Lời vừa thốt ra, nàng thấy đôi mắt người kia mở to, trong ánh mắt mịt mờ như mưa khói dấy lên lửa giận. Tiếng gió gào rít, Ninh Phất Y nghiêng mặt sang một bên.
Cảm giác rát buốt thoáng lướt trên da, song vẫn chưa cào rách da thịt. Hàng mi Ninh Phất Y run nhẹ, đầu ngón tay đưa lên chạm vào gương mặt.
Trên bề mặt chỉ còn vết xước mơ hồ, là dấu vết móng tay cào qua. Cú tát ấy có lẽ Chử Thanh Thu đã dùng hết sức, nhưng khi rơi xuống mặt nàng lại khựng lại, dừng ngay lúc đó.
Ninh Phất Y quay đầu, nhìn gương mặt tái nhợt đẫm lệ của người kia. Ánh đèn rọi khiến giọt lệ sáng như trăng sao, rồi lại theo động tác xoay đi mà trở nên mờ tối.
"Ngươi thật là quá đáng." Giọng Chử Thanh Thu nghẹn ngào đứt quãng, nàng đưa cánh tay che mắt, đôi vai run run.
Ninh Phất Y im lặng rất lâu, ngẩng nhìn l*n đ*nh địa cung rải đầy quang mang huỳnh quang. Đợi những điểm sáng kia thôi bị hơi nước làm nhòa, nàng mới mở miệng: "Đêm nay ngươi đến đây để làm gì?"
"Đừng nói những lý do hoa mỹ, ta sẽ không tin." Nàng lắc đầu. "Ngươi rõ ràng vẫn nhớ chuyện phàm trần, thế nhưng lại chưa từng đi tìm ta."
"Ngươi lại muốn như ba mươi năm trước, chuyện bản thân làm qua một chữ cũng không nhắc, để mặc ta suy đoán lung tung. Ngươi phủ nhận chuyện song tu cùng ta, một mực đẩy ta ra xa, giờ còn muốn xóa sạch ký ức Tô Mạch sao?"
"Ta nào có giấu kỹ đến thế, chỉ cần ngươi hỏi Giang Ly, nàng lập tức sẽ nói ngươi biết ta đang ở đâu! Mỗi một ngày ta đều chờ ngươi, vậy mà ngươi cứ thế không đến. Chử Thanh Thu, rốt cuộc ta là hồng thủy mãnh thú gì, để ngươi phải tránh ta không kịp đến thế?"
"Ngươi nhớ được đúng không, tất cả chuyện ở phàm trần?" Ninh Phất Y nói, tay nắm lấy cánh tay Chử Thanh Thu, mạnh mẽ kéo nàng về phía mình.
Người kia thở dồn dập, nhắm mắt, không thốt một lời.
"Ta hoan lạc cũng được, bên cạnh có bao nhiêu Đỗ Bạch Song cũng thế, nếu ngươi không hề có tâm tư với ta, cần gì phải giận dữ đến vậy?"
Ninh Phất Y vừa tiến bước, liền thấy Chử Thanh Thu chậm rãi lùi, cho đến khi lưng chạm vào cánh cửa, chiếc cổ thon dài kéo căng thành đường nét tinh xảo, nghiêng sang một bên.
"Dù ta đối với ngươi chỉ là vọng tưởng cũng được, hay chấp niệm cũng thế, nhưng đã rõ rành rành như thế sao ngươi có thể không biết cho được. Cho nên cuối cùng là tại sao? Vì sao ngươi cứ đẩy ta ra? Vì sao rõ ràng quan tâm, lại cắn chặt miệng chẳng nói?"
Ninh Phất Y thấy bản thân mình như sắp phát điên, hận không thể cưỡng ép mở miệng người kia ra – lời dễ nghe hay khó nghe đều được, nàng chỉ muốn biết trong lòng đối phương nghĩ gì.
"Lúc ngươi chết đi, ngươi đâu có thấy ta tuyệt vọng thế nào. Chính ngươi kéo ta ra khỏi bùn lầy, rồi lại một cước đạp ta xuống. Ngươi chẳng nói một câu nào đã đi lấy mạng đổi mạng. Phải, ngươi là Thần Tôn, trong mắt ngươi có thiên hạ, nhưng trong mắt ta thì không, trong mắt ta chỉ có mình ngươi thôi."
