Ninh Phất Y ngẩn ra một thoáng, hơi nóng từ mặt ập đến, nàng vô thức đưa tay phải lên, đặt trên vai phải của Chử Thanh Thu.
Nữ nhân liền thuận thế ngã vào vai nàng, Ninh Phất Y trong lòng rung động, hai tay ôm trọn lấy người kia, chặt chẽ che chở vào lòng.
Chử Thanh Thu thật sự rất gầy, nhìn bề ngoài dáng người thanh mảnh thon dài, ôm vào vòng tay là có thể ôm trọn. Ninh Phất Y chẳng rõ trong lòng là tư vị gì, chỉ biết cứ thế ôm chặt, thay nàng chắn đi những ngọn gió vốn dĩ chẳng có chút tác động tới nàng.
Một Chử Thanh Thu kiên nghị sẽ khiến lòng người hướng về, nhưng lúc nàng lộ ra dáng vẻ yếu mềm thế này, lại càng khiến người ta phát cuồng.
"Từ lúc Vô Tình Đạo bị phá, tâm tư của ta liền hỗn loạn. Ngày trước ta chỉ cho rằng thủ hộ thương sinh là số mệnh của ta, mọi hy sinh so ra đều chẳng đáng kể."
"Nhưng từ sau khi Vô Tình Đạo bị phá, ta có được vui buồn như người thường, thế mà những ngày tháng lại trở nên khó sống hơn nhiều." Mấy sợi tóc Chử Thanh Thu khẽ cọ dưới cằm Ninh Phất Y.
"Người ở thế gian, nào có thể vô tình. Ngay cả những thần minh buộc ngươi tu Vô Tình đạo, chẳng phải cũng khó thoát khỏi khống chế của lưới tình sao?" Ninh Phất Y nói, "Người có tình, mới gọi là nhân thế."
"Không sao, hiện tại đã có ta ở đây." Ninh Phất Y vỗ nhẹ vai nàng.
Vai Chử Thanh Thu khẽ run nhẹ một cái.
Mà cách đó chẳng xa, có hai bóng người lén lén lút lút nằm phục trong lớp lông xù, mượn Bạch Lân che chắn mà dòm ngó về phía này.
"Đây nào phải Y Y của chúng ta cưỡng bách, rõ ràng là sư tôn ngươi chủ động nha!" Cửu Anh cười, bờ môi đỏ rực như lửa, hai tay vòng quanh vai mình bắt chước dáng điệu của Ninh Phất Y.
Thu Diệc chẳng nói một lời, nhưng gương mặt đã đỏ bừng, chỉ cảm thấy cảnh tượng này có phần phá vỡ nhận thức của nàng.
"Hay là đến hỏi hai nàng ấy thử coi, ta đâu phải con người, làm sao biết người phàm các ngươi nghĩ gì?" Cửu Anh vừa nói vừa quay đầu, bỗng đưa tay vỗ một cái lên hông Thu Diệc, "Điểu Nhi, ngươi nằm thấp xuống, kẻo lát nữa để các nàng thấy, lại phí hoài cảnh đẹp!"
Thu Diệc bị ngón tay ngọc mảnh khảnh đánh bất ngờ vào eo, suýt nữa kêu thành tiếng, lập tức nằm rạp xuống, hai tay che miệng, vành tai đỏ lựng.
Cửu Anh chẳng ngờ nàng sẽ phản ứng đến thế, còn tưởng tay mình dùng lực quá mạnh khiến nàng đau, bèn cúi xuống hỏi: "Ngươi sao vậy..."
Song lời vừa dứt, nữ tử vốn nằm rap kia lại giật mình thoái lui, vai Bạch Lân khẽ run lên, hai thân ảnh đang ẩn nấp liền lộ ra giữa xuân phong.
Chử Thanh Thu lập tức vèo một cái rút khỏi vòng tay Ninh Phất Y, gương mặt hơi đỏ, lạnh lùng nhảy vào trong mây.
