Sổ Tay Sử Dụng Đàn Ông

Chương 60

Cố Thắng Nam thấy đầu óc mình rơi vào tình trạng trống rỗng, đến tận lúc Lộ Tấn dẫn Lê Mạn vẫn đang trong trạng thái hoảng hốt quay người về phía cô đang đứng, Cố Thắng Nam mới đột nhiên bừng tỉnh, vô thức lùi vào chỗ chậu cây cảnh trong góc, giấu mình vào trong bóng tối.

Cô trơ mắt nhìn Lê Mạn gần như dựa cả người vào ngực Lộ Tấn, hai người dìu nhau đi qua trước mắt Cố Thắng Nam.

Cố Thắng Nam chợt nhớ lại rất lâu trước đây, cô từng bị Từ Chiêu Đệ lôi đi bắt quả tang Chung Duệ. Khi đó, tâm tình cô rất bình tĩnh. Nhưng lúc này, cả thế giới của cô dường như ngừng quay, không còn khả năng suy nghĩ, đầu óc trống rỗng, thậm chí còn thấy tất cả mọi thứ đều không chân thực.

Lộ Tấn... Lê Mạn... Con... Cố Thắng Nam hoàn toàn không thể kết nối các từ này lại với nhau.

Cố Thắng Nam cũng không biết mình đã đứng đó bao lâu, đến tận lúc điện thoại của rô rung lên, ba hồn chín vía đang trôi nổi khắp nơi của cô mới bị kéo về.

Là...

...Lộ Tấn gọi tới.

Ư

Trong nháy mắt, vô số suy nghĩ xuất hiện trong đầu Cố Thắng Nam. Lúc này, chẳng phải anh ta đang bận vỗ về Lê Mạn sao? Tại sao còn có thời gian gọi điện thoại cho cô? Hay anh ta phát hiện đồ ăn cô để trong văn phòng?

Cố Thắng Nam mải suy đoán quên cả nghe điện thoại, đến tận lúc tiếng chuông dừng lại. Nhưng anh ta lại nhanh chóng gọi lần nữa, lần thứ hai không được gọi lại lần thứ ba. Cuối cùng Cố Thắng Nam cũng sắp xếp được suy nghĩ trong đầu và nghe máy.

Cô còn chưa kịp nói gì thì Lộ Tấn đã hỏi trước: "Em có số điện thoại cá nhân của Trình Tử Khiêm không?"

"Sao?"

Là sao nhỉ? Gọi điện thoại đến để hỏi số của Trình Tử Khiêm? Không chỉ có thế, Cố Thắng Nam còn hoàn toàn không thể tin được khi phát hiện giọng nói của anh ta có vẻ như...

...Đang kiềm chế sự vui sướng.

Suy nghĩ vừa mới sắp xếp lại của Cố Thắng Nam lại bị anh ta làm rối loạn, nhưng Lộ Tấn hoàn toàn không biết, chỉ tiếp tục nói: "Bình thường anh ta luôn liên lạc với anh bằng số điện thoại công việc, anh vừa gọi số đó nhưng điện thoại tắt máy."

"Anh .. tìm anh ta làm gì?"

"Để cảm ơn anh ta."

"Hả?" Cố Thắng Nam thấy mình hoàn toàn nghe không hiểu anh ta đang nói gì.

"Gã Trình Tử Khiêm này đúng là tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi, chỉ tung một đòn mà bắt được Lê Mạn, việc này chẳng khác nào giải cứu anh ra khỏi vể khổ nên đương nhiên anh phải cảm ơn anh ta chứ!"

"Hả?"

Giọng Lộ Tấn mang vẻ chán ngán: "Cô giáo Cố, ngoài nói "Hả" thì em không nói được gì khác à?"

Cố Thắng Nam lập tức nổi giận:" Chính anh không nói rõ ràng, em nghe mà không hiểu ra sao, không hả thì biết nói gì?" Nhưng đúng lúc này Cố Thắng Nam chợt ngẩn ra, dường như có một tia sáng xẹt qua trong đầu cô. Lộ Tấn... Lê Mạn... Có thai... Trình Tử Khiêm... Cố Thắng Nam không kìm được, bỗng dưng sợ hãi kêu lên: "Lê Mạn có thai với Tổng giám đốc Trình?"

