Sổ Tay Sử Dụng Sủng Phi

Chương 142

Edit: tart_trung

Beta: gaubokki​

Vài vị hoàng tử có chút tâm nhãn, đã nhìn ra tình hình không ổn, thanh âm nói chuyện đột nhiên hạ thấp xuống, động tác nâng ly cạn chén cũng tạm thời dừng lại, một đám người bất an nhìn về phía hai người Đế Hậu. Vốn dĩ loại gia yến thế này phi tần hậu cung không nên có mặt, nhưng mấy năm nay Ninh Quý Phi được sủng ái, Sùng Trinh Hoàng Đế cho bà ta vinh hạnh đặc biệt, vì thế bà ta mới có thể ngồi ở chỗ này.

Sùng Trinh Hoàng Đế để chén rượu hoa văn tùng trúc mai (1) bằng sừng tê giác xuống, ý cười trên mặt không còn nữa, nhìn người bên cạnh, lại nói: “Yến tiệc mới qua được một nửa, Hoàng Hậu đã muốn rời đi, mấy hài tử này phải làm thế nào?” Thấy sắc mặt Trần Hoàng Hậu không tốt, giọng ông dịu lại: “Nếu nàng thật sự không thoải mái, lập tức truyền thái y tới xem bệnh, đừng chậm trễ”.

“Đa tạ bệ hạ quan tâm, chỉ là đầu có chút choáng váng, trở về nghỉ ngơi một lát liền ổn, không cần làm lớn”. Lời nói của Trần Hoàng Hậu kính cẩn phục tùng, nhưng trong mắt lại chẳng có chút nhu hòa nào, giống như chỉ để ứng phó với lời nói của Sùng Trinh Hoàng Đế, cũng chỉ là một loại nhiệm vụ mà thôi. Hoàng Hậu nhìn về phía Ngụy La bên cạnh Triệu Giới, lúc này mới cười nói: “A La, con đỡ ta trở về đi, vừa vặn đã lâu ta không gặp con, ta có vài lời muốn nói với con”.

Ngụy La nhìn Triệu Giới, sau đó ngoan ngoãn đứng lên, đi tới bên cạnh, đỡ lấy tay Trần Hoàng Hậu, nói: “thật tốt, nhi tức cũng có nhiều chuyện muốn nói với mẫu hậu”.

Sùng Trinh Hoàng Đế nhìn hai người đi xa, lập tức cảm thấy gia yến trở nên tẻ nhạt vô vị, sắc mặt ông trầm xuống, cũng không nói gì.

Triệu Giới an bài hai người đi theo Ngụy La và Trần Hoàng Hậu, bảo vệ an toàn cho họ.

Cửu hoàng tử Triệu Sâm thấy không khí cứng ngắc, liền đề nghị mọi người chơi pháp lệnh, lấy “Năm mới” làm đề vịnh vài câu. Sùng Trinh Hoàng Đế không nói tốt, cũng không nói không tốt, có lẽ là đồng ý. Vì vậy bọn tiểu bối liền vắt hết óc bắt đầu hành tửu lệnh, chỉ là “Năm mới” thôi, phải nói được vài câu hay, có thể khiến Sùng Trinh vui vẻ, tất nhiên là không có gì tốt hơn.

Cửu hoàng tử thoải mái mở đầu một câu: “Tuế âm cùng mộ kỉ, hiến tiết khải tân phương”(2)

Sau Cửu hoàng tử là Thập Nhị hoàng tử, tuổi hắn còn nhỏ, liền dùng một câu nói của đại thi nhân: “Bộc trúc thanh trung nhất tuế trừ, xuân phong tống noãn nhập đồ tô” (3) (Tiếng pháo xua tan chuyện cả năm - Đồ tô thu ủ gió xuân nồng)

Mấy vị hoàng tử khác cũng mở miệng, đến phiên Triệu Giới, Triệu Giới xoay xoay chén rượu trong tay, thờ ơ nói: “Cố tiết đương ca thủ, tân niên bả chúc nghênh”.

Câu này mặc dù đơn giản, nhưng câu phía sau nó lại là: “Đông phân luyến cầu tiễn, xuân sắc hậu kê minh. Hưng tẫn văn hồ phúc, tiêu lan kiến đấu hoành. Hoàn tương vạn ức thọ, canh yết cửu trọng thành”(4). Bên trong tiêu sái, lại có khí khái tự do phóng khoáng không kiềm chế được.

Sùng Trinh Hoàng Đế nhẹ gật đầu.