Nàng trấn tĩnh nói: "Các ngươi nghỉ đi, ta đi xem cách Hiên Viên Quốc còn bao xa."
Nói dứt lời, bạch y tung lượn trong mây, bóng hình vội vã chạy trối chết lẩn đi.
Ninh Phất Y hoàn hồn lại, cúi đầu nhìn lòng bàn tay mình, buồn cười khép lại bàn tay, rồi trách móc liếc về phía Cửu Anh, chỉ nhận được một cái nhún vai khó hiểu.
Ước chừng một nén nhang sau, Chử Thanh Thu mới đạp mây quay lại. Nàng mang theo hơi nước ẩm ướt, hạ xuống lưng Bạch Lân, thu hồi Bạch Cốt dưới chân, thản nhiên nói: "Phía trước chính là vô biên sa mạc, di chỉ Hiên Viên Quốc ẩn trong đó. Nơi kia thường nổi cát bụi, yêu ma hoành hành, chúng ta vẫn nên cẩn thận."
"Được." Ninh Phất Y gật đầu, nàng cũng đứng lên, phóng mắt nhìn về biển mây cuồn cuộn nơi xa.
"Ngoài ra..." Chử Thanh Thu lại nói, "Hướng tới Hiên Viên Quốc, không chỉ có chúng ta."
"Còn có ai?" Ninh Phất Y nhướng mày.
"Người của Tiên môn." Chử Thanh Thu đáp.
Cửu Anh lúc này đang ở bên cạnh vươn vai lười biếng, nghe thấy thế hạ cánh tay thon dài xuống, mở miệng mắng: "Ta đã biết lão yêu bà kia chẳng đáng tin, chúng ta vừa chân trước rời đi, chân sau bà ta liền báo tin cho Tiên môn!"
Ninh Phất Y dường như sớm đã đoán được, không lấy làm kinh ngạc, khẽ cười nói:"Ta vốn chưa từng trông mong bà ta sẽ hoàn toàn tin chúng ta. Dù sao Tiên môn cũng chẳng phải Bồng Lai, không sao đâu."
"Thần Tôn, ngươi có nhìn rõ là môn phái nào không?" Ninh Phất Y lại hỏi.
"Chỉ đảo mắt quét qua, có vài gương mặt quen, hẳn là Thiên Huyền Kiếm Tông cùng Vân Tế Sơn Môn, ngoài ra còn có mấy người của Phi Hoa Giáo, số lượng cũng không nhiều."
Ninh Phất Y gật đầu: "Vậy thì tốt, chỉ cần không cản trở chúng ta thì mặc kệ họ."
Bạch Lân cúi mình, lao vào tầng mây dày đặc như thành lũy. Chờ mây mù trước mắt tan đi, mênh mông sa mạc đã trải dài dưới chân, xa xa như mặt đất nứt toác, núi non lạ lẫm dựng đứng, mấy luồng khói bụi từ xa cuộn đến, quét qua mặt đất vốn hoang tàn.
Trên trời bay đi quá mức thu hút, bởi vậy khi tiến vào sa mạc, mấy người liền đáp xuống đất tiếp tục đi bộ.
"Nơi này sát khí thật nặng." Thu Diệc vừa đi vừa nói, chân không cẩn thận rơi vào khe nứt, lại phải gắng sức rút ra, "Những khối đá này từ trong đất trồi lên, che chắn hoàn toàn tầm mắt, nhìn xem phía sau lưng mà lạnh cả người."
Lời nàng không sai, từ khi hạ xuống, bốn phía toàn là khối đá bị ăn mòn chồng chất, cứ ba bước liền có một tảng chắn ngang, quỷ dị vô cùng.
Ninh Phất Y duỗi tay, rót một tia tiên lực vào khối đá. Quả nhiên không chỉ tảng đá không vỡ, mà ngay cả tiên lực cũng bị hút sạch, chẳng thấy tung tích.
