Sổ Tay Sinh Tồn Ở Cổ Đại

Chương 8

Chuyển ngữ Ốc trù Nương

Beta Nhã Vy

Sở Xuân Nguyệt khóc sướt mướt, nhưng Giang Thiến Thiến không mềm lòng: “Được, ngươi nói ngươi biết sai rồi, tốt lắm. Mạng người cao trời đều nhìn thấy, tuy rằng Tiểu Thần không phải là ngươi giết, nhưng cũng bởi vì ngươi mà chết.”

Giang Thiến Thiến nhìn Sở Liên Bình , Sở Liên Bình dường như biết nàng muốn làm gì, vì thế nhắm mắt lại, gật đầu.

Được Sở Liên Bình tán thành, Giang Thiến Thiến nhìn về phía tỷ tỷ Tiểu Thần, hành lễ với nàng.

Tỷ tỷ Tiểu Thần tuy rằng hận Sở Xuân Nguyệt hại chết Tiểu Thần, nhưng đối Giang Thiến Thiến các nàng vẫn cảm kích mà kính sợ, hoảng sợ nhìn Giang Thiến Thiến, khóe mắt còn mang lệ nói: “Phu nhân, ngài đây là. . . . . .”

“Lệnh muội là bởi vì tiểu nữ hồ đồ mà chết, chuyện tang sự Sở gia chúng ta sẽ xử lý, nhưng sao lại không kiêng dè xem như vậy là đủ, về sau cũng sẽ đem tiền lương từng tháng của Tiểu Thần cho các ngươi. Về phần A Hổ, xử trí như thế nào cũng tùy các ngươi, nếu các ngươi nghĩ còn muốn cho Tiểu Thần một công đạo, vậy đem A Hổ áp giải quan phủ, đây không còn là vấn đề khinh bạc, Tiểu Thần đã chết, A Hổ tuyệt không thể tùy tùy tiện tiện là có thể bỏ qua. Nếu mọi người sợ ảnh hưởng đến thanh danh của Tiểu Thần, vậy lén đánh hắn một chút, bắt hắn bồi thường chút tiền, sau đó chúng ta sẽ đuổi hắn đi.”

“Người cũng đã chết, còn muốn thanh danh gì? Chẳng qua chỉ là cái tên sau khi chết thôi.” Tỷ tỷ Tiểu Thần lắc đầu: “Đem hắn trình quan đi, súc sinh loại này, nếu có thể chết đi mới là tốt nhất.”

“Về phần tiểu nữ. . . . . .” Giang Thiến Thiến nhìn nhìn Sở Xuân Nguyệt, Sở Xuân Nguyệt ở trên ghế không ngừng rụt lui, không dám nhìn thẳng các nàng, “Về phần tiểu nữ, nàng có muôn vàn không phải, vô luận như thế nào cũng phải phạt.”

Dứt lời, liền phân phó Giang Ninh đem thủ thước(*) đến.

(*)Thủ thước: Thước tay, ở đây là chỉ thước để đánh tay.

Nhìn kiểu này, là muốn giáo huấn Sở Xuân Nguyệt thật tốt.

Thước, bình thường dạy học tiên sinh đa số là đánh các nam hài không nghe lời, nam hài tử, da dày thịt béo, hơn nữa dạy học tiên sinh cũng sẽ khống chế lực đạo, cho nên có đánh cũng không hề gì.

Với nữ hài tử thì không như thế, các nàng thông thường đều yếu đuối, da cũng nộn, hơn nữa lần này Sở Xuân Nguyệt phạm chuyện lớn như vậy, cũng sẽ không có nguời hạ thủ lưu tình!

Tỷ tỷ Tiểu Thần ngẩn người, nàng nghe Giang Thiến Thiến nói nhiều như vậy, còn tưởng rằng muốn giúp Sở Xuân Nguyệt chuộc tội, không đễ Sở Xuân Nguyệt nhận trừng phạt, cho nên lúc nghe Giang Thiến Thiến nói muốn lấy thước nàng cũng rất kinh ngạc.

