Sổ Tay Sử Dụng Sủng Phi

Chương 84

Đến bây giờ, cuối cùng Ngụy La cũng hiểu, loại địch ý này của Cao Đan Dương từ đâu mà tới.

Từ trước tới nay, trực giác của nữ nhân thường rất chuẩn, Ngụy La và Cao Đan Dương cũng không ngoại lệ. Quan hệ giữa Ngụy La và Triệu Giới quá thân mật, Cao Đan Dương phòng bị nàng cũng là hợp tình hợp lý. Dù sao một cô nương dùng toàn bộ cái đẹp mềm mại yêu kiều và thanh xuân của mình để chờ đợi một người nam nhân, tự nhiên sẽ trông chừng hắn thật cẩn thận, tất cả cô nương xuất hiện bên cạnh hắn đều có thể trở thành kẻ địch tiềm tàng.

Khi đó Ngụy La không hiểu, nàng chỉ mơ hồ cảm thấy Cao Đan Dương có lẽ không thích mình. Bây giờ nàng đã hiểu, bởi vì nàng cũng thích Triệu Giới.

Khó trách mỗi lần gặp mặt, Cao Đan Dương lại lơ đãng nhắc tới Triệu Giới, nhắc tới việc lúc nhỏ của bọn họ, giống như đó là thế giới chỉ hai người họ biết, người khác cho dù như thế nào đi nữa cũng không thể chen vào được. Hóa ra nàng ta đang âm thầm nhắc nhở nàng, bọn họ mới là một đôi, thanh mai trúc mã, trời đất tác thành.

Ngụy La cảm thấy có chút buồn cười. Hành động này cũng quá ngây thơ rồi, giống như tiểu hài tử đang tranh đoạt món đồ chơi mình thích, cho rằng bảo vệ kỹ càng thì nó sẽ là của mình. Lại không biết món đồ chơi là giả, cả ký ức cũng là giả, nàng ta chưa bao giờ chân chính có được.

Ngụy La cụp mắt, thu hồi tia sáng chợt lóe lên trong mắt, khom người hành lễ với Trần Hoàng Hậu.

Trần Hoàng Hậu gật gật đầu, không có giữ lại, hiền hòa nói: “Cũng được, Lưu Ly đưa A La tới cửa đi”.

Triệu Lưu Ly nói được, khoác tay Ngụy La đang muốn cùng nàng đi ra ngoài. Cao Đan Dương bên kia để chén dược trong tay xuống, mở miệng nói: “Thân thể Lưu Ly không tốt, không bằng để cháu đưa Ngụy Tứ cô nương ra cửa”.

Ngụy La hơi khựng lại, nghiêng đầu nhìn.

Trần Hoàng Hậu nhớ tới tình cảnh khó xử vừa rồi, có ý muốn làm không khí dịu lại, Cao Đan Dương đưa Ngụy La ra cửa, vừa vặn giúp bà có cơ hội nói riêng với Triệu Giới mấy câu, nên liền đồng ý: “Vậy ngươi đi đi. Ngoài cửa có xe không? Nếu không có, cứ để A La ngồi xe của bản cung về phủ trước”.

Ngồi xe của hoàng hậu, đây là vinh dự cực lớn, có thể thấy Trần Hoàng Hậu thiên vị Ngụy La tới mức nào. Sắc mặt Cao Đan Dương cứng đờ, miễn cưỡng nói: “Vâng, đều nghe theo dì”.

Nói xong, nàng ta đi tới trước mặt Ngụy La: “A La muội muội, chúng ta đi thôi”.

Ánh mắt Ngụy La quét ngang qua giường, không ngừng lại mà rơi trên người Cao Đan Dương, nhu thuận nói: “Vậy làm phiền Cao tỷ tỷ”.

Hai người đều đi ra khỏi phòng, thân ảnh dần biến mất không thấy nữa.