Ninh Phất Y cùng Chử Thanh Thu nhìn nhau một cái, phủi tay nói: "Sát khí bị hút vào đá, nếu ta không đoán lầm, thì hẳn chúng ta đã bước vào địa giới xưa kia của Hiên Viên Quốc."
"Đâu còn dáng dấp thành trì gì nữa, chẳng qua chỉ là một bãi đất hoang trơ trụi." Cửu Anh phủi bụi trên người, hết sức né tránh những chỗ nứt nẻ.
Nàng đưa tay chạm vào một khối đá cao bằng mấy người, chợt thân thể run khẽ, khẽ bật ra một tiếng kinh hô.
"Sao vậy?" Ninh Phất Y thoáng chốc đã tới bên cạnh, Thu Diệc cũng vội bước chạy tới.
"Không có gì." Cửu Anh vội vàng lắc đầu, ánh mắt dán chặt trên tảng đá lớn, giữa mày dồn lại nỗi khó hiểu, "Chỉ là vừa rồi mắt ta bỗng đau nhói."
"Giống như có người đang nhìn ta vậy."
Nghe thế, cả hai người đều nổi da gà, Ninh Phất Y liền vỗ mạnh lên lưng nàng: "Đừng có dọa người."
Cửu Anh bị nàng vỗ đến rụt ánh mắt về, liếc nàng một cái đầy oán trách, rồi nhắm mắt tản ra thần thức. Nhưng chẳng bao lâu liền đột ngột mở mắt, trong lòng run sợ, một phen nắm chặt vai Thu Diệc lùi liền mấy bước.
"Không được, nơi này sát khí quá nặng, thần thức chẳng thể trải ra. Dù miễn cưỡng mở rộng cũng sẽ nhanh chóng bị sát khí ăn mòn."
"Quả nhiên chuyến này không hề đơn giản." Ninh Phất Y đưa nàng một viên đan dược thanh tâm tĩnh khí, "Cho nên đừng vọng động thần thức nữa. Đến ngươi còn bị ảnh hưởng, nếu đổi lại là kẻ thần thức yếu kém, e đã bị sát khí nuốt mất."
Nàng dặn Thu Diệc chăm sóc cho Cửu Anh, rồi nhanh bước tiến về phía Chử Thanh Thu: "Chúng ta đi tiếp thôi, thừa lúc còn có ánh sáng ban ngày. Đợi đến khi đêm xuống, sợ là sẽ càng khó đi."
Chử Thanh Thu không nói gì, chỉ gật đầu, sau đó quay người bước vào giữa những khối đá sừng sững. Ninh Phất Y theo kịp, sóng bước theo nàng, khẽ hỏi nhỏ: "Nếu Thần Tôn sợ thì cứ nắm tay ta."
"Lại không có quỷ, sợ cái gì." Chử Thanh Thu liếc nàng một cái.
"Chỗ này vốn là di chỉ cổ quốc, lúc Hiên Viên Quốc diệt, tất lưu lại không ít oan hồn. Địa thế nơi đây lại quá quỷ dị, khó đảm bảo không có uế vật gì." Ninh Phất Y nói.
Lời nàng vừa dứt, tay áo đã bị lực đạo đâu đó làm cho trĩu nặng xuống.
Ninh Phất Y cười cười.
"May mà chúng ta đã sớm xuống đi bộ, các ngươi nhìn kìa." Phía sau, Cửu Anh bỗng chỉ lên trời cất lời. Vài người lập tức ngẩng đầu, thấy mặt trời đỏ rực ban nãy đã bị tầng tầng u ám nuốt mất, chẳng còn tung tích.
"Đều là chướng khí nồng đậm." Ninh Phất Y thu lại ánh mắt, lớp u ám kia như cố tình giam hãm bọn họ dưới đất, đè nặng xuống như cái nắp đen ngòm.
Ngay khi mấy người còn giơ tay che mắt, từ xa bỗng truyền đến tiếng khóc gào thê lương chói tai, Ninh Phất Y lập tức triệu xuất Nga Mi Thứ, dõi về hướng phát ra tiếng khóc. Tiếng gào càng lúc càng gần, thảm thiết khiến da đầu tê dại.
