Chuyển ngữ Nhã Vy
Ngày thứ hai, trời vừa mới sáng đã có tiếng pháo vang lên, Sở Thu Nguyệt đang ngủ say cả kinh tỉnh lại, ôm đầu, bọn họ cũng thật có bản lĩnh, tối qua ngủ muộn như thế, sáng nay đã dậy sớm như thế rồi.
Nhưng tỉnh cũng đã tỉnh, lại là năm mới, vì thế cũng không thể nằm ỳ. Nàng gọi Tiểu Lục tới giúp mình trang điểm, Tiểu Lục chải đầu búi tóc cho nàng, nói: “Tiểu thư hôm nay cũng đã bắt đầu tuổi 13 rồi.”
Sở Thu Nguyệt khẽ cười một tiếng: “Có khác gì đâu? Nhưng đường tỷ và a tỷ lại lớn thêm một tuổi, đây mới gọi là có ý nghĩa.”
Tiểu Lục cười hì hì nói: “Tiểu thư chừng hai năm nữa không phải cũng cập kê sao.”
Sở Thu Nguyệt cười cười, không nói gì.
Ra cửa, bọn hạ nhân cũng đã sớm ra quét dọn sạch sẽ, trong tay mỗi người hoặc là cầm chổi lông gà, hoặc cầm khăn lau, quét dọn khắp các phòng. Tất cả đều như sáng bóng lên.
Sau đó giấy đỏ được gián lên trước cửa, mặt trên viết hai chữ “tiếp phúc”, bên dưới có một cái túi, những người khác sẽ đặt danh thiếp vào để chúc tết. Trừ phi là người quen, còn lại đều dùng đến danh thiếp mà không trực tiếp dùng thiệp chúc.
Vào đại sảnh, Sở Thu Nguyệt quy củ chúc phúc một vòng, cái gọi là chúc phúc chính là giống như ở thời hiện đại, “Cung xúc phát tài, xuất tiền lì xì”.
Có khác cũng chỉ là trưởng bối ở đây không phát lì xì, bởi vì tối qua đã phát trước rồi.
Chúc từng người từng người một, từng trưởng bối cũng mỉm cười nói cát tường, chúc một vòng như thế xong mới có thể ăn điểm tâm.
Món ăn sáng chính là thịt kho tàu, mùi vị không tệ, trong tiết trời rét lạnh này ăn vào lại cảm thấy ấm áp. Không bao lâu sau, ngoài rời bỗng đổ tuyết, tuyết không lớn, mây cũng không dày, phỏng chừng sẽ nhanh ngừng rơi.
Sở Liên Đinh cười cười, nhìn bên ngoài nói: “Tốt quá, tuyết rơi đúng lúc triệu năm được mùa.”
Ông chỉ ngồi ở đây với mọi người một lát, sau đó đồ ăn sáng cũng chưa ăn đã vội tiến cung, cùng văn võ bá quan chúc năm mới hoàng thượng.
Mọi người ăn sáng xong, gì Tương Tư nói: “Lát nữa chúng ta ra ngoài đi dạo một chút, đi bộ loại trừ bách bệnh. Hơn nữa còn một vài gia quyến khác, cũng cần gặp một lần.”
Những người khác cũng đáp ứng, ăn uống nghỉ ngơi một chút rồi theo gì Tương Tư ra khỏi cửa.
Bởi vì Sở Thu Nguyệt và Sở Xuân Nguyệt cũng không phải là con của Sở Liên Đinh, không tính là người nhà chính thức, vì thế cũng không đi cùng họ. Chỉ đi dạo trên đường cùng bọn họ, sau đó sẽ tách ra. Sở Lưu Sương tính tình trẻ con, cũng lười đi xã giao, vì thế đi theo nhà Sở Thu Nguyệt đi dạo.
Kết quả trên đường lại gặp người Sở Thu Nguyệt không muốn gặp nhất, Lâm Khang Dạ.
Hắn dẫn theo hai người hầu, mặc áo màu đen, ánh mắt ngó nghiêng, có vẻ hơi thất thần.
Sở Thu Nguyệt làm như không thấy, chỉ nói chuyện với Sở Lưu Sương, hi vọng chắn tầm nhìn của nàng ta để nàng ta không trông thấy Lâm Khang Dạ.
Sở Lưu Sương cũng đáp lời Sở Thu Nguyệt nhiệt tình, ai ngờ Lâm Khang Dạ lại nhìn thấy các nàng, chậm rãi đi tới.
