Sổ Tay Sử Dụng Sủng Phi

Chương 153

Edit: tart_trung

Beta: gaubokki​

Xe ngựa dù sao cũng không được huấn luyện để chạy tốc độ nhanh như chiến mã, chỉ chốc lát sau Dương Chẩn đã đuổi kịp xe ngựa phía trước.

Dương Chẩn thúc ngựa chắn ngang phía trước mũi xe, nhìn thẳng vào màn che bằng lụa hoa văn thêu bằng tơ vàng.

Phu xe vội vàng nắm chặt dây cương, hô “Xuy” một tiếng.

“Công chúa, người tới gặp ta sao?” Dương Chẩn hỏi cách rèm che, giọng nói rất thấp, giọng điệu gấp gáp nhưng từng chữ nói ra lại cực kỳ chậm.

Lúc này Triệu Lưu Ly còn đang tức giận, nghe được câu nói của hắn, nước mắt liền xoành xoạch rơi xuống. Nàng cũng không biết mình tức giận cái gì, là tức giận Dương Chẩn và hai nữ tù binh kia, hay tức giận vì lời nói của vị Chu đại nhân đó. Tuy nói Dương Chẩn bắt được hai vị cô nương này về, nhưng hắn đi Quảng Đông lâu như vậy, ai biết được có chạm vào nữ nhân khác hay không? Huống gì Chu đại nhân kia còn nói, các cô nương ở Quảng Đông đều rất xinh đẹp, lỡ như hắn không kiềm chế được, cùng nữ nhân khác làm bậy thì phải làm thế nào? Chỉ cần nghĩ tới những việc như vậy, Triệu Lưu Ly càng thêm khó chịu, nàng lấy tay lau đi nước mắt, cũng không vén màn lên, nói với phu xe: “Ai kêu ngươi dừng lại? Tiếp tục đi, ta muốn hồi cung”.

Phu xe không dám không theo, đành phải cầm dây cương thúc ngựa vượt qua Dương Chẩn, lại lần nữa lên đường.

Nào biết xe ngựa vừa mới đi tới bên cạnh Dương Chẩn, nghiêng người một cái, hắn đã đoạt lấy dây cương trong tay phu xe, hơi dùng sức một chút, xe ngựa liền vững vàng dừng lại ven đường.

Triệu Lưu Ly ở trong xe lảo đảo một cái, cuối cùng cũng chịu nhấc rèm vải lên, nhìn Dương Chẩn, nói: “Ta nói ta phải về cung”.

Dương Chẩn không nhúc nhích, ánh mắt dán chặt vào gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo của nàng, giống như nhìn thế nào cũng thấy không đủ.

Triệu Lưu Ly dù sao cũng là công chúa, phong thái tuyệt đối không thua kém ai: “Bây giờ ngươi khôngnghe lời ta nói nữa phải không?”

Dương Chẩn nhìn nàng: “Công chúa tới gặp ta sao?” hắn vô cùng chấp nhất vấn đề này.

Đôi mắt Triệu Lưu Ly hồng hồng, xoay đầu đi, nói: “không phải, ta chỉ cùng A La đi ngang qua nơi này mà thôi”.

Ai lại đi ngang qua cửa doanh ngũ mà không có lý do chứ? Dương Chẩn im lặng không nói, ngón tay hắn nắm chặt lấy dây cương xe ngựa, gắt gao nhìn chằm chằm Triệu Lưu Ly. Vừa rồi lúc nhìn thấy nàng ở cửa sổ Phỉ Thúy Lâu, trong chớp mắt đáy lòng vốn dĩ bình lặng, tịch liêu của hắn lại trở nên gợn sóng, ba tháng này hắn giống như không có cảm xúc gì, chỉ có một ý niệm trong đầu, chính là giành được công lao trở về cầu hôn Lưu Ly. Cho nên hắn biến bản thân trở thành một lưỡi đao lạnh băng, khôngngủ không nghỉ xuất binh bình định, cũng chưa bao giờ cảm thấy mệt mỏi. Chỉ đến lúc nhìn thấy Triệu Lưu Ly, hắn mới cảm nhận được mình vẫn là con người, có hỉ nộ ái ố, có vướng bận triền miên, hắn làm tất cả chỉ vì nàng.

Triệu Lưu Ly thấy hắn không có phản ứng, nhìn thoáng dây cương còn bị hắn nắm trong tay, ra lệnh: “Buông tay”.

Lúc này Dương Chẩn không nghe theo nàng, mà hắn cúi người ôm lấy eo nàng, bá đạo tiến tới, ôm nàng lên yên ngựa.