Ninh Phất Y hít mũi, lúc này nàng đã đứng rất gần Chử Thanh Thu. Đầu ngón tay nắm lấy cánh tay mềm mịn, từ từ trượt xuống cổ tay, siết chặt rồi ép lên cửa sắt.
Hương thơm trên người Chử Thanh Thu tựa hồ thấm đẫm nước mắt, càng nồng đượm mê say, khiến đầu óc người ta choáng váng.
Ninh Phất Y cúi đầu hít vào nơi cần cổ nàng, lập tức khiến Chử Thanh Thu run rẩy. Lưng nàng dán chặt vào cánh cửa huyền thiết lạnh lẽo, gương mặt nghiêng đi, để lộ một nửa đường nét tinh xảo. Toàn thân nàng đều run lên, chẳng rõ vì giận, hay vì phản kháng.
Sự kháng cự ấy khiến ngọn lửa trong lòng Ninh Phất Y nguội dần, nhanh chóng lắng xuống đáy cốc.
Ninh Phất Y ngẩng đầu, buông nàng ra.
Chóp mũi nàng đỏ bừng, nụ cười mang theo châm biếm: "Ngươi xem, lại vẫn là như vậy."
Nàng rút từ tay áo ra một chiếc khăn bông, nhét vào tay Chử Thanh Thu, giả vờ như không có gì: "Ngươi tự lau đi. Nếu thấy mệt, có thể nghỉ một lát rồi hãy đi."
Nói xong, nàng kéo Chử Thanh Thu ra một bên, tay kia mở cửa sắt, toan rời khỏi. Nhưng ống tay áo bỗng bị níu lại, cảm giác bị lôi kéo khiến tim nàng hẫng một nhịp, chậm rãi cúi đầu nhìn.
Đầu ngón tay trắng xanh nắm lấy tay áo nàng, như ngọc rơi trên nền vải đen.
"Ngươi muốn đi tìm Đỗ Bạch Song sao?" Chử Thanh Thu cất lời, giọng vì vương chút nghẹn ngào mà không còn vẻ tiên khí cao khiết.
Ninh Phất Y không nói phải, cũng chẳng nói không, chỉ nhàn nhạt đáp: "Ngươi đã không cần ta, vậy còn quản ta tìm ai làm gì."
Chử Thanh Thu cất giọng, ánh mắt quét qua cảnh tượng diễm lệ trong điện: "Nàng ấy là giai nhân như vậy, quả thật dễ khiến người ưa thích."
"Dung nhan trong sáng, tính tình nhu hòa, rất dễ khiến người ta động lòng." Ninh Phất Y nói nửa thật nửa giả.
Nàng lại bước ra thêm một chút, nhưng đầu ngón tay đang ghì chặt vạt áo nàng vẫn không buông xuống, ngược lại còn siết chặt hơn.
"Ngươi trở lại đi." Chử Thanh Thu cúi đầu xuống, giọng mỏi mệt.
Ninh Phất Y liền bước ngược vào trong, cánh cửa cũng khép lại. Trong điện lại rơi vào tĩnh lặng, hương trầm lững lờ, song chẳng át nổi hương hoa nồng nàn trước mặt.
Nàng nhìn về phía Chử Thanh Thu, ánh đèn lướt qua bờ vai nữ tử, dung nhan kia đẹp chẳng khác gì ảo mộng. Chử Thanh Thu nhắm mắt, nói thầm: "Để ta tới."
Yết hầu Ninh Phất Y khẽ động.
"Ngươi hẳn là biết rồi, ta cũng là Tinh Linh tộc." Chử Thanh Thu ngẩng mắt, đôi mắt đào hoa mờ sương, sâu thẳm chẳng thấy đáy.
Thần sắc lạnh lúc nhờ ánh đèn lưu chuyển lại lộ thêm vài phần mong manh. Tầm mắt Ninh Phất Y trầm xuống, con ngươi phản chiếu ánh lửa, cũng tối đến thăm thẳm.
"Ừm."
Lời vừa dứt, nàng bỗng cúi đầu hôn lấy Chử Thanh Thu, khóa chặt bờ môi đã ngày đêm mong nhớ giữa cánh môi, c*n m*t nghiền ép. Ba mươi năm oán hận giờ hóa thành cơn điên cuồng xâm chiếm. Từng hương hoa sơn chi cuồn cuộn bị nàng nuốt vào bụng, luồng điện lan dọc sống lưng.
Nàng lại dâng lên xúc động muốn rơi lệ.