Ánh mắt Triệu Giới rơi vào tấm bình phong mười hai phiến, mắt đen thâm thúy, mặt không biểu tình. Hắn chỉ nhìn một chút, lại thu hồi tầm mắt. Trần Hoàng Hậu ở một bên lạnh nhạt nói: “Đừng nhìn nữa, Cao Đan Dương sớm đã đi xa rồi. Nếu muốn nhìn người ta, lúc nãy làm cái gì? Đối với người ta lãnh đạm như vậy…”

Ánh mắt hắn xoay chuyển, lạnh nhạt nói: “Mẫu thân biết rõ con không nhìn nàng ta”.

Trần Hoàng Hậu bị Triệu Giới chặn họng á khẩu không nói được, nếu không nhìn Cao Đan Dương, vậy đang nhìn cái gì? Nhìn tranh trên bình phong sao, hay là tiểu cô nương Ngụy La kia? Mặc dù đối với Ngụy La bà rất hài lòng, nhưng chung quy vẫn cảm thấy nàng còn quá nhỏ, còn chưa cập kê, so với Triệu Giới còn nhỏ hơn chín tuổi.

Triệu Giới có thể để ý sao? Hắn ngay cả cô nương mười lăm mười sáu tuổi còn thấy chướng mắt, Ngụy La còn nhỏ hơn, sao có thể lọt được vào mắt xanh của hắn? Mà lúc nãy Ngụy La đứng đó, bà cũng không thấy hắn nhìn tiểu cô nương được mấy lần.

Nếu Ngụy La lớn hơn một chút thì tốt rồi, Trần Hoàng Hậu nhịn không được nghĩ, còn nhỏ đã có dấu hiệu trổ mã tốt như vậy, phong trạch oánh nhuận, da trắng như tuyết. Qua hai năm nữa, không biết là tuyệt sắc tới mức nào. Đáng tiếc, khi đó nàng ấy cũng đã gả cho người ta, không tới phiên Triệu Giới.

*** *** ***​

Phủ Tĩnh Vương rất lớn, lúc mới đến cũng không nhìn kỹ, bây giờ đi dọc theo đường này, quả nhiên rường cột chạm trổ, lầu quỳnh điện ngọc. Cây cối hai bên đường rậm rạp, ánh mặt trời chiếu xuống, xuyên qua tán lá, tạo thành từng mảng tối trên mặt đất. Trời nóng, hai người bọn họ cho dù đi dưới bóng cây, cũng không tránh khỏi toát ra một thân mồ hôi.

Ngụy La sợ nhất là nóng, mấy năm trước lúc hè tới, nàng đều đặt trong phòng mấy chậu băng để hạ nhiệt. Băng bây giờ rất quý, tuy là như thế nhưng Ngụy Côn cũng cam lòng bỏ ra một số tiền lớn cho nàng mua băng đặt trong phòng. Nàng đặt chậu băng sau vách ngăn lụa, chỉ mặc một bộ xiêm y hơi mỏng, nếu uống thêm một chén nước ô mai ướp lạnh nữa, cảm giác đó quả thật không còn gì tốt hơn.

Nghĩ như vậy, Ngụy La không khỏi chờ mong được về nhà.

Trước mặt là đường rẽ, chia làm hai bên trái phải. Ngụy La còn nhớ lúc Triệu Lưu Ly dẫn nàng vào là đi đường bên trái, nàng đang muốn rẽ trái, Cao Đan Dương gọi nàng lại nói: “Bên đó là đường nhỏ, đi có chút chật, A La, muội đi bên này với ta”.

Ngụy La dừng bước, đi bên nào cũng như nhau, liền đi theo nàng ta vào con đường bên phải.

Bên phải là đường lớn, lát đá xanh, trực tiếp hướng tới cửa chính Phủ Tĩnh Vương. Cao Đan Dương vừa đi vừa nói: “Phủ Tĩnh Vương cái gì cũng không nhiều, chỉ có đường là nhiều. Tỷ nhớ trước đây lúc tỷ tới phủ tìm Tĩnh Vương biểu ca chơi, rõ ràng là đã tới nhiều lần, nhưng vẫn bị lạc đường…”

Bởi vì vừa rồi Ngụy La đã nghĩ thông suốt ý đồ của Cao Đan Dương, bây giờ nàng ta nói mấy lời này, trong chớp mắt Ngụy La đã hiểu được ý tứ trong đó.

