Edit: tart_trung
Beta: gaubokki
Triệu Lưu Ly và Lương Ngọc Dung biết tin Ngụy La phải rời đi liền rối
rít chạy tới hỏi thăm. Tính tới giờ cũng chỉ mới ở được một ngày, nàng
ấy còn nói muốn ở lại với Triệu Lưu Ly nàng một tháng, vì sao lại đột
nhiên rời đi?
Triệu Lưu Ly tất nhiên không muốn để Ngụy La đi, lưu luyến không rời
hỏi: “Nhất định phải đi sao? Có phải ở đây không quen không? Ta sai
người đổi cho ngươi một gian phòng khác, hay ngươi ở Ngọc Tuyền Viện
cùng với ta đi”.
Vấn đề không phải là Ngụy La nàng không quen ở đây, nàng đành kiên quyết lắc đầu nói: “Nhà ta xảy ra chuyện, ta phải trở về. Chờ chuyện trong
nhà giải quyết xong rồi, ta lại tới chơi với ngươi”.
Ngụy La không nói tường tận với bọn họ, không phải là vì danh tiếng của
Ngụy Tranh, mà là vì suy nghĩ cho bản thân nàng. Ngụy Tranh làm ra
chuyện như vậy, một khi lọt vào cái vòng tròn truyền miệng luẩn quẩn
giữa các quý nữ trong kinh thành, đối với các cô nương Phủ Anh Quốc Công đều bất lợi, nói không chừng còn liên lụy tới danh dự của nàng. Ngụy La nàng biết rõ Triệu Lưu Ly và Lương Ngọc Dung sẽ không nói lung tung,
nhưng chuyện này còn chưa được giải quyết ổn thỏa, tạm thời nàng tốt hơn hết vẫn là không nói ra.
Triệu Lưu Ly vô cùng mất mát, nàng vốn còn muốn ở lâu vài ngày, lại nghĩ mùa hè này xem ra cũng có chút vui vẻ, không nghĩ sớm như vậy Ngụy La
đã phải đi. Sau cùng khuyên mãi cũng không được, đành phải giúp Ngụy La
chuẩn bị một chiếc xe ngựa, lại bố trí thêm vài tên thị vệ, đưa Ngụy La
ra khỏi Sơn trang an toàn xuống núi.
Lúc Ngụy La về tới Phủ Anh Quốc Công đã là hoàng hôn, nàng liền hỏi thăm Ngụy Côn đang ở đâu. Biết được ông đang ở thượng phòng nói chuyện với
Anh Quốc Công và Thái phu nhân, Ngụy La liền không về Tùng Viên mà trực
tiếp đi tới thượng phòng của tổ phụ tổ mẫu.
Lúc nàng tới nơi, người bên trong đang bàn luận chuyện hôn sự của Ngụy La.
Hôm qua, Trung Nghĩa Bá tới Phủ Anh Quốc Công hủy bỏ hôn ước, nói cái gì lúc trước đính hôn từ trong bụng mẹ là việc làm quá mức bốc đồng, bây
giờ Khương Diệu Lan cũng không còn, cần phải nghĩ tới ý kiến của hai đứa nhỏ… Dù sao cũng là một lời từ chối không hợp lý, chọc Anh Quốc Công
tức đến mức không thèm lưu Trung Nghĩa Bá lại uống trà, không chút lưu
tình đuổi người khỏi cửa.
Ngụy Côn cũng có chút bất ngờ, mấy hôm trước còn thương lượng tốt, nói
tới chuyện đính hôn, chờ sau khi Ngụy La cập kê sẽ thành thân, vì sao
chớp mắt liền đổi ý?
Bây giờ Anh Quốc Công còn đang vô cùng tức giận, nhất quyết không qua
lại với Phủ Trung Nghĩa Bá nữa. Thái phu nhân và ma ma bên cạnh khuyên
nhủ: “Xin Quốc Công bớt giận, Trung Nghĩa Bá bội bạc, hủy bỏ hôn sự sớm
cũng tốt, miễn cho tứ tiểu thư gả qua đó bị ủy khuất… Tứ tiểu thư bộ
dáng tốt, tính tình hiền hậu, không có hôn ước, người tới định thân nhất định giống như cá chép nhảy rào vậy, ngài còn lo không tìm được hôn sự
tốt sao?”