Nàng vốn không biết, Sở Xuân Nguyệt đã phạm rất nhiều tội, lấy thước đánh vẫn là tiện nghi cho nàng.

Giang Ninh động tác rất lưu loát, lập tức mượn một cái thước to đến, thước cấu tạo đặc thù, đánh người cực đau nhưng sẽ không làm người bị thương quá nặng.

Thấy cái thước kia, mặt Sở Xuân Nguyệt liền méo mó, sắc mặt trắng bệch: “Mẹ! Con, đầu gối con còn rất đau, tối hôm qua con quỳ từ đường một buổi tối, cơm chiều cũng không, sáng nay bữa sáng cũng chưa ăn, con hiện tại vừa đói, trên đùi lại đau, mẹ, con biết con sai rồi!”

Giang Thiến Thiến lắc lắc đầu: “Mẹ không đánh ngươi.”

Sở Xuân Nguyệt sửng sốt, lập tức vui vẻ cười: “Đa tạ mẹ!”

Giang Thiến Thiến thần sắc không thay đổi: “Mẹ một chút khí lực cũng không có, đánh ngươi có ích lợi gì? Giang Ninh, ngươi đến đánh đi.”

Dứt lời trả thước lại cho Giang Ninh.

Giang Ninh trước kia là thô sử nha hoàn(*), khí lực so với Giang Thiến Thiến thì lớn rất nhiều, nhìn thần sắc Giang Thiến Thiến, Giang Ninh ngầm hiểu, biết không cần hạ thủ lưu tình, vì thế tiến lên hai bước, nói với Sở Xuân Nguyệt: “Đại tiểu thư, xin vươn tay ra.”

(*)Thô sử nha hoàn: Nha hoàn làm việc nặng, VD: Chẻ củi, gánh nước, gặt đồ…linh tinh.

Sở Xuân Nguyệt nhìn nhìn thước, lại nhìn nhìn Giang Ninh da dày thịt béo, bị dọa chết khiếp: “Ta không cần! Nô tài ngươi cút xa chút!”

A, là ai mấy ngày trước đây khẩu khẩu thanh thanh(*) nói là người đều bình đẳng?

(*)khẩu khẩu thanh thanh: tiếng lớn miệng lớn [ách. . . .các nàng thông cảm ta vốn từ có hạn a~]

Sở Thu Nguyệt ngồi trở lại trên ghế, mắt lạnh nhìn Sở Xuân Nguyệt.

Sở Liên Bình lúc này rốt cục mở miệng nói: “Xuân Nguyệt, quỳ từ đường là hôm qua trừng phạt ngươi, dùng thước đánh tay ngươi là chuyện hôm nay một mạng người, hai chuyện không thể lẫn lộn. Người sao không ngẫm lại thật tốt, ngươi chịu đánh một chút, cho dù có đau, làm sao so được với người ta, sau này ngay cả đau đều không cảm thụ được đâu?”

Lão gia mở miệng, liền phân định xong.

Sở Xuân Nguyệt trước kia ở thế kỷ hai mươi mốt, chưa từng có liên hệ với người chết, nhiều nhất là xem trên báo chí có đăng tin gì mà thôi. Hơn nữa cho dù có, cũng không có quan hệ gì với nàng, dù sao cũng không phải nàng hại chết.

Lần này Tiểu Thần, cũng bởi vì nàng và A Hổ mà chết.

Chính xác, so với một mạng người, bị thước tay đánh mấy cái mà thôi, thật sự rất nhỏ bé.

Sở Xuân Nguyệt run rẩy vươn tay trái. Giang Ninh nhìn bộ dáng Sở Xuân Nguyệt, trong lòng biết nàng trong chốc lát tất nhiên sẽ sợ hãi mà lùi về, vì thế cũng vươn tay trái, dùng sức lôi kéo cổ tay Sở Xuân Nguyệt, tay phải không chút do dự, nháy mắt liền đánh xuống.