Vài vòng tửu lệnh đi qua, Thất hoàng tử bị phạt nhiều nhất. Sùng Trinh nói: “Xem ra bình thường lão Thất lười biếng không chịu học hành, ngay cả tiểu thập nhị còn mạnh hơn ngươi”.

Thất hoàng tử xấu hổ tới mặt đỏ bừng, “Nhi thần hổ thẹn với mong đợi của phụ hoàng, sau khi trở về nhất định sẽ dụng tâm khổ đọc, không phụ…”

Sùng Trinh Hoàng Đế khoát tay, ông cũng lười nghe hắn nói mấy lời vô nghĩa: “Mà thôi, con chỉ cần mở miệng là sẽ nói mấy lời này. Ngồi xuống đi”.

Rượu qua ba vòng, gia yến lúc này cũng gần kết thúc rồi, đoàn người chuẩn bị dời bước lên lầu ba của Thắng Tuyết Lâu xem pháo hoa. Sùng Trinh Hoàng Đế vừa mới đứng lên, Ninh Quý Phi liền đến đỡ lấy tay ông, thấy ông chậm chạp không tỏ thái độ, bà ta nhịn không được nhắc lại: “Bệ hạ, thiếp mới nói... Chương nhi… nó….”

Sùng Trinh Hoàng Đế quay đầu, nhìn Ninh Quý Phi: “Ninh phi, chuyện của lão Ngũ trẫm tự có suy tính trong lòng. Mọi việc đều có điểm dừng, đừng hỏi nhiều, trẫm thấy phiền”.

Ninh Quý Phi giật mình, lúc này bà mới hiểu, không phải là Sùng Trinh quên, mà chỉ cố ý không muốn nhắc tới mà thôi. Vì thế bà ta liền kinh hãi giải thích: “Bệ hạ bớt giận, là thiếp nhất thời nóng lòng, quan tâm quá tất loạn… Nếu vì vậy mà khiến Bệ hạ mất hứng, thần thiếp không nói tới nữa”.

Sùng Trinh Hoàng Đế dò xét bà ta, giọng nói không rõ ý tứ: “Nếu nàng không yên tâm lão Ngũ, trẫm liền phái người đi xem một chút”.

Ninh Quý Phi không ngốc, tất nhiên nghe ra được “Xem một chút” này không chỉ đơn giản là quan tâm, nhất định còn có ý khác, vì vậy liền vội vàng nói: “Chương nhi làm lỗi, bị cấm túc là đúng, vừa vặn nhân cơ hội này để nó tự ngẫm lại mình, là thần thiếp ngu đần, không nên hoài nghi dụng ý của bệ hạ”.

trên mặt Sùng Trinh không có bao nhiêu cảm xúc, ông cũng không nói gì.

Ninh Quý Phi lo lắng mình khiến Hoàng Đế thấy phiền, vội vàng nịnh nọt: “Thiếp đỡ Bệ hạ lên lầu”.

Sùng Trinh gật gật đầu, dường như không hề trách móc bà ta.

Lầu ba của Thắng Tuyết Lâu có tầm nhìn vô cùng tốt, nếu ban ngày đứng ở đây, có thể nhìn thấy kiến trúc của cả hoàng cung. Bây giờ là ban đêm, chỉ có thể thấy mặt hồ lăn tăn gợn sóng, không có ánh trăng, màn đêm liền đen kịt. Cho đến khi một tiếng nổ lớn vang lên ở phía bờ xa xa, “Bùm” một tiếng, trên không trung bỗng nhiên nở rộ một đóa hoa lửa nhiều màu sắc sặc sỡ, tiếp theo là một đóa lại mộtđóa nối tiêp nhau, tiếng nổ vang trời chồng chất lên nhau, đem bờ hồ Thái Dịch Trì chiếu sáng như ban ngày.

*** *** ***​

Ngụy La cùng Trần Hoàng Hậu trở lại bên hồ, một đường đi thẳng về Khánh Hi Cung, mới vừa đứng ở Cửa Chiêu Dương Điện, đã nhìn thấy pháo hoa bắn lên ở Thái Dịch Trì, hai người liền đứng lên bục cao, vừa vặn có thể nhìn thấy một chút tia sáng. Lúc này Trần Hoàng Hậu ngược lại không vội đi vào điện mà đứng ở cửa nhìn ra xa xa, trong mắt là thẫn thờ vô hạn.

Ngụy La lên tiếng gọi: “Mẫu hậu, không phải thân thể người không thoải mái sao? Bên ngoài gió lớn, đứng lâu dễ bị lạnh”.

Trần Hoàng Hậu bừng tỉnh hoàn hồn, xoay người cười với nàng, thản nhiên hào phóng nói: “Ai nói thân thể ta không thoải mái chứ? Mẫu hậu thật sự rất tốt”.

