Hai người thành thân đã sáu năm, Ngụy Côn chưa bao giờ dùng giọng điệu này chất vấn bà.
Tính nết của Ngụy Côn so với những lão gia ở Phủ Anh Quốc Công tương đối ôn hòa, ông không táo bạo giống Đại lão gia, không xúc động giống Nhị
lão gia; Ngụy Côn là người quân tử hiền hậu, nho nhã lại lễ độ. Đỗ thị
bởi vì coi trọng tính này của Ngụy Côn, lúc trước cho dù biết rõ trong
lòng ông có Khương Diệu Lan cũng không để ý một lòng muốn gả vào Phủ Anh Quốc Công.
Sau khi thành thân, Đỗ Nguyệt Doanh dùng trăm cách lấy lòng Ngụy Côn,
ngay cả chuyện phòng the cũng không ngoại lệ; thậm chí có một thời gian, bà suốt ngày vắt óc tính kế làm sao có thể khiến ông khoái hoạt. Đỗ thị cho rằng địa vị của mình trong lòng Ngụy Côn đã có thể dần dần thay thế Khương Diệu Lan, dù sao thì nữ nhân kia cũng đi rồi, mà bà có thể cùng
ông trải qua nửa đời người sau này. Nhưng từ từ, Đỗ thị phát hiện, bà
mãi vẫn không thể tiến vào lòng Ngụy Côn. Ông đối với bà tốt, nhưng lại
vô cùng khách khí, không phải xuất phát từ tình cảm. Bọn họ ban ngày
tương kính như tân, ban đêm làm chuyện phòng the cũng giống như đang
thực hiện nghĩa vụ. Mỗi một lần xong việc, ông không nói lời tri kỷ nào, lật người liền ngủ.
Lúc đầu Đỗ Nguyệt Doanh còn có thể chịu đựng; cho tới một ngày bà phát
hiện dưới gối đầu của Ngụy Côn có một túi thơm không còn mới nữa.
Túi thơm thêu hình uyên ương nghịch nước, đây là một đồ án rất bình
thường, đường may cũng không tinh xảo, vừa nhìn liền biết là đồ do người học nữ hồng chưa lâu làm ra. Đỗ Nguyệt Doanh tưởng ông dùng túi thơm
lâu rồi nên bị hư, cũng không để bụng, dù sao cũng chỉ là đồ cũ; hơn
nữa, túi thơm ở Phủ Anh Quốc Công muốn dạng gì mà không có, vì thế bà
liền cho nha hoàn ném đi.
Hôm đó Ngụy Côn trở về, phát hiện không thây túi thơm đâu; ông không nổi giận, sắc mặt xanh mét, so với việc nổi giận còn khiến người khác thấy
đáng sợ hơn. Ngụy Côn hỏi nha hoàn ném túi thơm ở đâu, nha hoàn nói ném ở hậu viện, ông cũng không nói lời nào, mắt đỏ hồng đi hậu viện tìm.
Gấp gáp như vậy, điên cuồng như vậy, giống như cái túi thơm đó là gốc rễ sinh mạng của ông; không có túi thơm Ngụy Côn cũng không sống nổi nữa.
Sau này Đỗ Nguyệt Doanh mới biết được, túi thơm đó là do Khương Diệu Lan thêu. Lúc ấy Khương Diệu Lan đang có thai, mỗi ngày chỉ có thể thêu một chút, túi thơm vừa thêu xong thì đứa nhỏ cũng chào đời. Đây là món đồ
cuối cùng nàng ta lưu lại cho Ngụy Côn, cũng là thứ duy nhất còn lại.
Khó trách Ngụy Côn coi nó như bảo bối.
Đó cũng là lần đầu tiên Đỗ thị nhận tức rõ tầm quan trọng của Khương Diệu Lan trong lòng Ngụy Côn.
