Nga… Ngụy La cảm thấy không ổn!
Hắn để lộ dấu răng ra, là cố ý để nàng nhìn thấy sao?
Chẳng lẽ lần này hắn tới là muốn tìm nàng tính sổ?
Cũng không phải là không có khả năng này, dù sao lần trước nàng cắn hắn
mạnh như vậy. Thị vệ của hắn còn thiếu chút nữa bắt nàng về, còn nói
muốn nhổ răng nanh của nàng. Nếu như không phải nàng giả khóc, lúc này
có khả năng đã không còn cái răng đó nữa. Nếu tin đồn không sai, theo
như tính cách có thù tất báo của Tĩnh Vương, hắn nhất định sẽ không bỏ
qua cho nàng.
Ngụy La ghé người vào ngực Ngụy Côn, nghĩ ngợi một hồi, nàng không muốn
mới vừa sống lại đã mất mạng, cũng không muốn trêu chọc nhân vật lớn như vậy. Suy cho cùng Ngụy La cũng không thật sự là một đứa nhỏ sáu tuổi,
nàng suy nghĩ đủ thứ có thể, còn phải lo lắng nhiều thứ. Thân phận Tĩnh
Vương gia rất tôn quý, nếu nàng đã đắc tội, liền không có cơ hội để hối
hận, bây giờ nàng nói xin lỗi cũng chưa chắc gì hắn ta đồng ý, không
bằng cứ thuận thế mà lên, tương kế tựu kế, may ra còn nhiều con đường
khác. Ngụy La từ trong ngực Ngụy Côn ngẩng đầu ra, đôi mắt sáng ngời lại ngập nước nhìn Triệu Giới, nháy mắt liên hồi, bộ dáng khờ dại: “Cảm ơn
Tĩnh Vương ca ca”.
Trên lý thuyết Triệu Giới là Vương gia, người khác sợ hắn còn không kịp, A La nếu đã gọi là Tĩnh Vương, liền không nên kèm thêm hai chữ ca ca
đằng sau, gọi ca ca như vậy liền mang theo ý tứ làm thân. Có điều giọng
nàng thật ngọt, hơn nữa tuổi còn rất nhỏ, không khiến người khác liên
tưởng nhiều, chỉ có thể cảm thán tiếng ca ca này thật ngọt, thật dễ
nghe.
Triệu Giới thu hồi ánh mắt, không dấu vết cong môi.
Hắn còn nhớ bộ dáng vừa kiêu ngạo vừa ương ngạnh của nàng ngày hôm đó,
cắn hắn một cái, sau đó còn ngồi trên xe ngựa nói hắn ăn không ngon. Ăn
không ngon? Nàng cho hắn là gì, vịt Bát bảo (2) hay gà Hồ lô bán đầy
trên ngã tư đường thành Thịnh Kinh sao? Bộ dáng kia quả thật khiến người ta hận đến nghiến răng nghiến lợi, so với bộ dáng nhu thuận hiểu chuyện bây giờ thật khác biệt một trời một vực.
Nàng ở trước mặt trưởng bối nên trở nên hiền thục sao?
Triệu Giới không nói tiếng nào, vừa không nhận lòng biết ơn của nàng,
vừa không biểu lộ bất kỳ thái độ gì, hạ mắt nhìn quạt xếp nơi thắt lưng
như có điều gì cần suy nghĩ.
Anh Quốc Công thấy tách trà của hắn gần hết, liền kêu nha hoàn mang thêm một ly trà, nói Ngụy La tự mình bưng qua: “Đây là trà tuyết nha (2)
trên núi Nga Mi mới thu hoạch mùa xuân năm nay, hương vị thơm ngát hơn
so với trà bình thường. Trong phủ còn lại nửa cân, nếu Vương gia thích,
một lát liền mang về!”
Triệu Giới cũng không khách khí, nhìn Ngụy La: “Vậy bản vương cũng không khách khí!”
Nha hoàn đem thêm trà ngon lên, đưa cho A La một chum trà nhỏ có đĩa lót phía dưới. A La từ trên người Ngụy Côn bò xuống, tiếp nhận tách trà,
thật cẩn thận đi tới trước mặt Triệu Giới, cánh tay rụt rè giơ lên nói:
“Ca ca uống trà!”
Âm thanh của nàng thật dễ nghe, còn mang theo sự non nớt của đứa nhỏ,
hơn nữa lúc nói còn có thói quen kéo dài âm cuối, nghe vào thật mềm mại, ngọt đến khiến người ta đau răng.
