Không liên quan tới yêu hận, chỉ là vì thích hợp.
1)
Tôi là Lâm An Dạ, cho dù là kiếp trước hay kiếp này.
Tôi vốn là thạc sĩ khoa lịch sử, lúc ghi luận văn bị đèn hướng dẫn rơi xuống đập trúng đầu, sau khi tỉnh lại thì trở thành một bé trai gần ba tuổi.
Lúc học đại học, thỉnh thoảng tôi có xem một vài cuốn tiểu thuyết, biết đây là xuyên không, mà tôi là học trò khoa lịch sử, xem ra cũng là ưu thế. Nhưng sau này, tôi lại phát hiện triều đại này không có trong sử thi, lúc hết thích thú rồi bèn sống an phận thủ thường qua ngày.
Trước kia nguyện vọng quả tôi là nhập ngũ, nhưng vì thị lực có vấn đề và người nhà phản đối nên không thể thực hiện được, vốn cha tôi hi vọng tôi thừa kế sự nghiệp của ông, tương lai trở thành luật sư, hoặc là làm bác sĩ như mẹ tôi, chỉ tiếc tôi lại chọn khoa lịch sử, không có luật sư khoa lịch sử, không có bác sĩ khoa lịch sử… Tôi quả thật rất hài lòng.
Sau khi tới đây, cuộc sống tương đối buồn chán, mỗi ngày cũng không nói được gì nhiều, nhớ cha mẹ bạn bè cũng không thể nói được. Khi cần thì còn phải làm nũng nữa, độ khó hơi cao.
Sau đó lại thêm được việc luyện võ.
Tôi luyện võ khiến phụ thân nửa mừng nửa lo, tôi cũng đoán sơ được nhưng lại chẳng muốn nghĩ nhiều, không bị phản đối nên cứ làm thôi.
Vì học khoa lịch sử nên tôi vẫn còn nhớ chút sách vở về binh pháp. Nhưng chưa hẳn là người nơi này không biết, luyện tập tốt thứ mà bản thân giỏi nhất mới là chân lý.
Bốn tuổi tập võ, tập suốt mười năm cũng đã được kha khá, cũng tạm gọi là không có đối thủ.
Năm mười một tuổi, tôi lại ngoài ý muốn nghe về Thủy Điều Ca Đầu.
Không liên quan tới tôi, không để ý.
Lại qua vài năm nữa, tôi lại nghe tới “Kinh Sư Minh Châu”… Tôi chào hỏi theo phép lịch sự, không cần nhìn phản ứng của đối phương, tôi đã bỏ đi uống rượu trước.
17 tuổi xuất chinh, đi được nửa năm, tôi hiểu ra được mấy đạo lý.
1 – Chiến tranh cũng không phải là võ công cao cường là thắng, huống chi võ công ở đây cũng không hề quá lên như trong tiểu thuyết võ hiệp.
2 – Cấp dưới không nghe lời, muốn trốn, muốn phản quốc không ít, phải trị.
3 – Đôi khi quân lệnh cũng không như núi.
4 – Đánh rắn đánh dập đầu, nhưng vua ở giữa giặc, muốn bắt vua tất phải bắt giặc.
5 – Biên cương giá rét, bão cát khôn kể, nếu như không chuẩn bị đầy đủ thì cũng chẳng khác gì kết cục của chiến tranh thế giới thứ hai giữa Xô Viết và Đức.
6 – Luôn có người chết, dù cho quan hệ giữa tôi và hắn có tốt thì cũng sẽ luôn có người bị thương, hơn nữa vết thương còn không nhẹ. Thiên thượng cũng không đối xử đặc biệt với tôi hay người khác.
7 – Lười biếng sau khi thắng lợi có thể mất mạng.
8 – …
… …
… … … …
2)
Sau khi trở về, ngựa của tôi lại đạp chết một cô gái, nàng ta lại muốn cứu một đứa trẻ không hề gặp nguy hiểm, đúng thật là khó hiểu.
Càng khó lí giải hơn là, “Kinh Sư Minh Châu” hình như cũng là người xuyên không nói nàng ta đáng chết.
Người vô tội ở Đại Triêu sao lại đáng chết chứ?
Khóe mắt tôi thoáng liếc qua một cô gái đứng hơi xa, vẻ mặt nhìn “Kinh Sư Minh Châu” và thi thể, vẻ mặt khó lòng tin nổi, nhưng cuối cùng vẫn nhịn không nói gì cả.
