Sổ Tay Tẩy Trắng Của Ma Tôn Phản Diện

Chương 134

Ngay khoảnh khắc móng tay rạch qua lưng, một luồng bạch quang đã xuất hiện sau lưng Ninh Phất Y, Bạch Cốt mang theo khí lạnh quét ngang, hất văng cổ tay của Lý Hạm Đạm. Nàng lập tức đau nhói, cả người ngửa ra sau, tầng tầng váy áo như cánh hoa xoay vòng trong không trung, cuối cùng lảo đảo rơi xuống đất.

 

Lực đạo của Bạch Cốt không mạnh, nhưng giáng xuống cổ tay lại đau đến thấu tim, khiến Lý Hạm Đạm thất thanh kêu lên, lưng toát mồ hôi lạnh.

 

Nàng vừa định quát tháo bỗng nhận ra luồng băng sương quen thuộc, lập tức cứng đờ tại chỗ, ngơ ngác nhìn nữ nhân mang theo ánh mắt lạnh như băng đáp xuống, che chắn Ninh Phất Y ra sau lưng mình.

 

"Không sao chứ?" Chử Thanh Thu ngoái đầu lại hỏi.

 

Vết thương vốn không nghiêm trọng, nhưng Ninh Phất Y chẳng nói là không có gì đáng ngại, chỉ khẽ đáp: "Chưa chết được."

 

"Ngươi cái ma đầu này, bớt giả vờ đi!" Lý Hạm Đạm vừa giận vừa uất ức, nghẹn ngào nói: "Thần Tôn, người đừng tin lời nàng, đệ tử Phi Hoa Giáo tận mắt thấy nàng đầy rẫy ma khí, ngài chớ bị bộ dạng đó mê hoặc!"

 

Ninh Phất Y ho khẽ hai tiếng.

 

"Vết thương của ngươi còn chưa khỏi, chẳng lẽ lại tái phát?" Chử Thanh Thu nghe thấy nàng ho khan, vội đưa tay giữ lấy cánh tay nàng, giọng đầy lo lắng, sau đó vận tiên lực dò xét tiên mạch của nàng.

 

"Thần Tôn!" Lý Hạm Đạm còn định khuyên, nhưng ánh mắt Chử Thanh Thu quét qua liền khiến nàng nghẹn họng, lập tức im bặt.

 

"Nàng có phải là ma hay không, tự ngươi không nhìn rõ được sao?" Chử Thanh Thu thấp giọng quát, giơ tay ôm lấy vai Ninh Phất Y, vạt áo dài rũ xuống, che gần nửa thân hình nàng.

 

Ánh mắt Lý Hạm Đạm lướt qua tư thế Chử Thanh Thu che chở Ninh Phất Y, trong lòng dâng lên cảm giác kỳ lạ, nhưng không dám nghĩ lung tung.

 

Từ sau lần ở Chiêu Diêu Sơn, tuy Lý Hạm Đạm vẫn còn ngưỡng mộ Chử Thanh Thu nhưng rốt cuộc chẳng dám sinh vọng niệm nữa. Bao năm trôi qua yên ổn, vậy mà nay đối diện lại bóng hình ấy, trái tim vốn tưởng đã lắng đọng bỗng vẫn run rẩy không yên.

 

Lúc này, Hoa Hồng người đang khống chế mộc khôi từ xa cũng thức thời thu lại thần thông. Con rối bằng gỗ khổng lồ khép lại theo thủ thế, thu nhỏ thành cỡ quân cờ rồi nhảy tọt vào tay áo hắn.

 

Hoa Hồng cười tủm tỉm bước lên hành lễ, nhưng Chử Thanh Thu chẳng đoái hoài, chỉ lạnh giọng hỏi: "Vừa rồi những lời đó là do Phi Hoa Giáo truyền ra?"

 

Sắc mặt Hoa Hồng thoáng cứng lại, rồi gượng cười ha hả: "Ta và Hạm Đạm tiên tử chẳng qua là một lòng trừ ma, mong Thần Tôn đừng trách."

 

"Một lòng trừ ma thì có thể tùy tiện thương tổn người vô tội sao?" Chử Thanh Thu ngẩng mắt, giọng lạnh tanh.