Ngụy La chớp mắt mấy cái. không phải lúc nãy chính người mới nói sao?

Ngược lại, Trần Hoàng Hậu cũng không ngại nói thật với Ngụy La, vừa nói vừa đi vào Chiêu Dương Điện, giọng nói thành thật: “Đó là ta lừa Hoàng thượng thôi, nếu không nói như vậy, sao có thể trở về sớm như vậy?” Bà ngồi ở ghế bằng gỗ thiết lực gần giường La Hán, kêu Ngụy La vào, nói: “A La, con là nhi tức của Bản cung, bản cung coi con là người một nhà, mới nói cho con biết chuyện này”.

Ngụy La ngồi đối diện bà, suy nghĩ một chút, hỏi: “Mẫu hậu không thích tham dự gia yến sao?”

“Năm nào cũng như vậy, trừ dùng cơm thì là hành tửu lệnh, chẳng có gì mới”. Trần Hoàng Hậu sai người bưng trà rót nước, có lẽ bà khát, liền cầm lấy chén trà màu phấn hoa văn linh chi và thủy tiên, bên trong có nước hoa nhài pha với mật ong uống cạn. Uống xong, bà dừng lại, bùi ngùi thở dài: “thậtra cũng không phải là không thích, chỉ là năm nay nhìn bộ dáng Ninh Phi liền thấy vô cùng không thoải mái. Ta ngồi tiếp nữa có lẽ sẽ thất thố trước mặt bọn nhỏ, vì thế mới trở về sớm”.

Ngụy La cũng nếm thử trà hoa nhài mật ong, vị nhẹ nhàng khoan khoái ngon miệng, ngọt mà khôngngán, nàng hỏi: “Sao mẫu hậu lại không thích Ninh Quý Phi”.

nói xong câu đó, nàng lại thấy mình hỏi có chút ngu xuẩn. Nữ nhân nào sẽ thích người đoạt đi trượng phu của mình chứ.

Nhưng câu nói tiếp theo của Trần Hoàng Hậu khiến nàng kinh ngạc.

Trần Hoàng Hậu nói: “Thời gian trước Lý gia gặp chuyện không may, Cao Dương Trưởng Công Chúa tới cầu xin bản cung, cũng nói cho ta biết một chuyện”. Bà dừng lại, trong mắt tràn đầy hổ thẹn: “Con đoán xem tại sao Lưu Ly từ nhỏ đã yếu ớt nhiều bệnh”.

Ngụy La nâng tách trà màu hồng phấn, chậm rãi nói: “Có liên quan tới Ninh Quý Phi?”

Trần Hoàng Hậu nói: “Năm đó lúc Lưu Ly một tuổi, bị người ta hạ độc, suýt nữa không cứu được, thái y cứu chữa ba ngày ba đêm mới bảo trụ được tính mạng của nó. Lúc đó tra ra được người hạ độc là Thục phi, bệ hạ liền ra lệnh xử tử Thục phi. Nhưng Thục Phi chết rất kỳ quặc, bản cung vẫn luôn nghi ngờ trong lòng. Cho đến mấy ngày trước Bản cung mới được chứng thực, là do Ninh Phi gây ra”.

Ngụy La hỏi: “Nếu đã như vậy, sao mẫu hậu không nói với bệ hạ? Nhờ bệ hạ làm chủ?”

Trần Hoàng Hậu cười nói: “nói thì đã sao, ta không mong chờ ông ấy ra mặt vì ta, chỉ cầu Lưu Ly và Trường Sinh có thể an an thuận thuận sống tốt, cũng chẳng có việc gì phải cầu xin nữa”. Huống hồ trước kia bà đã từng nói qua, nhưng lúc đó Hoàng Đế không tin, một lòng muốn che chở Ninh Quý Phi mà thôi. Bà sớm đã không còn ôm bất kỳ hy vọng nào với Sùng Trinh Hoàng đế.

Ngụy La vô cùng kinh ngạc, hóa ra đây mới là điểm mấu chốt của Đế hậu. Trần Hoàng Hậu chết tâm, còn Sùng Trinh Hoàng Đế không biết vì sao bà lại như vậy, khó trách dù cho Hoàng Đế làm gì, bà cũng đều không chút cảm động.

Trần Hoàng Hậu lại nói: “Chỉ cần sau này Sùng Trinh có tiền đồ, Bản cung lo gì không trị được Ninh Quý Phi”.