Tôi cũng đã hơi hiểu có chuyện gì, nói muốn bồi tội rồi sau đó vào cung.
Chẳng hiểu sao lại nghĩ tới cô gái kia.
3)
Tới Lâm phủ bồi tội lại gặp phải Sở Triều Sinh, không phải người xuyên không nhưng lại rất có tài, nói năng bất phàm, rất đáng kết bạn. Nói chuyện với hắn quả thật tận hứng.
Sau này tôi mới biết, hóa ra hắn lại là huynh trưởng của cô gái hôm qua.
“Kinh Sư Minh Châu” ngâm “Xuân nhật yến” trước mặt mọi người, bài thơ này tôi hơi có ấn tượng, nhưng nàng ta ngâm lại chẳng hay gì. Về phần cô gái Sở Thu Nguyệt đó lúc đầu có vẻ hơi kinh ngạc, sau đó nhanh chóng thu liễm lại. Tôi cũng đoán sơ được, có lẽ nàng ấy cũng là người xuyên không.
… Nếu nói vậy, có lẽ nàng rất thích hợp làm thê tử của tôi.
Lúc đó tôi nghĩ thế, không liên quan tới yêu hận, chỉ là vì thích hợp.
4)
Sau đó tôi nghe nói Khang Dạ có để ý một người, bèn cũng kinh ngạc, nhưng lại không hề nghĩ nhiều. Sau đó nghe Khang Dạ nói hình như đối phương không hứng thú với Khang Dạ, lại thêm cha mẹ bên đó rất lợi hại, tôi lại nghĩ đến nàng.
Một ngày nọ thấy có hai người vội về Sở phủ, trong lòng tôi như có linh cảm, kéo người lại hỏi thăm mới biết Sở Thu Nguyệt bị trói, hai người này để nàng ấy lại dưới chân núi làm con tin.
Vô luận công tư, tôi đều có thể đi cứu nàng, lúc cứu được, nàng lại hơi nghi ngờ, bèn hỏi tôi “Có đáng không.”
Tôi trả lời “Sao nàng lại không đáng.”
Dù sao thì, khó có được… cô gái thích hợp.
Chuyện sau đó cứ như thể lẽ đương nhiên, tôi lại càng nhìn càng cảm thấy nàng rất thích hợp làm thê tử của tôi, tính cách không màng danh lợi, yên tĩnh nhưng không trầm mặc, hơn nữa cũng không quá nhu nhược, ít nhất là… Nếu ngày nào đó tôi bất hạnh chết trên sa trường, chắc hẳn nàng vẫn có thể kiên cường sống tốt, chăm sóc cha mẹ.
Tôi cần người như vậy, huống chi nàng còn là người xuyên không.
Người của hai thế giới khác nhau sẽ có quan điểm khác nhau, hoặc là như đường tỷ thân tỷ của nàng, hoặc là như nàng.
Trước chiến tranh tôi tặng nàng ngọc Hoa sen, hoa sen hoa sen, tôi thương nàng. Lúc đó có lẽ nàng không hiểu “Thương” của tôi có nghĩ là gì, còn có ý “đáng thương” trong đó, nói đúng hơn là nàng phải đối mặt với mấy kẻ xuyên việt không hiểu chuyện này, tôi thấy nàng rất đáng thương.
(*)Hoa sen trong tiếng hán là Liên tử, cũng có nghĩa là thương xót, thương yêu…
Nàng không hiểu, cũng không cần hiểu.
Hai năm như tiếng gầm ồ lên rồi biến mất, thời gian qua nhanh, trên chiến trường đổ máu và mồ hôi là điều không tránh khỏi, thỉnh thoảng tôi lại nhớ có lẽ Sở Thu Nguyệt còn đang chờ tôi ở kinh thành, trong lòng lại có cảm giác kỳ lạ.
Nhưng trong cảnh đao thương cũng không có thời gian để người tôi nghĩ nhiều.
5)
Trở lại kinh thành, Sở Thu Nguyệt đã đi rồi, về Thủy Lễ thành.
Tôi làm xong những việc xã giao trong kinh thành, nghĩ vẩn nghĩ vơ, càng nghĩ lại càng nhớ đến nàng.