 

Hoa Hồng nghe vậy chỉ cười gượng, nhưng trong mắt xoay chuyển tính toán. Dù Chử Thanh Thu là Thần Tôn, các vị chưởng môn rốt cuộc cũng đều là nhân trung long phượng, nhân tài kiệt xuất trong Tiên giới. Họ kính nàng bởi công lao cứu thế nhiều phen, chứ chưa hẳn vì sợ hãi.

 

Huống hồ cứ cho rằng Chử Thanh Thu khi xưa còn có tu vi vô thượng, nhưng ở hiện tại đó đã là chuyện cũ. Nay Chử Lăng Thần Tôn đã không bằng như xưa, kính trọng nàng cũng chỉ là mấy phần tình mọn, bọn họ giữ thể diện cho nàng, chứ chẳng phải là e ngại hay tuyệt đối phục tùng.

 

"Thần Tôn nói chí phải. Nhưng việc này hệ trọng liên quan đến lục giới, há có thể để mấy người chúng ta tùy tiện quyết đoán? Theo ta thấy, chẳng bằng mời Ninh... đường chủ Sở Úy Đường đến gặp mặt chúng tiên, nếu thật sự không liên can đến ma vật, cũng có thể rửa sạch tội danh cho nàng." Hoa Hồng cười giả lả, lời nói trơn tru, không để hở khe nào.

 

Ninh Phất Y liếc hắn, chỉ thấy như một hồ ly đột lốt, trong đôi mắt nhỏ lóe đầy tính toán.

 

Chử Thanh Thu mày liễu nhíu chặt: "Cái gọi là gặp mặt chúng tiên nghe thì đường hoàng, nhưng có khác gì thẩm vấn?"

 

"Thần Tôn nói quá lời, chúng ta cũng chỉ vì đại cục mà suy xét. Nếu chỉ dựa vào vài lời mà tẩy sạch tội danh, chẳng khác nào chỉ dựa vào vài lời liền kết tội." Hoa Hồng đáp, "Thần Tôn xưa nay công chính nghiêm minh, sao hôm nay lại..."

 

"Hôm nay thì sao? Chẳng lẽ ta vì tư tình mà thiên vị?" Chử Thanh Thu ngẩng mắt, giọng lạnh lùng.

 

Không khí thoáng chốc như rơi xuống băng hàn. Ninh Phất Y bỗng nắm lấy Bạch Cốt trong tay nàng: "Thần Tôn."

 

Sau đó bước lên trước, lúm đồng tiền khẽ hằn nơi má: "Các ngươi đối với ta chấp niệm sâu đến thế sao? Ta đã ở trước bao nhiêu người chứng minh mình không phải ma, các ngươi vẫn lần lượt bức ép. Chẳng lẽ sau này mỗi lần gặp ta, lại bắt ta phải tự chứng minh một lần? Vậy thì cho dù ta có chứng minh trăm ngàn lần, chỉ cần các ngươi nói không tin, liền mãi mãi không tin?" Ninh Phất Y mỉa mai nói.

 

"Việc của tiên môn vốn bề bộn, làm sao có thời gian rảnh rỗi như thế? Ngươi yên tâm." Hoa Hồng cong môi cười.

 

Ninh Phất Y vẫn nhìn chằm chằm vào mắt hắn, ý cười không tan, đến cuối cùng khi Lý Hạm Đạm đứng bên đã không kìm được tức giận, nàng mới mở miệng thốt ra lời: "Xem ra hai vị hôm nay đã quyết dẫn ta đi. Nếu đã như vậy, mời."

 

Nàng đưa tay hướng về phía Điểm Tinh Trấn.

 

"Coi như ngươi còn biết điều!" Lý Hạm Đạm thấp giọng hừ.

 

"Mời." Hoa Hồng gật đầu nói.

 

"Thần Tôn." Khi ngang qua Chử Thanh Thu, Ninh Phất Y vỗ nhẹ lên vai nàng, ra hiệu nàng đừng lo. Chử Thanh Thu chỉ siết chặt lòng bàn tay, không nói một lời lặng lẽ đi theo sau.