Chử Thanh Thu chưa từng nghĩ Ninh Phất Y sẽ bất chấp đến thế, thân thể lâp tức không tự chủ được ngả về phía sau, rồi lại bị bàn tay kia giữ chặt eo lưng, đỡ nàng đứng vững.
Cơn nghẹt thở dữ dội lập tức bao trùm, khiến nàng thở gấp liên hồi, tay lần lên vạt áo trước ngực Ninh Phất Y, dùng sức nắm chặt.
Cảm giác như vậy lúc ở phàm trần chưa từng có. Khi ấy Ninh Phất Y vẫn luôn dịu dàng, ngay cả cái ôm cũng không dám dùng sức quá chặt. Mà nay, đôi môi kia như muốn hút sạch hơi thở trong nàng, trước mắt Chử Thanh Thu nhanh chóng tối sầm.
Nàng nhất thời mềm nhũn, ngã vào lòng đối phương, môi sượt qua vành tai, rồi run rẩy lọt thỏm trong lòng nàng, cắn răng nhắm chặt mắt, gục trên vai nàng lặng lẽ tuôn lệ.
Thân thể lành lạnh nằm gọn trong vòng tay khiến Ninh Phất Y thoáng ngẩn ngơ. Nàng đưa tay vuốt dọc mái tóc, từng sợi từng sợi, tựa như an ủi.
Rồi nàng ngoảnh lại nhìn phía sau, ôm theo Chử Thanh Thu bất chợt bay lên, hai người cùng đáp xuống xích đu. Khi đu đưa, Ninh Phất Y lại lần nữa tìm được bờ môi đỏ tươi như máu kia.
Lần này nàng càng chẳng lưu tình, dễ dàng cạy mở hàm răng, nghe thấy tiếng rên nhỏ nghẹn ngào phát ra từ nữ tử bị ép ngồi bên trong xích đu.
Chử Thanh Thu không cự tuyệt, chỉ khép mắt lại, như con thuyền trôi theo dòng nước, chịu đựng từng đợt sóng dữ đập xuống.
Cả người nàng như sắp tan vào vòng tay kia, bờ môi tê dại, rét lạnh theo nàng mấy ngày nay hoàn toàn tiêu tan, thay vào đó là hơi nóng tràn ngập, nóng đến mức mồ hôi rịn nơi sống lưng.
Không biết đã qua bao lâu, cho đến khi cả hai gần như chẳng còn thở nổi, Ninh Phất Y mới chịu buông tha. Nàng thả lỏng vai đối phương, cúi đầu nhìn đôi môi đã đỏ đến gần như trong suốt.
Đôi mắt Chử Thanh Thu không kìm được đã ngập tràn nước mắt. Nàng mím chặt môi, quay mặt sang một bên, không dám nhìn Ninh Phất Y.
Ninh Phất Y bỗng rất muốn bật cười, nhưng khóe môi chưa kịp cong lên, nước mắt đã rơi trước. Nàng khép mắt, khẽ lắc đầu.
Mấy năm qua lòng nàng càng ngày càng thêm cứng rắn, mà đôi mắt lại ngày một mềm đi. Đừng nói một chậu hoa sơn chi, dù là thêm vài chậu nữa nàng cũng nuôi nổi.
"Ngươi chẳng phải muốn tinh tiến tu vi sao, sao lại ngừng rồi?" Chử Thanh Thu lạnh giọng. Lúc nói chuyện nàng không dám nhìn Ninh Phất Y, hoặc vì thẹn thùng, hoặc vì sợ lộ cảm xúc trong mắt.
"Ngươi muốn nói đến chuyện song tu với Tinh Linh tộc, hút lấy tinh nguyên ư?" Ninh Phất Y hỏi, tay khẽ chạm khóe mắt nàng, lau đi hết thảy lệ còn đọng lại từ nụ hôn.
Nàng mỉm cười: "Ta lừa ngươi đấy."
"Ninh Phất Y!" Chử Thanh Thu giơ tay định triệu hồi Bạch Cốt, nhưng nữ tử kia chỉ bình tĩnh, yên lặng nhìn nàng. Tức thì, Bạch Cốt còn bay dở giữa không trung rơi choang xuống đất.
Ánh mắt của Ninh Phất Y khiến Chử Thanh Thu có chút căng thẳng. Trong đôi phượng mâu kia chất chứa quá nhiều cảm xúc, phức tạp khó dò, chẳng thể đọc thấu.