Ngụy Côn nghe xong, gật đầu đồng ý, vừa muốn mở miệng nói, nha hoàn
ngoài cửa đã vào bẩm báo: “Bẩm Quốc Công, Thái phu nhân, Tứ tiểu thư
tới”.
Nha hoàn nói xong liền thấy Ngụy La từ ngoài đi vào, bước qua ngưỡng
cửa, hành lễ với người bên trong: “Tổ phụ, tổ mẫu, phụ phân”.
Ngụy Côn mặc trường bào bằng lụa màu thạch lam, ngồi ngay ngắn trên ghế
thiết mộc, thấy Ngụy La về mà không báo trước, có chút giật mình: “A La, sao con lại về? Không phải nói đi Tử Ngự Sơn trang với Thiên Cơ Công
Chúa sao?”
Anh Quốc Công và Thái phu nhân cũng đều kinh ngạc.
Ngụy La vén váy quỳ ở giữa thượng phòng, rũ mắt nói: “A La có việc muốn nói với tổ phụ, tổ mẫu và phụ thân”.
Hiếm khi Ngụy La nghiêm túc như vậy, Ngụy Côn mơ hồ cảm thấy có việc hệ trọng nào đó.
Quả nhiên, Ngụy La kêu Kim Lũ đưa tới một bình sứ trắng nhỏ, nói: “Vật
này được tìm thấy dưới gối của Ngũ muội muội, mời phụ thân xem qua”.
Ngụy Côn nhận lấy liền xem thật kỹ, khi ông nhìn thấy chữ viết dưới đáy
lọ, cả người liền cứng đờ. Mặc dù ông không lui tới mấy chốn hoa cỏ
phong lưu kia, nhưng lăn lộn trong quan trường nhiều năm, cũng biết có
vài quan viên yêu thích mấy thứ giúp tăng thêm tình thú, thời gian dài
cũng có nghe thấy, đây rõ ràng là thứ được lưu truyền trong Bình Khang
Phường. Ông khiếp sợ nhìn Ngụy La: “Con nói, tìm thấy dưới gối Ngụy
Tranh?”
Ngụy La gật gật đầu, chợt nói: “Đều là A La vô dụng, không chăm coi muội muội cho tốt, mới để muội ấy học được những thủ đoạn dơ bẩn này…”
Nói xong, nàng liền đem chuyện sáng hôm nay thuật lại một lần. Nàng cũng không thêm mắm dặm muối, thấy gì nói đó, nhưng như vậy cũng đủ để mọi
người hiểu chuyện gì đã xảy ra. Nói xong hết, Ngụy La liền nghe thấy Anh Quốc Công và Thái phu nhân hít vào một ngụm khí lạnh.
Mặc dù Ngụy La đem sai lầm đổ lên đầu mình, mọi người cũng sẽ không vì
vậy mà trách nàng, ngược lại đem nàng so sánh với Ngụy Tranh càng thêm
đối lập, việc nàng hiểu chuyện càng thêm nổi bật.
Sắc mặt Ngụy Côn xanh mét, cơ hồ nói không nên lời.
Sắc mặt Anh Quốc Công lúc trắng lúc xanh, ông là người bảo thủ, làm việc theo khuôn phép, tuyệt đối không thể nào chấp nhận được việc làm đồi
phong bại tục như vậy, sau khi nghe Ngụy La nói xong liền đập đến bàn
bát tiên cũng rung lên, tức giận quát: “Ngụy Tranh đâu? Kêu Ngụy Tranh
đến gặp ta!”
Ngụy La nói: “Ngũ muội vẫn đang ở Tử Ngự Sơn trang”.
Anh Quốc Công cũng không quản nàng ta ở đâu, liền sai người đi Tử Ngự
Sơn trang đón Ngụy Tranh về, một khắc cũng không được chậm!
Anh Quốc Công vốn vì chuyện Trung Nghĩa Bá bội ước mà tâm tình không
tốt, bây giờ lại nghe thấy Ngụy Tranh nháo ra một vụ bê bối tai tiếng
như vậy, quả thật như đổ dầu vào lửa, tức giận tới đỉnh đầu bốc khói.