Chuyện này giống như một cái gai đâm vào lòng Đỗ thị, càng đâm càng sâu. Bà dần dần phát hiện ra, khắp nơi trong cuộc sống đều có bóng dáng của
Khương Diệu Lan. Giống như Ngụy Côn thường nhìn túi thơm mà xuất thần;
lại giống như khi Ngụy Côn thấy Ngụy La và Ngụy Thường Hoằng đều sẽ cười sung sướng; giống như Ngụy Côn đối với Ngụy La tốt hơn Ngụy Tranh….
Thời gian càng dài, Đỗ thị càng hận Khương Diệu Lan, hận không thể đem
hai đứa nhỏ của nàng ta trừ bỏ; mắt không thấy thì lòng không phiền!
Cho nên bà mới âm thầm lên kế hoạch như vậy!
Chỉ có đem toàn bộ dấu viết còn lại của Khương Diệu Lan xóa bỏ, Ngụy Côn mới có thể nhìn thấy bà và Tranh tỷ nhi.
Đỗ thị cứ nghĩ lần này chuẩn bị rất chu đáo, nhất định sẽ không thất
thủ. Ai biết được nha đầu Ngụy La kia ở trên đường bỗng nhiên gây sự,
rồi đột nhiên giống như một người khác, làm thay đổi kế hoạch của bà. Đỗ thị cắn chặt răng, không muốn để lộ bộ dạng chột dạ; bà chậm rãi cười,
không rõ ràng hỏi: “Lão gia làm sao có thể nỏi như vậy? Hôm nay thiếp
mang A La đi Hộ Quốc tự dâng hương, trước khi ra khỏi nhà lão gia cũng
biết. Chẳng lẽ lão gia quên rồi sao?”
Chính là vì không quên cho nên mới hỏi như vậy. Tay Ngụy Côn nắm chặt
thành ghế, cố gắng khống chế cảm xúc bản thân: “Vậy vì sao A La về
trước? A La theo bà ra ngoài, bà lại không chăm sóc nó cho tốt, nếu A La xảy ra chuyện gì bà ăn nói với tôi thế nào, hả!”
Đỗ thị bị Ngụy Côn răn dạy trước mặt hạ nhân, chỉ cảm thấy mặt mũi của
mình cũng mất hết rồi. Bà theo bản năng biện giải cho mình: “A La bị một thị vệ có võ công cao cường bắt đi, làm sao thiếp biết thị vệ đó có lai lịch gì…”
Lời còn chưa nói xong, Kim Lũ rốt cuộc không nhịn được, đẩy đám nha hoàn đang đứng hai bên ra, bùm một tiếng quỳ xuống trước mặt Ngụy Côn: “Lão
gia, nô tỳ đều nghe thấy tất cả. Cầu lão gia làm chủ cho tiểu thư!” Hốc
mắt nàng phiếm hồng, lại phẫn nộ nhìn Đỗ thị, tiếp tục trần thuật: “Phu
nhân từ Hộ Quốc tự đi ra không trực tiếp về phủ mà mang Tứ tiểu thư đi
vào trong rừng, Trong rừng có hai tên buôn người… Nô tỳ chính tai nghe
thấy phu nhân nói muốn đem tiểu thư bán cho bọn họ, còn nói muốn họ đem
tiểu thư đi càng xa càng tốt. Lão gia, nếu lão gia không tin, có thể kêu người đi lục soát, hai tên buôn người kia nhất định còn ở gần đó!”
Ngụy Côn nắm chặt tay, nhìn thẳng Đỗ thị: “Những gì nàng ta nói là thật?”
Đỗ thị được Đậu ma ma đỡ, tập trung suy nghĩ một lát, rồi cắn răng nói:
“Tên nô tỳ này nhất định đang nói bậy! Thiếp căn bản không biết hai
người họ. Ngươi nói nghe được chúng ta nói chuyện, có chứng cớ không?
Nếu không có chứng cớ, đừng trách ta đối với hạ nhân không khách khí!”