Đúng vậy... Cô nương ngày xưa vốn dễ hiểu đến thế, nay lại trở thành một người hoàn toàn không thể nắm bắt, khiến lòng Chử Thanh Thu thoáng chốc hoảng hốt.
"Chử Thanh Thu, ta chỉ cần ngươi nói cho ta một câu thôi." Ninh Phất Y từng chữ nặng như đinh đóng cột: "Trong lòng ngươi... có hay không tình ý với ta?"
Môi Chử Thanh Thu khẽ mấp máy, song rốt cuộc vẫn không phát ra âm thanh.
"Đường chủ!" Đúng lúc này, cánh cửa bỗng bị gõ dồn dập, bầu không khí nồng nàn say mê vừa rồi lập tức vỡ tan. Hai người đồng thời bị tiếng động nhiễu loạn nỗi lòng.
Ninh Phất Y nhịn không nổi, ngồi bật dậy, giận dữ quát: "Có chuyện gì, để sau hãy báo!"
"Vâng..." Ngoài cửa, Hàn Nha lui vài bước, lại do dự quay lại gõ thêm: "Nhưng Đường chủ, chuyện này... thực sự rất quan trọng!"
"Mặc kệ có quan trọng đến đâu, ta cũng còn việc trọng yếu khác! Mau cút ngay cho ta!" Lửa giận trong lòng Ninh Phất Y bốc thẳng l*n đ*nh đầu.
"Vâng..." Hàn Nha xoay người, nghĩ ngợi một chút, lại quay về gõ tiếp, giọng đầy ấm ức: "Nhưng Đường chủ, chuyện này... thực sự, cực kỳ quan trọng mà..."
Ninh Phất Y suýt nữa rút ra Nga Mi Thứ ra phóng thẳng một nhát, may mà cổ tay đã bị Chử Thanh Thu giữ lại. Dục niệm đầy trong mắt nàng vừa rồi đã tan biến, thay vào đó là vẻ trầm ổn thường ngày.
Chỉ cần thoáng nhìn biểu tình ấy, Ninh Phất Y đã hiểu nàng định nói gì. Vì vậy, nàng hất nhẹ tay áo, đứng dậy: "Thôi, ta đi xem trước. Nơi này không ai ngăn cản ngươi, Thần Tôn muốn lưu lại thì cứ tự nhiên."
Nói xong, thân ảnh đã tới trước cửa mở ra. Ngoài kia chỉ còn lại một tiếng quạ kêu khàn đục, rồi cả hai cùng biến mất.
Trong điện, Chử Thanh Thu khựng lại, rồi yếu ớt ngã xuống, tay nắm chặt vạt áo nơi ngực, ngón tay siết đến trắng bệch.
Cửa lại két một tiếng bật mở, có người vội vã chạy vào. Chử Thanh Thu vội ngồi thẳng dậy, buông lỏng đầu ngón tay, chỉ trong thoáng chốc tóc rối cùng y phục nhăn nhúm đã khôi phục chỉnh tề.
"Sư tôn!" Thu Diệc hấp tấp quỳ nửa người trước nàng, kéo lấy bàn tay, lo lắng nhìn: "Vì sao sắc mặt người tệ thế này, có phải Ninh Phất Y đã ức h**p người rồi không?"
"Không." Chử Thanh Thu lắc đầu, giơ tay triệu hồi Bạch Cốt, để mái tóc buông xõa che đi nửa gò má: "Nếu ta không muốn, thiên hạ này ai có thể ức h**p được ta?"
Thu Diệc lúc này mới thở phào, ngồi bệt xuống, vội lau mồ hôi trán: "Đúng là như thế, là ta quên mất. Sư tôn mạnh mẽ thế này, nào ai dám khi dễ."
"Nhưng mà..." Nàng đưa tay ra, định nắm lấy Chử Thanh Thu, song lại rụt về, giấu ra sau lưng.
"Trong lòng đồ nhi, sư tôn là người tốt nhất thế gian, chẳng ai so được, cũng chẳng ai xứng với sư tôn. Cho nên bất cứ kẻ nào dám thất lễ với sư tôn, đồ nhi đều trăm cay ngàn ghét." Thu Diệc ngẩng đầu nói.
"Tuy người cấm ta nhắc lại chuyện phàm trần, nhưng sau khi trải qua thế gian đủ loại, ta ít nhiều cũng thêm hiểu biết. Người bảo ta dò hỏi tung tích Ninh Phất Y khắp nơi, rõ ràng là người quan tâm. Gần đây người hỉ nộ vô thường, chẳng phải cũng là vì nàng ta thân mật với người khác, khiến sư tôn sinh lòng ghen tuông sao?"