Nghĩ như vậy cũng không có gì không đúng, Triệu Giới là con trai trưởng, ngôi vị hoàng đế nên là của hắn. Nhưng Ngụy La lại nhớ tới chuyện đời trước, vì sao Hoàng Đế lại truyền ngôi vị cho Triệu Chương? Còn Triệu Giới lại cam tâm làm Nhiếp chính vương? Nàng cẩn thận suy nghĩ một chút, hình như sau khi Trần Hoàng Hậu và Lưu Ly lần lượt qua đời, Triệu Giới vốn là người lạnh lùng lại càng thêm bạo ngược, người trong kinh thành chỉ cần nhắc tới hắn đều phát run. Tuy Triệu Chương là hoàng đế, nhưng Triệu Giới vẫn nắm đại cục trong tay, ôm hết quyền lợi, thậm chí lúc lâm triều còn bố trí một cái ghế khác bên cạnh Triệu Chương, hình thành cục diện “Nhị thánh lâm chính” có một không hai. trên phố sớm đã có lời đồn, nói ngôi vị Hoàng đế này Triệu Chương chẳng ngồi được bao lâu, rồi cũng phải trả lại cho Triệu Giới.

Sau đó, Triệu Giới có lấy lại những thứ của mình hay không, Ngụy La không biết được, bởi vì nàng chết rồi.

Đời này liệu có lại giẫm lên vết xe đổ đó không, Triệu Giới có thuận lý thành chương kế thừa Ngôi vị không?

Nhìn tình hình trước mắt, Triệu Chương đã thất thế, không thể tạo thành uy hiếp. Trừ khi đầu óc Sùng Trinh hỏng rồi, nhất quyết lập Triệu Chương làm thái tử. Chỉ cần như thế, quan lại triều đình mỗi người một ngụm nước miếng cũng có thể dìm chết hắn.

Ngụy La chợt nhớ tới một việc, hỏi: “Nghe nói gần đây mẫu hậu đang chọn hôn phu cho Lưu Ly?”

nói đến việc này, sắc mặt Trần Hoàng Hậu hơi dịu lại, thở dài nói: “Người ta nhìn trúng, Lưu Ly đều không nhìn trúng”.

Ngụy La mím môi cười một tiếng, trong lòng Triệu Lưu Ly có ý trung nhân, tất nhiên không nhìn trúng người khác. Nàng khuyên nhủ: “Chuyện này mẫu hậu không cần sốt ruột, thân phận Lưu Ly tôn quý, tất nhiên không thể tùy tiện gả đi. Huống gì, mẫu hậu cam lòng gả nàng ấy đi sao?”

Trần Hoàng Hậu tất nhiên không nỡ, nhưng không nỡ thì có thể làm gì chứ? Bà cũng không thể để nữ nhi cả đời không xuất giá.

Ngụy La nói: “Lưu Ly mới nói với con, nàng ấy không nỡ xa người, muốn ở bên cạnh người thêm hai ba năm nữa… Nhưng nàng ấy sợ người tức giận, mới không dám nói, nhờ con chuyển lời giúp nàng”.

Trần Hoàng Hậu vừa giận lại vừa bất đắc dĩ nói “Đứa nhỏ này… Có gì mà không dám nói chứ, ta có thể ăn thịt nó sao?”

Ngụy La cười cười, không nói gì thêm.

Ngụy La cùng Trần Hoàng Hậu nói rất nhiều chuyện, đây là lần đầu tiên kể từ sau khi hai người trở thành mẹ chồng – nàng dâu tán gẫu với nhau, ngược lại trò chuyện vô cùng thoải mái, không có cái gì không nói. Bất giác một canh giờ đã trôi qua, nghe nói mọi người trong Thắng Tuyết Lâu đã tản đi. Lúc Triệu Giới đến Chiêu Dương Điện, thấy tiểu thê tử của hắn ngồi ở phía sau bàn sơn son khảm trai, đangăn cháo với củ cải ngâm.

Triệu Giới tiến đến, ngồi trên tháp nhỏ, tay dài nhấc lên, ôm nàng vào lòng: “Mẫu hậu đâu?”

Ngụy La thiếu chút nữa làm đổ cháo, oán hận nói: “Sao Đại ca ca không lên tiếng trước? Mẫu hậu đingủ rồi, ta đói bụng, nên kêu phòng bếp đưa tới chút đồ ăn”.

Triệu Giới cười nhẹ: “Ta ôm tức phụ nhi của mình, còn phải lên tiếng gì chứ?”

Ngụy La ngửi thấy mùi rượu trên người hắn, liền biết hắn uống nhiều. Nàng múc một muỗng cháo nấm hương và gà xé phay, đút cho Triệu Giới: “Chàng nhất định chưa ăn gì? Có đói bụng không, thiếp kêu người làm ít đồ ăn đưa tới? Mẫu hậu nói, phòng bếp ở đây thiếp có thể tùy ý sai sử”.