Cằm Cố Thắng Nam suýt rơi xuống đất.

"..."

"..."

"Sao em biết Lê Mạn có thai?" Giọng Lộ Tấn bỗng dưng trầm xuống, rõ ràng tỏ ý nghi ngờ.

Lúc này Cố Thắng Nam mới nhận ra mình đã lỡ miệng. Cô nhất thời không nói được gì, nhưng dường như Lộ tiên sinih cũng đã đoán được: "Em đang ở công ty anh?"

"Không!"

Như gặp đại địch, Cố Thắng Nam lập tức phủ nhân. Nếu anh ta biết cô trốn ở chỗ khuất này âm thầm đau lòng hồi lâu vì hiểu lầm thì chắc chắn anh ta sẽ chụp cho cô một tội danh "không tín nhiệm người yêu", hậu quả thực sự không thể tưởng tượng. Bây giờ cô chỉ muốn làm cho thời gian quay lại mấy tiếng trước, cô vẫn ở trong căn hồ của anh ta, chuẩn bị cho anh ta một điều bất ngờ.

Cố Thắng Nam im lặng suy nghĩ một hồi rồi quay đầu đi ra ngoài, bước chân rất nhanh làm cho giọng nói có vẻ cực kỳ bình tĩnh: "Em vừa về nhà, đã lái xe vào bãi rồi, mình nói chuyện sau nhé!"

Anh ta không ngờ cô định chấm dứt cuộc trò chuyện sớm như vậy, chỉ bình tĩnh hỏi cô: "Em vội vã thế làm gì?"

Cố Thắng Nam chợt nhớ ra mình chưa cho anh ta số của Trình Tử Khiêm, cô vội bổ sung: "Lát nữa em gửi số cá nhân của tống giám đốc Trình cho anh nhé!"

Nhưng hình như Lộ Tấn đã quyết định tạm thời gác chuyện của Trình Tử Khiêm sang một bên, bỏ qua đề tài này, chuyển sang hỏi cô: "Hôm nay là sinh nhật anh, em không chúc gì anh à?"

Cố Thắng Nam vốn định để lát nữa gặp anh ta sẽ chúc sau, vì vậy lúc này chỉ coi như tập trước một lần cho quen: "Ơ... Sinh nhật vui vẻ!"

Một lời chúc qua loa, đơn giản như vậy hiển nhiên không thể khiến anh ta hài lòng: "Chỉ có lệ thế thôi à?"

Cố Thắng Nam nhếch miệng, thầm nghĩ: Đợi lát nữa tôi vừa cởi bộ đồng phục trên người ra như mở quà vừa nhắc lại chính câu này xem anh còn cảm thấy có lệ nữa hay không...

Nhưng nghĩ lại, bộ đồng phục đó đã đi tong từ lâu rồi, tâm tình Cố Thắng Nam lại sa sút. May mà lúc này, cô đã đi tới chỗ thang máy, thang máy đến rất nhanh, Cố Thắng Nam đi vào, vừa bấm số vừa nói với Lộ Tấn ở đầu dây bên kia: "Em phải dừng thật đây."

Lộ Tấn vẫn tiếp tục cản: "Chờ đã!"

Cố Thắng Nam đành vừa đứng nhìn cửa thang máy từ từ khép lại trước mắt vừa yên lặng chờ Lộ Tấn nói tiếp, nhưng đúng lúc này...

Một bàn tay đột nhiên lách tới, chặn hai cánh cửa thang máy. Cố Thắng Nam giật mình, trơ mắt nhìn cửa thang máy lần nữa mở ra, ngước mắt lên...

Lộ Tấn đã đứng ngay ngoài cửa thang máy nhìn cô, điện thoại vẫn đặt bên tai. Cố Thắng Nam chớp mắt, thực sự không biết nên làm thế nào cho phải. Lộ Tấn đưa tay kéo cô trong thang máy ra, dang tay ôm cô thật chặt. Cái ôm bất ngờ của Lộ Tấn khiến Cố Thắng Nam suýt ngạt thở, nhưng chỉ một giây sau, anh ta đột nhiên nâng cằm cô lên, hôn ngấu nghiến. Lần này, Cố Thắng Nam ngạt thở thật.

"Cổ em... ơ..." Âm thanh của cô cũng nhanh chóng bị anh ta nuốt mất.

