Sổ Tay Sử Dụng Đàn Ông

Chương 33

Giáo viên Cố... thật lạnh nhạt...

Chắc chắn là vì lần trước cậu ta đứng nhìn cô bị hắt nước rửa bát mà không chạy tới giúp đỡ nên cô vẫn đang giận cậu ta...

Tin tức tập đoàn hủy bỏ quyết định giảm nhân viên vừa bùng nổ, cả nhà ăn lập tức sôi trào, chỉ trừ Cố Thắng Nam.

Loa Phóng Thanh đang lặng lẽ hưởng thụ hiệu quả trấn tĩnh do gương mặt lạnh của Cố Thắng Nam mang lại, nhưng rất nhanh đã bị một đám nhân viên cực kì hưng phấn kêu gọi: "Loa Phóng Thanh, tin tức này của cậu có chuẩn không?"

Loa Phóng Thanh thoáng nhìn Cố Thắng Nam với vẻ mặt vẫn âm u, sau đó vội vã chuồn đến chỗ những người khác: "Chuẩn luôn! Thông cáo cũng đã được dán lên rồi, ngay trên bảng thông báo ấy! Hơn nữa..."

Cậu ta dừng lại một lát khiến tất cả mọi người phải rì rầm: "Được lắm! Lại còn úp úp mở mở nữa!"

Một số người đã dùng hành động b

iểu thị sự bất mãn đối với hành vi lấp lửng làm người ta phẫn nộ này của Loa Phóng Thanh bằng cách lao ra khỏi bếp chạy đến bảng thông báo, một bộ phận khác thì vẫn sốt ruột vây quanh Loa Phóng Thanh: "Hơn nữa cái gì?"

Loa Phóng Thanh vừa hưởng thụ cảm giác được muôn người chú ý, vừa đủng đỉnh nói: "Hơn nữa, chắc chắn mọi người không ngờ được, đám lãnh đạo ngày ngày lạnh lùng nhìn chúng ta đó lại còn chấp nhận giảm lương để giữ chúng ta lại. Quả nhiên trên đời này vẫn còn có chân tình!"

"Đúng rồi đúng rồi, Dư sư phụ còn không biết tin tức này à?"

"Công ti cung ứng vừa đưa nguyên liệu nấu ăn tới, Dư sư phụ đang kiểm hàng ở kho, để tôi đến nói với ông ấy!" Vừa nói Loa Phóng Thanh vừa vội vàng chạy đi.

Không quá năm phút, Dư sư phụ đã thở hồng hộc xuất hiện ngoài cửa bếp sau. Vẻ mặt Dư sư phụ có thể nói là hết sức phức tạp, hình như vừa hưng phấn vừa có một chút áy náy, đặc biệt là sau khi nhìn quanh một vòng trong phòng bếp, ánh mắt nhìm chằm chằm Cố Thắng Nam đang rầu rĩ kiểm tra hóa đơn do công ti cung ứng đưa tới.

Sắc mặt Dư sư phụ cũng trở nên ảm đạm.

Cậu nhân viên đang đứng bên cạnh hỗ trợ Cố Thắng Nam thống kê số lượng hàng nhập vào vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Dư sư phụ. Thấy Dư sư phụ cười cười khó xử với mình, cậu nhân viên rất thức thời khẽ huých Cố Thắng Nam: "Giáo viên Cố!"

Cố Thắng Nam quay lại, nhìn thấy Dư sư phụ, Cố Thắng Nam vội gạt bỏ toàn bộ những kí ức không vui vẫn bám theo mình từ sáng sớm đến giờ, đưa hóa đơn cho cậu nhân viên, sau đó đi đến chỗ Dư sư phụ.

Thấy Cố Thắng Nam đi thẳng tới trước mặt mình, Dư sư phụ tỏ ra hơi lúng túng: "Bếp trưởng, tôi..."

Cố Thắng Nam khẽ ôm Dư sư phụ rất phóng khoáng: "Dư sư phụ, hoan nghênh bác đã ở lại. Cuối cùng cháu đã không bị mất một trợ thủ đắc lực như bác".

Thấy cô không hề có vẻ bất mãn gì, rốt cục Dư sư phụ cũng có thể thờ phào nhẹ nhõm.

Dư sư phụ cười cười với Cố Thắng Nam, tất cả những chuyện trước đây đều đã được hóa giải trong yên lặng. Sau đó Dư sư phụ nhìn quanh, thấy đám nhân viên đều đang túm năm tụm ba trò chuyện, ông lập tức cau mày. Đã được phong danh hiệu "trợ thủ đắc lực", Dư sư phụ tự nhận là phải dùng hành động thực tế để bảo vệ danh hiệu này, nhân tiện cũng lấy lòng vị bếp trưởng Cố rộng lượng này một chút

"Đừng có bàn tán nữa. Ai nên làm gì thì đi làm việc đó đi!"

Dư sư phụ lớn giọng giải tán đám người đang tụ tập bàn tán.

Tất cả mọi người đều sợ tính khí của Dư sư phụ, vừa nghe vậy đã vội vàng tản ra, bắt đầu ai làm việc nấy.

