Sổ Tay Tẩy Trắng Của Ma Tôn Phản Diện

Chương 118

Ninh Phất Y chậm dần nhịp thở, đầu mũi ngập tràn hương thơm trên người Chử Thanh Thu, nàng khẽ tựa trán mình vào trán nữ nhân, yên tĩnh một hồi lâu mới có thể đưa mắt lên.

 

"Sao ngươi phải vì ta làm những việc này?" Ninh Phất Y trầm giọng hỏi.

 

Trong mắt Chử Thanh Thu ánh sáng lấp lánh, khóe môi nàng hơi dãn ra chút, vươn tay chạm l*n đ*nh đầu Ninh Phất Y: "Có vài thứ, ta đã để lạc trên người ngươi."

 

"Là thứ gì?"

 

Chử Thanh Thu không đáp, ngón tay nhỏ nhắn mềm mại đặt lên tim, khẽ gõ một cái.

 

Ninh Phất Y ngẩn ra một thoáng, suýt nữa bật cười trong nước mắt, nàng cúi xuống, than thở lắc đầu: "Quả nhiên là trải qua một kiếp ở trần gian, đến Thần Tôn cũng biết nói lời trêu ghẹo."

 

"Sao ngươi biết không phải thật?" Chử Thanh Thu thản nhiên mở miệng.

 

Rồi lại thở dài: "Nhưng nguyền chú kia tuyệt đối không phải chuyện đùa, nó thực sự sẽ ứng nghiệm, ngươi..."

 

"Ngươi không được rời khỏi ta." Ninh Phất Y cắt ngang, bàn tay siết chặt cánh tay nàng hơn, "Ta mặc kệ nguyền hay không nguyền, ngươi đã chịu nhượng bộ, ta cương quyết sẽ không buông tay. Nếu ngươi còn muốn chạy, cho dù chạy khỏi lục giới ta cũng sẽ tìm được ngươi, khiến ngươi vĩnh viễn không thể rời đi!"

 

"Ngươi làm việc chưa bao giờ nghĩ đến hậu quả sao?" Chử Thanh Thu chau mày, "Ta vốn tưởng ba mươi năm qua ngươi đã trưởng thành không ít, sao vẫn còn bướng bỉnh tùy hứng như thế."

 

"Ta là hạng người thế nào, chẳng phải Thần Tôn đã sớm biết rõ?" Ninh Phất Y ôm chặt lấy nàng hơn.

 

Chử Thanh Thu gắng sức giãy mấy lần không thoát, liền ngẩng đầu: "Ngươi tưởng hiện nay ngươi có bao nhiêu bản lĩnh, còn muốn trói buộc được ta?"

 

Đầu nàng vừa ngẩng, đôi môi ửng đỏ liền rơi ngay trước mắt Ninh Phất Y, đợi đến khi nàng kịp phản ứng muốn né tránh thì người kia đã lại cúi xuống, ngậm lấy đôi môi nàng.

 

Cảm giác tê dại từ đầu lưỡi truyền khắp toàn thân, Chử Thanh Thu biết rõ mình nên tránh đi nhưng tứ chi lại chẳng nghe sai khiến, trong cơn hoảng hốt, đôi tay lại vòng lên lưng nàng, ngửa đầu lùi tới mép bàn.

 

Bị Ninh Phất Y đè ép nửa nằm xuống, phía sau là bàn đá lạnh lẽo, trước mặt là hơi thở nóng rực, nàng như rơi vào giữa băng hỏa, không khỏi run rẩy.

 

Tựa hồ cảm nhận được sự giá lạnh nơi bàn đá, eo nàng liền bị ôm chặt, sau đó một bàn tay ấm nóng lót dưới lưng, giúp nàng ngăn cách sự lạnh lẽo.

 

Động tác đơn giản ấy lại khiến nàng thoáng thất thần, đợi đến khi hồi thần, thì thân thể đã hoàn toàn bị đè xuống bàn, không thể động đậy.

 

Gò má nàng bỗng nhiên đỏ ửng, muốn đẩy người ra nhưng lại không đủ sức, đẩy thành kéo, nửa cự tuyệt nửa thuận theo, trong lòng trăm mối ngổn ngang chỉ hóa thành một tiếng thở dài, để mặc động tác của Ninh Phất Y, ngẩng cổ ngửa ra sau.

 

Chử Thanh Thu, quả nhiên, ngươi đã không có thuốc nào cứu nổi nữa rồi.

 

Đôi môi nóng bỏng của nữ tử đã rời khỏi khóe môi nàng rồi trượt xuống cằm, chậm rãi dừng ở yết hầu, ác ý khẽ cắn, khiến Chử Thanh Thu suýt bật ra tiếng, may mắn nàng kịp thời cắn môi, nhắm mắt chịu đựng.

 

Nàng bấu chặt bờ vai trơn mượt của Ninh Phất Y, nắm lấy vạt áo dày, không dám buông đôi môi đang dính chặt kia.