Triệu Giới ăn hết muỗng cháo trên tay nàng, bóp cằm nàng hôn một cái: “không ăn, chúng ta về nhà”.

Ngụy La gật gật đầu, từ trên tháp đứng dậy: “đi thôi”.

“Nàng và mẫu hậu nói những gì?” Triệu Giới hỏi.

Động tác Ngụy La dừng lại, lại nhớ tới đôi mắt phẳng lặng nhàn nhạt của Trần Hoàng Hậu, nàng nhịn không được khai báo thành thật với Triệu Giới: “Đại ca ca, chàng có thể giúp ta hai việc không?”

Triệu Giới nhướn mi: “Nàng nói”.

Chuyện thứ nhất, Ngụy La đem chuyện năm đó Lưu Ly bị trúng độc nói với hắn: “Nếu việc này thật có quan hệ tới Ninh Phi, nhất định phải để Bệ hạ thấy rõ chân tướng…”

Đôi mắt đen của Triệu Giới càng sâu hơn, việc này Trần Hoàng Hậu chưa bao giờ nói với hắn, lúc Lưu Ly trúng độc hắn chỉ mới chín tuổi, không biết rõ nội tình trong đó. Nếu Ngụy La đã mở miệng, tất nhiên hắn sẽ không ngồi yên mà nhìn, nói: “Chuyện này ta sẽ điều tra rõ ràng, còn một chuyện nữa?”

Chuyện thứ hai sao, Ngụy La nhìn nhìn xung quanh, xác nhận không có cung tỳ, mới nhón chân ghé vào tai Triệu Giới nói: “Chàng có thể sai người thăm dò tin tức của Dương Chẩn không? hắn đi hai tháng rồi, Lưu Ly rất không yên tâm”.

Triệu Giới quay đầu nhìn nàng, xoa bóp gương mặt nàng, nói: “Nàng lại rất để tâm tới chuyện của người khác”.

Người nào đó ăn dấm chua. Ngụy La cười cười, ôm cổ Triệu Giới, dán lên người hắn, hôn “Bẹp” một cái lên mặt hắn, nói: “Đại ca ca thần thông quảng đại, những chuyện này cũng chỉ là một đĩa đồ ăn nhỏ với chàng thôi! Chàng nói đúng không?”

Triệu Giới điểm điểm môi nàng: “Hôn ở đây mới có tác dụng”.

Ngụy La không còn cách nào khác, dán lên, hôn vài cái.

Chờ lúc bọn họ rời khỏi Điện Chiêu Dương, đám cung tỳ trong điện mặt đã đỏ như tôm luộc rồi. Bọn họ nghĩ thầm, Tĩnh Vương và Tĩnh Vương Phi thật ân ái, Tĩnh Vương ở trước mặt Vương phi đâu còn bộ dáng nghiêm túc thường ngày, yêu thương trong mắt khiến người ta đắm chìm. Đây hẳn là vỏ quýt dày có móng tay nhọn đi.

Triệu Giới và Ngụy La rời đi không lâu, Sùng Trinh Hoàng Đế đã đổi thường phục thêu tứ long, đứng ở cửa Chiêu Dương Điện.

--------------------------

(1) Nguyên văn: Tuế hàn tam hữu văn bôi (岁寒三友纹杯): ý chỉ hoa văn tùng trúc mai.

(2) Nguyên văn: 岁阴穷暮纪, 献节启新芳

(3) Nguyên văn: “爆竹声中一岁除, 春风送暖入屠苏."

Trích thơ “Nguyên Đán” của Vương An Thạch (Ngô Văn Lại dịch và chú thích)

Trong đó Đồ tô (屠苏): Tên riêng dành gọi thứ rượu uống vào dịp Tết

(4) Nguyên văn

故节当歌守新年把烛迎。(Cố tiết đương ca thủ, tân niên bả chúc nghênh)

冬氛恋虬箭,春色候鸡鸣。 (Đông phân luyến cầu tiễn, xuân sắc hậu kê minh)

兴尽闻壶覆,宵阑见斗横。 (Hưng tẫn văn hồ phúc, tiêu lan kiến đấu hoành)

还将万亿寿, 更谒九重城。(Hoàn tương vạn ức thọ, canh yết cửu trọng thành)

Bài thơ 除夜有怀 (Trừ dạ hữu hoài) của Đỗ Thẩm Ngôn (杜审言: 645-708, tự Tất Giản 必簡, thi nhân thời Sơ Đường)
Bình Luận (0)
Comment