Sổ Tay Tâm Thần Phân Liệt

Chương 10

Thẩm Phàm nhướn mày, khóa cửa không chút do dự rồi đi thẳng về phía cửa sổ. Sắc trời đã tối, không thể nhìn rõ liệu có người đứng dưới gốc cây xa xa hay không.

[Anh ở đó sao?]

[Ừ.]

Nhận được câu khẳng định, Thẩm Phàm yên lòng. Khi nãy nghe được có kẻ thứ ba – một kẻ cuồng theo dõi khác, quả thực đầu óc cậu hỗn loạn, dù đã cố áp chế căng thẳng, tâm trạng kỳ quái vẫn trào dâng từ tận đáy lòng.

Ngừng suy nghĩ, Thẩm Phàm ngây người, à, cậu rất rõ tâm trạng khi đó, thứ tâm trạng quen thuộc như có thể cắn nuốt toàn bộ lý trí giống hệt như lúc cậu ra tay giết hại hai người kia. Cậu sợ hãi một bản thân như vậy.

Nâng mắt nhìn về phía bóng cây không xa, người hiện tại đang đứng dưới gốc cây phía đối diện quan sát cậu chính là kẻ cuồng theo dõi cậu. Anh ta biết bí mật của cậu nhưng cậu không hề sợ hãi, trái lại còn cảm thấy yên lòng.

Hai ý nghĩ trái ngược khiến Thẩm Phàm sinh lòng nghi hoặc song lại không dám đi sâu suy nghĩ.

Điện thoại lại rung lên.

[Đang có điều khó nghĩ sao?]

Thẩm Phàm cong khóe môi, nên nói anh ta không hổ là kẻ cuồng theo dõi cậu hay nên nói gì đây, anh ta quả nhiên rất hiểu cậu.

[Rất dễ nhận ra sao?]

Khoảng cách xa như vậy, nếu là người bình thường chắc chắn sẽ chỉ tưởng rằng cậu đang quan sát thứ gì thôi.

[Lúc cậu suy ngẫm sẽ hơi nghiêng đầu, gương mặt không có biểu cảm nào cả.]

Đầu bên kia nói thật. Thẩm Phàm ngạc nhiên sờ lên đầu, đến bản thân cậu cũng không ý thức được điểm này.

[Anh hiểu tôi thật đấy.]

Cậu đóng cửa sổ, quay trở về giường, trùm chăn kín đầu rồi nhìn chằm chằm màn hình điện thoại trong chiếc chăn u tối chờ đợi tin nhắn hồi đáp.

[Không còn ai hiểu cậu hơn tôi, tôi hiểu cậu hơn cả những gì cậu có thể tưởng tượng.]

Thẩm Phàm im lặng nhìn hàng chữ xuất hiện trên màn hình. Anh ta biết mọi thứ ư? Có thật vậy không? Biết khi đó cậu đang suy nghĩ điều gì ư?

Ngừng một lúc, đầu kia lại gửi thêm một tin.

[Tối nay cậu nghỉ sớm đi.]

[Ừ.]

Đúng là cậu rất mệt. Chính vào lúc mở túi xác ra, toàn thân cậu cứng đờ, không biết nên làm thế nào. Nhưng người kia khá bình tĩnh, nếu như không có người kia giúp đỡ, Thẩm Phàm của hiện tại sẽ thế nào đây?

Có lẽ cậu sẽ bị em gái ghét bỏ, ngồi trong tù sống một cuộc đời vô nghĩa…

Thẩm Phàm nhếch môi cười tự giễu mình, nghĩ đến tương lai ấy, bỗng có hai chữ bật ra trong đầu cậu: Cứu chuộc.

Đây có lẽ chính là ý nghĩa của người kia đối với cậu. Anh ta rất đặc biệt, không giống với kẻ thứ ba đã lấy đi hung khí.

Sau khi nghĩ thông, cậu bỗng thấy lòng nhẹ nhõm hơn nhiều, nghĩ bụng chắc cậu điên rồi, lại đi xem một tên cuồng theo dõi bản thân thành sự cứu chuộc.