Rõ ràng bà ta lúc ở trong rừng không nói như vậy, lúc đó còn nói hai
người kia là thợ săn. Vậy mà vừa về tới Phủ Anh Quốc Công, liền nói
không biết hai người kia. Kim Lũ hận Đỗ thị độc ác, lúc này cũng không
quản chủ tớ khác biệt, hận không thể dứng dậy vạch trần mặt nạ của người này ra: “Nô tỳ và Phó ma ma đều có thể làm chứng, lúc đó Tứ tiểu thư
cũng có mặt. Phu nhân nếu không tin, không bằng gọi Tứ tiểu thư ra hỏi
một chút. Tiểu hài tử không nói láo bao giờ!”
Trước khi bọn họ trở về, Ngụy La vốn đã nói hết với Ngụy Côn rồi.
Ngụy Côn lúc này đang thương tâm cho nữ nhi, không muốn Ngụy La còn nhỏ
đã phải tham dự vào những chuyện như vậy, chỉ nói: “A La trở về đã khóc
nói với ta, nói phu nhân không cần nàng, phu nhân muốn đem nàng bán đi,
còn hỏi ta nàng đã làm sai cái gì?” Nói tới đây, hốc mắt Ngụy Côn đỏ
hồng, ông trừng mắt nhìn Đỗ thị: “Ta cũng muốn hỏi bả. A La mới sau
tuổi, nó đã làm gì để bà phải làm như thế?”
Ánh mắt kia bao hàm phẫn nộ. lại xa lạ vô cùng, khiến chân tay Đỗ Nguyệt Doanh cũng mềm nhũn hết cả.
Đỗ thị há miệng thở dốc, không nói được tiếng nào.
Bởi vì, bà không thể chịu đựng đươc, hận không thể làm cho tỷ đệ Ngụy La lập tức biến mất. Chỉ cần như vậy, thế giới của bà sẽ thanh tịnh; bà,
Ngụy Côn và Tranh tỷ nhi chính là người một nhà, hai đứa trẻ kia không
là gì cả!
Hai đứa trẻ kia là gì mà dám ngăn cách bọn họ?
Đậu ma ma nghe thấy lời Ngụy Côn nói, giống như tìm thấy cơ hội sống,
bạo biện nói: “Lão gia mới nói tiểu thư về trước, nếu phu nhân muốn bán
Tứ tiểu thư đi, sao lại dễ dàng buông tha nàng như vậy? Nhất định là
người thị vệ kia xúi giục gì rồi. Tứ tiểu thư còn nhỏ tuổi, không hiểu
chuyện, mới học mấy lời nói…”
Ngụy Côn lạnh lùng nhìn: “Ngươi cho rằng Tứ tiểu thư là đồ ngốc, hay cho rằng ta là đồ ngốc?”
Một câu nói đơn giản lại khiến Đậu ma ma không thể nói gì được.
Ngụy Côn lại nói: “Người thị vệ kia có quan hệ thế nào với các người? Vì sao muốn hãm hại các người? A La nếu không phải được hắn cứu ra, hôm
nay còn có thể trở về sao!”
Đậu ma ma không thể nói gì, bỗng nhiên quỳ trên mặt đất, thất thanh khóc rống: “Lão gia nếu không tin có thể cho người tới Hộ Quốc tự tìm xem.
Chỗ đó làm sao có kẻ buôn người như nha hoàn này nói… nếu không tìm
được, cầu lão gia trả lại trong sạch cho phu nhân!”
Đậu ma ma sở dĩ dám nói như vậy, là bởi vì trước đó đã chuẩn bị tốt rồi.
Đỗ thị cho phu thê Ngô Chu một số tiền không nhỏ, để bọn họ rời đi thành Thịnh Kinh, rời đi huyện Liễu Lâm, không bao giờ trở về nữa. Thương vụ
này Ngô Chu làm không thành, lại bị A La rạch mặt, vốn là không muốn từ
bỏ, nhưng vừa nhìn thấy số bạc Đỗ thị đưa đủ cho bọn họ sống mà không
làm gì ba đến năm nam nên hùng hổ đồng ý. Bởi vậy Đậu ma ma mới có thể
an tâm; đã một lúc lâu như vậy, phu thê Ngô Chu khẳng định đã đi xa,
Ngụy Côn cho dù muốn tìm cũng không tìm được.