Bây giờ có ngăn cũng không ngăn được nữa, Sở Lưu Sương vừa nhìn thấy hắn quả nhiên liền tươi cười nói: “Ô, không phải là Lâm Nhị công tử đây sao!”
Sở Xuân Nguyệt vốn vẫn ở một bên chọn vòng tay, vừa nghe Sở Lưu Sương nói vậy liền vội vàng quay đầu lại, nhìn thấy Lâm Khang Dạ, trên mặt có chút mong chờ.
Lâm Khang Dạ cười với Sở Lưu Sương: “Sở tam tiểu thư.” Lại nhìn Sở Thu Nguyệt, mặt ra vẻ bình thường như chưa có chuyện gì mà nói: “Sở tam biểu tiểu thư.”
Sở Thu Nguyệt ngoài cười nhưng trong không cười mà đáp: “Lâm nhị công tử.”
Sở Xuân Nguyệt cũng quay lại làm ra vẻ muốn nói gì đó với Sở Lưu Sương: “Đường muội…” Lại dừng lại một chút, nhìn Lâm Khang Dạ nói: “Ồ, đây là…?”
Nàng ta ra vẻ có cấp bậc lễ nghĩa…
Sở Lưu Sương giới thiệu nói: “Vị này là Lâm nhị công tử.”
Sở Xuân Nguyệt cười cười, tự giới thiệu: “Lâm Nhị công tử. Ta là tỷ tỷ của Thu Nguyệt.”
Lâm Khang Dạ hiển nhiên cũng không hiểu lắm, nhưng vẫn gật đầu: “Sở đại biểu tiểu thư.”
Mấy người bắt chuyện xong cũng nên đi rồi, nhưng Sở Xuân Nguyệt dường như vẫn chưa muốn đi, mà Lâm Khang Dạ cũng vẫn đứng nguyên tại chỗ.
Trong lòng Sở Thu Nguyệt kinh ngạc, chẳng lẽ Lâm Khang Dạ vừa ý Sở Xuân Nguyệt rồi? Ánh mắt của hắn chắc cũng không đặc biệt như vậy chứ…
Kết quả lại thấy Lâm Khang Dạ đưa mắt qua mình, dường như có việc muốn nói với nàng.
Khóe miệng Sở Thu Nguyệt co lại, đoán được chuyện này nhất định liên quan tới Sở Lưu Uyển, vì thế nàng mặc kệ hắn, cho rằng không có gì đáng nói, quay người đi ra chỗ Giang Thiến Thiến.
Thấy Sở Thu Nguyệt rời đi, Sở Lưu Sương cũng không nói gì thêm, tranh thủ đuổi theo, vì thế Sở Xuân Nguyệt cũng đành đi theo, trước khi đi còn không quên cười duyên với Lâm Khang Dạ một cái. Nhưng hắn lại căn bản không để ý chút nào.
Sở Thu Nguyệt đi lên phía trước một chút, lại bỗng nhiên có một cánh tay thò ra từ hẻm nhỏ kéo nàng vào, Sở Thu Nguyệt vừa định hô to, lại nghe giọng Lâm Khang Dạ: “Sở tam biểu tiểu thư!”
Trong lòng giận dữ, Sở Thu Nguyệt cũng không thèm quay đầu lại mà dùng sức dẫm mạnh lên chân người sau lưng, Lâm Khang Dạ cũng không phòng bị, hít một hơi rồi thu tay về, có chút áy náy nói: “Ta vừa rồi vụng trộm ám hiệu với ngươi, ngươi lại không thấy, bất đắc dĩ mới phải dùng cách này.”
Sở Thu Nguyệt nhìn hắn: “Lâm nhị công tử có chuyện gì?”
Lâm Khang Dạ nghĩ nghĩ rồi nói: “Ta muốn hỏi, đại đường tỷ của ngươi mở cửa tiệm rồi hả?”
Quả nhiên!
“Đúng vậy.” Sở Thu Nguyệt gật đầu.
“Vậy…” Lâm Khang Dạ hỏi, “Vậy ngươi có biết nàng mở cửa tiệm gì không, có cần giúp đỡ gì không?”
Sở Thu Nguyệt không nhịn được nói: “Ngươi hỏi ta làm gì, không bằng trực tiếp đi hỏi đại đường tỷ của ta! Cho dù ngươi ngại cũng nên hỏi a tỷ của ta, vừa vặn là người ngươi vừa gặp bên kia. Nàng ấy cùng mở cửa tiệm với đại đường tỷ… Tóm lại bất kể thế nào cũng không nên hỏi ta.”