 

Điểm Tinh Trấn vẫn phồn hoa như vài thập niên trước. Có lẽ nhờ sự góp mặt của nhiều tiên môn, phố xá càng thêm chật chội, người đến kẻ đi chen vai sát cánh, phải dừng lại khá lâu mới tiến lên được.

 

"Lâu ngày không trở lại, trấn này cũng nhiều điều mới mẻ hơn rồi." Ninh Phất Y vừa đi vừa nhìn ngắm, chẳng hề có chút tự giác rằng bản thân đang bị áp giải.

 

Nàng còn chỉ về Nhân Duyên Cầu ngay giữa trung tâm, nơi người đứng đông nghịt: "Thần Tôn xem, đó chẳng phải cây cầu chúng ta từng cùng bước qua sao? Ngày nào cũng có nhiều người giẫm đạp thế này mà vẫn chưa sập, quả là vững chắc!"

 

Chử Thanh Thu lặng im không nói chuyện. Bên cạnh, Lý Hạm Đạm lại siết chặt nắm tay, mắt hướng về phía Nhân Duyên Cầu, thần sắc cứng đờ, tay vo thành nắm đấm.

 

Ba mươi năm đủ để xoay chuyển một trấn. Tuy tổng thể không đổi, nhưng hai bên cửa hiệu hầu hết đã khác xưa. Giữa trung tâm trấn dựng lên một tòa lầu lục giác, ngói lưu ly rực rỡ dưới nắng, dưới mái cong treo chi chít lồng đèn, tiếng đàn nhạc dìu dặt vọng ra.

 

"Phi Hoa Lâu." Ninh Phất Y ngẩng đầu nhìn bảng hiệu mạ vàng, mỉm cười nói: "Nghe cái tên thôi đã biết là bút tích của Hoa giáo chủ rồi, phải không?"

 

Hoa Hồng chỉ cười, không đáp, mà đưa tay ra hiệu: "Mời."

 

Một đoàn người bước vào cửa, Ninh Phất Y liền nhận ra hàng chục ánh mắt cùng đổ dồn. Những kẻ đang chuyện trò rôm rả hay bưng bê thức ăn lập tức dừng lại, cả gian lầu vốn ồn ào bỗng trở nên yên tĩnh quỷ dị.

 

Ninh Phất Y đảo mắt nhìn qua: có người thì còn trẻ tuổi, có người đã râu tóc bạc phơ, nhưng nhìn thần thái trong những ánh mắt kia, toàn là người trong tiên môn.

 

Ngồi quanh chiếc bàn tròn ở trung tâm toàn là những gương mặt quen thuộc, chưởng môn các phái cùng gia chủ các thế gia. Thấy nàng bước vào, ai nấy lập tức im bặt, ánh mắt dõi theo không rời.

 

Giỏi cho một trận Hồng Môn Yến, Ninh Phất Y nhướng mày nghĩ thầm, bước chân lại chẳng lệch nửa phần.

 

Cũng không rõ những kẻ này từ đâu lại biết được tin nàng quay về Điểm Tinh Trấn.

 

Lúc này, Công Tôn Mặc của Công Tôn thế gia phe phẩy cây quạt, đứng dậy cười nói: "Ta cùng chư vị đợi đã lâu, không ngờ hôm nay lại được gặp Chử Lăng Thần Tôn, không có từ xa tiếp đón, thật thất lễ."

 

Chử Thanh Thu chẳng buồn nhiều lời, chỉ nhàn nhạt gật đầu.

 

"Tới tới tới, mời ngồi!" Hắn phe phẩy quạt, ghế trống liền tự động dời ra. Mấy gã "tiểu nhị" hầu bên cạnh bước lên, rót đầy trà vào chén trước mặt bọn họ.

 

Ninh Phất Y vờ như chẳng thấy ánh mắt đầy mưu tính của mọi người, thản nhiên ngồi xuống. Công Tôn Mặc nói nói cười cười mời Chử Thanh Thu ngồi bên cạnh mình, nhưng nàng dửng dưng làm như không thấy, đi thẳng tới ngồi ngay cạnh Ninh Phất Y.

 

Nụ cười trên mặt mấy người thoáng cứng đờ lại, âm thầm liếc nhau.