Khuya hôm đó, Ngụy Tranh từ Tử Ngự Sơn Trang về.
Mới vừa xuống xe ngựa, nàng ta liền bị Anh Quốc Công gọi tới từ đường ở hậu viện.
Anh Quốc Công phạt Ngụy Tranh quỳ gối trong từ đường, đối mặt với hàng
dài bài vị tổ tông đặt trên bàn bằng gỗ trầm hương, đọc lại gia pháp.
Ngụy Tranh biết Anh Quốc Công thật sự nổi giận, cũng biết bản thân không tránh được bị đánh, không dám cầu xin tha thứ, chỉ cúi đầu không nói
tiếng nào. Nàng ta biết sẽ đau, nhưng khi roi thật sự quất lên người,
lại nhịn không được đau mà kêu lên thành tiếng.
Anh Quốc Công thấy trên cổ Ngụy Tranh lộ ra một mảng xanh tím, chẳng
những không nương tay, ngược lại càng thêm tức giận mà đánh nàng: “Ngươi học mấy thứ này ở đâu? Có phải Đỗ Thị dạy ngươi không? Phủ Anh Quốc
Công ta sao có thể dạy ra loại tiểu thư không biết xấu hổ như ngươi? Ta, hôm nay ta không thể không đánh chết ngươi”.
Từ nhỏ Ngụy Tranh chỉ sợ Anh Quốc Công, bởi vì ông quá mức nghiêm khắc,
cho dù toàn thân bị đánh nàng ta cũng không dám phản kháng, quỳ rạp
xuống đất mà khóc, lại cầu cứu Ngụy Côn đang đứng một bên: “Phụ thân,
con biết sai rồi… cứu con…”
Ngụy Côn cũng tức giận Ngụy Tranh không biết giữ mình trong sạch, phất tay áo đi ra khỏi từ đường.
Tổng cộng Anh Quốc Công đánh Ngụy Tranh hai mươi mấy roi, đang chuẩn bị
đánh tiếp, Ngụy Tranh toàn thân run rẩy, hai mắt trợn ngược rồi hôn mê
bất tỉnh.
*** *** ***
Sáng sớm hôm sau, mọi người trên dưới Phủ Anh Quốc Công đều biết chuyện này.
Ngụy Tranh đã không còn trong sạch, không thể gả cho ai khác, chỉ có thể gả cho Lý Tụng.
Vấn đề là… Phủ Nhữ Dương Vương đồng ý tiếp nhận nàng ta sao?
Đánh cũng đã đánh, dù sao cũng là nữ nhi của mình, Ngụy Côn cho dù tức
giận cũng không thể không quản. Ông tìm thời gian, thu xếp công việc,
bớt chút thời giờ tới Phủ Nhữ Dương Vương, định thương lượng hôn sự của
Ngụy Tranh và Lý Tụng.
Ai ngờ, Phủ Nhữ Dương Vương căn bản không có ý định nhận người con dâu này!
Cao Dương Trưởng Công Chúa biết được tiền căn hậu quả của sự việc, vô
cùng tức giận, cho rằng Ngụy Tranh hãm hại nhi tử của bà. Bà vốn sẽ mắng Ngụy Tranh một trận, nhưng nể mặt Ngụy Côn, cho dù không vui, cũng
phóng khoáng nói: “Không phải là ta không nói đạo lý, mà là việc này
cũng quá ti tiện rồi, đây là hành vi mà một tiểu thư khuê các nên có
sao? Bất luận thế nào, ta cũng không đồng ý cho Tụng Nhi cưới nàng ta
vào cửa”.
Ngụy Côn ôm một bụng lời, chuẩn bị ngôn từ rất lâu mới nói: “Chuyện này
cũng không phải lỗi của mình nữ nhi ta, nếu không phải lệnh lang nửa đêm xông vào khuê phòng của cô nương, sao lại xảy ra chuyện? Nói cho cùng,
lệnh lang vẫn có lỗi đấy”.
Lý Tương ngồi ngay ghế dưới, nàng ta cúi đầu sờ sờ móng tay mới nhuộm
đỏ, nhỏ giọng lầm bầm: “Ca ca ta làm sao có thể xem trọng nàng ta, nhất
định là do nàng ta câu dẫn ca ca ta…”
Sắc mặt Ngụy Côn cứng đờ.