Gương mặt nhỏ của Ngụy La trắng trắng mềm mềm đôi mắt hạnh sáng ngời,
lông mi vừa dày lại vừa dài, cực kỳ giống búp bê do Tây Vực tiến cống.
Triệu Giới không thể không thừa nhận bộ dáng tiểu nha đầu này thật đẹp
mắt, hắn không vội nhận tách trà, một bên vịn tay trên ghế, lại không
làm gì cả nhìn nàng.
Tiểu nha đầu này có chút ý vị, trước mặt người khác nhu thuận, sau lưng
lại khác hẳn. Nếu hắn không phải bị nàng hung hăng cắn một lần, thì lúc
này cũng sẽ bị bộ dáng đáng yêu của nàng mê hoặc rồi.
Triệu Giới không nói lời nào, Ngụy La lại gọi dài một tiếng: “Ca ca…”
Triệu Giới cười nhẹ, tiếp nhận tách trà trong tay nàng, uống một ngụm.
Hắn đang chuẩn bị nói chuyện, Ngụy Côn ngồi ở dưới đột nhiên nói: “A La, vị này là Tĩnh Vương gia, không phải là ca ca”.
Thật ra nàng gọi ca ca không phải không được, Ngụy Côn có chút cẩn thận
quá. Nếu thật sự muốn tính lên, Ngụy La quả thật nên gọi Triệu Giới một
tiếng ca ca. Mẹ ruột của Triệu Giới là Trần hoàng hậu, dưới Trần Hoàng
Hậu có Ninh Quý Phi, Ninh Quý Phi có nhà mẹ đẻ là Phủ Trung Nghĩa Bá,
Phủ Trung Nghĩa Bá lại là nhà mẹ đẻ của Đỗ thị… trong này có không ít
quan hệ rối rắm, tuy rằng giải thích có chút phức tạp, nhưng cũng không
phải không thể giải thích được.
Ngụy La nghe vậy, giương mắt nhìn hắn, mấp máy môi sửa lại xưng hô: “Tĩnh Vương… ca ca!”
Được, vị ca ca này trốn không thoát rồi!
Người khác sẽ cảm thấy A La cố chấp, nhưng Triệu Giới liếc mắt liền nhìn thấu nàng quả thật thông minh. Đây là đang lấy lòng hắn sao, tiểu cô
nương chột dạ, một lần lại một lần gọi hắn là ca ca, chính là hy vọng
hắn có thể bỏ qua hiềm khích lúc trước mà tha cho nàng một lần. Đứa nhỏ
này thật là biết điều, Triệu Giới hắn không thích tiểu hài tử, nhưng cô
nương sáu tuổi này lại khác biệt. Triệu Giới bỏ chum trà xuống, đối với
xưng hô của nàng không có ý kiến gì, ngón trỏ điểm điểm trên mặt bàn:
“Cũng chỉ là việc nhỏ thôi, không đáng nhắc tới, Ngụy lão gia quá lời
rồi!”
Trà cũng đã kính, cảm ơn cũng đã nói, chuyện của A La coi như xong. Chỗ
người lớn nói chuyện, con nít không được ở bên nghe. Anh Quốc Công kêu
Kim Lũ bế Ngụy La đi ra ngoài, nàng ôm cổ Kim Lũ, lúc rời đi liếc mắt
nhìn Triệu Giới một cái. Ánh mắt Triệu Giới sâu thẳm, cũng nhìn lại
nàng, khiến Ngụy La co rụt đầu lại, chỉ lộ ra đôi mắt trong suốt sáng
ngời, bộ dáng nho nhỏ vừa buồn cười lại vừa đáng yêu.
Người đi rồi, đôi môi mỏng của Triệu Giới vẫn mang ý cười như trước.
Triệu Giới không hề che giấu vết thương nơi cổ tay. Ngụy Côn nhìn thấy
một loạt dấu răng đỏ tím rõ ràng, không khỏi kinh ngạc. Vừa rồi ông còn
tưởng mình hoa mắt, bây giờ nhìn lại, dấu răng vẫn còn đó. Ngụy Côn hỏi: “Thứ cho hạ quan lắm lời, vết thương trên cổ tay vương gia… là bị cắn
sao?”
Triệu Giới nâng cằm, chậm rãi ân một tiếng: “Là bị một tiểu nha đầu cắn bị thương”.
*** *** ***
Đi ra khỏi phòng khách, Ngụy La liền về Tùng Viên.