"Khóc than oán hận đến mức long trời lở đất như vậy, rốt cuộc là hạng người nào mới có thể phát ra?" Cửu Anh lùi lại mấy bước, nói.
"Đây không phải tiếng khóc, mà là cuồng phong xuyên qua những khối đá này phát ra." Chử Thanh Thu lạnh lùng mở miệng, một phen kéo Ninh Phất Y ra sau lưng mình, "Cẩn thận, gió đến rồi!"
Mấy người vội vàng cúi đầu, mà đúng lúc ấy, cơn cuồng phong hung mãnh gào rít lao tới, thổi to đến mức khiến bọn họ xiêu vai lệch người. Ninh Phất Y lập tức vung tay ngưng tụ tiên lực thành một tấm khiên, chân ghìm chặt xuống đất mới miễn cưỡng đứng vững.
Tiếng gào của cuồng phong dường như càng khiến Cửu Anh khó chịu, nàng ôm đầu khụy xuống, vẻ mặt đau đớn. Chử Thanh Thu thấy vậy bèn vung ra một dải lụa trắng, Thu Diệc nhanh tay quấn lấy lụa vào cổ tay để khỏi bị thổi bay, còn tay kia phóng tiên lực, che chở trước người Cửu Anh.
"Cửu Anh!" Nàng gào lên giữa gió cát.
"Chính là thanh âm này, thính lực thần thú mẫn cảm, phản ứng của nàng mạnh hơn chúng ta nhiều. Mau phong ấn thính giác!" Ninh Phất Y vội điểm mấy chỉ lên người mình, mới cảm thấy cơn tim đập rối loạn dễ chịu hơn phần nào.
Chử Thanh Thu đương nhiên đã sớm kịp phản ứng, còn Thu Diệc thì học theo, loạng choạng quỳ xuống, nhét hai miếng vải vào tai Cửu Anh, lúc này nàng mới ngã oặt xuống đất.
"Đáng chết, ồn chết đi được." Cửu Anh nghiến răng yếu ớt nói.
Bạch Lân vốn nấp trong túi áo Chử Thanh Thu lúc này cũng bị hất văng ra ngoài, bốn móng quào loạn trên đất, thân hổ trắng nặng nề như cục bông bị thổi lăn lóc.
May thay Ninh Phất Y kịp phản ứng, một phen tóm lấy đuôi nó, kẹp vào nách.
Bạch Lân có vẻ cũng bị tiếng gió làm choáng váng, tứ chi mềm oặt, mắt trợn trắng.
"Cơn gió này thật quái dị, không biết bao giờ mới dừng, nơi đây cũng chẳng có chỗ nào tránh hiểm. Trên thì trọc khí, dưới lại cuồng phong, ta thấy chẳng phải cổ quốc gì, mà là một cái bẫy tuyệt hảo thì có!" Ninh Phất Y cố hét lên, song chính nàng cũng chẳng nghe nổi tiếng nói của mình.
Nàng thử kết trận dựng lên kết giới, thế nhưng bất kể mạnh mẽ đến đâu, trận vừa hạ xuống đất liền tan biến trong chớp mắt.
Nơi này quá mức quái lạ, như thể trong u minh có vật gì đó chi phối, khiến pháp trận vô hiệu.
Chử Thanh Thu đọc khẩu hình hiểu rõ nàng nói gì, đôi mắt chợt mở lớn, vung tay ra hiệu: "Đá đang chuyển động!"
Ninh Phất Y ngẩng mắt nhìn, quả nhiên, mấy khối đá chắn ngang phía trước đã lặng lẽ dời chỗ, sắp thành hai lối dài kéo sâu vào tận cùng sa mạc. Giữa đường cát bụi mịt mù, chẳng thấy đâu là điểm dừng.