Cao Dương Trưởng Công Chúa không những không khiển trách Lý Tương, ngược lại còn có chút đồng ý với nữ nhi. Mối quan hệ giữa Phủ Nhữ Dương Vương và Phủ Anh Quốc Công vốn bất hòa, lúc trước hôn sự của Ngụy Thường
Hoằng và Lý Tương thất bại, về sau càng nháo càng cương, bây giờ lại xảy ra chuyện, hai bên gặp nhau cũng không có sắc mặt tốt. Nếu không phải
niệm tình vài phần giao tình lúc còn trẻ, Cao Dương Trưởng Công Chúa sớm đã đuổi Ngụy Côn ra khỏi phủ. Cao Dương Trưởng Công Chúa nghĩ một chút, lại nói: “Để Ngụy Tranh vào phủ cũng không phải không thể, nhưng không
thể làm chính thê. Vị trí chính thê của Lý Gia không thể để cho cô nương như vậy làm được, nếu nàng ta nguyện ý, chỉ có thể lấy thân phận thiếp
thất mà vào phủ”.
Cái này có chút quá đáng rồi.
Ngụy Tranh dù gì cũng là đích nữ Phủ Anh Quốc Công, lại làm thiếp cho
thế tử Nhữ Dương Vương, chuyện này về tình về lý đều không được!
Ngụy Côn nắm chặt tay vịn, không thể không lật nợ cũ mà truy cứu: “Lúc
trước Thường Hoằng bị lệnh lang bắn bị thương, chuyện đó Phủ Anh Quốc
Công không có truy cứu tới. Bây giờ nếu để tiểu nữ gả qua Phủ Nhữ Dương
Vương, chuyện này coi như bỏ qua…”
Nói tới chuyện này, Cao Dương Trưởng Công Chúa thật sự có chút đuối lý.
Lúc trước hai nhà vốn dĩ đã nghị hôn tốt lắm, hai bên đều hài lòng,
không ngờ nhi tử nhà mình lại bắn nhi tử nhà người ta bị thương, rốt
cuộc tan rã trong không vui! Sau chuyện đó Phủ Anh Quốc Công tổn thất
rất nhiều, nhưng cũng không hướng bọn họ đòi công bằng gì, chuyện đó coi như không giải quyết được. Bây giờ nếu lật lại, Phủ Nhữ Dương Vương
thật sự thiếu Phủ Anh Quốc Công một phần nhân tình.
Sắc mặt Cao Dương Trưởng Công Chúa có chút dãn ra, nhưng vẫn rất không
tình nguyện. Tuy nói đích nữ Phủ Anh Quốc Công có địa vị không thấp,
xứng đáng gả làm thê cho nhi tử bà, nhưng lấy loại phương thức này vào
cửa, trong lòng bà vẫn luôn có sự chán ghét. Nếu theo điều kiện của Lý
Tụng, thú cô nương nào mà không được, phẩm hạnh đoan trang, nền nã khéo
léo, bây giờ lại phải treo cổ trên gốc cây Ngụy Tranh nghiêng lệch này,
chính là nhi tử của bà đang phải chịu thiệt!
Cao Dương Trưởng Công Chúa không nói lời nào, Ngụy Côn cũng không nhượng bộ, tình cảnh lúc này có chút lúng túng.
Bên ngoài Trực Linh Môn, Lý Tụng đứng ở cửa, hắn mặc trường bào màu tối
thêu chỉ vàng, đôi mắt rũ xuống, suy nghĩ thật lâu, cuối cùng cất bước
đi vào trong nội thất.
Lý Tụng hành lễ với Nhữ Dương Vương và Cao Dương Trưởng Công Chúa, đứng thẳng nói: “Nương, nhi tử có thể lấy nàng ta”.
Cao Dương Trưởng Công Chúa cả kinh, không tin được kêu lên: “Tụng Nhi?”. Bà cho rằng Lý Tụng không muốn để bà khó xử mới nói như vậy, liền nói:
“Con đừng lo, nương sẽ thay con làm chủ…”
Môi Lý Tụng nhếch lên, rõ ràng đang cười, nhưng trong mắt lại không có
chút vui vẻ nào, ngược lại có chút cố chấp giãy giụa: “Dù sao con cũng
tới tuổi thành gia lập thất, lấy ai cũng vậy, vậy thì lấy Ngụy Tranh
đi”.