 

Lý Hạm Đạm thấy vậy, kéo vạt váy ngồi xuống bên còn lại của Chử Thanh Thu.

 

"Đường chưởng môn hôm nay có bệnh chẳng thể đến, ngoài ra mọi người đã đủ cả, dọn món đi thôi." Đợi khách sáo giả vờ qua loa, Hoa Hồng vung tay, mấy gã tiểu nhị liền bưng từng đĩa ngọc thanh nhã, lần lượt bày lên bàn.

 

"Ninh đường chủ." Hoa Hồng chỉ vào chén trà vàng óng trước mặt nàng, mỉm cười: "Mời."

 

Ninh Phất Y nhấc chén, khẽ đưa lên mũi ngửi, rồi môi đỏ cong lên nụ cười. Cổ tay nàng xoay nhẹ, lập tức hất hết trà xuống đất.

 

Sắc mặt mọi người biến đổi, Lý Hạm Đạm quát: "Ninh Phất Y, ngươi đừng không biết điều như vậy!"

 

Ninh Phất Y không thèm đáp, chỉ đặt chén lại lên bàn: "Hoa giáo chủ, ở đây dù nói thế nào cũng toàn là thủ lĩnh tiên môn, vậy mà chỉ thích dùng mấy trò hạ lưu, chẳng dám quang minh chính đại. Đã vậy sao còn dám tự xưng là tiên môn."

 

Trên bàn, phần lớn đều giữ im lặng, có kẻ còn tránh đi ánh mắt của nàng. Chỉ có Hoa Hồng vẫn mặt không đổi, cười nhạt nói: "Trong chén chỉ là thánh thủy đối phó ma vật, nếu đường chủ không phải ma, uống vào chẳng phải lập tức tự rửa sạch tội danh sao? Sao phải sợ hãi?"

 

"Sợ hãi?" Ninh Phất Y xoay xoay chiếc chén trong tay, cười khẽ: "Ta vốn chẳng tin các ngươi. Miệng nói một đằng, lòng làm một nẻo. Nếu trong này không phải thánh thủy, ta chẳng phải là tự chui đầu vào bẫy sao?"

 

"Bẫy? Hỗn xược! Ta nể mặt mới gọi ngươi một tiếng đường chủ, ngươi chỉ là một con nhóc lông còn chưa mọc đủ, sao dám cuồng ngôn?" Công Tôn Mặc đập mạnh quạt xuống bàn, âm thanh giòn chát vang khắp sảnh.

 

Ninh Phất Y xoa tai, ngả người vào ghế, mỉm cười: "Kẻ tu tiên chân chính phải có tấm lòng bao dung. Chỉ có tiểu nhân bị chạm vào vết nhơ mới nhảy dựng lên, thẹn quá hóa giận mà thôi."

 

"Ngươi!" Công Tôn Mặc gầm lên định lao tới muốn bắt nàng, nhưng bị Hoa Hồng kéo lại, từ từ ấn hắn ngồi xuống.

 

Hoa Hồng nhìn Ninh Phất Y một lúc lâu, rồi phất tay ra lệnh: "Đưa người vào."

 

Chốc lát sau, hai tên tiểu nhị cúi đầu bước theo sau một nam nhân, lặng lẽ tiến vào đại sảnh. Ninh Phất Y ngoảnh lại, trong lòng liền hiểu rõ.

 

Người kia bước chân loạng choạng, sắc mặt tái nhợt, hiển nhiên trọng thương, cả thần sắc đều tiều tụy. Hắn co rúm, lén liếc nhìn Ninh Phất Y, rồi run rẩy đứng bên cạnh Hoa Hồng.

 

"Hoa Phi Vụ, ngươi hãy đem những điều tận mắt thấy hôm đó, nói rõ ràng ra." Hoa Hồng đẩy mạnh hắn một cái.

 

"Vâng... phụ thân." Hoa Phi Vụ nuốt khan một ngụm nước bọt, mới gắng gượng ưỡn cổ, run run cất lời: "Hôm đó ta theo Đường chưởng môn đi rèn luyện, trên đường tới Hiên Viên Quốc thì gặp phải ma vật này. Ta tận mắt thấy nàng toàn thân cuồn cuộn ma khí, suýt nữa làm hại nhiều người có mặt hôm đó!"