Hình như anh ta định nuốt cô thật, mút môi và cả đầu lưỡi cô thật mạnh, nhấm nháp mùi vị của cô như một chuyên gia ẩm thực thưởng thức món ăn với lòng tham không đáy, vừa nống nhiệt vừa có chút thô bạo.

Cố Thắng Nam lại không có tâm tư hưởng thụ nụ hôn này... Cổ cô sắp gãy rồi!

Cửa thang máy đóng lại sau lưng bọn họ, góc thang máy này chỉ còn lại tiếng hôn chụt chụt...

Cuối cùng Cố Thắng Nam lưỡi đã tê, môi đã thũng, anh ta mới chấm dứt nụ hôn sâu kiểu Pháp này. Như còn chưa thỏa mãn, anh ta liên tục hôn nhẹ lê khóe môi, lên chóp mũi, lên trán cô...

Lúc này, Lộ Tấn mới phát hiện lông mày cô đang nhíu chặt. Sau đó tự nhiên cũng phát hiện tư thế vô cùng kỳ lạ của cô. Lộ Tấn dừng lại quan sát cô từ trên xuống dưới, đột nhiên nghiêm túc cau mày: "Em bị sao vậy?"

Vừa nói vừa không quên bắt chước cô đưa tay đỡ cổ, nghiêng đầu, nhe răng trợn mắt.

Anh ta bắt chước rất giống, Cố Thắng Nam lặng lẽ rơi lệ: Thì ra bây giờ hình dạng mình trước mặt anh ấy là như vậy...

Cố Thắng Nam chán nản bật ra mấy chữ: "Trẹo cổ rồi."

Cô vừa nói xong, bàn tay ấm áp với những ngón tay thon dài của anh ta đã đưa ra sau gáy, nhẹ nhàng xoa bóp giúp cô: "Anh biết mà, tự dưng em lại nghiêng đầu như một con ngỗng ngốc nghếch như vậy làm gì."

Cố Thắng Nam rất bất mãn với cách so sánh này của anh ta. "Nếu không phải vì muốn làm anh bất ngờ thì em đâu có biến thành như vậy?"

Lộ Tấn không trả lời, vừa tiếp tục xoa cổ cho cô vừa dẫn cô quay lại. Cố Thắng Nam không kìm được, ngước mắt nhìn anh ta. Động tác xoa bóp của anh ta rất dịu dàng, vẻ mặt lại vẫn đáng ghét như trước giờ vẫn thế - một người đàn ông về ngoài ngạo mạn, nội tâm dịu dàng.

Cố Thắng Nam không thể không cảm thấy hối hận trong lòng: Sao cô có thể nghi ngờ anh ta lăng nhăng bên ngoài chứ?

Lúc Cố Thắng Nam hối hận xong thì cô đã được Lộ Tấn đưa đến ngoài cửa văn phòng anh ta. Thấy Lộ Tấn định mở cửa đi vào, Cố Thắng Nam vội giữ tay anh ta lại: "Em về nhà đợi anh thì hơn. Bây giờ Lê Mạn không muốn nhìn người ngoài xuất hiện đâu."

Lộ Tấn ngẫm nghĩ một lát, cảm thấy hình như cô nói rất đúng, dù không muốn rời nhưng vẫn buông tay cô ra. Thấy cô nghiêng cổ, anh ta cũng chỉ có thể nhượng bộ, nghiêng đầu khẽ hôn cô: "Về nhà chờ anh, không cho phép ngủ."

Cố Thắng Nam cứ thế nghiêng đầu trở lại nhà Lộ Tấn. Cô đã gửi số cá nhân của Tống giám đốc Trình cho Lộ Tấn, không biết vụ có thai này sẽ phát triển đến đâu. Thu hồi tư tưởng hiếu kỳ, Cố Thắng Nam quyết định ăn no đã rồi tính tiếp.

Cô mệt cả ngày, cũng không còn sức để tự tay nấu nướng nữa. May mà trên bàn uống nước có một quyển sổ ghi các số điện thoại. Cô mở sổ ra với tâm lý cầu may, quả nhiên trong danh bạ có đầy các số tiệm bán online. Đối với một kẻ tham ăn, thứ không thể thiếu chính là số điện thoại của các cửa hàng bán đồ ăn. Cố Thắng Nam lật danh bạ, trong lòng không kìm được dương dương tự đắc: Xem ra cô vẫn rất hiểu anh ta!