 

"Thần Tôn." Ninh Phất Y bỗng cất tiếng, giọng ôn hòa, xen lẫn hơi thở dồn dập, như nhảy múa ngay trong lòng nàng.

 

"Ừm." Chử Thanh Thu trong lòng còn ngập ngừng, nhưng cố giữ bình tĩnh đáp lại.

 

"Chúng ta..."

 

"Phải đi cứu Giang Ly thôi." Ninh Phất Y mỉm cười, khóe môi nhếch cao, chắp tay sau lưng bước lùi lại, rời khỏi cái bàn.

 

"Vừa rồi ta đã viết thư gửi cho Giang gia, chắc hẳn sẽ sớm có hồi đáp. Nếu Thần Tôn nguyện ý, chúng ta có thể cùng đi." Ninh Phất Y cúi đầu chỉnh lại y bào, rồi xoay người ra cửa: "Ngươi nghỉ ngơi trước đi, ta đi chuẩn bị một chút."

 

Cửa mở ra rồi khép lại, luồng gió mát thổi vào trong điện. Ánh mắt vốn hơi tán loạn của Chử Thanh Thu dần tụ lại, nàng chớp mắt nhìn lên trần nhà.

 

Sau đó nàng chậm rãi ngồi dậy, sắc hồng nơi gò má vẫn chưa tan, bất lực cúi đầu, trong lòng niệm mấy lượt Thanh Tâm Chú, lúc này mới đè xuống được tình niệm.

 

"Hỗn đản." Nàng thấp giọng tự nhủ.

 

Ninh Phất Y nghe được một lời chân tâm từ Chử Thanh Thu, trong lòng tựa như vạn mã bôn đằng, hoa nở trong tim, sắc xuân rực rỡ. Ba mươi năm bi thương phảng phất đều tan biến, dù cho là gì cũng đều đáng giá.

 

Về phần lời nguyền, nàng không phải hoàn toàn không tin, nhưng như Chử Thanh Thu nói, nàng vốn chẳng để tâm. Có lẽ giờ đây lời nguyền ấy sớm đã được hóa giải cũng không chừng.

 

Chiều tà, nàng đã đứng đợi trước cửa địa cung, cúi mắt nhìn xuống chân mà xuất thần.

 

"Không được, tuyệt đối không được!" Cửu Anh khoanh tay hùng hồn: "Ta đâu phải cái tên ngốc Bạch Lân kia, cho các ngươi tu tiên cưỡi như ngựa. Tôn nghiêm Thần thú của ta để đâu?"

 

Vừa dứt lời, liền chạm ngay ánh mắt kinh ngạc của Bạch Lân. Nó chẳng biết từ lúc nào đã ló đầu ra khỏi cửa, kế đó há rộng miệng gầm gừ giận dữ.

 

Cửu Anh gượng cười, che miệng thì thào với Ninh Phất Y: "Sao ngươi không nói cho ta biết Thần Tôn cũng đi?"

 

"Quên mất." Ninh Phất Y đáp bừa.

 

Cửu Anh buông tay áo, lập tức thay bộ mặt tươi cười, cúi người muốn ôm Bạch Lân, nào ngờ đối phương liền gầm vang một tiếng, dọa nàng rụt tay lại.

 

"Hóa ra gia hỏa này cũng có tính khí." Nàng lè lưỡi, trốn ra sau lưng Ninh Phất Y: "Ta mặc kệ, ta không làm tọa kỵ cho các ngươi."

 

Một Bạch Lân, một Cửu Anh, cả hai đều sống lâu hơn nàng, vậy mà so ra còn trẻ con hơn cả nàng. Ninh Phất Y gạt tóc rối, giương mắt thấy Chử Thanh Thu bước ra, khóe mắt còn vương chút hồng.

 

Ngoài điểm ấy, tất cả đã khôi phục như thường, bạch y phiêu phiêu, mỹ lệ như sương tuyết.

 

Thu Diệc đi theo sau nàng, áo xám xanh làm nhạt bớt vẻ tươi sáng vốn có, ánh mắt rõ ràng trầm tĩnh hơn xưa. Nàng liếc Ninh Phất Y một cái rồi chẳng nói gì, còn cố tình tránh ánh nhìn của Cửu Anh, cúi đầu im lặng.

 

"Bạch Lân, đừng giận dỗi nữa." Chử Thanh Thu đưa tay vuốt đầu nó, song nó lại quay ngoắt, lấy mông hướng về phía mọi người.

 

Ninh Phất Y bật cười, nàng mím môi vỗ vai Cửu Anh: "Chúng ta phải mau đến Vu Sơn. Vốn có thể không cần ngươi, nhưng nay chỉ có ngươi mới được."

 

Cửu Anh đảo mắt một vòng.

