lại có chút chất phác, cho nên hai nàng nghĩ mãi, chỉ có thể quyết định đem vấn đề này ném qua một bên.