Sắc mặt Lâm Khang Dạ đỏ lên, nói: “Ta ngại hỏi người khác, không tốt lắm.”
Sở Thu Nguyệt buồn cười: “Thật xin lỗi, ta cũng là người khác!”
Lâm Khang Dạ nghẹn một tiếng, nói: “Tuy là vậy, nhưng chung quy lại ta vẫn không quen biết lắm.”
Sở Thu Nguyệt tiếp tục nói: “Ta cũng không quen biết ngươi cho là lắm!”
“Nhưng ngươi cũng hiểu rõ lòng ta rồi, vậy còn tốt hơn.” Lâm Khang Dạ làm bộ như quen thuộc, “Hai người chúng ta cũng gọi là quen thuộc mà, không phải sao?”
Sở Thu Nguyệt âm thầm muốn chụp lấy Lâm Khang Dạ ném vào tường, nửa ngày sau mới nói: “Không phải.”
“…” Lâm Khang Dạ nghẹn lời, nói, “Chuyện này… Ta hỏi ngươi chuyện kia, ngươi trả lời ta là được rồi mà…”
Sở Thu Nguyệt sợ hắn lại tới phiền mình, vì vậy nói: “Không giấu gì ngươi, đại đưởng tỷ phỏng chừng cũng không cần giúp gì, dù sao Ngũ hoàng tử cũng đã chuẩn bị tốt rồi.”
Cả người Lâm Khang Dạ chấn động, uể oải nói: “Nàng ấy nói với Ngũ hoàng tử, lại không nói với ta.”
Sở Thu Nguyệt nhìn hắn bình thường ngang ngược, bây giờ lại như đứa trẻ bị người ta cuố kẹo ngon, cũng cảm thấy buồn cười, vì vậy hỏi: “Ngươi thích đại đưởng tỷ của ta ở chô nào?”
Lâm Khang Dạ giật mình, nói: “Ta thích bài thơ “Cùng say” kia.”
“…” Sở Thu Nguyệt sửng sốt mất nửa buổi, “Hả?”
Lâm Khang Dạ lại không để ý mà bắt đầu đọc thuộc lòng:
“Quân bất kiến, hoàng hà chi thủy thiên thượng lai, bôn lưu đáo hải bất phục hồi.
Quân bất kiến, cao đường minh kính bi bạch phát, triêu như thanh ti mộ thành tuyết.
Nhân sinh đắc ý tu tận hoan, mạc sử kim tôn không đối nguyệt.
Thiên sinh ngã tài tất hữu dụng, thiên kim tán tận hoàn phục lai.
Phanh dương tể ngưu thả vi nhạc, hội tu nhất ẩm tam bách bôi.
Sầm phu tử, đan khâu sinh, tương tiến tửu, quân mạc đình.
Dữ quân ca nhất khúc, thỉnh quân vi ngã trắc nhĩ thính.
Chung cổ soạn ngọc bất túc quý, đãn nguyện trường túy bất phục tỉnh.
Cổ lai thánh hiền giai tịch mịch, duy hữu ẩm giả lưu kỳ danh.
Trần vương tích thì yến bình nhạc, đấu tửu thập thiên tứ hoan hước.
Chủ nhân hà vi ngôn thiếu tiền, kính tu cô thủ đối quân chước.
Ngũ hoa mã, thiên kim cầu,
Hô nhi tương xuất hoán mỹ tửu, dữ nhĩ đồng tiêu vạn cổ sầu.”
Lâm Khang Dạ đọc thuộc lòng bài thơ xong, trên mặt vẫn còn thần sắc cảm thán: “Bài thơ này thay đổi rất nhanh, buồn vui cùng tồn tại, phóng đãng sục sôi, cuối bài dừng ở “Vạn cổ sầu”, cả bài thơ như sông Hoàng Hà “đổ ra biển không còn quay trở lại”, chia rẽ, khí tượng bất phàm, điêu luyện sắc sảo, khiến lòng người rung động, kinh thiên địa, quỷ thầm khiếp!”
Sở Thu Nguyệt nghe Lâm Khang Dạ phân tích bài thơ, đầu đầy dấu chấm hỏi.