"Làm sao đây, bốn người chúng ta cùng đi một đường hay mỗi bên một ngả?" Cửu Anh đã khôi phục chút khí lực, đứng lên vung ra hồng quang chống chọi cuồng phong, "Cũng chẳng thể mãi đứng chờ một chỗ, phía sau lại có gió nữa rồi."
Nàng nói chẳng sai, phía sau lưng gió cát như mãnh thú gầm rít xông tới, cao ngất hợp cùng tầng trọc khí, tựa như muốn bức họ phải tiến lên.
"Ta xem chốn quỷ quái này là muốn phân tán lực lượng của chúng ta. Cứ đi chung một đường, xem nó có thể dẫn chúng ta đến đâu!" Ninh Phất Y dứt lời, liền chỉ sang con đường bên phải, ra hiệu cả nhóm đi theo lối này.
"Được rồi, mỗi người đi một bên!" Cửu Anh vung tay với nàng.
Ninh Phất Y giật mình, lúc này mới nhớ trong tai mình vẫn còn nhét vải, vừa định dùng tâm niệm truyền âm nhắc lại, thì sau lưng gió dữ đã ập đến, lập tức thổi trời đất mịt mù, nhật nguyệt vô quang. Nàng bước chân loạng choạng mấy bước, ngã vào khe đá bên phải, trong hoảng loạn vội vươn tay níu chặt một người, kéo kẻ ấy giữ bên cạnh.
Nào ngờ đối phương lập tức hất nàng ra, mắng: "Ninh Phất Y, ngươi nhìn kỹ xem ta là ai!"
Ninh Phất Y nheo mắt, rồi mở to mắt nhìn, kẻ đứng trước mặt quả nhiên là Thu Diệc. Nàng lập tức lùi lại một bước, đưa tay giấu ra sau lưng.
Thu Diệc hiển nhiên cũng vô cùng lúng túng. Lúc này gió đã dần yếu đi, nàng siết chặt song đao trong tay, không nói thêm một lời.
Ninh Phất Y liền mượn khế ước truyền âm cho Cửu Anh: "Ngươi cùng Thần Tôn ở chung một chỗ?"
Bên kia lập tức trả lời: "Chứ không thì sao?"
Ninh Phất Y vừa thở phào, lại vừa dở khóc dở cười, trong lòng thầm trách: "Ta bảo đi cùng một bên, ngươi lại cứ cố ý tách ra, chúng ta thực sự chẳng có chút ăn ý nào sao?"
"Lỗ tai lão nương bị bít kín, cũng đâu biết khẩu hình, sao đoán được ngươi nói cái gì?" Cửu Anh mở miệng cãi lại, "Mau đi đi, Thần Tôn của ngươi rất đáng tin, thay ta chắn hết bão cát, giờ chúng ta đã đi được nửa đường rồi."
"Ngươi không được đến gần nàng..." Lời Ninh Phất Y còn chưa dứt, bên kia đã im lặng, nàng chỉ đành hậm hực thu lại tâm thần, siết chặt Nga Mi Thứ.
"Đi thôi." Nàng nói với Thu Diệc.
Tiếng gào thê lương kia đã nhỏ đi nhiều, cho dù không bịt tai cũng không còn ảnh hưởng. Ninh Phất Y xách Bạch Lân trong tay lắc cho nó tỉnh, rồi ném vào Nhất Niệm Châu, sau đó hai người một hổ men theo con đường ghép bằng đá mà tiến lên.
Chưa đi được bao xa, con đường phía sau đã bị đá xáo trộn, thế nhưng không ai trong bọn họ nghe thấy tiếng đá dịch chuyển.
"Chỗ này thật quỷ dị, xem ra chẳng phải nhân lực có thể tạo thành." Ninh Phất Y mở miệng phá tan im lặng. Cả người nàng phủ đầy bụi cát, nhưng nàng lại chẳng buồn để ý.
"Hiên Viên Quốc." Thu Diệc bỗng nói, thấy Ninh Phất Y quay nhìn thì hạ giọng: "Quốc thổ hữu linh, có lẽ chính quốc gia cổ xưa này đang bài xích hết thảy kẻ xâm nhập."