“A!” Sở Xuân Nguyệt đau đến hô to, trong mắt lập tức tràn đầy nước mắt, nếu người này thật sự là Sở Xuân Nguyệt mà không phải là kẻ chỉ có cái mác Sở Xuân Nguyệt mà nói, thật sự là có vài phần điềm đạm đáng yêu. Đáng tiếc hiện tại, Sở Thu Nguyệt quyết không đồng tình cùng nàng.

Chỉ là Giang Thiến Thiến cũng không nàng cũng không còn cơ hội gặp lại con gái nàng nữa, nàng vừa rồi để cho Giang Ninh đánh, ngoài miệng nói là bản thân không có khí lực, kỳ thật còn không phải nói nàng không đành lòng?

Quay đầu đi, nhìn cũng không dám nhìn bộ dáng Sở Xuân Nguyệt bị phạt.

Sở Liên Bình cau mày, một chữ cũng không nói, mím môi nhìn Sở Xuân Nguyệt.

Giang Ninh đánh xuống từng cái một, mỗi một lần lực đạo đều giống nhau, tuyệt đối không nhẹ, thanh âm kia ở trong đại sảnh vọng lại, quả thực dọa người.

Tỷ tỷ Tiểu Thần chưa thấy qua trận đánh như vậy bao giờ, cũng bị dọa nhảy dựng, nhìn chằm chằm Sở Xuân Nguyệt và Giang Ninh.

Sở Xuân Nguyệt bị đánh đến cái thứ năm, tay đã đỏ bừng, hơi hơi sưng, lúc này lại đánh càng đau thêm, nhưng Giang Thiến Thiến cùng Sở Liên Bình vẫn là không có dấu hiện ngừng.

Sở Xuân Nguyệt nước mắt nước mũi đều chảy ra, cũng không quản cái gì, đầu tiên là mắng to Giang Ninh, dùng từ phá lệ thô lỗ khó nghe, Giang Thiến Thiến vốn muốn dừng, vừa nghe nàng nói, liền tiếp tục trầm mặc.

Lực đạo trên tay Giang Ninh cũng lén lút tăng lên.

Mắt thấy mắng chửi người không có hiện quả, Sở Xuân Nguyệt thái độ liền mềm nhuyễn, cầu xin Giang Thiến Thiến tha thứ: “Mẹ, mẹ, a! Đau quá, Xuân Nguyệt đau quá, mẹ! A! !”

Nàng một câu nói lắp bắp, chỉ vì mỗi lần thước tay đều có thể làm nàng hô to một câu.

Giang Thiến Thiến trong lòng vừa đau vừa hận, vẫn là không để ý đến nàng.

Sở Xuân Nguyệt lại cầu xin Sở Liên Bình: “Cha, con đau quá! A! Thật sự đau quá. . . . . . Ô ô. . . . . Cha!”

Sở Liên Bình thở dài, thật sự thay đổi quá nhanh. . . . .

Sở Xuân Nguyệt không có cách nào khác, đành phải đáng thương nhìn Sở Thu Nguyệt: “Muội muội ngoan. . . . . A! Muội muội ngoan, muội nói một chút đi, muội nói một chút mà! Tỷ biết muội rất hiểu chuyện! A! Tỷ biết tỷ không đủ hiểu chuyện, tỷ biết tỷ còn không hiểu biết bằng muội, van cầu muội! A!”

Sở Thu Nguyệt thật sự là vừa bực mình vừa buồn cười, chẳng lẽ Sở Xuân Nguyệt nghĩ nàng không nói lời nào, không giúp nàng cầu xin tha thứ, là bởi vì nàng ghen tỵ với Sở Xuân Nguyệt, cho rằng Sở Xuân Nguyệt hiểu biết nhiều hơn nàng?

Nàng sao lại có kết luận này chứ?