Thẩm Phàm lật người, gửi tin hồi đáp cho người kia.

[Khi nào anh về?]

[Ghét tôi sao?] Người đó không đáp mà hỏi vặn lại.

Cái gì chứ?

[Vì cứ nhìn trộm cậu như vậy.]

Ngón tay đặt trên phím bấm khựng lại, Thẩm Phàm nhìn hàng chữ trên màn hình, tưởng tượng tâm trạng của người kia khi nhập vào điện thoại những câu từ này.

Anh ta sợ bị cậu ghét ư? Vì sao cậu phải ghét chứ, anh ta là một người rất dịu dàng mà.

[Không, nếu như anh bị cảm thì ai giúp tôi nữa, chúng ta là bạn bè đúng chứ?]

Người bên kia ngừng mấy giây rồi mới nhắn lại.

[Vậy tôi về đây, cậu nhớ cẩn thận một chút.]

[Ừ.]

Đợi một lúc sau không thấy có tin nhắn hồi đáp, Thẩm Phàm mới tắt điện thoại chui ra khỏi chăn. Nhìn căn phòng yên tĩnh, con ngươi trầm xuống dừng tầm mắt trên chiếc tủ quần áo rồi lại chui vào chăn.

Hôm nay cậu còn mệt mỏi hơn cả hôm qua nữa.

Ban đêm, Thẩm Phàm ngủ không ngon giấc vì lại mơ thấy bố và mẹ kế.

Cậu vẫn về nhà như thường nhưng căn nhà yên tĩnh vô cùng. Bọn họ im lặng đứng trong phòng khách, quay lưng về phía Thẩm Phàm. Cậu đi về phòng, bọn họ liền đi theo, máu tươi tuôn ra từ vết cắt vùng cổ, chảy dọc theo cánh tay nhỏ trên sàn rồi vươn thẳng vào phòng cậu.

Hai người đó đi lại trong nhà, tiếng bước chân khẽ khàng đan xen cùng tiếng máu nhỏ tí tách vọng mãi trong màng nhĩ khiến người ta rợn tóc gáy.

Dù ý thức vô cùng tỉnh táo nhưng cậu không thể mở mắt ra được. Dẫu biết đây chỉ là một giấc mơ, không phải thật nhưng cậu hoàn toàn không thoát ra được, không một nơi nào trên cơ thể cậu chịu nghe não bộ chỉ huy.

“A Phàm…” Ông bố từ tốn đi tới cạnh giường, cúi người một cách cứng ngắc, khuôn mặt méo mó phóng đại trước mắt cậu đang không ngừng thì thào, “Vì sao phải giết tao… vì sao…”

“Là vì ông đáng đời!” Cậu muốn hét lên nhưng cổ họng giống như bị ai đó bóp nghẹt chẳng thể phát ra thành tiếng, gào thét thế nào âm thanh cũng chỉ mắc tại yết hầu.

“Vì… sao… giết tao… vì sao…”

Thanh âm đứt quãng vang lên, từng giọt máu lạnh lẽo trên mặt ông ta nhỏ xuống trán Thẩm Phàm, cảm giác sắc nét khiến cậu bàng hoàng tỉnh giấc.

Hoang mang nhìn ngó khắp căn phòng lặng ngắt không một tiếng động, nơi góc phòng trống trải không nhìn rõ được thứ gì. Thần kinh cậu run rẩy, tầm mắt đột ngột dừng tại chiếc tủ quần áo thẳng đứng phía góc tường, cánh cửa tủ đã bị mở hé ra một khoảng đen ngòm, toát ra cảm giác tồn tại mãnh liệt chẳng thể xem thường.

Cánh cửa tủ… mở rồi!

Mồ hôi lạnh thấm ướt áo, cổ họng cậu khô rát, cảm giác ướt át rõ nét trên trán khiến Thẩm Phàm sợ hãi tột cùng. Dây thần kinh của cậu đang bị kéo căng, không dám đi mở đèn xác nhận, nhưng cũng không muốn chỉ ngồi tại đây thế này. Cảm giác sợ hãi khiến Thẩm Phàm dè dặt, cuộn chặt trong chăn.