Vừa hay hoàng thượng khen thưởng, tôi nhớ Khang Dạ từng nói nàng thích hoa mai Lạc thành, bèn xin hoàng thượng tòa Lạc thành đó. Phần thưởng này không nặng không nhẹ, vừa hay hoàng thượng vui vẻ, đồng ý thỉnh cầu của tôi.
Tôi mang theo quan viên vừa nhậm chức vội vàng về Thủy Lễ thành, bôn ba một đường, rạng sáng mới đến nơi, người khác đều nghỉ ngơi, còn tôi lại đi thẳng tới Sở gia. Việc này hơi gấp gáp, nhưng tôi cũng không biết là không đúng.
Như tôi đoán, nàng không có hôn ước với người khác, nhìn thấy tôi còn có vẻ ngạc nhiên vui mừng.
Tôi đưa nàng tới Lạc thành, đôi khi thấy nàng co lại trong xe, ôm lấy túi thơm, thỉnh thoảng lại ló đầu ra nhìn bên ngoài, như thể chuột đồng thăm dò đồng ruộng chung quanh, tôi lại cảm thấy nàng rất đáng yêu. Thường xuyên qua lại khiến tôi không khỏi quan tâm nàng nhiều hơn.
Lúc đó vẫn chỉ là vì thích hợp hay còn thứ tình cảm khác, điều này tôi không phân biệt được. Nhưng chuyện thế này, bản thân cũng không cần phải phân rõ làm gì.
Sau đó thì cầu hôn.
Nàng rất thẹn thùng, vẻ mặt không hợp với tuổi chút nào, tôi biết chắc là nàng đang nghĩ tới chuyện gì đó kiếp trước, nhưng cũng không truy cứu. Kiếp trước là kiếp trước, chúng tôi đang sống ở hiện tại.
Trên quãng đường trở về, nàng đề cập đến chuyện không muốn tôi nạp thiếp, việc này cũng hợp ý tôi, tôi không có tâm tư đi đối phó với những nữ tử khác, vì thế nên nhận lời, còn nói mấy câu tâm tình buồn nôn. Vốn chỉ vì muốn dỗ dành nàng, cuối cùng lại… như thật như giả.
6)
Cuối cùng nàng cũng trở thành thê tử của tôi, mũ phượng choàng khăn, nở mày nở mặt gả vào Lâm phủ, đây là điều tôi có thể cho nàng, dường như tôi cũng chỉ có thể cho nàng những thứ này.
Mặt khác tôi hi vọng có con, dù sao thì không có con cũng là bất hiếu, vốn tôi nghĩ vậy, nhưng nhìn mắt nàng long lanh như làn nước thu, bỗng nhiên lại hơi ngẩn ngơ.
Lúc vào cung bái kiến hoàng thượng xong, tôi bèn tới chỗ thái hậu, sau đó lại nhìn thấy nàng và Ngọc Liêm, Ngọc Liêm quay lưng về phía tôi, lời nói chèn ép dọa dẫm. Còn Sở Thu Nguyệt chỉ đứng đó, không vội không gấp, thấy tôi thì mỉm cười với tôi.
Tôi lại thấy hơi buồn cười.
Không biết là cười Ngọc Liêm mơ hão, hay là cười nàng nữa.
Nàng lại tin tưởng tôi đến thế ư.
7)
Càng ở chung, tôi càng thấy nàng rất tốt.
Yên tĩnh như một miệng giếng cổ, nhưng lại chứa nước giếng ngọt vô vàn.
Tôi chỉ là người đi ngang qua, chỉ muốn giải khát, vô tình lại uống được sự quyến rũ lắng đọng ngàn năm của nàng.
Có được người vợ như thế, đây là phúc hạnh của tôi.
8)
Tộc Lý Đức xâm lấn, tôi không thể không ra trận, đây là chuyện trong dự đoán, chẳng hiểu sao, lần này lại là lần đầu tiên tôi không nỡ đi.
Một chiếc đèn cung đình có thể nào biểu đạt nỗi buồn biệt ly không?
Sau khi tới trạm dịch, tôi lại đi suốt đêm trở về, chuyện không hợp quy củ như thế, tôi lại làm đến là thích chí.
Bàn tay che mắt nàng, cảm giác được nước mắt nàng rơi, tôi mới chợt nhân ra, thì ra tôi đã yêu nàng mất rồi.
Không liên quan tới việc hợp hay không, chỉ là vì yêu nàng.
HẾT