 

Hắn càng nói càng lớn tiếng: "À đúng rồi! Nàng ta còn dùng ma khí thiêu cháy tay huynh trưởng của ta, đến nay vết thương ấy vẫn chưa tan hết!" Hoa Phi Vụ chỉ thẳng tay vào Ninh Phất Y.

 

Ninh Phất Y chẳng những không tức giận, mà còn khẽ cười. Ngược lại, Chử Thanh Thu ngầm siết chặt Bạch Cốt, ánh mắt sắc lạnh.

 

Nếu chỉ mình hắn chứng kiến thì thôi, xóa đi ký ức chẳng phải khó. Nhưng hôm đó có quá nhiều kẻ tận mắt nhìn thấy, chuyện này truyền ra ngoài là điều chắc chắn. Khi ấy nàng lại lo bảo vệ Ninh Phất Y, căn bản không kịp để ý những thứ này.

 

Nhìn cái dáng điệu vong ân phụ nghĩa của Hoa Phi Vụ, Chử Thanh Thu hận mình hôm ấy không thẳng tay diệt trừ!

 

"Ngươi còn lời gì để nói không?" Hoa Hồng mỉm cười, tay thu vào tay áo. Cùng lúc ấy, khí tức sắc bén trong đại sảnh càng lúc càng dày đặc, đám "thực khách" vốn là đệ tử tiên môn cũng đồng loạt xoay người, chỉ đợi một hiệu lệnh là sẽ ào tới.

 

"Hoa giáo chủ, đừng phí lời với ma vật nữa, cẩn thận sinh thêm sự cố!" Công Tôn Mặc tính tình nóng nảy, lập tức đập bàn đứng phắt dậy, cuồng phong quét qua làm ngọc khí trên bàn đồng loạt rơi vỡ tan tành.

 

Trong tiếng vỡ loảng xoảng, hắn cầm bút lông, nhanh chóng viết ra từng chữ đen sì, sau đó vỗ mạnh một chưởng. Những chữ ấy liền hóa thành phong ấn như trời sập đất lở, ập thẳng về phía Ninh Phất Y.

 

Những người khác thấy vậy liền lập tức phi thân ra sau, chuẩn bị thi pháp tương trợ.

 

Thế nhưng đúng lúc đó bạch quang bùng nổ. Bạch Ngọc Côn phá gió bay ra, quét nát đám chữ phong ấn kia, đồng thời cuồng lưu cuồn cuộn thổi tung cả sảnh đường, khiến mọi người lảo đảo, bàn ghế vỡ nát tứ tung, đâm sầm vào vách tường.

 

Đợi gió tan dần, đám người mới nheo mắt nhìn lại, chỉ thấy Chử Thanh Thu đang đứng chắn trước mặt Ninh Phất Y, áo trắng tung bay, Bạch Ngọc Côn đặt ngang trước người, ánh mắt lạnh thấu xương.

 

Mọi người đều sững sờ. Công Tôn Mặc hạ bút, giận dữ quát: "Thần Tôn, đây là ý gì!"

 

"Thần Tôn!" Lý Hạm Đạm cũng cuống quýt kêu lên, "Chẳng lẽ ma đầu kia hoa ngôn xảo ngữ mê hoặc ngài rồi sao? Ngài trí tuệ vô song, quyết không thể bị lời dối trá lừa gạt! Chỉ khi chúng ta diệt trừ yêu ma, mới có thể đảm bảo lục giới thái bình!"

 

"Câm miệng." Giọng Chử Thanh Thu thản nhiên nhưng lạnh lẽo như băng. Bạch Ngọc Côn khẽ xoay, bạch quang sau lưng tụ thành một đóa hoa khổng lồ, biến thành kết giới chắn ngang trước đám đệ tử tiên môn đang hằm hè.

 

Nàng khẽ nâng lên cánh tay trái nắm lấy tay Ninh Phất Y, nhẹ giọng nói: "Bản tôn ngược lại muốn xem thử, ai dám động vào nàng!"

Bình Luận (0)
Comment