Ninh Phất Y nhìn nàng, gật đầu: "Chắc là như vậy."
Thu Diệc bỗng run lên một cái, khi bắt gặp ánh mắt nghi hoặc của Ninh Phất Y, liền siết chặt song đao trong tay, khẽ nói: "Ta cũng cảm giác được có người đang nhìn chằm chằm chúng ta."
Ngữ khí ấy khiến Ninh Phất Y lạnh cả người, nàng ngoái lại dò xét một vòng, rồi gật đầu: "Được rồi, đi nhanh lên, bão cát lại tới rồi."
Ninh Phất Y có thể cảm giác được, càng đi về phía trước những tảng đá xung quanh càng vươn cao vời vợi, như vô số mãng xà xếp thành hàng, lè lưỡi rắn cúi xuống giám thị hai người.
"Ninh Phất Y!" Thu Diệc bỗng mở miệng, lại còn bước gần thêm: "Ta có chút sợ hãi."
Ninh Phất Y khựng lại, quay đầu nhìn nàng, ánh mắt thâm trầm: "Ồ?"
"Chúng ta... cùng đi với nhau được không?" Thu Diệc lại nói, nàng đưa ra bàn tay thon dài, rụt rè run rẩy.
Ninh Phất Y ngắm nàng một hồi, rồi khóe môi khẽ cong: "Được thôi."
Nhưng ngay khi đầu ngón tay sắp chạm tới, hư không bỗng lóe sáng, Nga Mi Thứ trong tay nàng lập tức biến hóa từ giới chỉ mà ra, lấp lánh hàn quang dưới màn u ám.
Đồng thời, "Thu Diệc" cũng vung đao chém xuống. Nga Mi Thứ chạm phải trường đao, lực va chạm làm tay phải Ninh Phất Y tê dại, nàng lập tức ném ra Nga Mi Thứ, ngửa đầu tránh lưỡi đao thứ hai xé gió chém tới. Miệng nàng khẽ niệm chú, lôi điện màu hồng phấn từ trên không giáng xuống, nổ tung ngay tại chỗ "Thu Diệc" đang đứng, bổ ra một khe rãnh sâu hoắm.
Thân ảnh "Thu Diệc" lại như xà uốn éo lượn đến bên nàng, trường đao lần nữa đâm thẳng vào ngực. Lông mày Ninh Phất Y khẽ nhíu, lập tức đưa tay gạt ra cổ tay đối phương, đau đến nỗi môi đỏ mím chặt. Ngay sau đó, nàng xoay người đón lại Nga Mi Thứ rơi xuống từ không trung, chuẩn xác đâm vào tim "Thu Diệc".
Ngay lúc đó, "Thu Diệc" tựa như bao gạo bị rò rỉ, thân thể vốn cao gầy cân xứng của nữ tử nhanh chóng xẹp lép, cuối cùng biến thành một cái bao da người, mềm oặt ngã xuống đất.
Ninh Phất Y đưa bàn tay bị chấn động đỏ rực xoa lên cánh tay, hít sâu rồi cúi người, lấy chân khều khều bao da kia. Ngũ quan tuy méo mó, song vẫn nhận ra là gương mặt một thiếu nữ, hoàn toàn không phải Thu Diệc.
Nàng thở phào, nhưng cũng cảm thấy hàn khí thấm vào tận xương. Nếu tấm da người này cũng là kẻ xông vào, vậy Thu Diệc hiện tại chính là mất tích...
Nàng lắc đầu, không dám nghĩ sâu, chỉ biết đường quay ngược về đã hoàn toàn bị đá núi xáo trộn, chẳng phân được phương hướng.
Hơn nữa, ở trong làn chướng khí này, mỗi lần vận dụng tiên lực đều sẽ dẫn chướng khí nhập thể. Vừa rồi nàng chỉ giáng một đạo thiên lôi, mà lúc này tứ chi đã thấy nặng nề.