Cậu cảm nhận được trong phòng có người!

Biết làm sao bây giờ!

Đại não vận dụng hết tốc lực tìm kiếm thông tin, cậu ngay lập tức thò tay lấy điện thoại đặt trên đầu giường, mở màn hình, có một tin nhắn đến từ mấy phút trước.

[Muộn vậy rồi vẫn chưa ngủ sao?]

Người cậu run lên như nghĩ ra điều gì song lại cật lực phủ định ý nghĩ ấy, lập cập gửi tin nhắn trả lời.

[Sao lại nói vậy…]

Mấy giây sau, đầu kia lập tức nhắn lại, đại khái là vẫn chưa ngủ.

[Nghe thấy tiếng bước chân của cậu.]

Như có thứ gì đó nổ tung trong não, da đầu cậu tê rần, túm chặt chăn mà vẫn thấy lạnh run, mỗi một dây thần kinh đều đang sợ hãi cực độ. Thẩm Phàm nóng ruột gửi tin nhắn.

[Không phải tôi, trong phòng tôi có người!]

Tin nhắn vừa được gửi đi, người đó gọi lại ngay lập tức, Thẩm Phàm tức khắc nhận cuộc gọi, áp sát chiếc điện thoại bên tai, gấp rút muốn nghe được giọng nói của anh ta.

“Đừng nói gì cả, tôi đang trên đường đến chỗ cậu.”

Thẩm Phàm căng thẳng siết chặt điện thoại, im thin thít không dám cất tiếng.

“Cậu có thể cảm nhận được hắn ta ở đó không? Cảm nhận được thì gõ một nhịp vào điện thoại, không cảm nhận được thì gõ hai nhịp.”

Thẩm Phàm nín thở lắng nghe động tĩnh bên ngoài, song ngoài tiếng nhịp tim của chính mình thì không còn nghe được âm thanh nào khác, nhưng cảm giác sợ hãi khó hiểu vẫn khiến cậu khó lòng bình tâm cho được.

Cậu khẽ gõ hai nhịp vào điện thoại, người bên kia cũng trầm mặc một chút mới nói, “Có khả năng đã không còn ở đó nữa, cậu bật đèn pin điện thoại lên xem xem.”

Bàn tay siết chặt điện thoại của Thẩm Phàm run rẩy, thì thầm nói, “Tôi…”

“Đừng sợ, cho dù thực có người, hắn cũng sẽ không xuất hiện trước mặt cậu đâu. Bật đèn lên đi, trước khi tôi đến đừng làm gì cả.”

Thẩm Phàm nuốt nước miếng, bật đèn pin điện thoại. Cậu thực sự rất sợ hãi, giả dụ ánh sáng quét đến một người nào đó đang đứng tại góc căn phòng này, trái tim cậu chắc chắn sẽ ngừng đập không còn nghi ngờ gì nữa.

Ánh sáng yếu ớt chiếu hết một vòng quanh phòng song không nhìn thấy bất cứ người nào, giống hệt như người đó nói, cho dù có người thì kẻ đó cũng sẽ không xuất hiện trước mặt cậu. Chỉ cần không xuất hiện bất ngờ thì cậu vẫn có thể duy trì sự bình tĩnh.

Cậu xuống giường, bàn chân giẫm trên nền sàn lạnh ngắt. Sau khi bật đèn vẫn không thấy có ai khác, căn phòng tĩnh lặng chỉ có duy nhất âm thanh phát ra từ chính mình, bất kể là tiếng bước chân, tiếng hô hấp hay nhịp tim đập đều chỉ là của chính cậu.

Thẩm Phàm bấy giờ mới có chút yên lòng, nhưng giây tiếp sau lại lập tức cảnh giác cao độ. Bởi vì cánh cửa tủ đang mở, lẽ nào ở… gác mái?
Bình Luận (0)
Comment