“Được… Tốt!” Ngụy Côn phẫn nộ gật đầu, gọi tám gã thị vệ của Tùng Viên,
lại chỉ Kim Lũ đang quỳ trên đất nói: “Các ngươi mang theo nàng ta đi Hộ Quốc tự, theo yêu cầu của nàng ta tìm người. Nếu hôm nay tìm không được cũng không cần trở về!”
Thị vệ của Phủ Anh Quốc Công đều được huấn luyện nghiêm chỉnh, mỗi người đều là tinh anh, làm việc rất có hiệu quả. Bọn họ nghe vậy nhất tề ứng
thanh, đi theo Kim Lũ ra ngoài.
*** *** ***
Bọn thị vệ vừa ra cửa, sau lưng liền có hai vị phụ nhân từ ngoài cửa đi vào.
Đi đằng trước là Tam phu nhân Liễu thị, tóc búi mây (1), hai bên dùng
trâm vàng hình lá trúc và ve, tay đeo vòng ngọc xanh biếc. Nàng mặc sam
tử đậm nét Phương Đông, ăn diện có vẻ hơi phô trương, nhưng lại thập
phần ăn khớp với tính tình bản thân. Liễu thị vừa vào cửa liền kinh
ngạc: “A” một tiếng: “Chuyện gì vậy? Động tĩnh lớn như vậy, Ngũ đệ muội
đã làm sai gì sao? Chuyện gì khiến Ngũ đệ tức giận như vậy?”
Đi phía sau Tam phu nhân là Tứ phu nhân Tần thị. So với Liễu thị, Tần
thị đơn giản hơn nhiều, trên búi tóc chỉ dùng trâm hoa mai hồ điệp bằng
vàng, xiêm y cũng chỉ dùng gấm Tô Châu thêu hoa mẫu đơn; dung mạo thanh
tú, khí chất ôn hòa.
Khi mới về phủ, Đỗ thị nháy mắt ra hiệu cho Ngưng Tuyết, chính là muốn
nàng ta mời Tam phu nhân tới làm thuyết khách. Ngưng Tuyết đến Lệ Viên
của Tam phòng, phát hiện Tứ phu nhân cũng đang ở đây, cho nên liền mời
hai người cùng tới.
Phủ Anh Quốc Công có 5 vị lão gia, ba cô nãi nãi. Cô nãi nãi đều gả ra
ngoài, ngày lễ tết mới có thể trở về. Còn lại 5 vị lão gia: Đại lão gia, Tam lão gia và Ngũ lão gia là đích tử, Nhị lão gia cùng Tứ lão gia là
thứ tử. Anh Quốc Công quyền cao chức trọng, cho dù Nhị lão gia và Tứ lão gia là thứ tử, thú nàng dâu vào cửa cũng không thua kém. Nhà mẹ đẻ của
Tứ phu nhân là Phủ An Lăng Hầu, nàng là đích ấu nữ (2); tiểu thư của Phủ An Lăng Hầu ở thành Thịnh Kinh nổi danh dịu dàng, hiền lương, khí chất
thanh cao; mối hôn sự này Tứ lão gia coi như với cao.
Sau khi thành thân, Tứ lão gia và Tứ phu nhân như chim liền cành, ngày
ngày trôi qua viên mãn. Tần thị liên tục sinh ba nhi tử, vẫn luôn muốn
có một nữ hài, đáng tiếc đợi mãi vẫn không thấy. Bởi vì Tứ lão gia Ngụy
Yến và Ngụy Côn cùng giữ chức vụ ở Hàn Lâm Viện, hai phòng cũng vì thế
mà thân thiết, cho nên Tần thị cũng thường qua thăm Ngụy La. Bà thật
thích tiểu cô nương như Ngụy La, linh hoạt, cơ trí, xinh đẹp… nói Ngụy
La là tiểu tiên nữ trên trời cũng không đủ. Hơn nữa Ngụy La không có mẹ
ruột, Tần thị đối với nàng vì thế càng thêm yêu thương.
Trong Phủ Anh Quốc Công này có vài vị phu nhân, cũng chỉ có Tứ phu nhân là toàn tâm toàn ý đối tốt với A La.