 

Cuối cùng nàng cũng đành cam chịu, hóa thành chân thân Kỳ Lân, chở mọi người vút lên mây. Không như Bạch Lân lông trắng mềm mại, thân thể nàng phủ vảy lam khói, bờm lửa rực cháy, mỗi nơi đi qua đều để lại vệt hào quang đỏ rực kéo dài nửa bầu trời.

 

Chẳng quá nửa ngày, họ đã đến Vu Sơn.

 

Lần trước đến nơi này là mùa thu u ám, mà nay lại là tiết xuân, mặt trời vừa nhú sau rặng núi xanh ngát, rọi cả thị trấn dưới chân núi vàng rực.

 

Hương hoa không rõ tên lan khắp sơn trấn, hòa cùng mùi đồ ăn từ quán xá, khiến người ta sinh lòng như trở về cố hương.

 

Cửu Anh đã thu lại hình người, cùng mọi người chen vào dòng người dân chúng sáng sớm, nàng vẫn còn toàn thân oán khí, môi mím chặt thành một đường.

 

Đi ngang qua mỗi cửa hàng đều phải mua chút đồ ăn, Cửu Anh gần như ăn từ đầu đông thị trấn đến tận đầu tây.

 

Phía tây chính là nơi gần Vu Sơn nhất, có thể thấy rõ trên núi kết giới giăng khắp, nghĩ đến hẳn vì chuyện của Giang Ly mà tăng cường phòng bị, ngay cả tầng mây u ám cũng nhiều thêm mấy tầng.

 

"Hiện giờ Hàn Nha vẫn chưa có tin tức, chúng ta cần chờ một lát. Phía trước có một tửu quán, đến đó đi." Ninh Phất Y lên tiếng.

 

"Này." Cửu Anh kéo tay áo nàng, giơ cái túi tiền đã rỗng trước mặt.

 

Ninh Phất Y liếc qua, đưa tay đè cái túi xuống: "Ngươi đã ăn suốt một dọc đường, người đi đường đều chú ý đến ngươi rồi, cho dù có đói ba ngày cũng không ăn như ngươi thế này được."

 

"Kia là gà quay đó, con cuối cùng rồi." Cửu Anh ném cho nàng một cái nháy mắt quyến rũ.

 

"Không được." Ninh Phất Y kiên quyết, "Đi thôi."

 

Thấy Ninh Phất Y cùng Chử Thanh Thu đã bước vào tửu quán, Cửu Anh hừ một tiếng, vừa định bước theo, thì trước mặt chìa ra một bàn tay trắng gầy, trong tay cầm một túi tiền nặng trịch.

 

Nàng ngạc nhiên ngẩng đầu, chỉ thấy Thu Diệc vẫn tránh ánh mắt, chỉ im lặng giơ túi tiền.

 

"Ồ, bây giờ không sợ ta nữa à?" Cửu Anh cười nhận lấy, "Được, coi như mượn của ngươi, không hổ là đồ đệ Thần Tôn, hào phóng hơn tiểu nha đầu kia nhiều."

 

Nàng còn tiện tay nhéo má Thu Diệc như nhéo con chim nhỏ ngày xưa, rồi vui vẻ xoay người đi mua gà quay, bóng dáng ngập tràn ánh dương.

 

Thu Diệc đưa tay che má, chớp chớp mắt.

 

"Cho ta hai vò đào hoa tửu." Ninh Phất Y gọi chủ quán, rồi dùng tay áo lau ghế dài một lượt, ngẩng đầu cười với Chử Thanh Thu.

 

Ánh sáng trong mắt nàng suýt khiến Chử Thanh Thu bỏng rát, nàng cúi mắt ngồi xuống: "Giờ có thể nói cho ta nghe, ngươi đã nói gì với Giang gia? Không sợ bọn họ ngầm báo cho Bồng Lai, nội ứng ngoại hợp, bí mật xử lý ngươi sao?"

 

"Có Thần Tôn ở đây, Bồng Lai nào dám động đến ta." Ninh Phất Y chống cằm, môi cong lên.

 

"Ta sẽ không cứu ngươi đâu." Chử Thanh Thu đáp.

 

"Đau lòng quá đi." Ninh Phất Y giả bộ, rồi nhận vò rượu từ tiểu nhị, rót đầy chén cho nàng, "Sau khi ngươi mất, ta đến Vu Sơn tìm Giang y tiên, nhận ra gia chủ Giang Vô Ảnh tuy quản chế nàng gắt gao, nhưng lại kỳ vọng rất nhiều, hẳn sẽ không lấy tính mạng nàng ra làm cục diện."

 

"Về nội dung thư, chỉ là cam kết sẽ giúp bọn họ tìm được Giang Ly mà thôi."

 

Chử Thanh Thu nhìn nàng vài cái, rồi hỏi: "Nếu lấy danh nghĩa của ta để cầu kiến, chẳng phải đơn giản hơn sao?"