Nàng rời đi Kim Lũ, chân nhỏ ngăn ngắn tìm kiếm gì đó khắp nơi, cái này
không phải, cái kia cũng không phải, tìm hồi lâu vẫn không tìm được.
Kim Lũ tò mò hỏi: “Tiểu thư muốn tìm gì?”
Nàng khoa tay múa chân, nghiêng đầu suy nghĩ hồi lâu: “lần trước ta đi
Hộ Quốc tự về, phụ thân có đưa dược đâu rồi? Có thể làm tan máu, trị
miệng vết thương”.
Lúc từ Hộ Quốc tự quay về Phó mẫu ôm nàng chạy một đoạn đường dài, khó
tránh khỏi bị vài nhánh cây quẹt bị thương. Ngụy Côn sau khi thấy thì
đau lòng rất lâu, hôm sau liền đưa cho nàng bình dược, công dụng rất
tốt, bôi lên rồi ngày hôm sau vết thương liền tróc vảy bóc ra. Lúc này
bỗng nhiên nàng muốn tìm, Kim Lũ có chút không hiểu: “Thương thế của
tiểu thư vẫn chưa lành sao?”
Trong phủ còn có người khác bị thương sao?
Chẳng lẽ là cho Ngũ tiểu thư?
Cũng không phải không thể. Ngũ tiểu thư tuy rằng điêu ngoa, nhưng dù sao cũng là thân muội muội của Tứ tiểu thư, tiểu hài tử làm gì có ai có thù hận sâu đậm chứ. Hôm nay Ngụy Tranh bị thương, Ngụy La lấy thuốc cho
nàng ta là hợp tình hợp lý. Kim Lũ nghĩ vậy, liền không do dự đi ra mặt
sau Đa Bảo các (3) tìm cái lọ làm từ sứ Thanh Hoa trắng, đưa cho Ngụy
La: “Tiểu thư chuẩn bị đi Ngân Hạnh Viên sao?”
Ngụy La chớp mắt, có chút không rõ ràng: “Tại tao ta lại đi Ngân Hạnh Viên?”
Kim Lũ sửng sốt: “Tiểu thư lấy kim sang dược, chẳng lẽ không phải mang cho Ngũ tiểu thư…?”
Ngụy La cau mày, âm thanh non nớt tỏ vẻ mất hứng: ”Ta mới không cho nàng ta. Tự làm mình bị thương còn muốn trách ta, ta mới không cho nàng ta
đâu!”
Ngụy La nói mấy lời này không phải không có bằng chứng, dựa vào tính khí của Ngụy Tranh, bây giờ nàng ta chắc chắn đang cáo trạng với Đỗ thị.
Ngụy Tranh không phải người ngu, bị Ngụy La đẩy một phen, cho dù không
cố ý cũng sẽ nói là cố ý. Có điều Ngụy La không sợ, bởi vì Ngụy Tranh
vốn dĩ là người tùy hứng, việc này ai có mắt cũng thấy, bây giờ nàng ta
nói ra, chưa chắc đã có người tin.
Kim Lũ lập tức mê man, đuổi theo hỏi: “Vậy tiểu thư đưa cho ai?”
Ngụy La không đáp lại, chạy tới hành lang có mái che, rồi chạy nhanh ra
cừa. Nàng sợ chậm một chút, Triệu Giới liền đi rồi. Nàng không muốn đắc
tội với Triệu Giới, việc cắn hắn bị thương là không thể bù lại, nhưng
thành ý thì phải có.
Cũng may nàng tới kịp, vừa tới tiền sảnh đã bắt gặp người từ trong phòng khách đi ra.
Triệu Giới đi ở chính giữa, Anh Quốc Công đi bên trái, sau hắn nửa bước, vài vị Bá phụ và Ngụy Côn đi ở phía sau.
Ngụy La thừa dịp mấy người không lưu ý, nàng chạy tới bên cạnh Triệu
Giới, bởi vì nàng rất thấp, Triệu Giới nhất thời cũng không thấy nàng,
cũng có thể nhìn thấy nhưng giả bộ không thấy. Tay nhỏ của nàng nắm lấy
bàn tay thon dài của hắn, lắc lắc, rốt cuộc cũng khiến Triệu Giới để ý
tới nàng.
Triệu Giới hạ mi, gương mặt phấn nộn của tiểu nha đầu đỏ bừng, nàng thở
dốc, tay giơ lên một bình sứ màu trắng: “Đại ca ca, cho!”