"Ta biết chuyện của sư tôn không đến lượt ta xen vào, nhưng ta chỉ muốn người được vui vẻ, vì thế mới cả gan nói nhiều." Giọng Thu Diệc nhỏ lại, tay quấn lấy ngón trỏ.
Chử Thanh Thu khẽ chạm vào đôi môi sưng đỏ, vẫn không chữa đôi môi ấy trở lại hình dáng ban đầu, chỉ lặng lẽ buông tay xuống: "Đúng, là ta để tâm."
"Vậy sao sư tôn cứ hết lần này đến lần khác lẩn tránh?" Thu Diệc vô cùng không hiểu.
"Bởi vì..." Chử Thanh Thu cúi đầu, "Ta sợ."
"Trong lòng một người một khi đã có sợ hãi, nếu không gỡ bỏ, sẽ chẳng khi nào yên ổn." Nàng ngừng một chút, rồi tựa như dồn nén quá lâu, lần đầu giãi bày thật lòng: "Ta tận mắt chứng kiến cảnh nàng bị ta hại, chết thảm dưới tay mình, đã như thế sao ta còn dám lại gần? Lẽ nào muốn để nàng rơi vào hiểm cảnh thêm lần nữa?"
"Xưa kia ta từng nói qua với Giang Ly, nhưng chưa bao giờ nói hết." Chử Thanh Thu kéo Thu Diệc ngồi cạnh bên: "Ngươi là đứa trẻ ngoan, e rằng sư tôn chỉ dám nói những lời này với ngươi thôi."
Thu Diệc tròn mắt ngây ngốc, vẫn lắng nghe chăm chú.
"Ngươi có biết về thuật nguyền rủa không?" Nàng hỏi.
"Người từng dạy qua. Chỉ có kẻ mang sức mạnh thiên địa, cùng thiên địa cộng sinh mới có thể giáng lời nguyền." Thu Diệc càng nghe càng lo: "Chẳng lẽ..."
"Lời nguyền ấy, trên người ta và Ninh Phất Y đều có một cái. Nàng là 'cả đời vô ái', ta là 'bất độ tình quan'."
*Bất độ tình quan = không qua được ải tình
"Cả đời vô ái, tức cả thiên hạ ghét bỏ, chẳng ai đối tốt với nàng. Còn bất độ tình quan, tức là hễ ta đem lòng yêu ai, người ấy tất sẽ bước vào quỷ môn quan."
Thu Diệc sợ đến trừng to mắt, suýt nữa rơi khỏi ghế.
"Ngươi không cần hỏi nguyên do. Ta vốn đã chẳng định yêu ai. Nhưng ta đã thấy nàng chết thảm một lần, từ đó không còn dám nói lời yêu."
"Bởi ta đã từng, không cứu được nàng."
Chử Thanh Thu nói rất bình thản, nhưng đáy mắt lại ươn ướt sắc đỏ. Nàng xuyên qua bóng tối nơi địa cung, nhìn về quãng năm tháng xưa cũ.
Ninh Phất Y nay đã chẳng cần nàng bảo hộ nữa, nàng cũng tuyệt không muốn nàng ấy lại gặp kiếp nạn.
Nhưng khi Vô Tình đạo đã phá, bản thân lại chẳng kìm được dục niệm. Bị Ninh Phất Y từng bước dẫn dắt, từng bước giày vò, nàng lại mơ hồ bước vào vũng lầy.
Thu Diệc ngồi sững, khó nói thành lời. Nàng phải mất rất lâu mới tiêu hóa hết, môi run run mấy lần, mới thốt được một câu: "Nhưng mà, sư tôn... Ninh Phất Y không hề biết những điều này." Thu Diệc cắn môi, nói tiếp: "Người còn nhớ khi làm Tô Mạch, Thích Vân Lâu tỷ tỷ đã nói gì không? Nếu người đem những điều này nói thẳng cho Ninh Phất Y biết, tất nhiên sẽ hơn trăm lần so với việc người im lặng né tránh."
"Ngoài ra... ta nghe Cửu Anh nói, chuyện ban nãy của Ninh Phất Y, hình như có liên quan đến Đỗ Bạch Song..."
Lời còn chưa dứt, Chử Thanh Thu đã đứng bật dậy.