 

Ninh Phất Y hơi khựng lại, cười gượng: "Lúc đó quên mất Thần Tôn là người chính phái."

 

Chử Thanh Thu dùng ánh mắt như nhìn con heo không làm nên trò trống gì nhìn nàng, Ninh Phất Y vội giải thích: "Nhưng dùng danh nghĩa của ta để tìm Giang Ly, cũng không phải không có lợi."

 

"Ngươi muốn lôi kéo tứ đại thế gia." Chử Thanh Thu đã hiểu, giọng nhạt, "Xem ra cũng không quá ngu ngốc."

 

Ninh Phất Y mỉm cười: "Thì ra trong mắt Thần Tôn, ta rất ngu ngốc?"

 

"Nào, uống đi." Ninh Phất Y đẩy chén rượu qua.

 

"Ta không uống." Chử Thanh Thu nhăn mũi, đẩy chén rượu lại.

 

Ninh Phất Y chợt nhớ lần nàng uống say trước kia, còn nhận nhầm mình thành Thu Diệc, không khỏi cúi mắt cười, hiển nhiên Chử Thanh Thu cũng nhớ nên lỗ tai nàng khẽ hồng.

 

Ninh Phất Y đang định mở lời, thì Cửu Anh bất ngờ từ ngoài cửa bước vào, cúi người ghé tai nàng nói: "Hàn Nha truyền tin về, Giang gia đã đồng ý gặp ngươi."

 

Tin này vốn trong dự liệu, Ninh Phất Y không hề kinh ngạc, đứng dậy ra ngoài, thì thấy bên cạnh lóe lên bạch quang, Chử Thanh Thu đã đổi một dung mạo khác, vẫn là mỹ nhân thanh lãnh, song ngũ quan thay đổi đến tám phần.

 

"Thần Tôn, ngươi đây là..."

 

"Ngươi đã muốn dùng danh nghĩa của mình để giúp, vậy ta tốt nhất không xuất hiện." Chử Thanh Thu nói, nàng hóa Bạch Cốt thành kiếm, giấu kín khí tức.

 

"Vậy ta nên gọi Thần Tôn thế nào, là thuộc hạ của ta, hay là..." Ninh Phất Y cười càng sâu, khiến nữ nhân nhướng mày một cái.

 

"Cứ gọi là đồng bạn." Nàng dứt lời, sải bước hướng về Vu Sơn.

 

Cửu Anh trêu chọc huých vai Ninh Phất Y, rồi cũng sải bước theo sau.

 

Giang gia sơn trang không có gì thay đổi, vẫn tràn ngập mùi dược thảo, chỉ là tiên thị và tộc nhân Giang gia ra vào đều mặt mày nghiêm nghị. Trước cổng có một đồng tử trông coi, thấy Ninh Phất Y thì cúi đầu, dẫn cả nhóm tiến vào trong trang viên.

 

Đi sâu vào tận trong, giữa rừng trúc xanh rậm rạp ẩn hiện một căn nhà, mùi dược thảo càng thêm nồng đậm.

 

Qua hai bậc cửa, liền thấy trong sảnh tối có một chiếc giường mềm, trên giường nằm một người, mặt mũi đoan chính nghiêm nghị, tóc búi bằng khăn lụa, không cài trang sức, trông chừng cũng chỉ ngoài bốn mươi.

 

Chỉ là thân thể gầy gò đến mức khác thường, vừa nhìn đã biết bệnh nặng quấn thân.

 

"Ninh Phất Y." Người kia cất tiếng, ánh mắt sắc như dao lướt mấy vòng trên người nàng, lại đảo qua ba kẻ còn lại, rồi mới quay về nhìn nàng.

 

"Thư ngươi viết, lão thân đã xem. Chỉ là không ngờ ngươi lại dám công nhiên xuất hiện trước mặt tiên môn ta, quả thật là lão thân đã xem nhẹ ngươi rồi." Bà ta hừ lạnh một tiếng.

 

"Vãn bối chẳng phải yêu ma, có gì mà không dám." Ninh Phất Y mỉm cười, không kiêu ngạo cũng chẳng nhún nhường.

 

"Nha đầu Giang Ly ấy thật không chịu nghe lời, bảo nó ở lại bên cạnh ta thì không chịu, bảo nó ít giao du với bọn chẳng ra gì thì cũng không nghe." Giang Vô Ảnh loay hoài duỗi ra bộ móng dài mảnh, chậm rãi mở miệng.

 

"Bọn chẳng ra gì ấy... ý nói là vãn bối sao?" Ninh Phất Y không hề né tránh, nheo mắt cười.

 

Giang Vô Ảnh dường như thấy hứng thú, nhìn nàng thêm mấy lần: "Việc của đứa cháu lão thân đã giao cho lục phái, không cần ngươi nhúng tay. Nhân lúc ta còn chưa đổi ý báo cho Bồng Lai, ngươi hãy mau rời khỏi đây."