Nàng ta nhìn ra giữa nàng và Triệu Giới có gì sao? Hay chỉ đơn thuần là đề phòng?

Ngụy La cảm thấy rất thú vị. Nàng cũng không cho rằng Triệu Giới và Cao Đan Dương có gì đó, nếu Triệu Giới thật thích nàng ta, đã sớm thú nàng ta vào cửa, cần gì kéo tới bây giờ? Có một số việc, lúc cần thừa nhận thì nên thừa nhận, không phải cứ mãi chờ đợi là sẽ có kết quả.

Ngụy La chắp hai tay sau lưng, nàng ta nói cái gì, nàng nghe cái nấy, sau cùng lại cười nói: “Trí nhớ Cao tỷ tỷ thật tốt, chuyện lâu như vậy rồi mà vẫn còn nhớ rõ”.

Những lời này có quá nhiều hàm ý, bản thân Cao Đan Dương trước kia bị lạc, là vì trí nhớ không tốt, nhưng chuyện lâu như vậy vẫn còn nhớ rõ, chẳng phải là mâu thuẫn sao? Hơn nữa lại luôn ở trước mặt Ngụy La mà nói chuyện trước kia, không phải là trí nhớ tốt, mà là cố ý khoe khoang.

Nụ cười trên mặt Cao Đan Dương cứng đờ, không biết lời này của Ngụy La có ẩn ý gì không. Trong lúc nhất thời, nàng không nắm bắt được thái độ của Ngụy La. Cao Đan Dương nghiêng đầu nhìn nhìn, hai lúm đồng tiền trên má tiểu cô nương vô cùng dịu dàng, mắt hạnh cong cong, quả nhiên vô cùng nhu thuận đáng yêu, không giống như cố ý châm chọc nàng. Chẳng lẽ là nàng suy nghĩ nhiều?

Cao Đan Dương điều chỉnh lại vẻ mặt một chút, xấu hổ nói: “Muội xem, tỷ vừa nói liền không dừng lại được. Luôn nói mấy chuyện cũ, A La muội muội sớm đã nghe đến phiền đi? Không bằng đừng nói về tỷ nữa, nói về A La muội một chút đi”.

Không xa phía trước là cửa chính Phủ Tĩnh Vương, lại đi vài bước liền có thể về nhà. Ngụy La có chút không quan tâm, không muốn tiếp tục nói chuyện với Cao Đan Dương, chậm rãi “a” một tiếng: “Muội sao… muội chẳng có gì để nói cả, Cao tỷ tỷ muốn biết gì?”

Ngụy La vốn chỉ thuận miệng nói, không nghĩ bước chân Cao Đan Dương ngừng lại, xem ra là thật sự chờ đợi nàng lên tiếng.

Ngụy La đành phải dừng lại, quay đầu nhìn nàng ta.

Cao Đan Dương nắm chặt khăn lụa trong tay, nhìn nàng, khẽ mỉm cười: “Mấy hôm trước tỷ gặp nữ nhi Phủ Bình Viễn Hầu, nghe nói A La muội và đại công tử Phủ Bình Viễn Hầu đã đính hôn từ trong bụng mẹ?”

Ngụy La trong lòng bừng tỉnh, chẳng nói đúng sai.

Hóa ra là chuyện này, lúc Cao Đan Dương nói tới đây, Ngụy La có thể đoán được sau đó nàng ta muốn nói gì.

Quả nhiên, Cao Đan Dương châm chước: “A La muội muội có hôn ước trong người, lúc nào cũng phải để ý. Ta thấy tuổi muội cũng không còn nhỏ, phải suy tính cho danh dự của mình, sau này vẫn là nên ít tới Phủ Tĩnh Vương đi!”
Bình Luận (0)
Comment