Triệu Lưu Ly ngạc nhiên hai mắt trợn tròn, muốn xuống: “Ngươi làm gì?”

Dương Chẩn ôm chặt lấy eo nàng, không để nàng nhúc nhích: “Ta có lời muốn nói với Công chúa”.

nói xong hắn vung dây cương, thúc ngựa chạy vào trong rừng.

Từ đầu tới cuối Ngụy La ngồi xem kịch hay, đang lúc còn cân nhắc xem có nên vào rừng nhìn lén hay không, thì nghe thấy bên ngoài truyền tới một trận vó ngựa. Ngụy La vén rèm vải lên nhìn ra ngoài, chỉ thấy một đoàn người ngựa đang chạy tới chỗ nàng, Triệu Giới đi trước dẫn đầu, kéo dây cương dừng lại trước mặt nàng.

Ngụy La kinh ngạc hỏi: “Sao chàng lại tới đây?”

Triệu Giới ôm nàng lên lưng ngựa, xoa bóp eo nàng, hỏi: “Ta còn muốn hỏi nàng, sao lại chạy tới đây?”

Ngụy La ngồi trên lưng ngựa của Triệu Giới, sau lưng hắn là mười mấy tướng sĩ mặc giáp bạc, bọn họ rốt rít xuống ngựa hành lễ với nàng.

“Lưu Ly muốn tới thăm Dương Chẩn, thiếp liền đi cùng nàng ấy”. Ngụy La rụt người núp vào trong lòng Triệu Giới, hỏi: “Bọn họ là ai?”

Triệu Giới nói: “Đều là người của Thần Cơ Doanh. Ta xử lý xong công vụ, nghe nói nàng đến quân doanh, sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn mới dẫn ít người tới đây”.

Ngụy La hiểu ra sự tình gật gật đầu, nhìn vào trong cánh rừng cách đó không xa: “Đại ca ca, Lưu Ly sẽkhông xảy ra chuyện gì chứ?”

Cánh rừng này nhìn qua thật bí mật, chắc là lâu rồi cũng không có người đi vào.

Triệu Giới hơi híp mắt, chuyện của Dương Chẩn và Triệu Lưu Ly hắn biết rõ, trước kia hắn có thể nhắm một mắt mở một mắt, đó là bởi vì hắn tin Dương Chẩn, chỉ cần một thời gian nữa là có thể trở thành người tài. Nhưng ban ngày ban mặt lại ép buộc muội muội hắn, lá gan cũng quá lớn rồi. hắn phân phó hai người của Thần Cơ Doanh, nói: “Các ngươi trông coi chỗ này, nếu Dương Chẩn đi ra, liền áp giải hắntới gặp bổn vương”.

Hai người cùng tuân mệnh.

*** *** ***​

Sâu trong cánh rừng.

Triệu Lưu Ly chỉ cảm thấy bọn họ đã chạy rất xa, nhưng Dương Chẩn vẫn không có ý định dừng lại. Cây cối xung quanh càng lúc càng trở nên rậm rạp, hỗn tạp, che khuất bầu trời, âm thanh vó ngựa dẫm lên mặt đất trở nên vô cùng rõ ràng, nàng thậm chí còn có thể nghe được tiếng nước chảy róc rách bên tai, giống như thế giới đột nhiên chỉ còn lại hai người họ, vạn vật đều trở nên tĩnh lặng, chỉ còn lại nàng và tiếng hít thở của Dương Chẩn.

Nước mắt Triệu Lưu Ly đều đã được gió hung khô, cơn tức giận cũng tiêu tan đi nhiều, chỉ là gương mặt nhỏ vẫn cố kéo căng lên, không muốn chịu thua trước.

Cuối cùng Dương Chẩn dừng lại bên cạnh bờ suối, dòng suối trong suốt, từ đỉnh núi uốn lượn chảy xuống, nước suối rung động nghe đinh đoong, sạch sẽ tới mức có thể nhìn thấy rõ mặt mình phản chiếu trong nước. Dương Chẩn chậm rãi đi dọc theo bờ suối, trong lúc Triệu Lưu Ly lơ đãng cúi đầu, liền có thể nhìn thấy bóng hình hai người in trên mặt nước, nam nhân cao lớn oai hùng ôm lấy thân mình nhỏnhắn tinh tế của cô nương, cánh tay Dương Chẩn để ngang hông nàng, hai người dán chặt vào nhau, tư thế này thật vô cùng thân mật.