 

"Báo cho Bồng Lai? Trước khi Giang Ly mất tích, ở Đan Đỉnh Phủ chỉ có người Bồng Lai, tiên môn và người của Sở Úy Đường. Ta hiện đang đứng trước mặt ngài, chẳng cần bắt Giang Ly; tiên môn lại không thù oán, càng chẳng cần. Ngài là gia chủ Giang gia, hẳn cũng có suy đoán Giang Ly rốt cuộc đang ở trong tay ai, phải không?" Ninh Phất Y thản nhiên đáp.

 

Giang Vô Ảnh vẫn ngắm nghía bộ móng tay của mình, không nói thêm gì.

 

Ánh mắt Ninh Phất Y quét qua gian phòng sạch sẽ, dừng lại nơi góc tường một lát rồi tiếp lời: "Ngài yêu hoa cỏ, nhưng mấy bình cắm hoa đều đã héo khô, hai bên giường quá trống trải, thiếu đi những đồ sứ vốn để trang trí, chắc vừa mới bị đập vỡ. Ngài chịu đồng ý gặp ta, hẳn là vì lục phái vẫn chưa tìm ra manh mối."

 

"Ngài đã sớm lòng như lửa đốt, cần gì phải làm ra vẻ thản nhiên? Giang Ly bị giam giữ thêm một ngày, nguy hiểm lại tăng thêm một phần." Ninh Phất Y mỉm cười.

 

Móng tay Giang Vô Ảnh cứng lại, khẽ cong lên, hiển nhiên là bị nói trúng tâm sự.

 

"Nếu lão thân còn khoẻ mạnh, sao có thể để người ta bắt mất Giang nhi!" Giang Vô Ảnh giận dữ, rút ra một cây gậy đầu rồng từ bên giường, trong sự dìu đỡ của tiên thị mà run rẩy đứng dậy.

 

"Lão thân bất kể ngươi là tiên hay ma, chỉ cần cứu được Giang nhi, thì chính là ân nhân của Giang gia ta!"

 

"Ân nhân thì không dám, đây vốn là việc vãn bối nên làm. Vãn bối chỉ cầu, từ nay bất kể xảy ra chuyện gì, Giang gia sẽ không trở mặt với ta, ấy là tạ lễ rồi."

 

Vừa nói, Ninh Phất Y giơ tay vẽ ra một trận pháp, rồi ấn ngón cái lên. Trận pháp phát ra ánh sáng hồng phấn nhạt.

 

"Lấy khế làm chứng." Nàng nói.

 

Ánh mắt sắc bén của Giang Vô Ảnh dừng lại trên người nàng hồi lâu, rồi mở miệng xác nhận: "Giang gia ta vốn đời đời làm y, chưa từng tham dự ân oán giang hồ. Chỉ cần ngươi không xâm phạm Giang gia, lão thân nhất định sẽ tuân thủ lời hứa."

 

Nói xong, bà đưa tay ấn xuống, trận pháp lập tức chuyển đỏ, coi như có hiệu lực.

 

Ninh Phất Y vung tay thu trận pháp, nghiêm sắc mặt: "Đã vậy, chẳng hay bức huyết thư kia có thể cho vãn bối xem qua?"

 

Giang Vô Ảnh rút từ dưới gối ra bức huyết thư đã bị vò nát, cùng một dải lụa dính máu, đưa tiên thị truyền cho Ninh Phất Y. Nàng đọc xong liền thuận tay đưa cho Chử Thanh Thu, người từ nãy tới giờ vẫn lặng lẽ ngồi một bên quan sát.

 

Bức huyết thư chỉ vẽ một nét ngoằn ngoèo, nhìn không ra là chữ gì, ngay cả Chử Thanh Thu cũng không thể phân biệt, chỉ thấy trong mắt nàng thoáng hiện vài phần lo lắng.

 

Xem ra tình cảnh của Giang Ly e rằng không mấy lạc quan, bức huyết thư này hẳn được viết vội vàng, đến chữ cũng không kịp lưu lại, có thể thấy hoàn cảnh nguy cấp đến nhường nào.

 

Còn tấm lụa dính máu kia rõ ràng vốn là pháp khí của nàng, vậy mà giờ đây chẳng còn chút ánh sáng, chỉ như một mảnh vải cũ nát bỏ đi.

 

"Đây là bút họa của chữ gì?" Cửu Anh ghé đầu nghiên cứu, lẩm bẩm: "Chữ 'cứu' trong 'cầu cứu' à? Nhưng cũng chẳng giống!"

 

Chử Thanh Thu lặng lẽ trầm tư một hồi, chợt kéo nhẹ tay áo Ninh Phất Y, khẽ nói: "Có khi nào... chẳng phải chữ, mà là họa?"