Ngụy La giấu mặt ở vách ngăn, vừa nhìn thấy Tần thị tới, vội đẩy tấm
bình phong ra, giang hay tay chạy tới trước mặt Tần thị, đôi tay nhỏ bé
kéo kéo áo, lại làm nũng: “Tứ bá mẫu, ôm con!”
Tần thị cười ôm nàng vào lòng, lại chỉ chỉ cái mũi nhỏ vểnh cao: “Sao A
La cũng ở trong này? Thân thể con tốt hơn chưa? Hôm qua Tứ bá mẫu về nhà mẹ đẻ, không đi thăm con được, con không trách Tứ bá mẫu chứ?”
A La ở hõm cổ nàng cọ cọ, quay đầu liền nhìn thấy Đỗ thị đang trừng mắt
nhìn mình. Ngụy La chôn đầu, ở chỗ người khác không thấy, khóe miệng khẽ cong, hai tay mảnh khảnh ôm Tần thị càng chặt hơn: “A La không sao… Tứ
bá mẫu, A La sợ!”
Tần thị không hiểu: “Sao vậy? A La sợ cái gì?”
A La rầu rĩ, tiểu cô nương có chút nhát gan, dựa sát vào người Tần thị như đang cực kì bất an: “Sợ phu nhân…”
Phu nhân?
Tần thị đang nghi hoặc đã thấy Đỗ thị tức giận hét: “A La!”
Tiểu cô nương trong ngực Tần thị co quắp lại, thân mình hơi run rẩy. Lúc này Tần thị mới biết “phu nhân” trong miệng Ngụy La là đang nói tới Ngũ phu nhân.
A La trước kia không phải kêu bà ta là mẫu thân sao? Sao lại sửa xưng hô?
Tần thị nhìn Ngụy Côn, Ngụy Côn mặc dù không muốn nhắc lại, nhưng vẫn đem chuyện hôm nay nói lại một lần.
Tần thị và Liễu thị mới biết có chuyện như vậy xảy ra; Tần thị có chút
khiếp sợ, ánh mắt nhìn Đỗ thị cũng có thay đổi. Ngược lại, Liễu thị lúc
này phát huy bản tính e sợ thiên hạ không loạn của mình, cười nói: “Ngũ
đệ sao có thể dễ dàng tin lời hạ nhân chứ! Vạn nhất nha hoàn kia rắp tâm bất lương, có ý định hãi hại Ngũ đệ muội thì sao?”
Nhưng Kim Lũ chỉ là một nha hoàn, nàng ta hãm hại Đỗ thị thì có gì tốt chứ?
Ngụy Côn không muốn nhiều lời, nhờ vả Tần thị ôm Ngụy La về phòng. Ông
không muốn Ngụy La ở đây nghe được mấy thứ dơ bẩn, không muốn tâm linh
của nàng bị vấy bẩn.
Hai canh giờ sau, thị vệ ra ngoài tìm người đã trở về; hơn nữa còn mang theo phu thê Ngô Chu và Vương thị cùng về.
Vừa nghe nói Ngô Chu và Vương thị bị dẫn về, thân mình Đậu ma ma mềm nhũn, nằm sấp trên đất, không thể dậy nổi.
Không phải bà đã cho họ tiền để đi rồi sao? Làm sao bọn thị vệ còn tìm thấy được?
Ngụy Côn nhìn thấy phản ứng của Đậu ma ma, đại khái cũng đoán được mọi
chuyện, trong lòng càng trở nên lạnh lẽo. Ông hỏi thị vệ; “Người đâu?”
Một tên thị vệ quỳ gối, ôm quyền nói: “Bẩm lão gia, hai người kia đang ở ngoài viện, không dám đi vào. Thuộc hạ lục soát người họ, phát hiện ra
vài thứ, thỉnh lão gia nhìn xem!”
Ngụy Côn gật đầu, để hắn mang tới.
Đậu ma ma và Đỗ thị mơ hồ đoán được là vật gì, hai người liếc nhau, chỉ cảm thấy tân chân lạnh lẽo.