Gò má Triệu Lưu Ly ửng hồng, nàng thu hồi ánh mắt, nhưng lại không nhịn được nhìn trộm bóng hình Dương Chẩn. hắn thay đổi thật nhiều, nếu trước kia hắn là thiếu niên kiệm lời ít nói, thì bây giờ đã là nam nhân trầm mặc ổn trọng. Triệu Lưu Ly suy nghĩ tới xuất thần, bỗng nhiên nhớ tới một màn vừa nhìn thấy khi nãy, nhịn không được mím môi, hắn hẳn là đã nếm được mùi vị của tiểu cô nương, cũng đã trở thành nam nhân rồi.

Nghĩ như vậy, trong lòng nàng lại thấy rất khó chịu.

Dương Chẩn thấy nàng cúi đầu, cũng không biết nàng đang suy nghĩ gì. hắn chỉ nhìn chóp tóc nàng, cho tới bây giờ hắn vẫn không phải là người giỏi nói chuyện, lúc này lại đang suy nghĩ xem nên dụ dỗ nàng thế nào. Có điều hắn còn chưa nghĩ ra, Triệu Lưu Ly đã thuận miệng nói: “Nếu Dương Chẩn ca ca ở Quảng Đông gặp được người mình thích, liền lấy nàng đi, dù sao, chúng ta cũng không có duyên phận”.

Cánh tay Dương Chẩn căng cứng, thân mình run nhẹ, giọng nói khàn khàn: “Ta ở Quảng Đông không có chạm qua bất kỳ nữ nhân nào”. hắn càng không muốn lấy nữ nhân nào khác, từ trước tới nay hắn chỉ muốn lấy mình nàng.

Triệu Lưu Ly vẫn không nhìn hắn, cúi đầu: “Lá thư lần trước ngươi viết, còn bảo ta gả cho người khác”.

Triệu Lưu Ly nắm lấy bờm ngựa, giọng nói rầu rĩ: “không phải trong lòng ngươi có suy nghĩ mỗi người đimột ngã sao? Ta gả cho người khác, ngươi lấy cô nương khác thì tốt rồi”. Nàng càng nói càng cảm thấy có thể lắm, liền nổi giận: “Như vậy cũng tốt, vừa vặn mẫu hậu đang chọn Phò mã cho ta, có vài người gia thế phẩm hạnh cũng không tệ, nếu ta gật đầu, mẫu hậu rất nhanh sẽ thay ta an bàn hôn sự”.

Mỗi người một ngã. Tuyển Phò mã!

Dương Chẩn dừng ngựa lại, ôm lấy Triệu Lưu Ly, dùng sức ôm chặt nàng vào trong ngực mình, giọng nói chầm chậm, trầm khàn: “không được”.

Triệu Lưu Ly cảm thấy eo mình bị hắn nắm sắp gãy luôn rồi, hắn đi Quảng Đông một chuyến, lực tay trở nên lớn như vậy rồi? Tiểu công chúa chớp mắt mấy cái, nàng còn đang tức giận đó: “Sao lại khôngđược? Mới vừa rồi có người tặng cho ngươi hai tù binh, ta nhìn thấy rồi, rất xinh đẹp. Ngươi có nữ nhân khác, ta vì sao còn phải đợi ngươi chứ?”

Dương Chẩn ngốc nghếch giải thích: “Ta không muốn”.

Triệu Lưu Ly nằm úp trên ngực hắn, nghe thấy tiếng tim hắn đập “Thình thịch thình thịch” kịch liệt, tuyệt đối không hợp với gương mặt không chút sợ hãi gợn sóng nào của hắn. “Ngươi ở Quảng Đông có nữ nhân nào khác không?”

Dương Chẩn như muốn đem nàng khảm vào trong cơ thể hắn, nói: “không có”.

Triệu Lưu Ly ngẩng đầu nhìn hắn, lại chỉ có thể nhìn được cái cằm kiên nghị cùng đường nét sắc như dao khắc, không nhìn thấy ánh mắt của hắn: “Vậy ngươi có nhớ ta không?”

Dương Chẩn ôm nàng không nói lời nào, hắn nhớ nhung nàng, căn bản không có lời nào có thể diễn tả rõ ràng được.

hắn dĩ nhiên muốn nàng, từng thời khắc đều nhớ nàng, vì nghĩ tới nàng nên mới cố gắng tiến tới.

Có điều Triệu Lưu Ly không đợi được câu trả lời của hắn, tức giận đẩy hắn ra, chuẩn bị nhảy xuống khỏi lưng ngựa: “không cần tính, ta phải về, ngươi thả ta ra”.