 

Ninh Phất Y khẽ nhướng đôi mày liễu, rồi xoay đầu nhìn sang Giang Vô Ảnh đang chăm chú dõi mắt, cất giọng thăm dò: "Vãn bối lần trước đến Vu Sơn, từng nghe mấy người cầu y hỏi thuốc nhắc tới chuyện của Giang thiếu chủ cùng một nữ tử, không biết..."

 

"Việc đó cùng chuyện này có liên can gì?" Ánh mắt Giang Vô Ảnh thoáng chốc trở nên lạnh lùng, giọng sắc bén: "Lão thân chẳng biết bọn họ tung tin vớ vẩn những gì, chỉ e làm hoen ố thanh danh Giang gia ta!"

 

Ninh Phất Y cười mỉa, kéo chiếc ghế gỗ lim bên cạnh, vốn định tự mình ngồi xuống, lại chợt nghĩ gì đó, bèn đẩy ghế sang phía Chử Thanh Thu.

 

"Giang Ly lúc này chẳng biết đang chịu khổ nhục ra sao, ngài nên biết bọn người Bồng Lai vốn ngoài mặt ra vẻ đạo mạo, song thủ đoạn lại vô cùng tàn độc." Ninh Phất Y nói lời dọa nạt, rồi chậm rãi nói tiếp: "Ta nghe đồn nữ tử kia là một xà yêu, có thật vậy không?"

 

Giang Vô Ảnh hừ lạnh, gương mặt đầy bất mãn, song vẫn nghiêng đầu né tránh, coi như thừa nhận.

 

"Thì ra là thật." Ninh Phất Y gật đầu, lại quay sang Chử Thanh Thu, ánh mắt thoáng nhu hòa: "Ngươi xem, hình dạng này, chẳng phải giống một con rắn sao?"

 

Chử Thanh Thu khẽ mở to mắt: "Đúng vậy."

 

"Yêu vật kia đã sớm bị diệt, sao có thể còn dây dưa đến giờ?" Giang Vô Ảnh cất giọng hừ lạnh, "Năm xưa ả ta mê hoặc Giang nhi, gây nên đại họa, bị tiên môn truy sát đến tận Đông Hoang, cuối cùng bị trừ khử, ngay cả hài cốt cũng hóa thành tro tàn chẳng còn dấu vết."

 

Ninh Phất Y nắm chặt quyền, nghiêng đầu nhìn Chử Thanh Thu.

 

"Vậy nên năm xưa ngài vì Giang Ly mà chỉ định hôn phối cùng nam tử, là bởi vì..."

 

"Lão thân sống mấy trăm năm, chưa từng thấy chuyện trái luân lý cương thường đến vậy. Nghĩ rằng Giang nhi cũng chỉ bị yêu mê hoặc, nên mới sớm định hôn nhân cùng nam tử, để nàng chóng ngày thành thân, kế thừa Giang gia mới là chính đạo."

 

"Nhìn ra được, ngài quả thực đã sống mấy trăm năm, tư tưởng cũng già nua cổ hủ cứng nhắc chẳng ít." Cửu Anh vân vê lọn tóc, cười khẩy chen vào.

 

"Còn hai kẻ này là ai?" Giang Vô Ảnh đưa mắt nghiêm nghị lướt qua, sắc mặt chẳng mấy hòa nhã.

 

"Thuộc hạ." Ninh Phất Y điềm nhiên đáp.

 

"Thế còn nha đầu này?" Ánh nhìn hồ nghi của Giang Vô Ảnh rơi lên người Chử Thanh Thu, trong lòng mơ hồ cảm thấy nàng khí độ bất phàm, song nhất thời chẳng nhận ra lai lịch.

 

Ninh Phất Y bất chợt vươn tay, nhân lúc Chử Thanh Thu không đề phòng liền đan chặt mười ngón, kéo nàng từ trên ghế đứng lên, rồi còn đưa tay khẽ lau đi những giọt mồ hôi vốn chẳng hề tồn tại.

 

"Ngài nói xem?" Ninh Phất Y nghiêng đầu nhìn Giang Vô Ảnh, bàn tay vẫn nắm chặt không buông, "Phiền người thu xếp một gian tịnh thất, chúng ta cần thương nghị đôi lời."

 

Sắc mặt Giang Vô Ảnh thoáng xanh đen, bà ta nhìn đôi tay đang nắm chặt của hai người, tựa hồ thấy vật gì chướng mắt, khóe môi run rẩy một thoáng, mới lạnh giọng: "Đương Quy, dẫn họ đi."

 

Đợi khi mấy người xoay người rời bước, bà ta chợt mở miệng, nhưng ánh nhìn lại rơi thẳng về phía Chử Thanh Thu: "Nhìn xem ngươi có lẽ là người trong tiên môn, hành sự cần phải tuân thủ lễ giáo, chớ vì tuổi trẻ mà lạc bước tà đồ."