Sau giờ ăn trưa, công việc ở bếp sau tạm thời kết thúc, Dư sư phụ cũng không thể ngăn cản đám tiểu thương tiếp tục buôn dưa nữa.

"Giáo viên Cố, chúng tôi không biết nên cảm ơn những gì Tổng giám đốc Trình đã làm vì chúng tôi như thế nào, hay là... chị chịu khó lấy thân báo đáp Tổng giám đốc Trình được không?"

Ngọn lửa chiến tranh lại cháy lan tới người Cố Thắng Nam, Cố Thắng Nam không nhịn được rùng mình.

Nhưng sự kinh ngạc của cô còn chưa chuyển từ trong đầu ra đến ngoài mặt thì đã có một nhân viên khác nhanh chóng bác bỏ đề nghị này: "Đây không phải cậu muốn làm khó Tổng giám đốc Trình hay sao? Mặc dù giáo viên Cố..." Nhân viên nói đến đây thì không nói tiếp được nữa, đành phải quan sát Cố Thắng Nam một lát rồi dè dặt nói tiếp: "...rất tốt bụng, nhưng rõ ràng không phải mẫu người của Tổng giám đốc Trình mà!"

Rất tốt bụng... Cố Thắng Nam sững sờ. Đây là đang khen cô sao? Tại sao lại khiến người nghe cảm thấy hơi xót xa?

"Cũng chưa chắc, anh không thấy Tổng giám đốc Trình năm lần bảy lượt tới tìm giáo viên Cố của chúng ta à?"

"Đúng vậy, lần trước giáo viên Cố còn bị hắt nước rửa bát vì cứu Tổng giám đốc Trình..." Vừa nói tới đây, Loa Phóng Thanh đã bị Dư sư phụ trợn mắt nhìn. Nhạn ra mình lỡ lời, Loa Phóng Thanh vội dẫn ngọn lửa chiến tranh tới tận bếp Á xa xăm: "Ơ... Tôi nói là lần trước Lâm sư phụ bên bếp Á định chém Tổng giám đốc Trình, không phải giáo viên Cố đã quên mình lao tới cứu hay sao?"

Mắt tất cả mọi người đồng loạt quay lại nhìn Cố Thắng Nam chằm chằm. Cố Thắng Nam suy nghĩ hai giây rồi cắn răng đứng dậy: "Tôi đi pha cốc cà phê".

Loa Phóng Thanh lập tức xung phong đứng dậy giành lấy công việc bưng bê này: "Giáo viên Cố, để em đi pha giúp chị!"

Nhưng cậu ta lập tức bị Dư sư phụ đè ngồi xuống ghế. Cố Thắng Nam cảm kích nhìn Dư sư phụ rồi lặng lẽ bước đi.

Đúng là gừng càng già càng cay, Dư sư phụ đã phát hiện cô chỉ lấy cớ đi pha cà phê để tìm một nơi yên tĩnh.

Lên sân thượng, cuối cùng Cố Thắng Nam cũng có thể buông lỏng. Nhấp một ngụm cà phê, cô cố gắng không suy nghĩ gì hết, nhưng một giọng nói làm người ta phiền não vẫn vang lên trong đầu.

Hai chín tuổi, hai chín tuổi...

Sân bay, sân bay, sân bay...

Rất tốt bụng, rất tốt bụng, rất tốt bụng...

Cố Thắng Nam cũng không hiểu tại sao, trong hai mươi chín năm của cuộc đời, cô đã nghe những lời này vô số lần mà không hề để ý, vẫn sống vui vẻ, ung dung, tự tại. Nhưng vì sao đột nhiên những lời này lại khiến cô buồn bã? Tại sao...

Cô vô thức lấy điện thoại di động ra, không ngờ Lộ khó tính lại không gọi điện thoại làm phiền cô, Cố Thắng Nam cảm thấy hơi khó tin.

Sân bay, sân bay, sân bay...

Giọng nói của Lộ khó tính lại vang lên, Cố Thắng Nam vội vàng khoát tay, cố gắng xua đuổi những âm thanh khó chịu này đi, đúng lúc này...

"Em đang đuổi muỗi đấy à?"

Một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng, Cố Thắng Nam vô thức hạ cánh tay đang vung vẩy lung tung xuống, quay lại nhìn thấy Trình Tử Khiêm đứng nhìn cô cách đó không xa. Âu phục, giày da, chỉn chu, lịch thiệp.

"Tổng giám đốc Trình?"

Trình Tử Khiêm mỉm cười đi tới. Trời nhiều mây, nụ cười của anh ta ấm áp như ánh mặt trời: "Anh đến bếp Âu tìm em, họ nói em ở trên này".

Nghe lời này, cảm giác của Cố Thắng Nam không khác gì bị người khác đập một gậy vào đầu: Không biết đám nhân viên đó sẽ lại bàn tán những gì về chuyện giữa cô và Trình Tử Khiêm.

Mà cô chỉ xuất thần một lát, cũng không biết dựa vào thứu gì mà Trình Tử Khiêm đã phát hiện ra tâm tình của cô không bình thường: "Sao vậy? Có tâm sự à?"

"Không có".

Trình Tử Khiêm cũng không hỏi tiếp nữa.
Bình Luận (0)
Comment