Dương Chẩn sao có thể thả nàng đi, hắn giữ lấy eo nàng, tránh cho nàng té xuống khỏi lưng ngựa: “Nhớ nàng”.

Triệu Lưu Ly nhất quyết không buông tha: “Nhớ bao nhiêu?”

Dương Chẩn im lặng nhìn nàng, đôi mắt đen láy, giống như có gì đó nổi lên. không đợi Triệu Lưu Ly phản ứng lại, hắn nâng gương mặt nhỏ của nàng lên, cúi đầu hôn liên tiếp. Răng môi gằng co, lúc này Dương Chẩn không để ý cái gì là lễ nghĩa quân thần, hắn cạy môi Triệu Lưu Ly, không thể chờ đợi được mà xông vào. Có lẽ là quá lâu không hưởng qua hương vị của nàng, chỉ cần nếm thử liền không dừng lại được, Dương Chẩn hệt như sói hoang đói bụng đã lâu, bắt được tiểu bạch thỏ liền dùng sức gặm cắn, âm thanh lớn tới nỗi Triệu Lưu Ly nghe cũng đỏ mặt.

Qua một lúc, miệng và đầu lưỡi Triệu Lưu Ly đều đã tê rần, nước bọt trong suốt chảy xuống tới cằm. Dương Chẩn lại ở bên môi nàng trằn chọc triền miên một lát nữa, sau đó mới cúi đầu xuống, đem nước bọt dính trên cằm liếm hết.

Tay Dương Chẩn dùng sức đỡ lấy eo nàng, ghé vào tai nàng nói: “Nhớ nhiều như vậy”.

Mặt Triệu Lưu Ly đỏ ửng, cắn cắn môi dưới, nhưng đều là hương vị của hắn.

Sóng mắt tiểu công chúa lưu chuyển, càng nhìn càng thấy tốt, bị ai đó dùng sức hôn một trận lại thành thật hơn nhiều, cũng không nói phải về cung.

Dương Chẩn ẩn nhẫn cực độ mới có thể kiềm chế tay mình không xâm phạm nàng. hắn nói: “Lưu Ly, không được gả cho người khác”.

Triệu Lưu Ly ôm eo hắn, gò má vùi vào trong lồng ngực cứng rắn của hắn: “Ở trên thư ngươi viết như vậy”.

Dương Chẩn ngập ngừng, sau đó nói: “Lúc ấy ta bị thương, tính mạng nguy hiểm”. thật ra viết xong thư rồi hắn liền hối hận.

Lúc này Triệu Lưu Ly mới nhớ tới có việc như vậy, nhớ tới lúc trước hắn nói hắn bị thương ở ngực, nàng vội vàng ngẩng đầu lên: “Bây giờ sao rồi? Vết thương đã đỡ chưa?”

Dương Chẩn gật gật đầu, cầm tay nàng để lên ngực bên trái: “đã ổn rồi, không có gì đáng ngại”.

Bởi vì không muốn giấu giếm, hắn liền nói lại với Triệu Lưu Ly tình huống lúc đó.

Lúc quân đội bọn họ tấn công thủ lĩnh quân phản loạn, cả đám người đối phương vây lấy bọn Dương Chẩn, Dương Chẩn không để ý, bị đối phương bắn trúng một mũi tên. Mũi tên đó chỉ cách ngực Dương Chẩn nửa tấc, đầu mũi tên có tẩm kịch độc, Dương Chẩn hôn mê bất tỉnh, vài người đại phu chữa trị bên cạnh tới hai ngày hai đêm mới cứu được mạng của hắn về. Lúc đó, hắn thật sự cho rằng bản thân không qua khỏi, vừa vặn Triệu Giới phái người đi thăm dò tung tích của hắn, hắn liền viết một phong thư, từ đó mới có câu nói vừa rồi.

Viết xong thư rồi hắn liền hối hận, hắn không nỡ để Triệu Lưu Ly gả cho người khác. Vì vậy, Dương Chẩn dựa vào tâm trí cường đại, miễn cưỡng chống chọi, đến sáng sớm ngày thứ ba mới lui cơn sốt, mấy người đại phu đều nói hắn có thể sống được đúng là kỳ tích.

Thế cho nên tới tận bây giờ, miệng vết thương mặc dù đã hết dư độc, nhưng vẫn chưa hoàn toàn khép lại, chuyện này Dương Chẩn không nói với Triệu Lưu Ly.

hắn nói qua loa, nhưng Triệu Lưu Ly biết lúc ấy hắn nhất định rất khó chịu, nếu không cũng không nóira những lời như vậy. “Để ta xem vết thương của ngươi”. Nàng thật không yên tâm.