Lý Tụng hắn có tư tâm của mình, lúc đứng ngoài cửa hắn đã nghĩ rất
nhiều. Đời này hắn không chiếm được Ngụy La, nhưng làm muội phu của nàng cũng không tồi, ít nhất cả đời này bọn họ sẽ đều có dính dáng tới nhau, nàng đừng mong thoát được hắn.
Không chỉ Cao Dương Trưởng Công Chúa, ngay cả Lý Tương đang ngồi một bên cũng sợ tới đứng phắt dậy, nói: “Ca ca, ca ca ngốc rồi sao? Nữ nhân như vậy sao có thể gả vào phủ chúng ta, ca ca không chê nàng ta bẩn sao?”
Ngụy Côn nghe vậy, sắc mặt liền rất khó coi.
Lý Tụng không trả lời, nhìn Ngụy Côn đang ngồi một bên, suy nghĩ một chút, hờ hững nói: “Bất quá có một điều kiện”.
“Ngươi nói đi” – Ngụy Côn nói.
“Sau khi thành thân, nàng ta không được can thiệp vào bất kỳ chuyện gì
của Phủ Nhữ Dương Vương, việc quản lý trong phủ cũng do mẫu thân tiếp
tục chủ trì, không liên quan gì tới nàng ta”.
Nói cách khác, Ngụy Tranh chỉ gả người không vào thôi, chỗ tốt gì cũng không lấy được.
Như vậy đã là tốt lắm rồi, tối thiểu còn có được nhà chồng, dù sao cũng
sống dễ chịu còn hơn không còn trong sạch không ai thèm lấy, ở nhà làm
gái lỡ thì vô ích. Ngụy Côn do dự một chút, cuối cùng vẫn gật đầu đồng
ý.
Cao Dương Trưởng Công Chúa mặc dù không tán thành, nhưng chính miệng nhi tử đồng ý, bà cũng không còn cách nào khác, đành phải chấp nhận. Sau đó hai nhà thương lượng một chút chuyện hôn sự, nửa canh giờ sau, Ngụy Côn mới rời khỏi Phủ Nhữ Dương Vương.
Ba ngày sau, Phủ Nhữ Dương Vương đưa sinh lễ tới Phủ Anh Quốc Công, đón Ngũ phòng Ngũ tiểu thư làm dâu.
Sính lễ vỏn vẹn chỉ có ba mưới sáu rương, thật là ít đến đáng thương, đủ để thấy nhà chồng không coi trọng cửa hôn sự này. Trong lòng Ngụy Côn
bất mãn, nhưng cũng không thể nói gì, ai kêu Ngụy Tranh không chịu thua
kém, chưa thành hôn đã thất trinh, không duyên không cớ lại để người ta
coi thường!
Sau khi định xong hôn sự, không tới mấy ngày, trong vòng quyền quý kinh
thành liền truyền ra việc Ngũ cô nương Phủ Anh Quốc Công chưa cập kê đã
xuất giá. Hôn sự cũng được định ra vội vội vàng vàng, ngay cả chút sinh
lễ bên phu gia cũng không muốn bỏ ra. Người ta cố ý ở sau lưng suy đoán
xem là chuyện gì, cái gì cũng nói được, dù sao không có cái nào tốt cho
danh tiếng của Ngụy Tranh cả.
Hôn sự của Ngụy Tranh và Lý Tụng được định vào cuối tháng sau, thời gian quá gấp gáp. Phủ Anh Quốc Công chuẩn bị vô cùng vội vàng, từ trên xuống dưới đều bận rộn chuẩn bị cho hôn sự này.
Mọi người trước mặt Ngụy Tranh không nói gì, nhưng sau lưng lại nhịn
không được ngồi lê đôi mách, lời nói đều không có chút đồng tình với
Ngụy Tranh. Ngay cả người trong phủ còn như vậy, đừng nói tới việc người ngoài nhìn nhận thế nào.