 

Ninh Phất Y thấy bà ta nhằm vào Chử Thanh Thu, liền định quay người phản bác, nào ngờ Chử Thanh Thu lại bước thêm một bước dựa sát vào nàng, tay còn lại cũng nhẹ nhàng khoác lên cánh tay nàng, tư thế thân mật dựa kề.

 

Rồi nàng ngoái đầu lại, đôi mắt băng lãnh nhìn về phía Giang Vô Ảnh: "Vãn bối, thụ giáo."

 

Cửu Anh cùng Thu Diệc đưa mắt nhìn nhau, Cửu Anh lấy tay che miệng, suýt bật cười thành tiếng.

 

"Còn ngẩn ra làm gì, đi thôi." Chử Thanh Thu kéo tay Ninh Phất Y, chẳng hề để tâm tới sắc diện u ám của Giang Vô Ảnh, bước thẳng ra ngoài cửa.

 

Vào đến gian phòng, hạ xong kết giới, Cửu Anh mới phá ra cười ha hả, eo lưng cười đến uốn cong như cây rong biển: "Nha đầu? Thần Tôn không biết đã sống hơn bà ta mấy trăm tuổi, câu này e rằng bà ta phải tổn thọ mất thôi! Điểu Nhi, sư tôn nhà ngươi chắc đời này chưa từng nghe qua giọng điệu như vậy nhỉ, chỉ đổi một gương mặt thôi mà lại chịu lép như thế!"

 

"Đã từng nghe rồi." Thu Diệc đáp, "Năm xưa ở Kỳ Quốc, ngươi cũng đã từng nói với người."

 

Cửu Anh ngưng cười.

 

Chử Thanh Thu thản nhiên rút tay khỏi lòng bàn tay Ninh Phất Y, chỉnh lại tà váy ngồi ngay ngắn: "Được rồi, Giang y tiên sinh tử chưa tỏ, các ngươi còn ở đó mà bỡn cợt?"

 

Nàng quay sang Ninh Phất Y: "Ngươi nghĩ được gì, nói ra đi."

 

Ninh Phất Y cũng nghiêm mặt lại. Nàng lấy ngón trỏ thấm ít trà, vẽ xuống mặt bàn hình dạng đã thấy trong huyết thư. Nước loang ra hai bên, nhìn kỹ càng giống một con rắn uốn khúc.

 

"Chữ viết của Giang Ly ta từng thấy, mỗi nét đều mạnh mẽ như đao phong, cho dù hốt hoảng cũng chẳng thể viết ngoằn ngoèo thế này. Thêm vào việc ta đã biết chuyện xà nữ, nên ta nghĩ huyết thư ấy chính là vẽ một con rắn."

 

"Nhưng bọn họ đều nói xà nữ đã chết rồi, người đã chết sao có thể bỗng dưng xuất hiện?" Cửu Anh cau mày.

 

Ninh Phất Y khẽ liếc nàng một cái, rồi dùng cằm chỉ chỉ về phía Chử Thanh Thu.

 

"Ồ, có thể đấy." Cửu Anh búng tay một cái.

 

Chử Thanh Thu thở một hơi thật dài, coi như không nghe thấy lời bọn họ.

 

"Sau đó ta lại nhớ tới một người. Ba mươi năm trước ở Giang gia, ta từng bị một kẻ của Bồng Lai tên gọi Hắc Lân truy sát. Khi ấy ta đã nhận ra sự khác thường của Giang Ly, nàng ta nhìn chằm chằm người kia rất lâu, phản ứng cũng rất lớn, như thể đã từng gặp qua vậy."

 

"Về sau chuyện nối tiếp quá nhiều, ta cũng không để tâm. Nay nghĩ lại mới cảm thấy quái lạ." Ninh Phất Y nói.

 

"Ta từng đấu qua với Hắc Lân, thực lực sâu không lường được, chẳng giống người thường, ngay cả ta cũng còn kiêng dè ba phần." Cửu Anh xoa cằm, đôi mắt sáng rực: "Ngươi muốn nói, Hắc Lân chính là xà nữ năm xưa?"

 

Ninh Phất Y lắc đầu: "Chuyện này ta không dám chắc, nhưng người Bồng Lai vốn đều là bán thần, ngoài Hắc Lân, ta thực không nghĩ còn có ai khác có thể ứng với chữ 'xà' này."

 

"Có lẽ..." Thu Diệc nhẹ giọng nói, "nó không chỉ một người, mà là một nơi chăng?"

 

"Giang Ly sẽ không hồ đồ đến thế, những nơi có thể dùng xà làm ký hiệu thì đếm không xuể: Xà đảo, Xà sơn, Hắc Xà hải, Bạch Xà tuyền. Nàng đã để lại huyết thư, thì dấu vết con rắn này ắt phải mang ý chỉ rõ ràng."

 

Ninh Phất Y nói xong liền nhìn sang Chử Thanh Thu, như đang yêu cầu một sự tán thành: "Ta nói có đúng không?"