Dương Chẩn cầm tay nàng, chỉ nói: “thật sự không có việc gì”.

Triệu Lưu Ly sẽ nghe theo sao, hai người vừa xuống khỏi lưng ngựa, nàng đem hắn ấn lên một tảng đá bằng phẳng nhẵn bóng bên bờ suối, mở vạt áo muốn xem xét vết thương của hắn thế nào.

Dương Chẩn im lặng nhìn nàng, nhìn như bất đắc dĩ, nhưng trong mắt lại ẩn chứa niềm vui không dễ phát hiện.

Triệu Lưu Ly liếc mắt nhìn vết sẹo đáng sợ kia, miệng vết thương vừa mới kết vảy, có lẽ là vì khử độc nên có chút tách ra, bên ngoài đan xen chồng chéo, khiến người nhìn có chút khiếp sợ. Nàng chạm vào chỗ thịt non vừa mới lành lại xung quanh, hỏi: “Đau không?”

Dương Chẩn lắc lắc đầu.

Trừ vết thương ở ngực ra, trên người Dương Chẩn còn có vài vết sẹo, sâu có, cạn có, mới có, cũ có. Triệu Lưu Ly bất mãn trừng mắt nhìn hắn: “Dương Chẩn ca đang cười sao, ngươi nhìn mấy vết thương này xem, ngươi tự chăm sóc mình thế này sao? Ngươi cho rằng mệnh mình không quan trọng sao?” Nếu hắn thật sự xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, không thể trở lại, vậy nàng phải làm thế nào?

Dương Chẩn kéo vạt áo lại, ôm nàng vào lòng: “Về sau ta sẽ chú ý”.

Triệu Lưu Ly hít hít mũi, ngoan ngoãn dựa vào trong lòng hắn. Nàng nghĩ, chỉ cần hắn an ổn trở về kinh thành, sau này nàng có thể chăm sóc hắn.

*** *** ***​

Ý xuân ấm áp vui vẻ, tường vi và mẫu đơn ở hậu viện cũng đều nở hoa rồi. Ngụy La muốn làm son phấn mới, liền gọi Kim Lũ và Bạch Lam, cầm theo hộp sơn đỏ đi hậu viện hái cánh hoa.

Nửa giờ trước Dương Chẩn vừa tới, đang ở trong thư phòng nói chuyện với Triệu Giới.

Ngụy La hái hơn nửa hộp hoa mẫu đơn, lại kêu Kim Lũ bưng một chậu nước sạch tới, đem cánh hoa bỏ vào trong ống đồng, bắt đầu rửa sạch.

Sau nửa canh giờ, Ngụy La rửa cánh hoa xong, đang chuẩn bị trải ra phơi nó dưới ánh mặt trời.

Triệu Giới nói xong chuyện chính sự, sau khi trở về phòng không thấy Ngụy La, biết được nàng đangphơi cánh hoa ở hậu viện, liền cất bước đi tới đó. Bên cạnh vườn hoa có trải một chiếc chiếu làm bằng trúc, tiểu cô nương ngồi chồm hỗm trên đó, nàng đang cầm một cánh hoa bỏ vào trong miệng, nếm nếm hương vị, con ngươi đen nhánh sáng ngời đảo một vòng, nói với Kim Lũ: “Lại cầm một chút mật ong và đá vân mẫu tới đây”.

Kim Lũ nghe lệnh làm việc, nhìn thấy Triệu Giới liền vội vã hành lễ một cái: “Vương gia”.

Ngụy La nghe tiếng quay đầu lại, hỏi: “Chàng nói chuyện với Dương Chẩn xong rồi?”

Triệu Giới đi tới bên cạnh nàng, cầm lấy cổ tay trắng của nàng, cúi đầu liếm đi ngón tay còn dính nước hoa của nàng, không đáp mà hỏi ngược lại: “Cánh hoa ăn ngon không?”

Ngụy La chớp mắt mấy cái: “Hương vị trong veo”.

“Vậy ta cũng nếm thử”. nói xong bàn tay hắn để sau ót Ngụy La, không để nàng kháng cự, trực tiếp hôn xuống.

Chờ hắn cạy môi và răng của Ngụy La ra, trong ngoài đều nếm hết một lần, mới nói: “không ngon bằng canh trứng”.

Ngụy La đẩy hắn ra, mím môi nói: “Bạch Lam còn ở đây”.

Nào biết nàng vừa quay đầu nhìn, Bạch Lam đã sớm thức thời đi ra ngoài với Kim Lũ rồi.
Bình Luận (0)
Comment