"Cửu Anh!" Nàng lại dùng khế ước nối liền, "Ngươi đi hỏi Chử Thanh Thu một câu — Lần đầu tiên chúng ta hôn nhau là ở đâu?"
Chốc lát sau, từ phía Cửu Anh truyền đến tiếng cười: "Thần Tôn hỏi ta có phải phát điên rồi không."
Ninh Phất Y nghẹn một chút, suýt nữa bật mắng: "Không phải ngươi, là ta! Ngươi hỏi nàng, lần đầu tiên Ninh Phất Y và nàng hôn nhau là ở đâu!"
Trong đầu lại tĩnh lặng một hồi, Cửu Anh mới lên tiếng: "Thần Tôn bảo ngươi 'Cút'."
Nghe vậy, Ninh Phất Y liền thở ra một hơi, quả nhiên đúng là Chử Thanh Thu không sai. Nàng thấp giọng nói: "Thu Diệc mất tích rồi."
Âm lượng bên kia bỗng cao hẳn: "Cái gì!? Nàng chẳng phải đang ở cùng ngươi sao?"
"Đó là bao da người biến ảo thành bộ dạng Thu Diệc, nên mới có nhân khí, khó lòng nhận ra." Ninh Phất Y liếc nhìn phía sau, "Hiện tại Thu Diệc chẳng rõ đã bị đưa đi đâu."
"Chờ một chút, Thần Tôn nói nàng đang đến." Cửu Anh vừa dứt lời, liên hệ giữa hai người liền đứt đoạn.
Ngay sau đó, một trận cuồng phong gào thét, bốn phía nham thạch lần lượt hóa thành tro bụi, tựa sấm rền vang động. Bụi vụn lẫn với chướng khí táp thẳng lên mặt, nếu không phải Ninh Phất Y kịp thời giơ tay áo che chắn, e đã bị đánh thủng thành cái rổ.
Khi mở mắt lần nữa, Chử Thanh Thu đã cả người hàn khí mà đứng ở cuối con đường. Sau lưng nàng là cảnh tượng đá núi tan nát, vô số tảng lớn vỡ vụn, thế nhưng trên thân nàng lại sạch sẽ tinh tươm, không nhiễm nửa hạt bụi.
Vì vận dụng quá nhiều tiên lực mà sắc mặt nàng trắng nhợt, nhưng thân hình vẫn vững vàng. Nhìn thấy Ninh Phất Y, nàng liền sải bước tới: "Thu Diệc biến mất ở chỗ nào?"
Ninh Phất Y còn đang kinh ngạc, đưa tay chỉ về sau: "Lúc chúng ta mới tách ra, Thu Diệc vẫn là Thu Diệc, nhưng sau đó không biết từ lúc nào đã âm thầm đổi thành bao da người. Chắc hẳn là ở đoạn nửa đường."
"Không rõ là loại lực lượng gì đã mang nàng đi, ta hoàn toàn không phát hiện." Ninh Phất Y siết chặt Nga Mi Thứ trong tay.
"Thu Diệc!" Cửu Anh cũng theo đống đá vụn chạy tới, hướng vào trong gió cát mà kêu mấy tiếng. Nhưng đáp lại chỉ là tiếng khóc thê lương, hoàn toàn không thấy bóng dáng nàng.
"Giờ phải làm sao đây, cái nơi quỷ quái này sao lắm phiền toái thế không biết!" Cửu Anh mở miệng mắng lớn.
"Ít vận tiên lực thôi, chướng khí này sẽ ngấm vào thể nội." Ninh Phất Y dặn dò, sau đó chỉ xuống bao da người nằm sóng soài trên đất, sắc mặt thoáng lo lắng: "Cái này hẳn cũng là kẻ xâm nhập, ta nghi có thứ gì đó hút hết gân cốt huyết nhục, chỉ để lại một tấm da."
"Vậy thì Thu Diệc chẳng phải gặp nguy rồi sao?" Cửu Anh hoảng hốt.