Bài “Cùng say” của Lý Thái Bạch nàng đương nhiên hiểu, nàng cũng từng nghe giáo viên phân tích, nhưng chuyện này dính dáng gì tới chuyện Lâm Khang Dạ thích Sở Lưu Uyển chứ?
Lại nghe Lâm Khang Dạ nói tiếp: “Có thể viết rat hi từ như vậy, tất trong lòng có nhiều điều không thể tâm sự với người ngoài. Nàng tất nhiên có suy nghĩ, có hoài niệm, lại buồn bực thất vọng với thee nhân bên ngoài… Ta lần đầu nghe được bài thơ rung chuyển kinh sư thế này, đương nhiên cho rằng nàng là nữ nhân hào phóng không bị trói buộc, ai biết nhìn thấy Sở Đại tiểu thư, lại thấy nàng dịu dàng như hoa, không hề giống như ta suy nghĩ. Nhưng ta biết, nàng chỉ ngụy trang cho suy nghĩ thật trong lòng…”
Sở Thu Nguyệt ở một bên nghe dường như muốn đập đầu xuống đất, Lâm Khang Dạ ơi là Lâm Khang Dạ, ngươi thật đúng là cao thủ hại não… Tuy rằng bài thơ này chính xác như ngươi nói, chính xác là của người suy nghĩ vô cùng, nhưng cái câu “Nàng chỉ ngụy trang cho suy nghĩ thật trong lòng…” cuối cùng của ngươi, hình như cũng quá không thực tế rồi.
“Được được được, ngươi không cần nói nữa.” Sở Thu Nguyệt sợ hắn còn thao thao bất tuyệt tiếp, tranh thủ khoát tay, “Ta hiểu ý ngươi, ngươi nói đúng, ngươi vì bài “cùng say” mà thích đại đường tỷ của ta.”
“Ừ, có thể nói như vậy.” Lâm Khang Dạ gật đầu.
Sở Thu Nguyệt buồn cười, bài thơ này là của Lý Thái Bạch đấy, chẳng lẽ Lâm Khang Dạ sẽ thích Lý Thái Bạch sao? Được rồi được rồi, thật báng bổ báng bổ…
“Được rồi, ta bây giờ cũng đã trả lời vấn đề của ngươi rồi, đại đường tỷ của ta quả thật không cần ngươi giúp gì hết, nếu không nàng ấy đã sớm tìm ngươi rồi. Nếu ngươi muốn gặp nàng, ta đoán giữa trưa nàng sẽ quay lại. Dù sao muốn gặp, Sở Lưu Sương cũng biết tâm tư của ngươi, cơm tất niên hôm qua cũng nói tới ngươi rồi.” Sở Thu Nguyệt nói.
“Ồ, nói thế nào?” Lâm Khang Dạ dường như cảm thấy cực kỳ hứng thú.
“…” Sở Thu Nguyệt nhíu mày một lát, nói: “Quên rồi.”
Lâm Khang Dạ: “…”
“Tóm lại nếu ngươi muốn gặp đại đường tỷ, giữa trưa có thể mượn danh đến chúc năm mới Sở Phủ. Qua năm mới không phải các hộ đều đi chúc mừng nhau sao? Thân phận của ngươi cũng đặc thù, còn có lý do nào tốt hơn nữa.”
Lâm Khang Dạ gật đầu: “Ừ, ta hiểu rồi.”
Sở Thu Nguyệt nhìn ra bên ngoài, thấy những người kia hình như đang tìm mình, tranh thủ thời gian nói, “Ta phải ra ngoài đây, bằng không mọi người sẽ lo lắng.”
Lâm Khang Dạ gật đầu, bỗng nhiên lại nói: “À…”
“Làm sao?” Sở Thu Nguyệt quay đầu.
“Không có gì.” Lâm Khang Dạ ấp úng, mặt hơi hồng, “Dù thế nào, cám ơn ngươi, hình như mỗi lần ta tìm ngươi đều gây phiền toái cho ngươi.”
Sở Thu Nguyệt không chút khách khí mà gật đầu: “Ngươi biết là tốt rồi! Ngươi thích đại đường tỷ là chuyện của ngươi, về sau tuyệt đối đừng liên quan tới người khác!”
“Ừ…” Lâm Khang Dạ gật đầu.
Sở Thu Nguyệt cười cười, nghĩ Lâm Khang Dạ cũng không phải người hết thuốc chữa, cũng chỉ là thiếu niên hoài xuân, hi vọng sau này sẽ tốt hơn một chút.