Thật sự chóng mặt mà.

Sở Thu Nguyệt đỡ trán, cúi đầu không nói lời nào.

Lại đánh một trận, Sở Xuân Nguyệt da thịt mảnh mai, tay sưng hơn cả tay heo, thậm chí có thể nhìn thấy máu bên trong chảy ra.

Sở Xuân Nguyệt ngược lại không hô nữa, đại khái là chết lặng, chỉ yên lặng thút tha thút thít khóc.

“Tốt lắm, dừng lại đi.” Giang Thiến Thiến thấy Sở Xuân Nguyệt đã muốn chảy máu, phỏng chừng nếu đánh tiếp, nàng thật sự sẽ không chịu nỗi, vì thế khoát tay áo, bảo Giang Ninh dừng.

Giang ninh lên tiếng, buông lỏng tay, bỏ thước xuống, lắc lắc tay.

Nàng lớn như vậy mới đánh người, cũng mệt chết đi nha~.

Sở Xuân Nguyệt tựa hồ không phản ứng kịp, sửng sốt nữa ngày, bổng nhiên lại gào khóc đứng lên.

“Thế nào, trong lòng có thoải mái hơn không?” Giang Thiến Thiến mặc kệ Sở Xuân Nguyệt khóc lớn, tiến lên hỏi tỷ tỷ Tiểu Thần.

Tỷ tỷ Tiểu Thần đã sớm ngây người, cũng không khóc, bị Giang Thiến Thiến hỏi như vậy, trong mắt lại ngấn lệ, nàng gật gật đầu: “Này có cái gì thoải mái hay không thải mái chứ? Tiểu Thần chết cũng đã chết rồi, có thế nào cũng không về được, nhưng thật sự cảm tạ phu nhân lão gia, hai người lại nhường nhịn hạ nhân như tôi từng bước, thật sự là, thật sự là. . . . . .”

Tỷ tỷ Tiểu Thần lệ trong mắt ngày càng nhiều, cơ hồ muốn quỳ xuống: “Ta thay Tiểu Thần đa tạ các người!”

“Là chúng ta phải xin lỗi Tiểu Thần.” Giang Thiến Thiến khổ sở lắc đầu, đỡ lấy tỷ tỷ Tiểu Thần, “Ngươi đi cùng Giang Ninh lĩnh một chút tiền, trên đường mua cho Tiểu Thần một số đồ cần dùng gì đó, lúc sau ta sẽ lại phái người mang tiền qua, giúp các ngươi chuẩn bị hết thảy.”

“Cám ơn phu nhân, cám ơn phu nhân.” Tỷ tỷ Tiểu Thần không ngừng gật đầu, Giang Ninh cười với nàng, dẫn nàng ra đại sảnh, đi ra bên ngoài.

Một chút phong ba dừng lại như thế, Sở Xuân Nguyệt bị mọi người đánh đến lơ mơ, giọng cũng khóc đến ách ách, cái gì cũng không nói được, mắt cùng tay đều sưng. Nàng lui vào trong ghế dựa, nhìn mặt đất ngây ngốc đến phát ngốc, một bộ dáng ủy khuất cam chịu, dường như có chút giống với bộ dáng Tiểu Thần mà tỷ tỷ Tiểu Thần miêu tả.

Giang Thiến Thiến nhìn thấy nàng như vậy, cơn tức đều tiêu tan, nhưng cũng không nói gì, phân phó hạ nhân mang nàng trở về, lại bảo tiểu Trúc băng bó trị thương cho nàng.

Sở Thu Nguyệt gật đầu, nghĩ nghĩ, bước đến bên người Sở Xuân Nguyệt, nhẹ giọng nói một câu: “Đây mới là điều mà tỷ từng nói ‘bình đẳng’. Cha mẹ chưa bao giờ nói gì, lại thật sự làm được, mà tỷ, lại chỉ biết nói miệng.”
Bình Luận (0)
Comment