 

"Ừm." Chử Thanh Thu gật đầu.

 

Khóe môi Ninh Phất Y cong lên, nàng chạm vai Cửu Anh: "Thử liên hệ với Vân Khách, dò hỏi xem Hắc Lân giờ ở đâu."

 

"Được thôi~" Cửu Anh kéo dài giọng, từ trong ngực lấy ra một phiến lông vũ, vận công cho bừng lên ánh đỏ.

 

"Có lẽ sẽ tốn chút thời gian, chúng ta đợi xem."

 

"Được rồi, nơi này mùi dược quá nồng, ta ra ngoài hít thở một chút." Chử Thanh Thu nói xong, một mình bước ra khỏi phòng.

 

Giang gia sơn trang vốn rộng rãi, ngay trước cửa khách phòng cũng là một tiểu viện thoáng đãng. Nàng dừng dưới một gốc hoa, hít vài hơi hương hoa, mới thấy mùi dược khí tan đi.

 

Vốn định thuận tay dò xét xung quanh nên âm thầm mở rộng thần thức. Thấy chẳng có dị thường nàng định thu về, nhưng bất chợt lại nghe thấy tên Ninh Phất Y. Các ngón tay đang đặt trước ngực khẽ siết lấy vạt áo.

 

Là hai tiểu tiên thị đang nói chuyện, trong đó có một người chính là Đương Quy, kẻ dẫn họ vào đây.

 

Nàng ta dừng chổi quét hoa rơi, hai ngón cái chạm nhau: "Ngươi có nhìn thấy không, vị đường chủ Sở Úy đường Ninh Phất Y kia, cùng đi với nàng ta, vị mỹ nhân ấy hình như chính là người nọ."

 

Tiểu tiên thị kia che miệng: "Thật hay giả?"

 

"Gạt ngươi làm gì?" Đương Quy vừa quét hoa, miệng lại lắm lời, "Ta xem họ hết sức thân mật. Chỉ là cái danh của Ninh Phất Y kia thật chẳng tốt, nghe nói là phong lưu thành tính, nam nữ đều chẳng chừa. Trong Sở Úy đường, hễ nam nữ nào có chút tư sắc đều bị nàng chiếm hết."

 

Tiểu tiên thị kia càng kinh ngạc: "Thật hay giả?"

 

"Ngươi không thể nói được câu nào khác sao?" Đương Quy hất cánh hoa trong tay, "Hôm đó ở Đan Đỉnh Phủ ta cũng có mặt, tận mắt thấy nàng ôm cả một đám mỹ nhân, ai nấy đều là tuyệt sắc cả."

 

"Người vừa mang tới đây cũng là một tuyệt sắc giai nhân. Đáng tiếc, sợ rằng đã lọt vào độc thủ." Đương Quy lắc đầu than thở.

 

Lời vừa dứt, trên đầu chợt nổi lên trận cuồng phong, cuốn đám cánh hoa vừa quét tụ lại bay tán loạn, khiến hai tiểu tiên thị hét ầm một trận, loạn tung tùng phèo.

 

Chử Thanh Thu vội thu thần thức về, quay đầu liền thấy bóng người áo đen thẳng tắp đứng trên bậc thềm, lông mày như vẽ bằng mực than đang khẽ chau lại, ánh mắt xa xăm xuyên qua tường viện.

 

"Bốn bề đều là tiên nhân mà còn dám bịa đặt điều xấu, đầu óc chẳng minh mẫn gì." Ninh Phất Y thấp giọng nói.

 

Chử Thanh Thu liếc nhìn nàng một cái, rồi quay lưng ngắm mưa hoa rơi đầy.

 

Ninh Phất Y cất bước đến sau lưng nàng: "Thần Tôn sẽ không thật sự tin mấy lời đó chứ?"

 

"Ta đã hóa thành kẻ khác, không cần gọi Thần Tôn." Chử Thanh Thu chắp tay sau lưng, nhàn nhạt đáp.

 

"Vậy thì gọi gì, chẳng lẽ còn gọi là 'thẩm thẩm'?" Ninh Phất Y cố ý trêu ghẹo.

 

Thấy Chử Thanh Thu không mở miệng, Ninh Phất Y mới ngoan ngoãn thu nụ cười, bước vòng ra trước mặt, muốn đưa tay vòng lấy thắt lưng nàng, nhưng lại bị đối phương rút tay ra: "Ninh Phất Y, trước đây là ta trốn tránh ngươi, nên ngươi làm thế nào ta cũng mặc kệ. Nhưng nay đôi bên đã nói rõ, nếu ngươi còn hồ nháo, ta tuyệt sẽ không tha cho ngươi!"

 

Lời tác giả:

 

Thần Tôn có lòng chiếm hữu rất mạnh đó nha~

Bình Luận (0)
Comment