Đương nhiên, đôi với một gã soi mói cực đoan như Lộ Tấn thì việc viết nhận xét vào phía sau mỗi số điện thoại cũng chẳng có gì lạ:

Cửa hàng này chỉ có pizza và mì Ý ăn được, còn lại bullshit.

Cửa hàng này chỉ có dimsum hấp ăn được, còn lại bullshit.

Cửa hàng này...

Cuối cùng Cố Thắng Nam cũng phát hiện điều kiện sinh tồn của anh ta trong những ngày không có cô bên cạnh này khắc nghiệt đến mức nào, ngay cả ăn cho no bụng cũng trở thành một hy vọng xa vời...

Lật đến trang cuối cùng, Cố Thắng Nam bất ngờ phát hiện một bản "Báo cáo tính khả thi của việc thuyết phục Cố Thắng Nam mở cửa hàng ăn tại Thượng Hải".

Chỉ thấy trên báo cáo này viết:

"Khả năng Cố Thắng Nam bỏ lại đám bạn đàn đúm của cô ấy: 0.

Ghi chú 1: Vậy nếu làm cho Mạnh Tân Kiệt lừa Từ Chiêu Đệ đến Thượng Hải thì sao?

Ghi chú 2: Xét đến chỉ số chiến đấu của Mạnh Tân Kiệt thì khả năng cậu ta bị Từ Chiêu Đệ lừa đến thành phố B là lớn hơn."

Mới đọc được những dòng đầu tiên này, Cố Thắng Nam đã triệt để choáng váng, không dám đọc tiếp mà chuyển thẳng xuống đoạn cuối cùng.

Chỉ thấy điều cuối cùng trong báo cáo viết:

"Cầu hôn cô ấy, sau khi cưới, con gái theo chồng, khả năng cùng đến định cư tại Thượng Hải: ..."

Đọc đến chứ "cầu hôn", Cố Thắng Nam kinh haiix.

Nhìn thấy dấu ba chấm đó, Cố Thắng Nam sửng sốt.

Sau khi kinh hãi, sau khi sửng sốt, lông mày Cố Thắng Nam nhíu chặt.

Anh ta viết dấu ba chấm là có ý gì?

Tim Cố Thắng Nam đập thình thịch, đúng lúc này cô nghe thấy tiếng thang máy báo hiệu đã đến nơi. Cố Thắng Nam lập tức luống cuống tay chân, cố gắng lắm mới ổn định được tâm tình, gấp báo cáo lại, nhét vào cuốn danh bạ điện thoại, lại ném danh bạ lên trên bàn như trước, ngồi thẳng lưng trên sofa, làm bộ bình thản, vô tư lự.

Đến tận lúc tiếng bước chân đến gần, Cố Thắng Nam mới quay lại nhìn. Lộ Tấn đang đi tới chỗ cô.

Cố Thắng Nam cười cười với anh ta: "Anh về sớm thế!"

"Cô ta ở ngay trên lầu." Lộ Tấn chỉ lên trần nhà: "Anh đưa cô ta về đến cửa rồi chuồn."

Cố Thắng Nam "ờ" một tiếng rồi không nói gì nữa.

Lộ Tấn ngồi xuống sofa, tháo cà vạt, quan sát cô từ trên xuống dưới. Thấy cô vẫn kín cổ cao tường, anh ta có vẻ không hài lòng, khóe miệng hơi trễ xuống: "Anh tưởng em về sớm hơn để thay đồ cho anh bất ngờ chứ!"

Cố Thắng Nam chỉ thùng rác bên cạnh sofa, Lộ Tấn nhìn về phía đó theo tay cô, nhặt đống vải vóc làm mọi người vừa nhìn đã cảm thấy mát mẻ lên. Cố Thắng Nam giải thích: "Đây vốn là một độ đồng phục."

Nhịn đói một tháng nên giờ chỉ muốn được ăn thật no, Lộ tiên sinh nhìn bộ đồng phục rách nát, trong mắt chỉ có hai chữ: Đáng tiếc...

Còn Cố Thắng Nam thì nhìn mặt Lộ Tấn, trong đầu chỉ có hai chữ: Kết hôn?
Bình Luận (0)
Comment